Rốt cục đến thành trấn, dần dần trên đường nhiều người hơn.
Xe ngựa dừng trước một khách điếm, tiểu nhị vốn nằm bò trên bàn ngủ trưa giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Hắc! Hắn lớn như vậy vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một xe ngựa khí phái như vậy. Không chừng hôm nay miếu nhỏ
này nghênh đón đại Phật.
Màn xe bị vén lên, một thiếu nữ áo trắng búi tóc hai bên từ trong xe khoan khoái nhảy xuống.
Hắn không lưu ý tầm mắt nhìn về thiếu nữ, thiếu nữ kia mỉm cười nhợt nhạt với hắn, bị cặp mắt sóng nước kia
nhìn, hắn nhất thời mất ba hồn bảy vía, thiếu điểm chảy nước miếng.
Ai u, trên đời này vẫn có mỹ nhân, hắn hôm nay có thể tính chiêm ngưỡng…
“Này! Ngươi đồ dê xồm lại vô lễ! Cẩn
thận ta móc hai mắt ngươi ra!” Vệ Thỉ cầm kiếm khẽ ngăn trước người a
Bảo, mắt hổ trừng trừng tiểu nhị đang phát ngốc nhìn a Bảo.
Lý Kiến Thành cười tít mắt phe phẩy
cây quạt đúng lúc cứu tiểu nhị đang run run rụt cổ vào, “Hoarkhis lớn
vậy, cũng không sợ dọa chủ quán, đây là khách điếm duy nhất trên trến.”
“Vậy thì sao.” Chẳng lẽ bọn họ còn chắn thần tài này không cho vào.
Lúc nói chuyện, từ trên xe ngựa lại
xuống một mỹ nam tử thần sắc có bệnh, hung thần kia lập tức cẩn thận
nghênh tiếp. Tiệu nhị trong lòng kêu cha gọi mẹ rốt cục nghênh đón cứu
tinh, không ngừng bồi tội, cúi đầu khom lưng hết sức phục vụ tận tình.
Đợi Vệ Thỉ đưa công tử đến sương
phòng sau, Vệ Thỉ xuống lầu sắc thuốc, a Bảo chờ một bên, cung kính dâng trà tận lực làm tốt chức trách nha hoàn.
“A Bảo, giúp ta lấy trục tranh cuốn trên bàn.” Chỉ nghỉ ngơi một hồi, Vũ Vặn Triệt nửa ngồi trên giường, chỉ mặc áo trắng đơn.
A bảo không động, nghiêm túc nói, “Công tử thân thể yếu, vẫn đừng quá mệt nhọc.”
Hắn mỉm cười nói, “Nửa canh giờ ta liền nghỉ ngơi.”
A Bảo này mới gật đầu, đem trục tranh cuốn đưa hắn, không ngờ, Vữ Văn Triệt cầm trục tranh cuốn không buông
tay lập tức, chạm được ngón tay lạnh buốt của a Bảo, hắn dùng lực, một
bàn tay khác nắm lấy tay nàng…
Nàng sửng sốt, sợ thương ân công, tới cùng vẫn không dùng lực bỏ tay ra.
Dù sao Vũ Văn Triệt không phải tiểu
quỷ, nàng sợ nếu nàng dùng sức, công tử từ trên giường bay xuống dưới
giường liền đi đời nhà ma thì xử lý sao?
“A Bảo,” Vũ Văn Triệt ngón tay ấm áp
chạm vào bàn tay lạnh buốt của nàng, cặp mắt hững hờ ít ham muốn chiếu
sâu trong mắt nàng, “Không cần đi… Được không?”
“Tôi…” A Bảo nhíu mày.
“Ở lại, ta nhất định không phụ nàng.” Hắn từng chữ nói, ánh mắt sáng quắc. Gia tộc hắn hiển hách, lấy thân
phận hắn hứa hẹn với một nha hoàn, từng chữ không thua kém thiên quân
nói.
Tâm như chấn động trong khoảng khắc, nhưng cảm giác này cực nhạt, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã không còn dấu vết…
A Bảo thong thả mà cẩn thận rút tay về, “Công tử, về sau không nên nói như thế.”
