Trùng Khải Mạt Thế

Chương 157: Q.5 - Chương 157: Quái vật




Chỉ một lát sau, vị chuẩn tướng trẻ tuổi điều đến cho Lâm Siêu một đội ngũ cứu viện lên tới một trăm người, cùng với Lâm Siêu tiến vào thành phố.

Sau khi ra khỏi khu vực chiến trường, Lâm Siêu mở ra năng lực 'Vô hạn Khúc xạ', mang theo một trăm người thâm nhập vào sâu bên trong khu vực nội thành. Dưới tác dụng của năng lực do thám siêu viễn trình có khả năng quan sát tất cả mọi tình huống bên trong một khu vực nhất định, rất nhanh Lâm Siêu đã phát hiện ra một ít người vẫn còn sống sót. Những người may mắn sống sót này có người chỉ có một mình, hoặc là một nhóm nhỏ, đại đa số bọn họ đều là người bình thường.

"Phía trước, hướng ba giờ, khoảng 900 mét, có hai người may mắn sống sót, mau cử người dẫn bọn họ đến trung tâm cứu nạn."

Lâm Siêu chỉ huy ra lệnh cho binh lính trong đội cứu nạn.

"Lâm Tướng quân, chỉ có hai người đi thôi sao, có thể hay không điều thêm người…"

Người đàn ông trung niên cấp Úy là trung đội trưởng của đội ngũ này, có chút chần chừ, những binh lính đằng sau lưng ông ta đã từng cùng nhau vào sinh ra từ, lăn lộn trên chiến trường với nhau, đều đã kết thân làm huynh đệ, bọn họ còn có người thân chờ đợi mong ngóng ở phía sau, chẳng may bọn họ hi sinh, ông ta không biết làm thế nào mà đối mặt với người nhà bọn họ.

"Đừng lo, không có gì nguy hiểm đâu!"

Lâm Siêu nói một câu để trấn an sự lo lắng của ông ta.

"Rõ!"

Người đàn ông trung niên hơi do dự một chút, những vẫn chấp hành mệnh lệnh, ông ta biết, những Tiến Hóa Giả có lực lượng mạnh mẽ thế này, bọn họ nắm giữ những năng lực đăc biệt , có thể cảm ứng được sự vật ở phạm vi mấy trăm mét.

…..

Bên trong một tòa nhà đông dân cư.

Tôn Viên Viên dựa người sát vào tường, cả người cô vô cùng bẩn thỉu, mấy tháng trời không được tắm, quần áo bẩn thỉu dính bết vào người, bốc ra mùi hôi hám, tanh tưởi. Trong tay Tôn Viên Viên đang nắm chặt một cây gậy bóng chày bằng nhôm, đầu cây gậy vẫn còn những vết máu không được chùi rửa đã biến thành màu đen. Tôn Viên Viên từng dùng cây gậy bóng chày này mà đập nát đầu chồng mình.

"Bên ngoài…Có tiếng súng nổ."

Ánh mắt Tôn Viên Viên nhìn xuyên qua khe cửa, đôi con người đen nhánh tràn ngập sợ hãi, cùng ước ao. Cô nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên bầu trời xám xịt từng chiếc máy bay trực thăng đang không ngừng bay vụt qua. Rồi những tiếng súng , bom nổ rền vang lên từ phương xa truyền đến.

"Là quân đội!:

"Quân đội đã vào thành phố rồi!"

"Mình sắp được cứu rồi!"

Tâm tình Tôn Viên Viên trở nên vô cùng kích động, cô đã trải qua những ngày tháng dài vô tân, mỗi ngày đều cầu khẩn, cầu mong quốc gia không từ bỏ mình, ruốt cuộc cũng có ngày chờ đợi được!

Tôn Viên Viên nắm chặt lấy cây gậy bóng chày, đây là thứ khiến cho cô cảm thấy tin cậy nhất vào lúc này, cẩn thận dò dẫm leo lên tầng thượng. Trong hanh lang, bọn quái vật đã sớm rời khỏi, cô đứng trên tầng thượng, nhìn từng chiếc máy bay trực thăng gào thét bay qua trên đầu, cố gắng liều mạng hét to, khua mạnh hai cánh tay ở trên đầu, để thu hút sự chú ý.

"Chít..chít!"

Máy bay trực thăng không có phát hiện ra Tôn Viên Viên ở bên dưới, trái lại dưới sự kêu gọi của cô, từ bên dưới cầu thang dẫn lên tầng thượng bỗng nhiên có một tiếng kêu chói tai, rôi sau đó từ dưới cầu thang bò lên một con sâu đen thùi, cả người nó bọc kín giáp xác, hình dáng giống như côn trùng nhưng kích thước của nó to như một cái chậu rửa mặt, dưới bụng nó là những cái chân dài sắc bén.

