Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 95: Chương 95: Anh Em Mâu Thuẫn




– Anh em mâu thuẫn.

Năm giờ chiều, Thẩm Thanh Dư đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, thư ký gọi điện tới.

“Thẩm tổng, em trai của ngài tới.”

Thẩm Thanh Dư lấy làm kinh hãi: “Em trai tôi? Thẩm Bác Diễn? Nó tới có ý gì, giờ nó đang ở đâu?”

“Vâng, anh ấy muốn gặp ngài, có cho anh ấy vào không ạ?”

Thẩm Thanh Dư nhìn đồng hồ đeo tay một chút, do dự mấy giây: “Không cần, nói là tôi ra ngay.”

Thẩm Thanh Dư cất văn kiện, cầm tập công văn đi ra, đi tới cửa, anh ngừng lại một hồi, sau đó mở cửa đi ra. Đi qua hành lang, Thẩm Bác Diễn đang đứng bên ngoài chờ anh.

“Sao em lại tới đây?” Thẩm Thanh Dư cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn, “Mấy tuần rồi không gặp, trông em có vẻ gầy đi. Dạo này vất vả lắm sao?”

Thẩm Bác Diễn không trả lời câu hỏi của anh ta: “Cùng ăn cơm tối được không?”

Thẩm Thanh Dư khẽ run lên một chút, đoạn trả lời: “Ừ.”

Hai người vào bao sương trong nhà hàng, Thẩm Thanh Dư bắt đầu tìm đề tài nói chuyện: “Công ty đầu tư điện ảnh và truyền hình của em, gần đây có dự án gì mới không?”

“Anh.” Thẩm Bác Diễn đi thẳng vào vấn đề, “Khoản tiền cho công ty con vận hành, đã hai tuần rồi, chừng nào thì mới tới?”

Thẩm Thanh Dư nhướn mày, giả ngu: “Sao, khoản tiền này vẫn chưa tới sao? Sao em không nói sớm, để mai anh hỏi phó tổng.”

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Khoản tiền này có thể tới không?”

Thẩm Thanh Dư bật cười: “Em nói gì vậy.. em cũng biết gần đây tổng công ty mới mở rộng nghiệp vụ, có lẽ là bên tài vụ bận rộn quá nên quên mất…”

“Anh..” Thẩm Bác Diễn nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Em chỉ muốn anh trả lời thật chắc chắn, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn là người mà em tin tưởng nhất, mặc kệ người khác nói thế nào, chỉ cần anh nói một câu, em sẽ tin anh. Tới giờ em chưa từng tranh đoạt gì với anh, em chỉ mong chí ít anh đừng gạt em, số tiền này, liệu có hay không?”

Thẩm Thanh Dư giật mình. Môi anh run run vài lần, lý do thoái thác đã chuẩn bị từ lâu lại không thể nói ra miệng, bầu không khí trong bao sương trở nên ngưng trệ.

Lòng Thẩm Bác Diễn mỗi lúc một lạnh, mệt mỏi dựa vào lưng ghế. Mặc dù hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất tới gặp Thẩm Thanh Dư, nhưng trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng, mong tất cả chỉ là hiểu lầm, mong người hắn tin tưởng đáng để hắn tin tưởng. Nhưng vài giây do dự của Thẩm Thanh Dư đã bóp nát tia hy vọng sau cùng của hắn.

Phẫn nộ tột cùng dâng lên trong nháy mắt, Thẩm Bác Diễn giật khăn trải bàn, hầu như toàn bộ đồ trên bàn rơi xuống đất, gân xanh trên thái dương nổi lên, nhưng hắn vẫn cố kìm nén cơn giận. Nếu như là ngày thường, nhất định hắn đã bạo phát, nhưng lúc này đây hắn vẫn nhịn xuống. Giờ không còn giống như ngày xưa, hắn không phải Thẩm nhị thiếu gia có thể tùy tiện làm bậy, trên người hắn gánh rất nhiều trọng trách, hơn trăm người trên dưới công ty, còn có Lục Lăng Hằng, tất cả đều là trách nhiệm của hắn, hắn tới là để lấy tiền, tới là để giải quyết vấn đề!

