Nhìn trời, sắc trời dần dần trắng…
A Bảo ngồi trong lồng vàng, tay nâng má. Ngô, xem ra nhanh đến giờ Mão, không biết có thể trở về phủ Thái Thú đúng giờ không.
“Nàng là ai nha là ai nha?”
“Hì hì, là người đại nhân tìm kiếm sao? Phải không phải không?” Giọng nói tinh tế xung quanh không ngừng ríu rít.”
A Bảo giương mắt nhìn, chỉ thấy
mấy bông hoa xinh đẹp lay động cánh hoa trắng nhỏ giọng bát quái, nói
rất cao hứng, cánh hoa phấn bạch xoạt một cái đỏ bừng lên, lá cây ôm
cánh hoa thẹn thùng lung lay thân.
“Này.” A Bảo thấp giọng gọi.
Trước mắt các bông hoa nhỏ giật mình, nhao nhao lui về sau ba bước.
A Bảo vội mềm đi mấy phần, “Tôi có thể hỏi một chuyện không?”
Các hoa nhi đồng loạt lắc đầu, do dự, lại tốp ba tốp năm gật đầu.
“Các bạn… Có gặp qua Nhai Tì đại nhân?”
Gật đầu, các bông hoa lại lung lây thân, lá cây xanh biếc hạnh phúc ôm nhụy hoa đỏ bừng xoay xoay.
A Bảo cẩn thận thăm dò, “Các bạn có gặp qua một tiểu quỷ có bộ giáng y hệt Nhai Tì đại nhân không? Ân…
Hắn đại khái cao như vậy, mắt trái không có lệ chí.”
Một bông hoa nhỏ cẩn thận nói, “Dưới mắt trái không có lệ chí? Chưa gặp.”
“Không đúng không đúng.” Hoa nhi bên cạnh nhỏ giọng nói, “Nhai Tì đại nhân trước kia cũng không có lệ
chí, trăm năm gần đây mới có. Bạn muốn tìm đại nhân phải không?”
A Bảo chậm rì rì lắc đầu, “Không phải ngài…”
Các bông hoa đồng loạt rung cánh hoa, “Nha ~ thực tiếc nuối nha…”
Một làn gió kỳ dị thổi trên đầu.
“Đại nhân —”
Các bông hoa đang rung cánh đột nhiên đồng loạt rũ xuống.
A Bảo vốn cúi thấp đầu nói
chuyện với bông hoa, đợi nghe chúng nó kinh hô sau, trong tầm mắt một
thoáng hiện lên vạt áo giáng hồng, viền vàng thuận theo nếp áo phủ xuống dưới chân.
A Bảo ngẩn ngơ ngẩng đầu —
Đập vào mắt là mái tóc đen như
thác, giống như tơ lụa thuận buông tận dưới chân, y phục giáng hồng lộ
ra khuôn mặt kinh tâm động phách…
Tiểu quỷ…
Tầm mắt chạm đến lệ chí đỏ thẫm, không phải! Là Nhai Tì…
A Bảo hiếu kỳ đánh giá Tiểu Nhai Tì, nhìn tới nhìn lui mỹ thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi này
cùng khuôn mặt lạnh lùng mà cường hãn. Nhưng không biết vì sao, trong
đầu lại hiện lên gương mặt tiểu quỷ khả ái phấn điêu ngọc thế.
Nhai Tì không nói chuyện, đôi tay chắp sau lưng cao ngạo nhìn xuống a Bảo, tùy ý để nàng bình đầu phẩm túc hắn.
A Bảo mê muội nói, “Cậu… Nhận thức tôi sao?” Nhìn thấy rõ ràng nàng tâm tình chấn động lợi hại, chẳng lẽ nàng đoán sai?
Thiếu niên bỗng dưng mặt lạnh,
hai tay sau người nắm chặt, trên mặt bình tĩnh, vẻ mặt khó có thể hình
dung biến hóa kỳ lạ phức tạp.
A Bảo giật mình, “Cậu sao vậy?”
“Ngươi đã quên mất ta?” Thiếu
niên lại nhẫn, lại nhịn. Tay vung mạnh lên, giữa không trung đột nhiên
hiện lên một đạo cự đao, a Bảo chỉ cảm thấy một trận sát khí xẹt qua,
vốn lồng vàng vô cùng kiên cố trên đỉnh đầu nàng bị chém thành hai nửa!
Dọa!
A Bảo trong lòng sợ hãi vỗ ngực, hắn đang tuyên bố khiêu chiến mình sao? Đang muốn dùng hỏa nghênh chiến thiếu niên bên cạnh bỗng vọt tới bắt lấy tay nàng —
“A Bảo…” Thiếu niên cầm tay nàng khẽ gọi, mái tóc buông trước ngực che dấu biểu tình hắn giờ phút này.
