Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 96: Chương 96: Đối Mặt




– Đối mặt.

Lục Lăng Hằng ngủ một giấc tới khi trời tối mịt mới tỉnh dậy, nếu không phải bụng đói cồn cào thì anh vẫn có thể ngủ thẳng đến sáng mai.Lục Lăng Hằng ngáp dài ra khỏi phòng, phòng khách tối mịt, có lẽ Thẩm Bác Diễn còn chưa quay về, anh tiện tay bật đèn.

“A!!!” Trông thấy người ngồi trên ghế sô pha, Lục Lăng Hằng giật bắn, sợ run lên một cái, vỗ ngực nói, “Anh, anh về khi nào mà không bật đèn! Làm em sợ hết hồn!”

Thẩm Bác Diễn ngồi dại ra trong bóng đêm, ánh đèn chợt lóa lên khiến mắt hắn không thích ứng ngay được, đoạn giơ tay lên che mắt.

“Anh làm sao vậy?” Lục Lăng Hằng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thẩm Bác Diễn ôm lấy Lục Lăng Hằng, đè anh xuống ghế sô pha, Lục Lăng Hằng lại thêm hoảng hốt, còn tưởng Thẩm Tiểu Cẩu động dục, không ngờ Thẩm Bác Diễn chỉ ôm anh bất động.

Lục Lăng Hằng cảm thấy tâm tình hắn không tốt: “Anh làm sao vậy?”

Thẩm Bác Diễn vùi mặt vào lòng anh, giọng khàn khàn: “Quân Càn..”

“Ừ? Em đây.”

“Anh có thể bị phá sản..”

“Hử????”

Trong lòng Thẩm Bác Diễn ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết nên nói từ đâu. Công ty gặp khủng hoảng tài chính, biên tập ghép phim gặp vấn đề, còn có chuyện hung thủ, anh trai đột nhiên lật mặt.. Thẩm Bác Diễn chỉ cảm thấy như có một thanh sắt gỉ mài trong óc mình, làm hắn vừa đau vừa hồ đồ.

Một lát sau, Thẩm Bác Diễn từ từ mở miệng, nói từ chuyện công ty gặp khủng hoảng tài chính, cho tới chuyện bữa ăn tối với Thẩm Thanh Dư, hắn nói hết cho Lục Lăng Hằng.

Lục Lăng Hằng nghe xong cả kinh, so với Thẩm Bác Diễn anh còn không thể tin được hơn: “Có phải.. liệu có hiểu lầm gì không?”

Thẩm Bác Diễn cười khổ: “Hiểu lầm.. nếu như là hiểu lầm thì tốt rồi.” So với bất cứ ai, hắn càng mong tất cả chuyện hôm nay chỉ là hư ảo mà thôi, đột nhiên, cả thế giới của hắn bị lật đổ..

Lục Lăng Hằng mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật này. Mà tâm tình Thẩm Bác Diễn thì ngày càng đi xuống.

Hóa ra, có nhiều dấu vết như vậy, người anh trai mà hắn luôn kính yêu tôn trọng, thật ra đã quyết định đẩy hắn vào chỗ chết từ lâu, đào cho hắn nhiều cái hố như vậy, có lẽ là sợ hắn có thể trở mình. Giờ công ty cần tiền để vượt qua khủng hoảng tài chính, tổng công ty lại không cấp vốn, rất khó vay một khoản tiền lớn như thế từ ngân hàng, mà quay bổ sung phim điện ảnh cũng cần tiền, tiền chế tác phim và tuyên phát như một cái hố lớn, mà muốn lấp đầy cái hố này, sợ rằng hắn phải tới nông nỗi đi vay nặng lãi. Nhưng đây cũng có thể chính là điều Thẩm Thanh Dư mong muốn, hắn không dám tưởng tượng một khi hắn thật sự đi vay nặng lãi, anh trai có chuẩn bị một cái hố mới để hắn rơi xuống hay không.

Thẩm Bác Diễn vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn tự giễu: “Anh đúng là một thằng ngốc, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền! Ha…”

Lục Lăng Hằng nhíu mày, không đáp lại lời hắn, dịu dàng nói: “Chúng ta còn cách nào xoay sở tiền bạc không?”

Cả người Thẩm Bác Diễn run lên. Lục Lăng Hằng nói “Chúng ta” chứ không phải “anh”, anh không nói bất cứ lời an ủi nào, nhưng hai chữ đơn giản kia lại hiệu quả hơn bất cứ lời xoa dịu nào khác.

Lục Lăng Hằng nói: “Quay bổ sung phim không cần nhiều tiền lắm, chừng trăm vạn là được, con số này không quá lớn, trong tay em còn một chút tiền tích góp, nếu thiếu em sẽ nghĩ cách xoay sở. Còn tiền công ty thì làm sao bây giờ? Có thể vay ngân hàng bao nhiêu?”

