Hồi lâu sau, cậu bé mới cử động cơ thể, nửa người đã tê rần, cậu đổi tư thế ngắm nhìn lá rơi ngoài cửa sổ.
Đang là mùa thu, cậu đến đây đã được hai tuần rồi.
Cậu nhóc ghét nơi này, ghét người đàn ông sống cùng một mái nhà với mình, ghét cái gã có khuôn mặt giống cậu năm phần đã đưa cậu đến đây, ghét người đàn bà mà mình phải gọi là “mẹ“...
Cậu ghét, cậu hận cả thế giới.
Ấn tượng của cậu về mẹ ruột chẳng qua chỉ là một người đàn bà bị điên thường xuyên biến mất, hay chỏ vào mũi cậu mà chửi rủa. Cậu bị nhốt trong nhà quanh năm, bỏ lỡ độ tuổi đến trường, cũng không có bạn cùng lứa. Người đàn bà đó thường biến mất rất lâu, cậu nhóc không thể không dựa vào chút đồ ăn trong tủ lạnh để chịu đựng đến ngày bà ta trở về, vậy nên theo thói quen cậu ăn rất ít, cậu sợ rằng ăn hết bữa cơm này rồi thì chẳng còn bữa tiếp theo.
Một ngày nọ gã đàn ông có khuôn mặt nhìn giống cậu tìm đến, trong khoảnh khắc nhìn thấy gã giám đốc, cậu liền biết gã chính là bố mình. Mặc dù cậu bị nhốt trong nhà, nhưng cậu cũng biết về thế giới bên ngoài thông qua TV, cậu cũng có một ít khái niệm mơ hồ về gia đình.
Trong sâu thẳm cõi lòng, cậu phải thừa nhận rằng mình có một chút kì vọng, bố cậu có thể giống như những ông bố khác trên TV, cùng cậu làm rất nhiều rất nhiều việc, nói rất nhiều rất nhiều câu.
Giám đốc đã làm cậu nhóc thất vọng, đối mặt với lỗi lầm mà mình phạm phải thời còn trẻ, gã chán ghét theo bản năng. Gã căn bản không nhớ rõ người đàn bà đó tên là gì, trông như thế nào, lúc nhận được cú điện thoại vòi tiền của người đàn bà đó gã rất kinh ngạc, năm lần bảy lượt xác nhận và kiểm tra ADN gã mới nghiêm túc cân nhắc đến việc đón đứa bé về.
Mặc dù khi gã nhìn thấy cậu bé lần đầu, sự phòng bị, kì vọng, thăm dò và một chút hung dữ không dễ nhận ra trong mắt cậu nhóc đã hoàn toàn chứng minh rằng đây đúng là con trai của gã ta, Đường Vũ Hàng.
Gã giám đốc nhét con trai mình vào chỗ người yêu một cách rất là tự nhiên. Gã biết, Giản Minh Chi sẽ tha thứ cho gã, người đàn ông đó rất si tình, rất đơn thuần, rất ngốc nghếch, cũng chính vì tính cách này của anh nên gã luôn đối xử với anh kiên nhẫn hơn với những người khác.
Quả nhiên, mặc dù cãi vã ồn ào, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn chấp nhận đứa bé này. Trước khi đi, thậm chí gã giám đốc còn không nhớ phải hỏi tên thằng bé là gì.
Lần đầu tiên gặp Giản Minh Chi, cậu nhóc chỉ cảm thấy người này nhìn rất đẹp. Hôm ấy cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thoải mái của anh từ đằng xa, trong lòng cậu thầm nghĩ, người này thật là dịu dàng.
Thế nhưng chẳng được bao lâu, ánh mắt đưa về phía cậu của người đàn ông đẹp trai dịu dàng ấy lại làm cậu không thể chịu đựng nổi.
À, đúng vậy, sẽ chẳng có ai thích mình cả.
Nếu ngay cả người này cũng không thích mình, thì sẽ không ai thích mình hết.