Trừng Mắt Tất Báo

Chương 33: Q.2 - Chương 33: Chương 11




Lá cây khẽ lay động, hai con tuấn mã một trước một sau băng băng truy đuổi.

Lý Thế Dân mặc bộ áo người Hồ mái tóc buộc cao, cưỡi con hắc mã cường tráng khỏe đẹp càng tôn thêm vẻ khí khái bừng bừng, quả là một thiếu niên đầy sức sống.

Hắn hưng trí dâng trào xông lên phía trước, trên lưng cung tên đã chuẩn bị chờ phát động, đến chỗ rẽ, hắn không nhanh không chậm thủ thế với đại ca, thúc ngựa chạy vào trong rừng sâu.

Lý Kiến Thành vô lực lắc đầu, bọn thị vệ nháy mắt đuổi theo đệ đệ quá hoạt bát. Hắn lười nhác thúc hồng mã cũng đi theo, trên đầu mũ vàng rực rỡ, càng làm người chói mắt…

Núi rừng rộng như vậy, cánh lá che rậm trời, dù a Bảo có Thiên Lý Nhãn cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng bọn họ trong bóng cây không rõ ràng, trước mắt liền mất tung tích bọn họ.

Trái phải nhìn không thấy người đâu, a Bảo chỉ phải tìm một bóng râm đặt mông ngồi xuống, vô cùng buồn chán thủ tại đại bản doanh chờ bọn họ trở về.

Vệ Thỉ lại nhíu mày, giơ tay hô a Bảo vào trong lều công tử đi.

Nàng chậm rì rì thoáng nhìn bên trong màn, lắc lắc đầu.

Vệ Thỉ lại nhíu mày, lại cố vẫy gọi.

A Bảo tay trái chống cằm quay sang, sửng sốt không thèm nhìn hắn, biết rõ hắn cũng muốn lấy nàng thành vợ bé của công tử!

Bà nội tâm tính cực cao, thời trẻ bị bắt làm tù bình rồi thành vợ bé vẫn cứ để tâm, bà sau đó thêm vào trong tổ huấn, Kim gia các đời sau cho dù có nghèo khó cũng không thể cướp người ta làm vợ bé.

Vệ Thỉ cố hô a Bảo nhưng nàng vẫn không thèm để ý, lúc này mới phát hiện tiểu nha đầu này kiên trì lại cố chấp ngoài ý muốn, chỉ vô lực chuyển động đến bên cạnh nàng, “Công tử thế gia hiển hách, kinh tài tuyệt diễm, đối với ngươi vô cùng dung túng, qua chỗ này không có nơi nào tốt hơn.”

A Bảo yên lặng nhìn hắn, “Vệ Thỉ, anh thực không thích hợp nói những lời này.”

Vệ Thỉ hung hăng lau mặt, nàng cho rằng hắn liền kiêm thêm nghề bà mai? Còn không phải thừa dịp công tử đột nhiên thẩm mỹ dị thường nguyện ý xả thân thu nàng, theo tính tình cùng sức ăn của nàng, ngày sau có nam nhân nào có thể nuôi nổi nàng, “Tính! Không nói không nói, liền tùy ngươi đi.”

A Bảo gãi gãi đầu, thật sự chột dạ chuyển đề tài, “Kia thích khách đã tra được gì không?”

Vệ Thỉ cũng phối hợp, “Đã phân phó thị vệ điều tra gần đây, không phát hiện cái gì khác thường, đêm hôm qua tăng cường thêm thị vệ. Mấy thiếu gia lớn tuổi còn không tận hứng, không muốn nhanh trở về phủ như vậy, mà các thiếu gia nhỏ tuổi đã tăng cường thủ vệ hôm nay liền đưa trở về.”

A Bảo thoáng an tâm, cùng Vệ Thỉ câu có câu không giết thời gian.

Mặt trời đang dần dần lên cao, gần buổi trưa, gió thổi qua rừng núi đột nhiên mang tới một mùi máu tanh cực nhẹ…

Chẳng lẽ là thích khách!

A Bảo bỗng nhiên đứng dậy, mùi máu cực nhẹ, mũi người thường không thể nhận thấy, bởi vậy Vệ Thỉ sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi, “Ngươi sao vậy?”

“Bên người thế tử khả năng gặp thích khách.” A Bảo chỉ ngửi thấy mùi máu tươi cực nhẹ, nhất thời không có cách nào xác định bọn họ gặp thích khách hay không cẩn thận trong lúc đi săn chịu thương, vội vàng lấy con ngựa của Vũ Văn Triệt phóng tới nơi phát ra mùi máu tươi.

Vệ Thỉ nhất định phải bảo vệ công tử, chỉ có thể hỏa tốc phân phái người vào trong rừng tìm, thấy a Bảo chạy nhanh không thấy bóng dáng, vội vàng rống to, “Ngươi không việc gì chạy xem náo nhiệt, còn không mau trở lại!” Chẳng qua là công phu mèo quào còn chạy đến nơi hung hiểm, ngại chính mình mệnh quá dài!

A Bảo không có đáp lại chỉ một mạch thúc ngựa chạy như điên. Sao lại không đuổi, nếu vị đứng đầu thiên hạ mà không cẩn thận liền chết thì xử lý thế nào?

Bóng cây lay động, trong rừng cây xanh ngắt xen lẫn bóng đen quỷ mị.