Thẩm Bác Diễn yên lặng vài giây; “Anh bảo tài vụ đi liên hệ với ngân hàng rồi, giờ còn không biết, nhưng chắc chắn không mượn được nhiều tiền từ ngân hàng.”

“Còn cách nào không? Phương diện này anh hiểu rõ hơn em, hay là tìm người thương lượng một chút?”

Trong lòng Thẩm Bác Diễn cũng hiểu, chuyện đến nước này rồi, trốn tránh không có ích lợi gì, cuối cùng vẫn phải giải quyết, bởi vậy nên lúc phát hiện tình hình không ổn hắn đã sai tài vụ nhanh chóng liên hệ mượn tiền từ ngân hàng, cũng bảo Chu Việt Việt lập tức liên hệ với nhân viên trong đoàn cùng hợp lực chuyện quay bổ sung, nhưng cái hố Thẩm Thanh Dư đào cho hắn quá lớn, chuyện cũng không dễ dàng giải quyết như vậy, hơn nữa chuyện bị người thân phản bội rất khó có thể tiếp thu ngay, khiến hắn không thể tự kiềm chế mà rơi vào tâm lý bi quan chán nản. Cũng may mà tâm tình của Lục Lăng Hằng ảnh hưởng tới hắn, kéo hắn ra khỏi nỗi niềm bi quan mà suy nghĩ kỹ càng.

Thẩm Bác Diễn nói, “Giờ chỉ có thể liên hệ với ngân hàng trước, xem mượn được bao nhiêu thì mượn, số còn dư anh sẽ nghĩ biện pháp.”

Lục Lăng Hằng muốn thở dài, nhưng anh vẫn cố nén lại. Nếu giờ anh thở dài, Thẩm Bác Diễn càng khó chịu hơn. Bởi vậy nên anh an ủi: Cũng may mà phát hiện sớm, còn thời gian nghĩ biện pháp.”

Thật ra giờ tình hình tài vụ công ty Thẩm Bác Diễn rất căng thẳng, tổng công ty kéo dài hai tuần, trong công ty gần như không có vốn lưu động, chưa nói tới việc tháng sau phải phát tiền lương cho nhân viên, một khi tài chính không đủ, dây chuyền sản xuất phải dừng lại, công ty thật sự xong đời. Đây cũng là mục đích Thẩm Thanh Dư tiếp tục dụ dỗ hắn. Giờ nhất định hắn phải lo đủ tiền, đảm bảo dây chuyền sản xuất có thể chạy, thời gian tới có lẽ còn có hy vọng.

Sắc trời đã khuya, hai người ăn qua loa rồi đi ngủ, chỉ là đêm nay vào giấc thế nào, chỉ hai người họ mới biết.

Sáng sớm hôm sau, hai người đều rời nhà đi tới công ty.

Bạn đang �

Thẩm Bác Diễn vừa liên lạc với ngân hàng, vừa tìm người kiểm kê số bất động sản hắn có trong tay để gom lại. Tới giờ khắc sinh tử tồn vong, không có nhiều thời gian để do dự, hắn phải lập tức nghĩ cách gom hết số tài sản mình có thể dùng.

Sáng sớm Mã Du kết thúc buổi họp quay về phòng làm việc, trông thấy Lục Lăng Hằng đang ngồi trong phòng chờ mình, không khỏi giật mình: “Không phải cậu đang nghỉ ngơi sao?” Vừa hay giờ đang là cuối năm, Lục Lăng Hằng quay phim xong công ty cho anh một tháng để nghỉ ngơi và hồi phục, tuy rằng nghệ sĩ là thương phẩm kinh doanh của công ty, nhưng gì thì gì người cũng không giống như thương phẩm bình thường, nếu bóc lột quá trớn có thể gây hại hơn.

Lục Lăng Hằng lúng túng cười cười: “Anh Mã, anh có thể giúp em nhận thêm quảng cáo và chương trình không?”

“Sao?” Mã Du không giải thích được, “Làm gì, cậu thiếu tiền à?”

“Vâng.”

“Cậu muốn mua nhà hay mua xe?” Mã Du hỏi, “Thiếu bao nhiêu? Hơn mười vạn? Không thì tìm người vay trước đi. Anh cũng có thể cho cậu vay một ít.”

“Thiếu nhiều lắm.”

“Nhiều là bao nhiêu?”

“Nhiều, rất nhiều.. mấy nghìn vạn, e còn chưa đủ..”

Thiếu chút nữa Mã Du sặc nước miếng: “Mấy nghìn vạn?! Cậu định mua lâu đài à?”

