Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng Dddh

Chương 4: Chương 4




Đến hoàng hôn Giản Minh Chi mới về, tay anh xách một cái túi màu đen rất nặng, trong túi hình như là vật sống, cứ cử động bên trong.

Người đàn ông giơ cao cái túi trong tay, mỉm cười với cậu, “Tối nay có món ngon đây.”

Cậu bé đã ngồi tựa bên cửa sổ cả buổi chiều, lưng cậu cứng còng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Không được đáp lại, người đàn ông cũng không tức giận, anh xách túi vào bếp. Sắc trời dần tối, trong phòng không bật đèn, cậu nhóc dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong bếp. Cậu nghe thấy tiếng dao cùn trên thớt, và tiếng vật nặng chuyển động... Cậu bé nuốt nước miếng, buổi trưa cậu không ăn no theo thường lệ, đồ ăn mà người đàn ông đó nấu chắc hẳn rất ngon... nhưng hai tuần nay cậu chưa từng ăn nhiều lắm, thường chỉ gắp một hai miếng ở món gần mình nhất, ngồm ngoàm nhai cơm.

Giống như một con thú bị thương, không còn sẵn lòng phơi bày vết thương, chấp nhận người khác nữa.

Cậu nhón chân nhẹ nhàng đi vào bếp. Cửa phòng che khuất một nửa, cậu có thể nghe thấy người đàn ông đó đang ngâm nga, giọng của anh ta rất dễ nghe, cậu dựa vào tường không kìm được nghe lâu hơn chút nữa; có một cái vò rất to kê trên sàn bếp, người đàn ông quay lưng lại với cái vò, anh đang làm gì đó trên bàn bếp, cậu nhóc nhìn qua khe cửa, thình lình nhìn thẳng vào một cái đầu cá khổng lồ màu xanh đặt trên thớt, mắt cá hung dữ trợn trừng nhìn cậu, doạ cậu giật nảy mình.

Nhìn thấy người đàn ông sắp quay người lại, cậu bé co chân định bỏ chạy, nhịp tim cậu đập rất nhanh, không thể nói rõ là mong đợi hay là thứ tình cảm gì khác.

Người đàn ông thái xong cá trong tay, vẩy cá vây cá nội tạng đã được xử lí sạch sẽ hết thảy, anh dùng muối, rượu gạo, lòng trắng trứng để ướp các lát cá, rồi chuyển sang xử lí dưa muối.

Cá là do anh hỏi mượn cần câu của thím Vương hàng xóm rồi ra đập chứa nước bắt, dưa muối là vò dưa nhà làm.

Đun nóng dầu, bỏ hoa tiêu, gừng lát, tỏi tép, thêm một vốc dưa muối vào đảo đến khi dậy mùi – lúc xào anh còn ngẫm nghĩ, thằng bé này ngày thường không ăn nhiều lắm, còn rõ gầy, hi vọng dưa chua mằn mặn thanh thanh vừa miệng mà mình muối có thể khiến cậu nhóc ăn ngon miệng hơn; sau đó anh cho thêm nước hầm, chần đầu cá và xương cá cho tươi, hầm nhừ chốc lát rồi mới cho thịt cá thái lát vào, cá chín thì tắt bếp, đặt sang một bên.

花椒 Hoa tiêu, một loại gia vị phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc, khác hạt tiêu nhé

Sau đó anh lại đun nóng chảo, bỏ thêm ít bột ớt và ớt khô cho thơm, người đàn ông ước đoán khẩu vị của cậu nhóc, nhớ tới chuyện hai hôm trước cậu gắp thêm mấy miếng thịt gà xào cay, anh rắc thêm ít hoa tiêu nữa, cuối cùng rải gia vị trong chảo dầu lên canh cá, mùi cá và dưa muối thơm nức, vừa khéo cơm cũng chín.

Anh đậy nắp giữ nhiệt lên nồi cá, tranh thủ thời gian chiên thêm ít cánh gà, cánh gà đã được ướp xong từ trước đó, da được chiên giòn rụm, thịt gà tươi non mọng nước, chắc hẳn trẻ con tầm tuổi cậu nhóc sẽ rất thích.

Lần này ắt có thể ăn nhiều hơn chứ nhỉ?

Nhưng ai dè dọn cơm lên bàn, cậu bé một mực vùi đầu ăn dưa muối và cơm, trong cái bát bỏ xương đã chuẩn bị từ trước chẳng có lấy một cái xương cánh gà hay xương cá gặm xong. Anh nheo mắt quan sát thằng bé thật cẩn thận, phát hiện ra cậu ăn còn nhanh hơn trước kia, dường như đói gần chết rồi vậy, hoặc là dưa muối rất hợp khẩu vị của cậu.

Lẽ nào cậu ăn kiêng? Không đâu, mấy ngày trước còn thấy cậu ta ăn thịt gà và cá mà.

Anh gắp một miếng cá tươi non vào bát cậu nhóc, mấy hôm trước không làm vậy là vì sợ đũa mình không sạch. Hôm nay anh chỉ quan sát cậu, chưa động đũa phát nào. Cậu bé ngẩn người, cầm bát chẳng động cựa gì.

