Gió đêm từ trên mái hiên màu xanh thổi qua…
“Ngươi tại sao lại nhìn ta?” Âm thanh mờ ảo lưỡng lự trong gió đêm.
“A?” A bảo gãi gãi đầu, “Thất lễ, ta chỉ nghĩ nên thu phục mi thế nào.”
“…” Lời này nói ra phải để trong lòng, không cần thành thật nói ra như thế.
Một con tiểu yêu cư nhiên không
biết trời cao đất rộng muốn thu phục mình… Một cỗ khí thế kinh người
trên thân Chu Nậu bùng nổ, ánh mắt màu vàng tỏa sáng đầy sát khí…
A Bảo tựa như không phát hiện, tiếp tục ngại ngùng nói, “Nhưng mà mi yên tâm, hiện tại ta sẽ không đánh chủ ý lên mi.”
Chu Nậu khinh thường vung cái đuôi, thu hồi sát khí. Nó căn bản không cần lo lắng.
“Mi rất mạnh. Hiện tại ta không
có thực lực thu phục mi, chờ ta lại lợi hại thêm chút nhất định sẽ không để mình tiếc nuối như vậy.” Nhìn sang bộ lông tràn đầy màu bạc hấp dẫn, a Bảo gãi gãi đầu lắc đầu, dù sao là thượng cổ yêu thú, nàng còn chưa
đủ trình độ a ~
“… Vì cái gì ta không thấy vinh
hạnh đi.” Được tôn là kẻ mạnh không phải lần đầu, nhưng phương thức khen ngợi này… Chu Nậu nheo con ngươi màu vàng, không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương.
Cánh cá màu vàng chớp vài cái,
Chu Nậu vung đuôi bạc bay lên bầu trời, dưới người xung quanh bóng cây
che phủ như ánh chớp xẹt qua, thân thể xinh đẹp màu lông bạc dưới ánh
trăng như sóng nước mênh mông.
“Chờ một chút.”
A Bảo điểm nhẹ vút qua mái hiên
màu xanh, ngói lưu ly màu son xen lẫn xà nhà màu xanh biếc kéo dài không dứt, thân ảnh nàng như tia sang theo sát phía sau.
“Rống —”
Chu Nậu bỗng dưng dừng lại, cong người phát ra uy hiếp trầm thấp gào thét —
“Ta không có ác ý.” A Bảo lập
tức dừng, bảo trì cự ly mười thước cẩn thận dè dặt đứng gần phạm vi công kích của nó, “Ta chỉ nghĩ… Muốn hỏi mi vấn đề.”
Chu Nậu ngẩng đầu lên, đôi mắt
vàng trên cao nhìn xuống nàng, “Tiểu yêu, ta không có công phu rảnh rỗi
ứng phó ngươi. Trước khi ta mất kiên nhẫn tự mình biến khuất mắt, trước
giờ ta không để ý dùng nhiều yêu quái thái bổ.”
“Mi rất vội sao?” Nàng hiếu kỳ hỏi.
Này không phải trọng điểm đi.
“Lần cuối cùng cảnh cáo ngươi: cút ngay!”
Cùng với một tiếng thú rống đột nhiên tạo ra một trận cuồng phong, trong cuồng phong một cự thủy chú từ trên cao giáng xuống!
A Bảo khẽ quát một tiếng, một
đợt hắc diễm quanh thân ầm ầm mà lên, thủy chú trước khi chạm đến thân
nàng bị hắc diễm đốt nóng bốc hơi sạch sẽ!
“Tỉnh táo một chút, ta chỉ có một vấn đề nho nhỏ…”
“Cút!”
Cột nước gia tăng cao thêm mấy
chục thước, a Bảo thân hình nhanh động, vọt người né tránh! Một bên
không quên thiện ý nhắc nhớ, “Cẩn thận a! Hoàng đế tương lai đang dưới
chân chúng ta!” Nếu không để ý, trong lúc kích chiến làm hắn chết đuối
xử lý thế nào?
Chu Nậu khóe mắt giựt giựt,
“Ngươi vẫn còn rảnh rỗi chèn ép ta!” Thủy chú kia chạm đến ngói lưu ly
màu son trước một giậy bỗng nhiên chảy ngược, thủy chú trong suốt trong
bầu trời như con rồng bay lên tận trời cao!
