Đến giờ Mão, màn trời âm u đen như mực dần dần hiện lên tia sáng…
Trên Câu Mang sơn sương sớm se
lạnh từ trong không khí tươi mát rót vào bên trong tấm lụa mỏng sau cửa
sổ sơn đỏ, Kim Khốc hơi run run, mở mắt ra.
Có lẽ năm năm qua đã hấp thu quá nhiều yêu khí, Kim Khốc sắc mặt ngày càng trắng, giống như đứa trẻ hai, ba tuổi. Đáng tiếc khuôn mặt non nớt trẻ con phải béo phì hình trứng
kia lại lộ ra diễm sắc khác thường, tuổi còn nhỏ, nhưng bộ dạng gần như
có thể gọi là “Yêu”.
A Bảo quay đầu thấy nó mở mắt ra, nhẹ chân nhẹ tay vì nó gém lại chăn, “Đánh thức ngươi sao?”
Tiểu Kim Khốc ngáp một cái, “Không sao, ngươi mấy buổi tối nay trở về lúc nào? Ta vừa mới mở mắt ngươi lại muốn ra ngoài.”
A Bảo xấu hổ nói, “Mấy ngày nay
ta gây họa, bị lão sư phạt quỳ ba ngày tại đại điện sáng nay vừa trở về, giờ chuẩn bị đồ tốt, ta phải tham gia cuộc thi thăng điện.”
Kim Khốc nhăn mày, “Ba ngày! Lão sư của ngươi thật độc ác, ba ngày nay ngươi có đói không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
A bảo sờ sờ khuôn mặt Kim Khốc tinh tế, “Không sao, ta người khỏe không sao cả, chính là ba mươi ngày cũng không thành vấn đề.”
Kim Khốc nhếch miệng, “Con gái
trong nhà nên nhu thuận chút, đừng có cậy mạnh, bằng không có việc gì
tìm ai đến khóc lóc kể lể? Tuy rằng ta thân thể còn nhỏ, nhưng ta có đầu óc. Thế kỷ hai mươi thiếu nhất là gì? Nhân tài! Ta là nhân tài! Về sau
có việc gì đừng một mình che giấu, đem ra để mọi người cùng thương
lượng.”
A Bảo chỉ thấy trong lòng ấm áp, dùng sức gật đầu, “Ừ! Biết rõ.”
“Biết rõ là tốt.” Kim Khốc phất
tay, “Đúng rồi, bây giờ có trễ giờ không? Nhanh đi đi, đừng đến muộn bị
bắt quả tang.” Đến lúc đó lại bị phạt.
“Hôm nay là cuộc thi, còn gần
một canh giờ nữa mới bắt đầu.” A Bảo từ trong bọc hành lý lấy ra mấy bộ, nghĩ nghĩ còn có chuyện không dặn dò, vội quay đầu, “Ba ngày cuối cuộc
thi thăng điện, ta đem đồ ăn dự trữ trong tủ. Đói tự mình lấy a.”
“Ừ ừ, biết rõ.”
Tầm mắt ngừng trên giường, “Bảo bảo, đã hơn một tháng… Tiểu quỷ lần này còn không tỉnh lại sao?”
Kim Khốc khép mắt nhìn tiểu quỷ trên giường hai mắt nhắm nghiền, buông khẩu khí, “Hắn lần này nghiện ngủ, còn không tỉnh lại.”
Năm năm này thời gian tiểu quỷ
ngủ say đã kéo dài tới một tháng, mỗi lần tỉnh táo chỉ tầm vài phút lại
lầm vào ngủ say. Từ lúc tiểu quỷ ngủ càng dài, thân thể hắn cũng càng
băng lãnh. Giờ phút này trên khuôn mặt búp bê xinh đẹp nhỏ nhắn đã có
một tầng sương mỏng lạnh, càng hiện rõ vẻ phấn điêu ngọc thế, tinh xảo
như búp bê sứ.