“Anh!” Thẩm Bác Diễn cố nén giận nặn ra nụ cười, “Nếu không xoay vòng đủ vốn trong tuần tới, công ty lập tức sụp đổ, mấy trăm công nhân họ còn phải nuôi gia đình sống qua ngày..”

“Em không tranh.” Thẩm Thanh Dư cắt ngang lời hắn, “Không có nghĩa là người khác sẽ không thay em tranh.”

Thẩm Bác Diễn sửng sốt. Lồng ngực hắn cuộn huyết sôi trào như muốn nổ tung, sau đó lại lạnh như đông cứng: “Anh có ý gì?”

“Em biết những ngày đầu của tập đoàn Thẩm thị như nào không?” Thẩm Thanh Dư đột ngột đổi đề tài, “Một gian xưởng nhỏ chưa tới mười người, ba giờ sáng mẹ anh rời giường đi tới kho nhập hàng. Công việc làm ăn của ba cần tiền, mẹ đổ bệnh nhưng cũng không dám đi khám, cả đêm ho khan, đến khi ngất xỉu được người ta đưa đi bệnh viện, đã tới giai đoạn cuối.”

Cửa bao sương được mở ra, nhân viên đặt rượu họ gọi lên bàn.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thẩm Thanh Dư tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi hết nửa ly, sau đó lên tiếng lần nữa: “Lúc đó mẹ anh bị bệnh nặng, bác sĩ nói nếu chữa trị thật tốt, dùng thuốc đắt tiền nhất, có thể duy trì thêm hai năm, có lẽ hai năm sau y học tiến bộ, còn có thể sống lâu thêm vài năm nữa. Nhưng khi đó ba dồn hết tiền vào đầu tư sản phẩm mới, em cũng biết rồi đấy, lúc làm ăn trong tay không có tiền mặt, còn thiếu nợ ngân hàng. Khi đó nếu ngừng sản xuất, có thể lấy tiền ra chữa bệnh cho mẹ anh, nhưng mẹ anh tiếc rẻ, ba cũng tiếc rẻ, nói là công sức nhiều năm như vậy là để chờ tới ngày hôm nay.. Đúng vậy, vận khí ông ấy tốt, sản phẩm mới nổi lên, chỉ trong một năm mà quy mô công ty lớn gấp mười lần, tiền đồ vô hạn.”

Thẩm Bác Diễn chưa từng nghe Thẩm Thanh Dư nhắc tới mẹ mình, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên.

Thẩm Thanh Dư tiếp tục nói: “Em biết khi nào thì anh biết mẹ đã chết thật rồi không quay về được nữa không?”

“Khi nào?”

“Khi đó anh còn rất nhỏ, ba cho rằng anh không hiểu cái gì. Anh cũng không hiểu, không hiểu chết là gì, sau khi mẹ chết rồi anh vẫn nghĩ rằng không bao lâu sau mẹ sẽ quay về, mãi cho tới một ngày, ba dẫn một nữ minh tinh về —— Khi đó đã chuyển tới một căn nhà lớn hơn, ba dẫn nữ minh tinh trẻ đẹp hơn mẹ kia tới trước mặt anh, bà là người lạ, ba lại bắt anh gọi bà là mẹ —— Khi đó cũng vừa tròn hai năm, bác sĩ từng nói nếu mẹ anh dùng thuốc tốt nhất có thể sống thêm hai năm, nếu mẹ anh được chữa bệnh tốt, có lẽ lúc đó bà ấy vẫn còn sống!”

Thẩm Bác Diễn dùng sức nắm tay: “Cho nên anh hận mẹ em, hận luôn cả em? Cho nên suốt hai mươi mấy năm qua, anh đều giả vờ thân thiết với em?”

Thẩm Thanh Dư không nói gì.