Lục Lăng Hằng không nói gì. Anh cũng không biết rốt cuộc Thẩm Bác Diễn thiếu bao nhiêu, muốn lấp đầy lỗ hổng một lúc là điều không thể, giờ nên giải quyết những nhu cầu cấp bách trước mắt, tranh thủ thời gian, kiếm càng nhiều tiền càng tốt. Nếu là trước kia, một nghìn vạn anh quay vài quảng cáo là được, nhưng giờ không giống như ngày xưa, anh chỉ là một tiểu sinh, hợp đồng anh ba công ty bảy, nhờ sức nóng của “Khương môn phi tương”, giờ địa vị của anh cũng tăng lên, nhận một quảng cáo có thể được trăm vạn, nhưng trăm vạn này về tay anh chỉ còn ba mươi vạn mà thôi. Nhận chương trình, tiền về tay chưa tới mười vạn, số tiền này với công ty Thẩm Bác Diễn mà nói chỉ như muối bỏ biển, nhưng chí ít anh muốn kiếm tiền để góp vào quay bổ sung, coi như san sẻ áp lực với Thẩm Bác Diễn.

“Cậu gặp phiền toái gì?” Mã Du quan sát Lục Lăng Hằng, tâm tư xoay vòng, đoán được đại khái, “Có phải Thẩm Bác Diễn gặp phiền toái không?” Mấy tháng này, quan hệ của Lục Lăng Hằng với Thẩm Bác Diễn không giấu được Mã Du.

Lục Lăng Hằng im lặng.

Mã Du cầm bút trên bàn lên xoay xoay, chân mày nhíu lại lẩm bẩm nói: “Chuyện này cũng không dễ xử lý..”

Lúc “Khương môn phi tương” mới ra là lúc cát xê của Lục Lăng Hằng cao nhất, khi đó vô số quảng cáo tìm tới cửa, trong đó có vài thương nghiệp nhỏ ra giá cao muốn Lục Lăng Hằng làm đại diện thương hiệu riêng của họ, nhưng vì sự phát triển sau này của Lục Lăng Hằng, Mã Du từ chối phần lớn, chỉ nhận hai thương hiệu với giá không quá cao, nhưng có thể bảo vệ được phong cách của Lục Lăng Hằng.

Sau “Khương môn phi tương”, Lục Lăng Hằng lựa chọn chuyên tâm đóng phim, khiến độ nổi giảm xuống, cát xê của anh cũng giảm, nhưng nếu đi tốt con đường này, tương lai phát triển vô hạn, hiện tại tuy không đến mức nghèo khổ, nhưng cũng không thể kiếm được nhiều. Con đường này do chính Lục Lăng Hằng chọn, chỉ là anh không ngờ đột nhiên xảy ra sự tình này.

Giờ trong tay Mã Du không phải là không có hạng mục quảng cáo thương hiệu lớn nào, cũng không phải không có những thương hiệu nhỏ ra giá vài triệu, nhưng Mã Du không đồng ý cho Lục Lăng Hằng nhận: “Đây không phải trò đùa, công ty bỏ công sức bồi dưỡng cậu, không thể để cậu làm bừa!”

Một khi Lục Lăng Hằng nhận mấy quảng cáo giá tiền cao nhưng đẳng cấp thấp này, tuy là kiếm được tiền, nhưng ảnh hưởng tới sự phát triển lâu dài, ảnh hưởng tới giá trị của Lục Lăng Hằng. Lúc các nhãn hiệu kia tìm người phát ngôn cũng tham khảo những người khác, một khi họ thấy người phát ngôn kia không nổi thì sẽ không dùng nữa. Giờ hướng đi của Lục Lăng Hằng rất ổn định, trước khi phim điện ảnh ra rạp rồi xem thành quả, Mã Du sẽ không để anh phạm sai lầm.

“Nếu không thể nhận quảng cáo, vậy mấy chương trình biểu diễn được không? Mặc kệ phải chạy sô biểu diễn gì, chỉ cần có thể kiếm được tiền, em đều nhận!”

Mã Du thở dài: “Để tôi xem giúp cậu.” Lục Lăng Hằng có một ca khúc “Mộng tưởng”, quả thật được rất nhiều chương trình mời, còn có vài thương gia mời tham dự sự kiện. Chỉ là trước đó Lục Lăng Hằng không thiếu tiền, hơn nữa anh muốn chuyên tâm đóng phim, cho nên không đả động gì tới công việc này.

Mã Du đánh mấy hoạt động biểu diễn gần đây ra cho Lục Lăng Hằng xem, Lục Lăng Hằng lấy bút khoanh tròn phía trên, khoanh xong trả lại cho Mã Du, Mã Du há hốc miệng cả kinh: “Cậu tưởng cậu là người sắt à? Một tuần chạy mười mấy hoạt động, cậu điên rồi sao?”

“Em chịu được.” Lục Lăng Hằng nói, “Em cầm danh sách này đi, để em liên hệ với Tiền Duyệt.

Mã Du vốn định khuyên nữa, nhưng lại nghĩ mỗi người đều có khó khăn riêng của mình, nếu không quá khó khăn Lục Lăng Hằng đã chẳng làm như vậy, thế nên anh chỉ thở dài: “Được rồi, đừng cậy mạnh, để anh xem giúp cậu xem gần đây có chương trình gì kiếm được nhiều tiền không rồi thông báo cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.