Vốn hắn muốn xông lên ôm chặt nàng trong ngực như trước. Nhưng trăm năm
qua đi, tiểu thiếu nữ ngây ngô năm đó vẫn không thay đổi, mà hắn cũng đã lớn lên, đã… Cao hơn nàng.
Hắn cầm lấy tay nàng muốn gần nàng thêm mấy phần, nhưng khoảnh khắc chạm đến đôi mắt trong suốt lại dừng, thu hồi tay.
A Bảo bị Nhai Tì thình lình phản ứng mạnh mẽ giật mình, cùng lúc hắn thu hồi tay nàng phòng bị lui một bước, “Cậu làm cái gì?”
Nhai Tì mím đôi môi mọng, vốn vẻ mặt kiêu căng dần dần giảm sút, mơ hồ lộ ra mốt phần ủy khuất khó phát hiện.
Vẻ mặt hắn như vậy a Bảo có chút quen mắt, mỗi lần tiểu quỷ buồn bực nàng đều mím môi trừng nàng. Đột
nhiên cảm thấy thân thiết mấy phần, hơn nữa Tiểu Nhai Tì còn nhỏ hơn
mình mấy tuổi, ít đi cảm giác uy hiếp rất nhiều. A Bảo tâm đại động, gãi tai hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Cái kia… Nếu vừa nãy tôi chọc
cậu tức giận tôi xin lỗi cậu được không? Nếu không nữa thì, để cậu mắng
trở lại?”
Kiên cường nén ngọn lửa xuống
lần thứ hai lại dấy lên, “Ngươi liền ở đây nghĩ đến ta là ai lại nói!”
Nhai Tì căm giận vung tay, trực tiếp phẩy áo bỏ đi.
Khóe mắt giơ lên, thân ảnh ngang ngược dần dần trùng hợp với ký ức a Bảo, a Bảo không tự giác khẽ gọi, “… Tiểu quỷ…”
Âm thanh rất nhẹ, trong gió đêm trầm thấp khó có thể nghe thấy…
Thân ảnh vừa phẩy áo bỏ đi hơi hơi chậm lại.
Không phải đi…
A Bảo thăm dò lần nữa xác nhận một lần, “Tiểu quỷ?”
Thân ảnh kia lại ngừng vài giây sai cũng không quay đầu lại.
Chẳng lẽ… Lại nhầm…
A Bảo cúi đầu lẩm bẩm vài tiếng, còn không kịp đợi nàng phản ứng bỗng dưng bị kéo vào một cái ôm, hắn ôm nàng cực chặt, chặt đến nỗi muốn đem xương cốt nàng vỡ vụn.
“Tiểu quỷ?
Thiếu niên không lên tiếng, trong lòng âm thầm chán nản không thôi.
“Tiểu quỷ…” A Bảo dừng sức nháy
mắt mấy cái, xác định thực là hắn, đôi tay dùng sức ôm lấy hắn, “Tiểu
quỷ tiểu quỷ tiểu quỷ! Thực là cậu! Cậu trước đi đâu? Tôi vẫn đi tìm
cậu, thế nào tìm không ra…”
“Uy, ai chuẩn ngươi đụng ta!”
Hắn vẻ mặt chán ghét phẫn nộ chưa tiêu giảm, lại không có buông tay
nàng. “Ngươi không phải đã quên ta!”
“Tôi không nghĩ cậu là Nhai Tì…
Ân, không, cậu chính là Nhai Tì! Nhưng trước kia tôi cho rằng cậu không
phải Nhai Tì, nhưng…” Càng giải thích càng loạn, a Bảo buồn bực muốn bứt tóc. Còn không đợi nàng quấn quýt xong, tiểu quỷ lúc trước bình tĩnh
ngụy trang, tức giận ngắt lời nàng.
“A Bảo! Lần sau không cho quên
mất ta có nghe không! Bằng không ta liền không thèm nhìn ngươi nữa!” Hắn hung tợn với thiếu nữ trong ngực cảnh cáo, nhưng tay ôm nàng lại cứng
như sắt thép, phảng phất sợ hãi nàng lần thứ hai lại biến mất.
A Bảo bị hắn ôm không cử động được, trong hơi thở toàn là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu của thiếu niên.
“Cái kia…” Thật lâu sau, âm thanh mềm mại lên tiếng.
“Cái gì?”
A Bảo nhăn nhăn cái mũi, “Cậu thế nào… Lại trở nên cao vậy?”
Trở nên cao = =!
Hắn khinh bỉ liếc nàng một cái, buông nàng ra, “Thời gian đã qua trăm năm, ta sao lại không lớn lên?”
A Bảo gãi gãi đầu, “Hả? Không phải mới mấy tháng sao?”
Nhai Tì xoay người, trước dẫn đường.
Xem ra bọn họ cần phải khai thông đầy đủ.