Đã đến trưa, đang muốn vào trường thi đột nhiên sau lưng có người khẽ gọi, “A Bảo? Ngươi làm thế nào vậy?”
“Tru Vũ…” a Bảo mặt cháy đen uể oải cúi đầu, muốn nói lại thôi
Tru Vũ sờ đầu nàng, “Có chuyện gì? Là kiểm tra yêu lực sao?”
A Bảo xấu hổ gật đầu.
Mặc Ngôn một bên vừa nhìn thấy
Tru Vũ nhất thời sắc mặt không tốt quay đầu coi thường hắn, Tru Vũ không lưu tâm, như trước cười sang sảng với a Bảo, “Yêu lực thấp cũng không
phải chuyện gì bẽ mặt, ngươi học pháp thuật cũng mới có năm năm, không
cần uể oải như vậy…”
A Bảo âm thanh càng thấp, “Không phải là nguyên nhân.”
“Hả?”
“Là ra đem quả cầu kiểm tra yêu
lực làm nổ…” A Bảo nhược nhược nói tiếp, “Hơn nữa… Còn nhân tiện tạc một cái động lớn trong đệ tam trọng điện…”
“…!!”
Tru Vũ trợn mắt há mồm.
Kim điêu phía sau hắn đang
giương cánh nghe quả cầu kiểm tra yêu lực nháy mắt nổ “Bùm” một tiếng
chao đảo, nhưng rất nhanh trở lại thăng bằng.
Tới cùng là dùng bao nhiêu yêu lực mới đem quả cầu kiểm tra kia nổ tung?
Tầm mắt Tru Vũ không dấu vết
chuyển trên mặt a Bảo một vòng. Phải… là quả cầu kiểm tra chất lượng có
vấn đề đi. Quả cầu này đã sử dụng mấy trăm năm, chất lượng đảm bảo chắc
là…
“Đúng rồi, Tru Vũ sao cậu lại ở đây?” Hôm nay chỉ có thí sinh mới tới đệ tam trọng phong đi.
“Aha, biết rõ ngươi hôm nay thi, cho nên mới đặc biệt đến xem ngươi a.”
“A, như vậy a, cám ơn.” A Bảo dùng sức gật đầu, lại nhìn sắc trời, “Canh giờ đã đến, tôi cùng Mặc Ngôn nên vào.”
Tru Vũ cười xán lạn, “Nha! Chúc ngươi thi thành công!”
“Nha!”
… Đợi thân ảnh vui vẻ nhảy nhót
biến mất dần trong tầm mắt, thiếu niên dưới ánh mặt trời ngón trỏ khẽ
chạm vào bờ môi xán lạn lúm đồng tiền chậm rãi che dấu nụ cười.
A Bảo, ta sẽ theo dõi ngươi a, để ta nhìn xem ngươi có thể đi tới chỗ nào…
Từ lúc Câu Mang sơn bắt đầu lập ra năm điện, học viện ngàn năm qua lần đầu tiên lúc áp sát thi thay đổi quy tắc.
Bốn vị lão sư phụ trách dạy a
Bảo bị triệu tập khẩn cấp, a Bảo từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu
nhìn sắc mặt các vị lão sư lúc này, lúc này nhìn thấy Đào khuôn mặt
phẳng lặng xinh xắn a Bảo cảm thấy đã không thành công thì thành nhân.
Trước mắt chỉ có thể trông cậy
nàng thuận lợi thông qua cuộc thi thăng điện triệt để cáo biệt bốn vị
lão sư này, bằng không cho dù nàng thăng điện thất bại có thể may mắn
sống sót trở lại đệ nhất trọng điện cũng không chắc có thể cam đoan nàng có thể may mắn thêm lần nữa sống sót trong tay bốn vị lão sư.
Vốn cuộc thi cuối cùng là các
thí sinh dựa vào số thứ tự đối chiếu nhau sau khi chiến đấu chọn ra một
trăm người thắng, đáng tiếc xét thấy sân thi đấu cùng quả cầu bị nổ
tung, các giám khảo chỉ vô lực sửa thành hỗn chiến vạn người.
