Màn đêm buông xuống, a Bảo ngồi cạnh đống lửa bên Vũ Văn Triệt, cảnh giác vểnh tai lên.
Bên cạnh mấy vị công tử cũng nghe nói qua tiểu nha hoàn bên cạnh Vũ Văn Triệt, giờ phút này nàng kéo căng
khuôn mặt vốn tươi cười hết sức xán lạn, coi chừng Vũ Văn Triệt như phòng trộm nhìn xung quanh.
“A Bảo, không ăn chút gì sao?” Vũ Văn Triệt phảng phất như chuyện tình sáng nay cũng chưa xảy ra, ấm giọng nói.
A Bảo lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không ăn, tôi muốn bảo hộ anh.”
Nàng còn chưa rõ thích khách có thực không. Chủ yếu là bởi vì thích khách còn chưa hiện thân, không nên nhanh đả thảo kinh xà, càng huống chi ban ngày nàng chỉ vội liếc một cái, vẫn chưa có chứng cớ gì, khỏi cần nói bọn họ có tin tưởng hay không, nếu mà tin tưởng trong đám người đi săn này vẫn có nhiều
người nhỏ tuổi, chưa có sự chuẩn bị dễ dàng tạo ra khủng hoảng. Nàng
lườm Vệ Thỉ một cái, đợi tìm lúc nhắc nhở hắn.
“Nơi này thị vệ đông, ngươi liền yên tâm ăn đi.” Vũ Văn Triệt lấy một phần chân hoẵng đưa nàng.
Miếng thịt kia lớn chừng đầu a Bảo, làm người ta hết sức chú ý. Vệ Thỉ biết sức ăn khủng bố của a Bảo
không lên tiếng, chỉ là càng thêm không thể tưởng tượng nổi thiếu gia
tới cùng là nhìn trúng điểm nào ở nàng?
Lửa trại “Tách tách” đốt lên, mọi người vây quanh lửa trại kinh hãi nhìn thấy a Bảo “Nhóp nhép” gặm xong con hoẵng thứ hai…
Chưa xong, a Bảo chùi miệng, miễn cưỡng thỏa mãn, phát hiện mọi người sững sờ nhìn nàng, nàng nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói, “Mọi người sao lại không ăn, tôi đã nhịn đau để lại miếng thịt cuối cùng cho mọi người, nếu không ăn để tôi ăn!”
“…” = =!
Nha đầu này… Thực là nữ nhân sao.
Trước khi ngủ a Bảo vòng quanh các lều kiểm soát một vòng, phát hiện không có gì dị thường mới trở về lều của mình.
Lý Thế Dân nhắm mắt theo sau nàng, “Ngươi muốn trở về sao? Ta đưa ngươi trở về.”
A Bảo lắc đầu, cự tuyệt, “Không được, sẽ có nguy hiểm.”
Tại Phù Trần giới tiểu Kim Khốc đã nói với nàng, “Không thể tùy tiện đưa nam nhân về nhà, bằng không sẽ có nguy hiểm.” Chỉ là vừa mới nói xong, lại nhìn thấy a Bảo nghịch hòn đá trong tay vừa hiếu kỳ chờ đợi nó nói câu tiếp theo, tiểu Kim Khốc nuốt
nước miếng, lại một lần nữa đính chính câu đầu, “Không thể tùy tiện đưa
nam nhân về nhà, bằng không bọn họ sẽ bị nguy hiểm…”
Lý Thế Dân: “…”
Lều trại của a Bảo gần lều công tử,
lúc đi qua a Bảo phát hiện Vệ Thỉ đã cảnh giác thủ bên cạnh cửa, thần
tình phức tạp nhìn nàng.
“Thế nào?”
Vệ Thỉ nói, “Không có chuyện gì, muộn như vậy, ngươi còn không nhanh trở về ngủ!”
“A, liền đi.” A Bảo biết điều
ứng một tiếng vào trong lều. Tuy rằng nàng vừa mới nói cho Vệ Thỉ vẻ mặt hắn hồ nghi, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng tự mình thủ tại ngưỡng cửa a…
Xốc chăn lên chậm rì rì bò vào, a Bảo lăn hai vòng quấn chăn thành con nhộng, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.
Nửa đêm, mơ hồ nghe thấy bên người truyền tới tiếng quần áo cọ xát… a Bảo vừa mở mắt, tức khắc nhìn thấy Nhai Tì đang cố kéo chăn ra nằm bên cạnh!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau vài giây, Nhai Tì trấn định thu hồi tầm mắt, tiếp tục kéo chăn.
A Bảo lúc mới gặp hắn trên mặt đều
hiện ra mấy phần kinh hỉ, nhưng tầm mắt đảo trên người hắn vài giây,
nàng rất nhanh đem đầu rút vào trong chăn, âm thanh mềm mại nỉ non từ
trong chăn truyền ra, “Cậu sao lại lấy chăn của tôi.”
Hắn lườm nàng một cái, tính khí bạo phát, “Lấy chăn thì sao!”