Tôn Viên Viên biến sắc mặt, ngay lập tức xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà, con bọ màu đen tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, đã bò gần tới sau lưng Tôn Viên Viên.

"Đi chết đi!"

Tôn Viên Viên cảm thấy vô cùng sợ hãi, bị ép đến đường cùng, quát to lên một tiếng, vung gậy bóng chày đập mạnh xuống.

"Rầm!"

Gậy bóng chày đập trúng cái vỏ giáp xác trên lưng con sâu, thể nhưng lớp vỏ bao bọc bên ngoài cơ thể của nó vô cùng cứng rắn, lực phản chấn từ thân gậy truyền tới khiến cho cổ tay của cô vô cùng đau nhức.

Con sâu rất nhanh bó sát đến sau lưng Tôn Viên Viên, một cái chân sắc nhọn như lưỡi dao cào vào mắt cá chân, tạo thành một vết cắt vô cùng sâu, từ cái miệng của con sâu, thò ra một cái vòi dài màu trắng, đầu vòi bám vào miệng vết thương ở mắt cá chân Tôn Viên Viên hút máu.

Tôn Viên Viên sợ hãi vô cùng, liều mạng vung gậy bóng chày đập lên người sâu đen. Nhưng cũng không có tác dụng gì.

Vút!

Đúng lúc này, đột nhiên có một vật màu đen từ phía xa phóng tới. Chuẩn xác, đâm trúng lưng của sâu đen, ngay lập tức đóng đinh nó trên mặt sàn, nhìn kỹ thì hóa ra đó là một thanh cổ đao màu đen.

Từ mép ngoài ban công, có một cô gái cao gầy mặc một bộ quần áo màu đen phóng mình nhảy lên, như một u linh đi đến trước mặt Tôn Viên Viên, đem cổ đao thu lại, vẩy sạch thứ máu màu xanh đang dính trên lưỡi đao, sau đó nhìn về phía Tôn Viên Viên vẫn đang sợ hãi nói:

"Đi theo tôi!"

Tôn Viên Viên cảm thấy vô cùng bối rồi, theo bản năng giơ tay ra.

Hấp!

Hắc Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay của Tôn Viên Viên, kéo cô đi đến lan can, rồi nhún nhẹ một cái, đem theo Tôn Viên Viên từ trên tầng mười tám của tòa nhà trực tiếp nhảy xuống.

"A..a..a!"

Tôn Viên Viên sợ hãi, liều mạng kêu to.



"Bố ơi, con đói!"

Trong một căn phòng bẩn thỉu, có hai người vô lực, ngồi dựa vào ghế salong, phân biệt là một người đàn ông trung niên và một bé gái bảy tám tuổi. Cả hai người đều đã nhịn đói dài ngày, da dẻ xanh xao vàng vọt, vẻ mặt tiểu tụy uể oải, gương mặt gầy quắt, hai má hóp lại, xương gò má nhô cao, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi.

"Trí nhi, ngoan nào, quân đội đã vào thành phố rồi, chúng ta cần phải kiên trì, sẽ có người đến cứu chúng ta."

Người đàn ông trung niên dùng giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn bé gái nói, rồi ánh mắt của ông ta nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ở bên ngoài đó có treo một tấm vải, mặt trên có viết chứ 'SOS'

Chỉ cần quân đội đến đây, khẳng định bọn họ sẽ nhìn thấy.

Ông ta vẫn đang chờ đợi phép màu đến.

"Bố ơi, con đói quá…"

Bé gái nhịn đói đã lâu, hai má hóp lại, thân thể gầy gò ốm yếu, hai cánh tay ôm lấy bụng, giọng nghẹn ngào, vì đói bụng mà gào khóc, thể những trong mắt không có lấy một giọt nước mắt nào.

Người đàn ông trung niên khẽ cười khổ, ông muốn đứng dậy, nhìn khắp nơi trong phòng xem có còn gì để ăn hay không, thế nhưng vừa mới đứng dậy, hơi dùng sức hai chân cảm thấy bủn rủn, vô lực ngã xuống.

"Tại sao quân đội vẫn còn chưa đến…"

Trong lòng người đàn ông trung niên cảm thấy vô cùng bi thương, ông ta biết mình đã không thể chịu đựng được nữa, thế nhưng con gái mới chín tuổi, nhỏ như thế đã phải chết, tại sao thế gới này lại tàn khốc đến như vậy?

"Rầm!"

Đột nhiên cửa phòng bị một người dùng một cước đá văng.

Ngươi đàn ông trung niên mở to hai mắt để nhìn, thể nhưng vì đói quá hình ảnh trước mắt ông ta trở nên mờ đục, ông ta nhìn thấy bóng người cao gầy, trên người mặc bộ quần áo màu trắng….Quân phục? Binh lính?