Cũng phải nói, đem trên vạn thí sinh trong ba ngày hỗn chiến, sau cùng 100 người thành công thăng điện.
Trường thi chính là một trọng
điện lơ lửng trên đại môn đen tuyền, nhưng trước khi vào trường thi còn
nhất địn phải đồng thời thông qua thành tích các môn học. Hàng năm
phương thức thí luyện bất đồng, năm nay là do bốn vị lão sư khác nhau
công kích trong một phút đồng hồ có thể may mắn không chết… Mới có thể
đạt tư cách tiến vào trường thi =0=!
Thời gian chờ đợi không tính
lâu, a Bảo đứng bên ngoài kết giới lam sắc ngoan ngoãn chờ đợi. Từ bên
ngoài kết giới không nhìn thấy tình hình chiến đấu kịch liệt bên trong,
chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy từng người bị nâng ra trên người đầy thương
tích có thể thấy tâm tình các lão sư không quá tốt…
Kết giới trước mặt bỗng nhiên chấn động kịch liệt, nhạt dần dần trong suốt…
A Bảo vội chuẩn bị tinh thần,
chỉ thấy Mặc Ngôn vốn đang chỉnh tề bị đánh tan, vết thương hỗn độn trên người, một bộ áo xanh cũng lây loang lổ vết máu.
“Mặc Ngôn! Cậu còn được không?”
“Mình không sao,” Mặc Ngôn không dừng bước, lúc lướt qua người nàng phút chốc thấp giọng nói, “… Tấn công nhanh.”
A Bảo nhẹ “Ừ” một tiếng, nhấc chân tiến vào kết giới.
Lúc nàng vào kết giới cùng lúc
đó kết giới nhẹ nhàng chớp động, màng kết giới từ trong suốt chậm rãi
chuyển thành màu lam, ngăn cách tầm mắt bên ngoài triệt để.
Nàng cúi đầu hành lễ với các sư phó, “Thất lễ —— “
Lời còn chưa dứt, a Bảo động
thân đột nhiên biến mất tại chỗ, ánh sáng chợt lóe, không đến nửa giây
liền xuất hiện sau lão sư trị liệu, trong tay đại thịnh hắc diễm! Nam
nhân lúc a Bảo chạm vào thân thể trước một khắc nhanh chóng rút khỏi
phía trước, thoáng chốc một cự xà trong cơ thể hắn dài hơn ba thước phân ra, đuôi rắn mạnh mẽ quấn chặt a Bảo, mở mồm to như bồn máu đánh về
phía a Bảo!
Cùng thời khắc đó, lão sư phòng
ngự rút ra một thanh quyền, phút chốc chặn hắc diễm của a Bảo. Con rối
trong tay lão sư bỗng nhiên biến lớn, thành một mộc nhân che chắn trước
bốn người đột nhiên tập kích a Bảo!
A Bảo coi thường quyền trận của
lão sư, nàng chỉ thấy quanh người bắt đầu nóng lên, hít sâu đem yêu lực
tang lên mạnh nhất… Từ trong lòng bàn tay thoát ra hắc diễm, hắc diễm
kia vốn to hơn ngón cái, nhưng sau yêu lực thiêu đốt quanh người nàng,
phút chốc cao hơn hai thước…
Các chư vị lúc nhìn thấy hắc
diễm thần sắc biến đổi, thỉ thấy lão sư tóc hồng lập tức vọt lên chỗ cao nhất, tay hiện ra một đóa Mạn Đà La đỏ như máu ở giữa lộ ra bộ răng
nhọn cắn xuống đầu a Bảo ——
… Sẽ chết!
A Bảo trong lòng căng thẳng,
răng nhọn khổng lồ dần tiến tới nàng mà than thể đang bị cự xà cuốn lấy
không động đậy được, đồng thời, đầu rắng đang áp chế bỗng dung mở miệng
đầy vị tanh hôi cắn ngay giữa mũi!
Khẩn yếu lên thứ đầu, nàng bỗng
dưng quát khẽ một tiếng, hắc diễm trong lòng bàn tay bị quyền trận áp
chế bay lên, Mạn Đà La đứng mũi chịu sào né tránh không kịp, hắc diễm
phút chốc cuồn cuộn lên cánh hoa! Mà bên kia, cự xà đột nhiên ngẩng đầu, thân rắn vì cuốn người a Bảo mà thối lui chậm một bước!