Nghe một câu chuyện như thế, hẳn Thẩm Bác Diễn nên đồng cảm, tiếc hận, nhưng lúc này hắn chỉ thấy buồn cười. Hiển nhiên Thẩm Bác Diễn biết tính tình của mẹ mình, nhưng cái chết của mẹ Thẩm Thanh Dư năm đó, hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với Trâu Tĩnh Tĩnh. Lúc ông Thẩm cưới Trâu Tĩnh Tĩnh, quy mô tập đoàn còn chưa lớn như bây giờ, Trâu Tĩnh Tĩnh nhìn trúng tiềm lực của ông, mà ông Thẩm cũng cần danh tiếng và mạng lưới giao thiệp của Trâu Tĩnh Tĩnh để hỗ trợ sự nghiệp ông tiến thêm một bước. Trâu Tĩnh Tĩnh không có thiên phú kinh doanh, nhưng tập đoàn Thẩm thị có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao của bà. Chỉ vì chuyện này mà Thẩm Thanh Dư giả bộ làm anh em thân thiết với hắn hơn hai mươi năm, phá hủy tất cả những gì của mẹ con hắn?!

Thẩm Thanh Dư uống cạn rượu còn trong ly, bình tĩnh nói: “Chuyện em không biết còn có rất nhiều, nhưng em nghĩ gì, với anh mà nói không quan trọng, cho nên anh cũng không cần phải giải thích với em.”

Mẹ chết, Thẩm Thanh Dư hận nhất là cha của mình. Đến chết ông Thẩm cũng không biết, rõ ràng ông kiểm tra sức khỏe thường xuyên, nhưng lúc tra ra căn bệnh ung thư dạ dày đã bỏ qua giai đoạn tốt nhất để chữa trị, chính là bởi con trai lớn Thẩm Thanh Dư mua chuộc bác sĩ, lợi dụng căn bệnh loét dạ dày mà cố ý giấu diếm kéo dài, có thể nói, cái chết của ông Thẩm chính là vì Thẩm Thanh Dư mà ra, đây là kế hoạch trả thù của anh ta.

Từ nhỏ tới giờ, Trâu Tĩnh Tĩnh không ngừng tranh đoạt lợi ích về cho con trai mình, ngáng chân Thẩm Thanh Dư không ít lần, chuyện này Thẩm Bác Diễn không biết. Bởi vậy nên lúc còn nhỏ, Thẩm Thanh Dư cố nhẫn nhục chịu đựng, làm bộ khiêm nhường trước mặt em trai, cố gắng lôi kéo em trai, cuối cùng cũng đi tới ngày hôm nay. Khi còn bé cha từng dạy cho anh, có đôi khi ta chọn một con đường, có lẽ bởi vì một lý do nào đó rất quan trọng, nhưng càng đi, con đường phía trước lại trở thành lý do để ta bước tiếp. Khi đó ông Thẩm chọn không cứu mẹ Thẩm Thanh Dư, còn Thẩm Thanh Dư đi tới ngày hôm nay đã bỏ qua những gì, anh không dám nghĩ tới, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn phải đi tiếp.

Sắc mặt Thẩm Bác Diễn trắng bệch như tờ giấy. Tới bây giờ hắn chưa từng nguyện ý suy nghĩ, cho nên chuyện xảy ra ngày hôm nay, hóa ra là bởi hắn quá ngây thơ. Rất nhiều hỉ nộ ái ố của hắn, không ai biết cả, hắn chỉ nói cho mình Thẩm Thanh Dư, bởi vì Thẩm Thanh Dư là người anh trai mà hắn tin tưởng nhất, mà Thẩm Thanh Dư luôn có thể cho hắn lời khuyên, thậm chí lúc hắn sợ hãi khi biết rõ xu hướng giới tính của mình khác người bình thường, cũng là Thẩm Thanh Dư cổ vũ hắn tiến một bước, để cuối cùng hắn và Lục Lăng Hằng có thể đến được với nhau.

Đột nhiên đồng tử mắt Thẩm Bác Diễn co rút mạnh: “Quân Càn… Lục Quân Càn.. người sai khiến Tôn Phương có phải là anh không?!” Thẩm Thanh Dư cổ vũ hắn come out, là bởi nếu hắn đồng tính sẽ giảm sự uy hiếp với Thẩm Thanh Dư, nhưng lúc hắn theo đuổi Lục Quân Càn, vì hy vọng có thể làm được nhiều hơn cho Lục Quân Càn, một người vẫn không màng tới sự nghiệp như hắn quyết định mở công ty, ông Thẩm rất ủng hộ chuyện mở rộng tập đoàn lấn sân sang lĩnh vực khác, từng nói sẽ dốc sức ủng hộ, nhưng dự án còn chưa lên xong thì Lục Quân Càn đã xảy ra chuyện!