Mình sắp chết rồi hay sao, tại sao lại xuất hiện ảo giác như thế này.

"Nhanh, cho họ một ít thức ăn cùng nước uống."

Một người lính vôi vàng nói.

……..

Lâm Siêu dẫn người nhanh chóng tiến hành công tác cứu hộ.

Có năng lực 'Vô hạn Chiết xạ' hắn có thế quan sát tình huống bên trong và bên ngoài những tòa nhà dân cư ở khoảng cách rất xa, rất nhiều người may mắn sống sót, ẩn nấp ở bên trong những căn phòng đều được Lâm Siêu phát hiện ra, sau đó phái binh lính đến cứu ra. Nếu dựa vào lực lượng quân đội, thì không biết đến lúc nào.

Dù sao, đối với quân đội mà nói, những binh sĩ tham gia cứu nạn mỗi một phút họ ở bên trong thành phố đều khiến cho khiến cho tính mạng của bọn họ bị đe dọa.

Rất nhiều binh sĩ, vì lo lắng cho tính mạng của mình mà không rà soát tìm kiếm cẩn thận, chủ động bỏ qua những nơi không cần thiết. Vì thế, khiến cho nhiều người may mắn sống sót trong lúc chờ đợi không chịu đựng được mà chết đi.

"Phía trước có một người may mắn còn sống sót."

Lâm Siêu lập tức mang theo binh sĩ đi tới.



Trong khi Lâm Siêu tham gia công tác cứu nạn, thì bên trong khu vực màu đỏ nguy hiểm, Thập đại Chiến sĩ cùng với rất nhiều chiến sĩ tiến hóa đang vất vả chiến đấu, quét sạch lũ quái vật.

Bên trong khu vực màu đỏ số ba.

Grào!

Một con sư tử thân dài bảy tám mét, đang điên cuồng gầm rú, toàn thân nó đang bị một sợi dây leo màu xanh cuốn chặt lấy, khiến cho nó không thể nào nhúc nhích nổi.

Mà xung quanh nó, trên những tòa nhà lớn, có rất nhiều binh lính cầm trong tay những khẩu súng máy liên tục nhả đạn, uy lực của những khẩu súng này vô cùng lớn, có thể đem con quái vật có thể chấp cấp hai mươi dễ dàng bắn giết, mà những viên đạn có hình xoắn ốc có lực sát thương vô cùng lớn. Dù con sư tử biến dị này có thế chất gấp sáu mươi lần cũng không thể nào chống đỡ được những luồng đạn bắn tới, toàn thân của nó xuất hiện chi chit những lỗ thủng .

Grào!

Đôi mắt của con sư tử trở nên đỏ rực, nó bỗng nhiên ngửa cổ ngẩng đầu lên trời há miệng gầm lên một tiếng, sóng âm lấy sư tử làm trung tâm nhanh chóng lan truyền ra xung quanh, giống như một lưỡi dao vô hình, quét ngang qua tất cả binh lính đang đứng trên những tòa nhà lớn xung quanh.

Ầm..ầm..ầm!

Những ô cửa kính trên những tòa nhà bỗng nhiên vỡ tung, những binh lính đang ôm súng trong tay không ngừng nhả đạn, thân hình bọn họ bỗng nhiên run rẩy, sau đó trong tai bọn họ máu tươi chảy ra, đầu óc tất cả bọn họ trở nên choáng váng.

"Thật sự ồn ào chết đi được!"

Trên ban công một tòa nhà gần đó, có một cô gái có dáng người cao gầy đang ngồi ở đó, hai hàng lông mày đậm dài giống như hai thanh loan đao, khẽ nhíu mày, cất tiếng:

"Vốn chỉ muốn làm cho ngươi bị thương, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ tác thành cho ngươi…"

Ầm…ầm!

Mặt đất bên cạnh tòa nhà lớn nơi cô gái đó đang đứng bỗng nhiên rung động, trên mặt đất xuất hiện những vết nứt khủng bố kéo dài, lan tỏa ra xung quanh. Mặt đất bỗng nhiên lồi lên dường như có một thứ gì đó muốn từ dưới lòng đất chui lên.

….

Bên trong khu vực nguy hiểm màu đỏ số năm.

Trong một quảng trường rộng lớn, là một con quái xà có chiều dài gần ba mươi mét, thân rắn vằn vện đầy những hình thù kì lạ, cái đầu hình tam giác của nó đang ngẩng lên thật cao, cái đầu lưỡi chẻ dọc trong mồm nó không ngừng thò ra thụt vào, nó dùng đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào một kẻ loài người đang đứng trước mặt nó.

