Câu Mang sơn cao vút trong mây, khói mù cuồn cuộn.
Một thân hồng ảnh cực mờ bay qua đệ
tứ trọng phong, còn chưa kịp dừng lại trong khoảng khắc, một trận uy áp
khủng bố đồng thời áp chế…
Một tuấn mã vảy hồng cao ngất từ chân trời hiện ra, đầu ngẩng cao, tứ chi thon dài, con ngươi rực lửa dừng
ngay trước mắt hồng ảnh càn rỡ nhìn xuống.
Hống chậm rãi đến bên cạnh Nhai Tì,
uy áp quanh thân không giảm càng thêm tăng, bờm đỏ trong không khí từ từ phiêu động, tư thái khiêu khích nhìn về phía quân chủ nhỏ tuổi.
Nhai Tì dừng lại, quay mặt về phía
thần hạ đang khiêu khích hắn, mặt không lộ biểu tình, uy áp quanh thân
lại nhanh chóng tăng, nhất thời khí thế đại thịnh.
Phía dưới biển hoa bị uy áp bọn họ ép tới nằm sấp co rúm dưới đất, phát run.
Hống không chút đếm xỉu nói, “Đại nhân, lại đến hiện thế?”
Hắn lạnh giọng đáp, “Thì làm sao.”
“Đại nhân tuổi còn nhỏ, cần phải chuyên tâm tu hành.”
Hắn ngữ khí châm biếm, “Phí tâm.”
“Hết thảy là vì đại nhân.” Hống cười như không cười nói. Cũng không đợi Nhai Tì đáp lại, tự hí dài một tiếng cưỡi mây mà đi.
Phía sau nó, thiếu niên mặt vẫn như cũ không biểu tình, quật cường hiện một vòng cung trên mặt.
Chình mình vẫn còn vị thành niên, cánh chim chưa cứng cáp, gặp phải khiêu khích chỉ có thể ẩn nhẫn.
Đợi hắn độ qua Thiên kiếp thành niên… Nhai Tì mím chặt môi, đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt nhợt nhạt với nụ cười có lúm đồng tiền.
Khi đó nàng… Cũng sẽ không coi hắn là tiểu hài tử…
Chúng ta lúc còn trẻ chính là nhìn
không thấu, sau khi lớn lên chính là một cái mới sinh ra, chúng ta có
thể trải qua sinh hoạt mình mơ ước, chúng ta không gì không làm được.
Thế là không tiếc thảy mọi thứ liều mạng lớn lên.
Rốt cục có một ngày, lúc chúng ta thực bước chân vào thế giới người lớn —
Sau đó?
Không có sau đó.
Một đường từ khách điếm trải qua, giữa tuần tháng bốn, đại đội đi về phía tây rốt cục đến Trường An.
Cách cửa xe, a Bảo hiếu kì nhìn ra ngoài.
Trường An cổ đại mà phồn ha tại gió
nam thổi một lần nữa tỏa sức sống, người đi đường nhốn nháo, trong đám
đông ồn ào có thể thoáng tháy mấy gian tửu quán, ngẫu nhiên có người Hồ
tóc vàng mắt xanh dắt ngựa đi qua, còn không kịp nhìn kỹ, tiểu thương
ven đường hét to mời hàng lại hấp dẫn chú ý của nàng…
Thành Trường An hiển quý không thiếu, đúng lúc giữa xuân, bọn họ nhao nhao ngồi xe cùng nữ quyến ra ngoài đạp thanh. Nhưng đội xe cứ đi thẳng giữa đường, đi đến chỗ nào bất luận
người đi bộ hay ngồi xe ngựa đều tự động tránh ra, gia tộc Vũ Văn hiển
hách có thể thấy rõ.
Theo công tử một đám người đến một
phủ đệ không thể dùng hai chữ xa xỉ để hình dung, cảnh trí tương tự phủ
Thái Thú a Bảo đã nhìn qua, thật sự không có chút hưng trí nào xem xét.
Nàng đầu óc choáng váng theo đại đội quẹo trái quẹo phải, ngoằn ngoèo đi hơn nửa ngày mới đến uyển lạc của công tử.