A bảo lo lắng khẽ vuốt khuôn mặt băng lãnh, “Còn không tỉnh sao…”
Nàng đã từng hỏi qua Thanh Dạ
tinh thông linh thuật, Thanh Dạ chỉ lạnh nhạt nói với nàng, “Linh thể
chia làm hai loại. Một loại là quỷ hồn, người sau khi chết liền biến
thành quỷ hồn, quỷ hồn sẽ không có bất kỳ cảm giác. Nếu chiếu như lời
ngươi nói có thể biết lạnh biết nóng, còn có thể ngủ say thì hắn không
phải là quỷ hồn, mà là sinh hồn. Cái này thuộc về loại thứ hai, sinh hồn chỉ sinh ra khi bản thể bị uy hiếp tính mạng hoặc vô thức thoát ly bản
thể du hồn, nếu thời gian sinh hồn thoát ly khỏi bản thể cũng dần dần
mất đi sinh khí, ở thế giới hiện đại nói là người thực vật. Cứ tiếp tục
như vậy, bản thể sẽ không còn sức sống mà chết…”
A Bảo ưu sầu lo lắng, nghĩ tìm
bản thể của tiểu quỷ, Nhưng mỗi lần tiểu quỷ lâm vào giấc ngủ lại là một tháng, khó được tỉnh lại vài phút lại hỏi không ra, có lúc vô ý hỏi chỗ mẫn cảm, hắn liền thở hồng hộc không mở miệng. Mà sinh hồn đầy đủ sinh
khí, cũng là thuốc bổ tốt của các yêu quái, a Bảo chỉ phải đem tiểu quỷ
giấu nghiêm nghiêm thực thực không dám lộ ra bên ngoài.
Kim Khốc nhìn a Bảo thần sắc lo
lắng, ngẩng đầu nói, “Tiểu quỷ sẽ không biến mất, chờ ngươi thi xong trở về không chừng hắn đã tỉnh, hiện giờ ngươi lo lắng cũng vô ích. Đi
nhanh đi nhanh! Đừng để tâm tình ảnh hưởng đến cuộc thi lần này, chúng
ta chờ tin tức tốt của ngươi.”
A Bảo đành phải một bước nhảy qua cửa sổ đi…
Kim Khốc nghi ngờ nói, “A Bảo, có cửa không đi sao lại muốn nhảy cửa sổ?”
“Như vậy thực khốc ~ “
Kim Khốc bi phẫn vô cùng nhìn thân ảnh a Bảo biến mất, “Là tên hỗn đản nào đem thục nữ trong mộng của ta dạy thành như vậy!”
LOLI muốn khốc làm cái gì? Hiền thục mê người mới là vương đạo!
Qua giờ Mão, Câu Mang sơn dần dần hiện ra nhiều quang ảnh…
A Bảo đề khí bay vút như ánh
chớp qua giữa rừng núi nhấp nhô, sau giờ Mão xuất hiện các thí sinh cuộc thi thăng điện lần này, ngàn vạn yêu quái ngồi thú hoặc sử dụng pháp
bảo tụ tập lại trường thi tại đệ tam điện… Một thời gian, trên trời dưới đất tản mát từng đợt ánh sáng, dần dần tụ thành một dòng nước hướng tới đệ tam trọng phong, cảnh tượng đồ sộ…
“A Bảo!”
Giọng nói quen thuộc làm a Bảo chậm cước bộ, “Mặc Ngôn, cậu sao hôm này đến trễ vậy?”
Mặc Ngôn mang mấy phần ngượng
ngùng, “Mẹ tớ lúc xuất hành còn dặn tớ chú ý an toàn, lại đem chồng chất pháp bảo lên người tớ, cho nên…”
“…” A Bảo lúc này mới chú ý tới sau lưng Mặc Ngôn một đống pháp bảo khác nhau.
Nha, mẹ hắn có phải hay không quên rằng Mặc Ngôn không có thần lực giống nàng.
Mặc Ngôn vô lực cõng đống pháp bảo này, “Đây là giảm đi một nửa và thu nhỏ lại rồi.”
Đổ mồ hôi.
A Bảo rất có nghĩa khí đem đống pháp bảo sau lưng Mặc Ngôn xách lên, nhẹ nhàng nói, “Tớ khí lực lớn, tớ giúp cậu cầm!”
Mặc Ngôn sửng sốt, tự tôn nam giới mơ hồ bị tổn thương, “Không… Không cần.” Hắn có thể dùng pháp thuật…
“Có gì ngại ngùng! Xem cậu gầy teo lại mảnh mai như vậy, tớ khí lực lớn đương nhiên phải chiếu cố cậu!”
Gầy, mảnh mai?