Đó là một người thanh niên có dáng người khôi vĩ, bắp thịt trên cơ thể người thanh niên đó nổi lên quần cuộn, phần thân trên để trần, phần thân dưới được che đậy bởi một cái khố bằng da, tóc tai rối bời, giống như một kẻ ăn mày lang thang. Từ người thanh niên đó tỏa ra một loại khí thế thô bạo cuồng dã. Người thanh niên đó đang cưỡi trên lưng một con hổ ba có mắt cao tám mét.

Trên trán của con hổ này mọc ra con mắt thứ ba, bị người thanh niên trẻn lưng, khiến cho nó trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

….

Trong khu vực màu đỏ số chín.

Trên một con phố đổ nát, những ngôi nhà rách nát, sụp đổ, có một con cá sấu biến dị dài khoảng mười sáu mét, đang chầm chậm bò trên đường, cái lưỡi đỏ rực như máu của nó từ trong cái mồm lởm chởm đầy răng nhọn của nó thò ra, cuốn hết những hài cốt cùng với những con Hủ thi trên mặt đất đưa vào trong mồm nó nhai rồi nuốt xuống.

Đột nhiên, con cá sấu biến dị tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, nó ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai của một ngôi nhà, ngay lập tức nó bò nhanh tới, dùng cái mõm dài của nó đâm thủng bức tường tòa nhà.

Ầm…ầm…ầm!

Bức tường bằng gạch của tòa nhà trở nên yếu ớt mong manh như tờ giấy vậy, hoàn toàn biến mất, làm lộ ra những thứ bị che dấu trong đó. Chỉ thấy bên trong căn phòng bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, có một người phụ nữ trung niên đang run lẩy bẩy nhìn chằm chằm vào con cá sấu biến dị, hai chân của bà ta không ngừng run lên, con dao phay cầm trên tay bị rơi xuống sàn nhà cũng không dám nhặt lên.

"Đừng, đừng lại đây!"

Người phụ nữ trung niên hoảng sợ kêu to.

Con cá sấu biến dị, dường như đối với những sinh vật còn sống tỏ ra vô cùng hứng thú, cái mõm dài của nó há to ra,cuốn tới.

Đúng lúc này, có một luồng khí lạnh buốt từ phía sau thổi tới, giống như luồng gió tuyết lạnh giá gào thét.

Con cá sấu biến dị cảm thấy hơi lạnh truyền tới, không tự chủ mà quay đầu nhìn lại, thì thấy ở đầu đường bỗng xuất hiện một người thanh niên mặc bộ quần áo màu trắng đang chậm rãi đi tới, mỗi bước chân người thanh niên đó đi qua, mặt đất nhanh chóng đóng thành băng, mà trên người người thanh niên đó có những tia hàn khí màu trắng tỏa ra xung quanh.

Gừ!

Con cá sấu biến dị lúc này dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người người thanh niên đó, nó tức giận gầm lên một tiếng, quay người kéo theo cái thân thể to lớn của nó giống như một chiếc xe tải khổng lồ, tạo lên những cơn chấn đống nhẹ, lao về phía người thanh niên đó.

Vẻ mặt Lâm Vũ lạnh lùng, tựa hồ không nhìn thấy con cá sấu biến dị đang lao về phía mình, hắn vẫn tiếp tục bước đi.

Rắc..rắc!

Khi cá sấu biến dị lao tới trước mặt Lâm Vũ, cách hắn mười mét, thì đột nhiên lớp vảy trên cơ thể cá sấu biến dị xuất hiện một lớp băng, mà lớp băng đó lấy một tốc độ nhanh vô cùng không ngừng khuếch tán lan ra toàn thân cá sấu biến dị, từ đầu cho đến đuôi của nó, hoàn toàn bị đóng băng lại, hóa thành một bức tượng băng khổng lồ.

Hai bàn tay của Lâm Vũ vẫn đút trong túi quần, tiếp tục tiến lên.

Khi hắn đi qua bức tượng cá sấu khổng lồ bằng băng, bức tượng băng đột nhiên phát ra những tiếng kêu răng rắc, sau đó xuất hiện vô số những vết nứt, rồi "Ầm" một tiếng, cả bức tượng băng nổ tung lên, biến thành vô số những viên đá bằng băng óng ánh dưới ánh mặt trời. Trong đống đã bằng băng đó xuất hiện từng cục nội tạng, máu đỏ đã bị đông cứng thành băng.

Trong lúc Lâm Vũ dùng bàn tay của mình cầm lên nguồn năng lượng tiến hóa đã bị đông cứng thành băng thì đột nhiên trên mu bàn tay trắng nõn của hắn xuất hiện vết máu.

Hai mắt của hắn híp lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.