Vũ Văn Triệt nắm chặt tay nàng, “A Bảo, ta không phải trêu đùa nàng, nếu nàng để ý danh phận, chờ ta một thời gian, ngày sau…”
“Tôi không muốn.” A Bảo lúc còn sống
chỉ đơn thuần là tiểu thiếu nữ còn chưa biết đến tình yêu, sau khi chết
nàng chỉ một lòng tu luyện trở nên mạnh hơn, mà nay lại bị Nhai Tì rút
hết thất tình lục dục, tuyệt tình tuyệt ái. Đối với Vũ Văn Triệt thổ lộ, a Bảo khó xử không biết làm sao, còn chưa đợi nàng nghĩ ra lý do thoái
thác không đả kích ân công, thân thể lạnh buột đột nhiên bị ôm trong cái ôm đầu hương thuốc.
Vũ Văn Triệt thở dài, “A Bảo, nàng quả thật muốn ta cững rắn lưu nàng lại sao.”
“Vũ Văn cữu cữu —”
Cửa sương phòng bỗng nhiên bị mở ra,
Lý Thế Dân sửng sốt, khuôn mặt ửng hồng không nói, “Cháu… cháu đi nhầm
phòng, cái gì cũng không nhìn thấy. Hai người tiếp tục… Tiếp tục ha.”
“Chờ một chút!” A Bảo cuống quýt gọi
hắn lại, lại rút tay trở về, lần này Vũ Văn Triệt không có ngăn trở
nàng. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong mắt hẳn tràn đầy mờ mịt bi thương.
Tình là gì?
Nàng không biết rõ, chỉ cảm thấy tình làm người thương tâm lại quẫy nhiễu không thôi.
Nàng không thích.
Xem ra nàng quả thật nên rời đi…
Lý Thế Dân cúi đầu bị nàng gọi lại,
đi không được ở cũng không xong… Hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, đáng
ghét! Thế này sao dám nhờ chỉ dẫn nữa! Không biết Vũ Văn cữu cữu có ghi
hận trong lòng không, quay đầu liền kêu Vệ Thỉ đồ lòng dạ hẹp hòi kia
giết hắn.
Vũ Văn Triệt bất động thanh sắc nhìn a Bảo mặt đầy khó xử, lại thoáng nhìn tiểu thiếu niên một bên đứng ngồi
không yên, chậm rãi nhắm mắt lại, “Các ngươi đi ra đi, ta muốn nghỉ
ngơi. Bữa tối gọi ta.”
Hai người vội vàng lên tiếng, vội chạy ra ngoài.
Cửa đóng lại sau đó, Vũ Văn Triệt mở
mắt. Trên tay còn phảng phất xúc cảm của thiếu nữ, hắn nắm tay nghĩ muốn lưu lại, nhưng cái gì cũng không lưu lại…
Vì vậy hiểu rõ ánh trăng, thiếu nữ tươi cười xán lạn, dành cho hắn, chỉ có thể là băng lãnh.
“A Bảo, ngươi ra cùng ta làm gì!” Ra cửa, thiếu niên ai oán nhìn nàng một cái.
“Liền không vì cái gì.”
“Vũ Văn cữu cữu là người thượng đẳng
trong lòng nhiều khuê tú thiên kim trong kinh, hoàng thượng còn muốn
đính hôn công chúa cho cậu, người một chút cũng không thích?”
“Cậu biết rõ thích là thế nào?” A Bảo nhìn hắn một cái. Ở trong mắt nàng, Lý Thế Dân như tiểu quỷ, chỉ là đệ
đệ, không liên quan quá tới tình yêu đi.
“Ta… Thích Vô Cấu muội muội.” Ngoài nàng dự kiến, tiểu thiếu niên đỏ mặt nhăn nhó nói.
“A.” Nàng hô nhỏ một tiếng, “Cậu trưởng thành thực sớm.” Nếu em trai mình cũng như hắn vậy, sớm bị mẹ nấu canh.
“Trưởng thành sớm.”
“À, tóm lại… Tóm lại là khen cậu.”
Sau bữa tối không bao lau Nhai Tì liền đến.
Liếc mắt nhìn Chu Nậu đang gục trên bàn nhỏ, hắn nghi ngờ nói, “Kỳ quái… Cảm thấy Chu Nậu hôm nay rất khác thường.”