A Bảo giờ phút này bộc phát thần lực trời sinh, đôi tay nhỏ bé dùng lực ôm thân rắn to gần ba thước,
muốn đem cự xà văng ra kéo trở về!
Chỉ nghe “Oanh” một tiếng! Hắc
diễm trong tầng tầng áp chế vẫn dựng đứng như cũ, trong vài giây liền
nhanh chóng lan tràn quanh người Mạn Đà La và cự xà, nhất thời tiếng
chét thê lương chói tai cùng tiếng hô của cự xà thàm thiết vang vọng!
Tiểu thiếu nữ ôm con búp bê lúc này ngây người nửa giây…
Ngay cả quyền trận cũng không có cách nào phòng ngự… Chỉ có thể thiêu hủy hết thảy trong lửa địa ngục…
Là nàng sao?
Thực là người kia trở về sao…
A Bảo chẳng hề quản nhiều như
thế, nhẹ tay đỡ ngực trái đang run rẩy, vừa mới lúc cự xà văng ra đuôi
rắn còn nghiền nát xương ngực trái của nàng! Tuy rằng nàng không chết,
nhưng đau nhức vẫn làm nàng hừ nhẹ một tiếng. Vào thời khắc này, Đào
mười ngón tay đan vào nhau! Phượng Hoàng lửa bỗng dưng cất tiếng phượng
minh cao vút, ngọn lửa nóng cháy hình thành một cơn lốc cuốn tới a Bảo!
Còn tới a!
Tức khắc mặt đất bị thần lực của nàng giẫm nát, chân phải nàng nhập sâu trong đất, nhanh chóng nghiêng
người bật nửa vòng cung ra khỏi bùn đất, nhất thời đem lửa dập tắt!
Đào mắt lạnh có một thoáng hứng
thú cười, khoanh khắc ý chí chiến đấu bốc lên bốn phía, giơ tay sau
Phượng Hoàng lửa đột nhiên ngẩng cao đầu, khói lửa bốc cao mấy chục
thước trực tiếp đánh tới a Bảo!
Đồng thời, Mạn Đà La lần thứ hai trở lại, cả cự xà một phải một trái hình thành một thế
A Bảo một tiếng kêu lên, “Lão sư, các ngài xác định là cuộc thi thăng nhị trọng điện mà không phải có ý mưu sát sao!”
“A a a a ~ thực ngại ngùng, không lưu ý liền nhiệt huyết sôi trào nha ~ ”
Nữ vương tóc hồng bị lửa liếm mất đuôi tóc, dụ hoặc ném một cái mị nhãn.
A Bảo đỡ ngực trái chật vật
thoát khỏi đám bụi, cự động bên ngực trái làm đau đớn, “Một phút đồng hồ đã trôi qua! Các lão sư có thể lưu ý tới thời gian hay không!”
“A… hình như thế…”
Cự xà kia đè nén trên đùi a Bảo, lão sư trị liệu thuật than một tiếng đáng tiếc, “Trách, nhanh kết thúc
quá? Thật mong đợi lần tái kiến tiếp theo ~”
A a ~ ta hi vọng vĩnh viễn không gặp!!
Kết giới màu lam chậm rãi tiêu tán, Mặc Ngôn chờ bên ngoài lập tức xông tới đỡ lấy a Bảo.
“A Bảo, còn hoạt động được sao?”
“Hoàn hảo… Tớ không sao.” A Bảo
chậm rãi lắc đầu, “Phòng chữa trị chỗ nào?” Nàng cần lập tức tìm người
chữa trị ngực trái bị nghiền nát.
“Rất nhanh sẽ đến, tớ tìm cho cậu chỗ không tệ…”
“Mặc Ngôn.”
“Hả?”
“Cám ơn cậu.”
Ráng chiều màu vỏ quýt tràn ngập đỉnh núi, nhuộm đẫm hết sức, a Bảo khép lại mắt nghỉ ngơi, đợi sắc trời tối, vạn người hỗn chiến.
Sắp đến phần mở màn.