A Bảo ló đầu cẩn thận nhìn Nhai Tì một cái, lại rất nhanh thụt vào trong chăn, ngập ngừng hiếm thấy, “Lấy chăn không phải là vấn đề, nhưng là… Nhưng là tôi không có thói quen cậu ôm tôi ngủ…”
Hắn tiếp tục rống, “Trước kia ta cũng ôm ngươi ngủ như vậy, vì cái gì hiện tại lại không thể!” Buổi sáng vừa mới bị nàng đá xuống giường, hiện nay thù mới hận cũ, hắn nhìn trông rất tức giận.
“Kia không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau.” Nhai Tì trong chăn tìm được đầu a Bảo, đôi tay dùng sức nâng mặt a Bảo, một mắt đen hẹp dài, nhìn thẳng a Bảo, hắn không vui nói, “Cùng ta ngủ, liền ủy khuất ngươi sao?”
“Không phải như vậy,” a Bảo gãi gãi đầu, ấp úng, “Trước kia cậu thấp, đương nhiên không sao, hiện tại cậu trưởng thành, cái kia liền…” Nhìn thấy tiểu quỷ nàng tự nhiên rất vui mừng, nhưng nói muốn cùng hắn chung giường chung gối…
Nàng tuy rằng chết thật lâu, nhưng vẫn phải giữ gìn danh tiết, một hoàng hoa khuê nữ sao có thể để người ta ôm tới ôm lui câu kết làm bậy trên giường.
Tiểu quỷ hừ lạnh một tiếng, “Trưởng
thành, ngươi liền ghét bỏ ta sao? Cư nhiên dám ghét bỏ ta!” Hắn thật sự
khom người chen vào trong chăn, đôi tay ôm chặt eo a Bảo.
A Bảo lập tức hô nhỏ một tiếng, liên tục không ngừng nghĩ đẩy hắn, bảo vệ danh tiết.
Ga trải giường yếu ớt bị hai con yêu quái chà đạp phát ra tiếng “Xoạt xoạt” rên rỉ…
A Bảo cử động một chút, sợ đem ga trải giường làm hỏng không dám mạnh mẽ giãy dụa.
Tiểu quỷ càng thừa cơ đưa cánh tay rút lại mấy phần, ôm chặt. A Bảo chỉ phải kêu nhỏ, “Eo… Á, eo tôi muốn đứt!”
“Đứt càng tốt.” Hắn lại hừ một tiếng, híp mắt, tay lại nới lỏng mấy phần.
A Bảo không tự tại trừng Nhai Tì, hơi thở giao nhau, nàng lại vội cử động, “Không nên không nên, tôi vẫn không thể tự tại…”
Thiếu niên đã nhắm mắt lại, nghe thấy nàng lảm nhảm không ngừng không khỏi khẽ quát, “Ngậm miệng!”
A Bảo gian nan xoay người, lấy mặt sau đối với hắn, “Nam nữ thụ thụ bất thân, không tốt không tốt!”
Nhai Tì căn bản không thèm để ý nàng, trực tiếp áp mặt lên lưng a Bảo, “Ồn chết, không được dài dòng!”
A Bảo chỉ phải dừng, mà sau cách một lúc lại cựa ra xa chút, hi vọng tiểu quỷ có thể hảo tâm phóng nàng lăn xuống giường thoát khỏi cái ôm của hắn.
Tiểu quỷ hoàn toàn bất vi sở động, một đôi tay nhỏ bé như thép vây trụ nàng.
A Bảo cảm giác sau lưng hơi thở ấm áp của tiểu quỷ, nàng do dự, sau một lúc lâu nàng cẩn thận xoay người đối mặt với hắn…
Thiếu niên trước mắt hai hàng lông mày nhập vào tóc mai, môi son ngọc nhan, mặt mày như họa. Không hề phòng bị khi ngủ làm nàng trong lòng động một chút, phẳng phất như vẫn là bé trai năm ấy cả ngày ham ngủ toàn tâm ỷ lại chính mình…
A Bảo than nhẹ một tiếng, đưa tay gém chăn trượt khỏi vai hắn, nhắm mắt lại, nàng rốt cục chậm rãi ngủ…
Buổi sáng tỉnh lại, tiểu quỷ sớm đã không thấy.
Bên gối vẫn còn chút hơi ấm, a Bảo xoa tứ chi đau nhức, toàn thân phát ra tiếng “Xành xạch” rợn người.
A… Xương cốt đáng thương của nàng a…
Đi ra ngoài lều, trong nắng sớm Lý Thế Dân bộ đồ đi săn cùng Lý Kiến Thành sóng vai mà đứng, thấy a Bảo đi ra hắn hưng phấn vẫy vẫy a Bảo, “Tới đây một chút.”
A Bảo vừa mới tỉnh, vừa dụi mắt hồ đồ đến bên cạnh Lý thế Dân.
Lý Thế Dân nhịn không được lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, a Bảo nhíu mày, bị long khí chấn nhiếp chỉ phải ngoan ngoãn để hắn nhéo đã nghiền.
Lý Kiến Thành vỗ vỗ đầu hắn, chậm rãi nói, “Thế Dân, không được bướng bỉnh, cẩn thận Vũ Văn cữu cữu nhìn tâm đau.”
“Cũng phải…” Hắn thế này mới lưu
luyến không rời buông tay, tuyên bố mục đích chân chính gọi nàng tới
đây, “Hôm nay ta cùng đại ca phân cao thấp, ngươi cần phải chứng kiến
cho ta.”