A Bảo sờ sờ đầu hồ ly của Chu Nậu, nó ngẩng đầu nhe răng cảnh cáo, a Bảo không động, tiếp tục hiếu kỳ quan
sát nó, thế là Chu Nậu càng thêm u buồn cúi đầu, không để ý nàng.
“Có gì dễ sờ!” Nhai Tì dùng lực đẩy tay nàng ra.
“Tôi cảm thấy nó rất giống u buồn,
tình tự suy sụp.” A Bảo nghi ngờ không thôi, không biết rõ còn cho rằng
bị công kích ngực là nó =0= !
Bản năng thiếu nữ của nàng ít thụ thương, đụng đến ngực nàng liền đả kich vậy sao.
“Nó u buồn quan hệ gì tới ngươi!” Nhai Tì khẩu khí không tốt.
Nghĩ đến Chu Nậu sắc mặt xám trắng
thỉnh cầu nàng ngàn vạn đừng nói cho ai, còn áo ngự thủy thuật trao đổi, a Bảo gian nan thành thật hứa hẹn…
“Ngươi xem đây.”
Hắn ngang ngược nói, hơi cong lưng, nháy mắt, tại chỗ hiện ra một đầu sói trong đám mãnh thú.
Mãnh thú kia quanh thân huyết hồng,
bộ lông sáng bóng tựa ngọc, đôi mắt tà tà đen như mực, mang khí thế kiêu căng ngỗ ngược, chỉ thấy hắn chậm rãi run rẩy, tư thái tao nhã đến bên
cạnh Chu Nậu, cảnh cáo một tiếng!
Chu Nậu lập tức thức thời bay ra ngoài cửa sổ, ngoan ngoãn không quấy rầy.
A Bảo dở khóc dở cười nhìn hắn phân rõ chủ quyền, lắc đầu, “Tiểu quỷ, đừng bắt nạt.”
Nhai tì chậm rãi liếm lông, nhẹ nhàng nhảy lên giường ngạo mạn nhìn nàng một cái, ánh mắt kia rõ ràng viết,
“Thất thần làm gì, còn không nhanh lên!”
A Bảo hiếu kỳ tới gần hắn, nhẹ nhàng sờ đầu hắn…
Dịu dàng mà xa lạ làm hắn cứng lại,
thân thể cương trực vài giây sau liền chậm rãi buông lỏng, trong cổ phát ra tiếng lẩm bẩm, thuận theo nhắm mắt lại…
Ta sao�� ��R ��O �c định, hiện tại
ta muốn biết mi có xác định hay không thôi.” Tử Phủ đế quân thật cao
hứng, nhìn Đản Hoàng Tô thật động tâm đối với việc làm nữ chủ nhân tiểu
ngân hà này, quả nhiên đồ đẹp dễ dàng làm cho người ta mở lòng!
“Nhưng có phải có phong thần về sau
mới có thể đứng đầu hàng tinh tú sao? Còn có hai mươi tám tinh tú gì gì
đó đều lệ thuộc hệ ngân hà sao? Quản những người này mà không cần pháp
lực sao?” Đản Hoàng Tô nói năng có chút lộn xộn, kỳ thật cô đâu có
nghiên cứu thần thoại, chẳng qua là chắp vá lung tung từ «Phong thần
bảng», «Tây du ký» thôi.
“Tiểu ngân hà này chẳng qua là ta
nhất thời nổi hứng dùng màn đêm cùng cát thiên hà tạo ra dạ cung, không
có dính dáng tới phong thần hay tinh tú gì gì đó, tự nhiên không cần
pháp lực, chỉ cần ta tán thành.” Tử Phủ đế quân nhẹ giọng dỗ: “Cho nên
chỉ cần mi nguyện ý, tùy thời có thể trở thành nữ chủ nhân. Cho dù…”
Tử Phủ đế quân mỉm cười: “Cho dù em có làm nữ chủ nhân Tử Thần phủ ta cũng vui vẻ đồng ý.”
“…” Đản Hoàng Tô rốt cục xác định cảm giác hóa thân thành nữ chủ không phải là ảo giác.
ORZ, cô thành nhân vật cẩu huyết ngôn tình.
Nhưng mà, cô với Tử Phủ đế quân… Không phải cha và con gái sao?