A Bảo sớm vọt người tránh đi
nháy mắt xuất hiện dưới thân Chu Nậu, trong lòng nó sớm giật mình, tốc
độ thật nhanh… Trách! Muốn công kích nó sao!
Một bàn tay nhỏ đáng thương tội
nghiệp cầm móng vuốt nó, a Bảo thuần khiết ngửa đầu 45 độ, lệ sáng lóng
lánh, “Ta chỉ cần hỏi một vấn đề là được ~ ”
Xuất hiện, truyền thuyết LOLI tất sát kế!
“…” =0=!
Cự ly gần mới chú ý đến, dưới
ánh trăng gương mặt tái nhợt dị thường hiện lúm đồng tiền nhợt nhạt, Chu Nậu nói, “… Ngươi là cương thi?”
“A?”
“Cương thi… Lúm đồng tiền…” Yêu
thú nghiêng đầu, ánh mắt lợi hại phảng phất muốn xuyên thấu da nàng vào
tận bên trong, “Tên ngươi có chữ “Bảo” sao?”
A Bảo sững sờ gật đầu.
“Rống — ” Chu Nậu ngẩng đầu hét
một tiếng điên cuồng, bên trong kết giới nhân loại không nghe được tiếng của nó, bên ngoài kết giới trăm dặm ngoài viên phát run dưới tiếng rống của nó —
A Bảo chớp chớp mắt, một giây sau, một cái lồng vàng bỗng dưng xuất hiện trói trụ nàng! “Đi với ta gặp Nhai Tì đại nhân.”
Nhai Tì đại nhân…
A Bảo hưng phấn nắm cột lồng vàng nhìn nó, “Nhai Tì đại nhân cũng ở thời đại này sao?”
Chu Nậu quét nàng một cái, không đáp lời.
“Sớm nói rồi, mi sớm nói chúng
ta trước tiên không cần đánh, ta nhất định phối hợp hoàn toàn.” A Bảo
nghiêng đầu nhìn nó, “Nếu như ta bồi mi gặp Nhai Tì đại nhân mi có thể
trả lời ta một chuyện được không?”
“Ngươi còn không chết tâm.”
“Mi chỉ cần trả lời ta, có gặp
một người… Ân, không, hẳn là yêu, là một yêu quái tiểu quỷ.” Đã là
thượng cổ yêu quái nhất định gặp qua rất nhiều yêu quái.
Thế nào sao bên cạnh nó lại có hai tên cũng đang tìm người?
Chu Nậu mặc kệ nàng, chuyên tâm đem nàng mang về cung điện.
Mặt trăng tròn vành vạnh, một
thân ảnh màu bạc thoáng hiện không cách nào nắm giữ bay về phía trước,
sau đó là một cái lồng vàng bám theo sau…
A Bảo ngồi trong lồng vàng khoa
chân múa tay miêu tả diện mạo tiểu quỷ, “Hắn tóc đại khái dài như vậy…
Đuôi mắt dài dài có chút xếch lên… Thân cao, ân, đại khái là đến bờ vai
ta… A, đúng! Hắn có bộ dạng gần như Nhai Tì đại nhân, nhưng mà tuổi
không lớn lắm… Còn có, dưới mắt có giọt lệ chí! Đúng… em trai Nhai Tì
đại nhân có giống ngài không?”
Chu Nậu ban đầu cái đầu không
quay lại trực tiếp coi lời nàng như không, nhưng lúc này nó nhịn không
được, “Ngươi lại nói vớ vẩn ta không để ý ngươi trực tiếp hấp yêu lực
sạch sẽ, dù sao cương thi phù hợp điều kiện không chỉ có mình ngươi.”
A Bảo lập tức bị hấp dẫn, “Mi cũng đang tìm người?”
Chu Nậu liếc nàng một cái, sửa
lại, “Ta thay Nhai Tì đại nhân tìm người.” Từ trăm năm trước Nhai Tì đại nhân mạc danh chết sau sống lại sau khi tỉnh dậy liền mệnh lệnh bầy yêu xuống hạ giới tìm một cương thi nhỏ tuổi, trách…
Nàng hiếu kỳ hỏi, “Ta cũng phù hợp điều kiện kia sao?”
“… Phù hợp.”
“Ngài ấy tìm người làm cái gì?”