Mặc Ngôn: “…”
Tự tôn nam giới vô cùng bị tổn thương a…
Lúc nói chuyện, hai người đang
rong ruổi trên trời, dưới chân biển mây mênh mang như tia chớp vút qua,
nơi hai người đi qua tạo thành một đường mây dài, dần dần hội nhập vào
dòng ánh sáng…
Đệ tam trọng phong
Trong đại điện hùng tráng nguy
nga các thí sinh theo thứ tự xếp thành ba nhóm, đại điện chứa hơn vạn
thí sinh vẫn rộng rãi, trên đại điện hiện lên đại môn màu đen. Giám khảo phụ trách cuộc thi lần này đứng trước đại môn mặt không biểu tình nhìn
xuống tất cả thí sinh.
Trước mặt thí sinh là một quả
cầu trong suốt màu xanh biếc lơ lửng giữa không trung, kiểm tra yêu lực. Tất cả thí sinh căn cứ theo mật mã hiện trên quả cầu mà lựa chọn đối
thủ của mình cùng sân đấu.
“Vì cái gì còn phải kiểm tra yêu lực?” A Bảo nhỏ giọng hỏi.
Mặc Ngôn nhíu mày, “Nghe nói vì
phòng ngừa yêu quái bởi vì thực lực khác xa nhau lập tức phân ra thắng
bại không quá thú vị, thực lực ngang nhau yêu quái tầng tầng giết chóc
mới có tính giải trí.”
“…” = =!
Biến thái, quả nhiên là biến thái nha nha.
Trên đại điện, giám khảo lãnh đạm nói, “Người tiếp theo, Mặc Ngôn.”
Mặc Ngôn đi lên trước đem lòng bàn tay đặt trên quả cầu yên lặng vài giây.
Trong quả cầu xanh biếc dần nổi
lên ba quang như sóng nước, ngay sau đó, từ quả cầu ba quang chậm rãi tụ lại, hình một dòng chữ màu vàng uốn lượn:
Thứ tự: 100
Nơi thi: khu C
Mặc Ngôn thu tay lại, hơi gật đầu với giám khảo, tao nhã trở về chỗ.
“Người tiếp theo, a Bảo.”
Vừa dứt lời, bốn phía lập tức vang lên “Hi hi hắc hắc” thì thầm nghị luận giễu cợt…
A Bảo trực tiếp coi mấy âm thanh đó thành ruồi bọ “Vo ve” bên tai, mang mấy phần hiếu kỳ đem bàn tay đặt trên quả cầu.
Di? Mềm mại… A Bảo không tự giác lại sờ sờ xoa bóp.
Nha ~ còn có thể di chuyển!
“Uy uy!” Cầu nhỏ nhịn lại nhịn, nhẫn lại nhẫn, rốt cục nhẫn không được, “Không được quấy nhiễu tình dục!”
“A, được! Được!” A Bảo giật mình, vội đem tay để trên mặt cầu.
Hóa ra nó sẽ nói chuyện…
Qua một lúc, trên hình cầu vẫn không có phản ứng bất kì.
“Đần độn, phải phóng yêu lực ra!” Cầu nhỏ kia rốt cục nhẫn nại không được mở miệng lần nữa.
Trong đại điện lại ồn ào từng đợt cười nhạo…
Trong tiếng cười nhạo, a Bảo
nhắm mắt chuyên tâm đem nội đan dẫn đường nhập vào quả cầu, khoảnh khắc
nàng đưa vào, quả cầu đột nhiện phát ra kim quang mãnh liệt, cũng không
thấy chấm dứt!
A Bảo tập trung tinh thần hoàn toàn cách ly bên ngoài, chuyên chú dẫn tâm lực…
Chỉ thấy quả cầu càng quang mang chói mắt, tần suất lấp lánh cũng càng thường xuyên…
Giám khảo nháy mắt có dự cảm không may, vội giương giọng chuẩn bị kêu ngừng! Cùng lúc đó, quang mang chớp mắt đạt tới đỉnh cao!
“Oanh” —
Tiếng nổ mạnh khổng lồ vang vọng đệ tam trọng phong!
“A Bảo —!” Giám khảo phẫn nộ rít gào cộng hưởng với cái động vừa được tạo ra tiếng vọng thật lớn…
A Bảo khuôn mặt cháy đen ngập ngừng, “Thực xin lỗi, em lại gây ra họa…”