Chân mày Thẩm Thanh Dư khẽ giật một cái: “Ồ? —— Không phải!” Bạn đang �

Thẩm Bác Diễn như rớt xuống hầm băng, cả người run lên. Là Thẩm Thanh Dư.. là Thẩm Thanh Dư! Tuy rằng anh ta phủ nhận, nhưng không ngạc nhiên chút nào, anh ta đã sớm biết tất cả! Nhưng vẫn luôn gạt hắn!

Cuối cùng Thẩm Bác Diễn không thể khống chế tâm tình mình nữa, như mãnh thú mà nhào về phía Thẩm Thanh Dư, nhéo cổ áo anh ta lên, giơ tay lên muốn đấm!

Nhưng đúng lúc này cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới, thấy sự việc trong phòng, sợ đến hét ầm lên: “A!!”

Thẩm Thanh Dư giữ lấy nắm đấm đang dừng trên không trung của Thẩm Bác Diễn, cố gắng đẩy hắn ra, quay mặt hét với nhân viên: “Đi ra!”

Nhân viên phục vụ vội vã lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Hai mắt Thẩm Bác Diễn đỏ au, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh hận em thì dồn hết lên người em đi! Sao lại xuống tay với Lục Quân Càn!?”

Thẩm Thanh Dư đẩy em trai đang bất động ra, không thể làm gì hơn là bỏ kháng cự, tránh ánh mắt của hắn: “Anh không hiểu em đang nói cái gì.”

Khả năng kiểm soát tình hình của Thẩm Thanh Dư rất mạnh, nhưng hôm nay đã tính sai. Vốn là hôm nay anh tính dụ dỗ Thẩm Bác Diễn, đợi công ty con không thể hoạt động mà sụp đổ, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà xé rách lớp mặt nạ của mình. Nhưng cho dù đã giương cung bạt kiếm tới mức này, Thẩm Thanh Dư vẫn lý trí như trước, những điều không nên nói thì không nói, ai biết được liệu người em ngây thơ này có thông minh đột xuất mà giấu máy ghi âm trong người không?

Bốp!

Thẩm Bác Diễn nện một quyền vào sống mũi Thẩm Thanh Dư, Thẩm Thanh Dư từ trên ghế ngã sõng soài xuống đất. Thẩm Bác Diễn đã bị giận đến mất hết lý trí, kéo cổ áo Thẩm Thanh Dư lên mà đấm tiếp, đấm đến khi mắt Thẩm Thanh Dư nổ đom đóm, mũi sặc mùi máu tươi.

“Bảo vệ! Bảo vệ đâu!” Thẩm Thanh Dư gắng gượng đỡ lấy đòn công kích của Thẩm Bác Diễn, hoảng hốt gọi ra bên ngoài.

Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng kêu lập tức mở cửa xông vào, tách Thẩm Bác Diễn đã mất hết lý trí và Thẩm Thanh Dư đầy máu trên mặt ra.

Thẩm Bác Diễn nhìn dáng vẻ người anh mình vẫn luôn kính trọng chật vật mà hèn mọn đến đáng thương, ngọn núi trong lòng cũng sụp xuống. Hắn ra sức trừng mắt với Thẩm Thanh Dư, muốn nhớ kỹ bộ dạng anh ta bây giờ, giằng co một lúc sau đó mới đẩy nhân viên phục vụ đang lôi kéo hắn mà sải bước đi ra ngoài.

Nhân viên phục vụ muốn ngăn hắn lại nhưng không được, không biết làm sao hỏi Thẩm Thanh Dư bị thương: “Thẩm tiên sinh, có cần báo cảnh sát hay không?”

Thẩm Thanh Dư lau máu bên khóe miệng, chán nản khoát khoát tay: “Không cần báo cảnh sát, cứ để nó đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.