“Ngươi không cần tò mò nhiều.”
A Bảo nhún nhún vai, tâm niệm
lại quay lại đề tài ban đầu, “Cái kia… Nhai Tì đại nhân có em trai hay
không… Bộ dạng giống ngài như đúc?”
“Nhai Tì đại nhân là con thứ bảy của rồng.” Âm thanh gần như có như không, “Rồng có chín đứa con, không
ai giống ai. Nhai Tì đại nhân là độc nhất vô nhị, căn bản không tồn tại
một người diện mạo giống, tiểu yêu nếu ngươi cứ tiếp tục nói năng bậy
bạ, ta sẽ không nhân nhượng.”
A Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chính là bọn họ thực sự rất giống nhau… Chỉ khác nhau giọt lệ chí kia…”
Chu Nậu trừng mắt, tình thế tạm thời không ổn, a Bảo liền ủy khuất im lặng.
Xa xa, phía trước hiện lên đỉnh
núi to lớn hiện trong không trung. Ngũ phong cao vút hơn mây, núi non
chập chùng kéo dài ngàn dặm, khói mờ quấn quanh…
Khoảng cách càng gần ngũ phong,
gió càng lúc càng mạnh, a Bảo cặp mắt càng mở to, “Này… Không phải Câu
Mang sơn chứ!” Câu Mang sơn sao lại xuất hiện ở chỗ này!
“Chậc, đương nhiên đây là Câu Mang sơn.”
A Bảo nhìn đỉnh núi khổng lồ, “Chính là… Câu Mang sơn không phải ở Phù Trần giới sao?”
Chu Nậu nghi ngờ nói, “Phù Trần giới là nơi nào?”
Không nghe nói qua Phù Trần giới sao.
A Bảo khẽ cắn môi, xem ra thời
điểm này Nhai Tì đại nhân cùng hạn bạt còn chưa xây dựng Phù Trần giới…
Nói như vậy, nàng có cơ hội chứng kiến Phù Trần giới được sáng lập. Sờ
sờ mũi, a Bảo âm thanh thì thầm bát quái, “Hạn bạt kia cũng cùng Nhai Tì đại nhân ở trại Câu Mang sơn sao?”
“Hạn bạt? Nó chưa hề nghe qua
hiện thế xuất hiện hạn bạt? Chu Nậu nhíu mày, “Tiểu yêu, ta không phải
đã cảnh cáo ngươi đừng có nói năng bậy bạ.”
A Bảo thất vọng thở dài, xem ra hạn bạt cũng chưa xuất hiện a…
Chu Nậu không thèm để ý tới
nàng, tự ý mang lồng vàng bay đến đệ tứ trọng phong, dọc đường đi các
sơn tinh thụ yêu chỉ trỏ a Bảo trong lồng xì xào bàn tán, nàng chỉ ngồi
trong lồng, lồng vàng càng ngày càng bay nhanh nàng cũng bị choáng váng
đau đầu đến lợi hại.
Cùng với “Đông” một tiếng, a Bảo ở giữa không trung liền trực tiếp bị nếm lên một gò đất bằng phẳng,
trên gò đất một biển hoa bị nàng đột nhiên hạ xuống phát ra từng đợt
thét chói tai nho nhỏ!
“Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm đại nhân —”
Âm thanh nửa nam nửa nữ dần dần đi xa…
A Bảo nâng trán, ngẩng đầu nhìn
một biển hoa ríu rít náo thành một mảnh, một hoa nhi tỏa ánh sáng hiếu
kì hé ra, kinh hồn chưa kịp bình tĩnh lung lay thân nhìn nàng.
A Bảo ngơ ngác nhìn chúng nó nửa ngày, gãi gãi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười, “Hắc! Xin chào a!”
Cùng lúc đó, gần biển hoa mênh
mông đó, trăm hoa quyến rũ khẽ rung cánh hoa nhỏ đỏ mặt nhìn lén một mỹ
lệ thiếu niên đang ngồi xếp bằng ước chừng mười một mười hai tuổi. Trăm
ngàn nguyệt sắc hồ điệp bay xung quanh hắn, cánh bướm khẽ rung động ánh
lam khẽ chiếu lên mái tóc đen dài như thác…
Thiếu niên híp mắt, đôi mắt hẹp dài, một giọt lệ chí đỏ thẫm như máu.