“A Bảo, đợi lát nữa theo nha hoàn đi
nhìn chung quanh, chọn uyển tử thích hợp.” Vũ Văn Triệt ấm áp nói, tư
thái vẫn ôn nhã như xưa nhưng lại lộ ra cỗ khí không cho phép cự tuyệt.
A Bảo nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói, “Anh muốn ép tôi ở lại?”
Lời nói quá phận này làm Vệ Thỉ một bên ho nhẹ, lúng túng quay mặt đi do dự không biết có nên lui ra ngoài hay không.
Vũ Văn Triệt không có phủ nhận, xoa nhẹ đầu a Bảo, “Nghỉ ngơi một chút liền đi đi.”
A Bảo ngoan ngoan gật đầu, lần này thành thật không có chọc phá, dù sao tối nay nàng sẽ đi.
Vũ Văn Triệt nhìn nàng vâng lời, do
dự một chút, từ trong lòng đưa ra một phỉ thúy trâm toàn thân xanh biếc, cùng bạch ngọc trâm của hắn giống nhau, “Ta không biết nữ tử thích gì,
cây trâm này rất xứng với nàng… Không biết nàng có thích hay không?”
Cây trâm này ở trong lòng hắn rất
lâu… Nam tử này hững hờ ít ham muốn, một khi lâm vào võng tình, cũng như mọi nam tử khác, vụng về đưa lễ vật hi vọng có thể đổi lại nụ cười của
hồng nhan.
“Xác định tặng tôi?” A Bảo cặp mắt
sáng ngời tiếp nhận cây trâm, vui mừng sờ. Anh mặt trời chiếu lên, phỉ
thúy trâm này toàn thân sáng ngời không chút tạp sắc, hình như có thủy
quang lưu chuyển quanh thân, tất không phải vật phàm.
Thấy nàng thích, Vũ Văn Triệt mỉm cười không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
A Bảo thu phỉ thúy trâm vào trong lòng, nở nụ cười với hắn, cảm thấy có một cảm xúc trôi qua lại biến mất…
Nàng gãi đầu, không nghĩ nữa, cặp mắt trong suốt như trước vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Tiểu nguyệt tròn vành vạnh lại lần
nữa bò lên ngọn cây, a Bảo tùy tay cầm bọc hành lý, đồ của nàng không
nhiều, liền đem hành lý ít ỏi này buộc bên hông.
Lấy trong ngực phỉ thúy trâm, nàng chần chờ vài giây, mẹ từng nói qua: Tri ân phải báo đáp, vô công bất thụ lộc.
Trâm ngọc này… Nàng nên mang đi hay không?
Đột nhiên nhớ tới ngày đó mặt công tử mờ mịt bi thương, nếu như ngày mai công tử thấy nàng để lại trâm ngọc
sẽ lộ biểu tình thế đi… a Bảo chậm rãi thu trâm ngọc bỏ vào bọc hành lý, cẩn thận xác định là đã buộc gọn hành lý, nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Trong mắt người thường, lúc này ngoài cửa sổ là trăng tròn cảnh đẹp, thanh u nhã nhặn.
Nhưng trong mắt a Bảo, mỗi góc trong uyển của nàng dày đặc ám vệ, đem sương phòng bao bọc kiên cố.
Từ lúc vào đế đô đám người này theo nàng như chuỗi hồ lô, nếu nàng là người, sợ rằng có chạy đằng trời.
Nhưng nàng không phải… Bởi vậy nàng
nhẹ nhàng kéo màn che trên giường thổi đèn đi, ánh đèn dập tắt nàng đột
nhiên điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng như chớp! Nhanh đến nỗi mắt thường khó nhìn thấy!
Lóe một tia chớp nàng đã ở bên ngoài Vũ Văn phủ, bước chân chưa ngừng, tại ngã tư đường yên tĩnh trên mái hiên chợt lóe.