“Giúp chú nếm xem có ngon không?”

Giọng nói của người đàn ông tựa như dòng nước chảy nơi vách núi, sạch sẽ và trong trẻo.

Ngày hôm đó cậu bé ăn rất nhiều cá, gặm rất nhiều cánh gà, cả đời này cậu chưa bao giờ được ăn ngon đến thế, trước hôm ấy, cậu không hề hay rằng thì ra trên thế giới lại có thứ ngon đến vậy, cũng không biết vẫn còn có người bằng lòng nấu ăn cho cậu, nở nụ cười yên lặng ngồi một bên, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng nhắc cậu ăn cẩn thận xương.

Nỗi uất ức bao năm nay đều hoá thành nước mắt rơi xuống bát cơm, đó là một cái bát sứ trắng muốt, in hình những đoá hoa xinh xắn bé tí teo màu gạo, miệng bát có một đường viền màu vàng, nước mắt của cậu giàn giụa đầy mặt, nhưng vẫn ăn không ngừng miệng, như thể phải nỗ lực nhét hết tất thảy cơm bao năm qua vào dạ dày vậy.

“Ăn chậm thôi, ăn chậm thôi...”

Người đàn ông hoảng sợ trước dáng vẻ ăn như hổ đói mà nước mắt giàn giụa của cậu nhóc, anh rút khăn giấy định giúp cậu lau nước mắt, ai dè động tác này lại khiến cậu càng khóc dữ hơn.

“Ấy, đừng khóc nữa... Nồi cá to lắm, đủ ăn mà, không đủ thì mai đi câu thêm cho cháu...”

Cậu nhóc khóc nức nở, cuối cùng ôm chặt người đàn ông mà nghẹn ngào, tựa như một con thú bị thuần hoá; anh ôm thân hình gầy gò của cậu bé, gầy như vậy, bé như vậy, lúc khóc toàn thân run rẩy, xé ruột xé gan, cậu đã phải chịu khổ nhường nào mới cảm động đến mức rơi lệ chỉ vì chút lòng tốt này?

“Không khóc... không khóc...”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, tiếng khóc của cậu nhỏ dần, chỉ còn tiếng nấc ngắt quãng.

“Cháu tên gì?”

Người đàn ông dẫn dắt từng bước một, tròn hai tuần liền, cậu bé không thèm để ý đến anh, giờ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, bóc mở lớp vỏ trai cứng cáp, để lộ bên trong mềm mại.

“Hu hu... không có...”

Cậu chàng chưa từng đi học, không có bạn chơi cùng, bị nhốt trong nhà cả ngày không có ai trò chuyện, đến giờ ngay cả nói năng cũng không được trôi chảy. Cậu càng nỗ lực muốn biểu đạt thì càng khó nói nên lời, cậu muốn nói cậu không có tên, người đàn bà đó toàn gọi cậu là “này” hoặc “ấy”, hoặc có thể cậu có, nhưng cậu không biết.

Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt sốt ruột đến mức đỏ bừng của cậu, anh lau sạch nước mắt trên gò má cậu, dịu dàng nói, “Không sao không sao, không vội.”

“Tên... tôi muốn...”

Cậu bé sốt ruột khoa chân múa tay phác hoạ, cậu muốn một cái tên, người trong TV đều có tên riêng của mình, cậu cũng muốn.

Vẻ mặt của người đàn ông rất ngạc nhiên, cậu bé nhìn thấy lại đỏ mắt cắn môi khóc. Cậu toàn không tìm đúng địa vị của mình, muốn có mẹ, muốn có bố, muốn có tên, rõ ràng bản thân không xứng đáng có được những thứ đó.

Người đàn ông mím môi, trái tim anh như bị một bàn tay bóp chặt, đau đớn dữ dội. Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng gầy gò quá mức của cậu nhóc, anh ngập ngừng lên tiếng: “Cháu tên là Đường... không, Giản Thứ, giản trong từ giản đơn, thứ trong từ tha thứ, có được không?”

Chú hi vọng cháu có được một tương lai tốt đẹp, một tấm lòng tốt bụng, tự do thoải mái; chú sẽ không để cháu phải chịu tổn thương lần nữa, cháu cũng không cần phải thù hận bất cứ ai cả.

“Bố ơi...”

Cậu bé nghẹn ngào gọi, ôm chặt người đàn ông không chịu buông tay, liều mạng dán vào lòng anh. Anh cứng đờ người một lúc, sau đó mỉm cười xoa đầu thằng nhóc, mái tóc ngắn của cậu đã hơi dài ra rồi, nhưng vẫn còn cứng đủ để chọc vào da.

Trong màn đêm yên ắng, ở căn phòng nhỏ nơi thôn quê, hai mảnh bèo tấm không có quan hệ máu mủ dính lại thật chặt với nhau.

Từ đó trở đi, Giản Minh Chi liền có thêm một đứa con trai, Giản Thứ có được cái tên thuộc về mình, hai người họ không còn phải cô đơn trên thế gian này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.