Lần hành động này ngay từ đầu liền gian nan, không biết bị tiết lộ hành tung ở đâu, tất cả doanh địa bị thị vệ ùn ùn tầng tầng vây quanh, suốt đêm hoàn toàn không tìm thấy cơ hội hạ thủ. Mắt thấy kỳ hạn sắp đến, số đồng bọn còn lại sau khi đã buông tha hơn phân nửa mới tìm đến khu vực săn bắn, lần này quyết không thể thất thủ!

Nhìn tiểu thiếu niên trước mắt tả xung hữu đột, hắc y nhân cầm kiếm lấy tốc độ sét đánh đâm vào cổ thiếu niên, trong mắt sát khí tận trời!

Bên hông kiếm một khắc trước khi bị đánh xuống ngựa, Lý Thế Dân khó khăn quay đầu ngựa lại, tránh đi một kích trí mệnh vạn phần hung hiểm, nhưng cổ áo vẫn bị kiếm cắt qua.

Mũi kiếm dưới ánh mặt trời lưu chuyển lam quang…

Tiểu thiếu niên trừng mắt như mắt gà chọi.

May mắn! Mới vừa rồi hắn nếu muộn một bước, nếu trúng kịch độc dù chỉ thoáng cắt qua da hắn hắn liền ngoan ngoãn đi gặp Diêm Vương!

“Thế Dân!” Lý Kiến thành cùng hai tên thích khách khác đấu, không để ý tới ấu đệ, quay đầu thoáng nhìn tính mạng hắn một thoáng đến Quỷ môn quan thật sự sợ hãi, không do dự quát chói tai.

Tiểu thiếu niên lúc này đã tỉnh táo kêu một tiếng, mũi kiếm màu lam nhanh đâm trúng lưng, đúng lúc chỉ mảnh treo chuông, hắn lúc nguy cấp lấy một mũi tên đâm vào mông ngựa, quay đầu đột nhiên nằm rạp trên lưng ngựa!

Tuấn mã bị đau hí dài một tiếng, rất nhanh chạy xa khỏi tên thích khách, hoàn toàn tránh khỏi bao vây của thích khách!

Hắc y nhân bị chơi lại một vố này tức sùi bọt mép, giận dữ phi thân!

Lý Thế Dân hai chân kẹp chặt bụng ngựa quay đằng sau rút mũi tên, tuổi nhỏ cũng không đủ kinh nghiệm chiến đấu hắn rơi xuống thế hạ phong, không khỏi hối hận lần này nhất thời lỗ mãng, ỷ vào có nhiều thị vệ muốn dẫn xà xuất động, này không, dẫn là dẫn tới, cũng dẫn tới kịch độc Trúc Diệp Thanh!

Thảm vậy! Mệnh của ta kết thúc vậy sao —

Đang suy nghĩ một khắc đột nhiên nhoáng lên, hắn chỉ thấy tiếng gió vù vù phút chốc ngừng, cả người đột nhiên cao hơn nhiều…

“Cậu không có việc gì đi?” Giọng nữ mềm mại vang lên.

Tiểu thiếu niên cúi đầu, tầm mắt vừa vặn chạm tới “Các” tiểu thiếu nữ!

Không sai, là “Các”…

Lý Thế Dân đột nhiên hấp khẩu khí — hắn cùng hắc mã bị a Bảo nhấc cả lên!

Tức khắc tiếp hít mạnh nổi lên bốn phía, dù là hắc y nhân kiến thức rộng rãi cũng sửng sốt một chút, Lý Kiến Thành thừa cơ thoát ra bên cạnh thích khách vây quanh tiến lên rút kiếm khỏi hắn, khuôn mặt tuấn mỹ co rúm, hắn lớn tiếng kêu a Bảo đang nâng cả hắc mã lẫn ấu đệ, “A Bảo! Nhanh đưa Thế Dân ra ngoài!”

“Được!”

A Bảo lanh lẹ cầu gì được vậy, lúc tiểu thiếu niên đang càng thêm hít mạnh trong không trung, a Bảo trực tiếp đem cả người lẫn ngựa quăng về phía sau, tiếng hít thở chung quanh nhanh chóng tắt đi theo sau lưng nàng là đông đảo thị vệ.

Hắc mã hí dài một tiếng, bốn vó xụi lơ trên mặt đất, Lý Thế Dân kinh hồn vừa định lập tức quay lại, không biết nàng dùng kỹ xảo gì, hắc mã cùng hắn sau khi rơi xuống đất trừ chân mềm ra còn lại lông tóc vô thương.

A Bảo cười xán lạn với Lý Kiến Thành, “Thế tử muốn tôi giúp đỡ hay không?”

Cuối cùng còn ngại ngùng cười hắc hắc hai tiếng, liền hai tiếng này, Lý Kiến Thành thấy chính mình dường như bị người giết ngay tại chỗ.

Hắc y nhân kia thấy từng hàng thị vệ xuất hiện dày đặc, căm hận nói, “Viện binh!”

A Bảo hiếu kỳ đánh giá hắc y nhân một thân đen bọc như bánh chưng, thân mật nói, “Thích khách!”

“…” =0=!

Hắc y nhân ngẩn ngơ, không biết rõ còn cho rằng a Bảo là thân nhân hắn thất lạc nhiều năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.