Gió đêm thổi bên tai, ở ngõ hẻm chỉ
thấy tiếng chó sủa mèo kêu tại không gian yên tĩnh này phá lệ tịch mịch, thoáng xa xa truyền tới tiếng gõ mõ…
A Bảo hít một hơi, khoái chí dừng trước cửa thành.
Dương liễu lả lướt, nháy mắt trong gió đêm, một thoáng hiện ra thân ảnh vặn vẹo đong đưa theo gió trước mặt a Bảo.
“Tôi, tôi được đại nhân phái tới đón cô.” Liên Liễu thẹn thùng cúi thấp đầu, âm thanh yếu ớt.
A Bảo ngượng ngùng sờ đầu, “Vẫn là cậu ấy nghĩ chu đáo, vừa rồi do dự không biết đi đâu.”
“Chu Nậu đại nhân không phải bên cạnh cô sao?”
A Bảo bó tay nâng trâm bạc, “Nó còn trong thời gian u buồn, đã lâu không để ý ai khác.”
Bỗng dưng —
“Bé con, một người lẩm bẩm cái gì thế?” Giọng nam lười biếng đột nhiên vang lên bên cạnh bọn họ.
“Lý thế tử, ngài ở nơi này làm gì?”
Liên Liễu dùng là ảo ảnh, người thường không nhìn thấy hắn. A Bảo liếc
mắt nhìn thanh niên đang ngồi trên mái hiên phố đối diện, không nóng
không lạnh hỏi lại một câu.
“Ta ngắm trăng.”
“…” Chuyên môn chạy tới nóc nhà cửa thành ngắm trăng?
Lý Kiến Thành không thèm chú ý tới
nàng coi thường, tóc đen hắc y cùng bóng đêm hoàn mỹ dung hợp lại một
chỗ. Mới vừa a Bảo mắt không nhìn chỗ khác vùi đầu chạy, nàng tốc độ cực kỳ nhanh, nếu không phải nàng đột nhiên dừng, còn thực sự xem hắn thành một cảnh trí hoàn mỹ,
“Chậc chậc, tiểu nha đầu, liền vô thanh vô tức cuốn gói chạy, cũng không thông tri Vũ Văn cữu cữu một tiếng?”
A Bảo nhíu mày nói, “Tôi không phải sớm nói sao, là công tử ép buộc.”
“Cậu đối với người tình thâm nghĩa
trọng, không sợ cậu thương tâm muốn chết?” Hắn bỡn cợt nói, lấy vò rượu
bên cạnh, lại lấy thêm cái chén tự rót cho mình một chén.
Mùi rượu thoang thoảng phiêu tán
trong đêm, a Bảo nhìn sắc trời, không để ý hắn trêu chọc trực tiếp nói,
“Không tán gẫu nữa, tôi nên đi.”
Lý Kiến Thành cách không xa nâng chén với nàng, tay áo dài tung bay trong gió. Hắn lười biếng nhếch miệng, “Không tiễn.”
Dứt lời, thiếu nữ lập tức nhấc chân
không chút lưu luyến xoay người rời đi, nàng đưa lưng về phía hắn vỗ vỗ
hành lý ít ỏi bên eo, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn uống một ngụm, thở dài, hóa ra tiểu thiếu nữ nhìn ngây thơ đơn thuần kia, một mặt khác lại là vô tình.
“A Bảo,” âm thanh trầm thấp pha thêm mùi rượu chậm rãi rọt vào không khí, “Ngươi đến tột cùng là ai…”
A Bảo quay đầu lại, không trả lời,
bình tĩnh nhìn chăm chú thanh niên phong thần tuấn mỹ. Vài sợi tóc bị
gió thổi che tầm mắt nàng, a Bảo lười vén lại, đầu tóc rối tung nghiêng
người nhìn hắn.
Đây là lần cuối cùng nhìn thấy hắn, người thanh niên khóe miệng lúc nào cũng chưa nụ cười hài hước.
Lại một lần gặp lại, nàng ngồi trước
bia mộ của hắn, khuôn mặt không hề thay đổi, vẫn trẻ con, trả lời hắn
nghi vấn nhiều năm trước.
“Ta là yêu.”