Rất nhanh tàu đã đến ga, Cổ Tiểu Nguyệt vội vàng đi đến nơi mà Tôn Văn Nghiễm viết trong thư.
Nhìn bộ dạng thoải mái của Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa cảm thấy quyết
định của mình là chính xác. Mấy năm nay Cổ Tiểu Nguyệt gả cho anh cũng
chưa bao giờ tươi cười, chứ đừng nói đến thoải mái như vậy.
Lý Quang Hoa có cảm giác mình không nhìn thấy bất cứ ai, bất luận chuyện gì, chỉ chết lặng dõi theo bóng dáng của người mà anh yêu. Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt cách mình ngày càng xa, tim Lý Quang Hoa như rớt xuống, giờ phút này người đang đứng trên đường đây giống như một cái xác không hồn.
Tìm được nhà hàng như trong thư đã nói, Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ lắm. Bây
giờ đã là hơn tám giờ tối, khoảng cách từ thôn Miêu Thạch đến chỗ Tôn
Văn Nghiễm cũng mất hơn mười tiếng ngồi tàu.
Trong người Cổ Tiểu Nguyệt không có đồng nào, từ sáng đến giờ cũng chưa
ăn chút gì. Tiến vào nhà hàng, ngửi thấy mùi thức ăn. Bụng Cổ Tiểu
Nguyệt sôi ục ục. Bây giờ cô mới nhận ra một ngày rồi mình cũng chưa ăn
cơm.
Không nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, Cổ Tiểu Nguyệt hơi thất vọng,
lại hơi sốt sắng. Nhưng trong lòng thì luôn an ủi mình, Tôn Văn Nghiễm
chỉ đến trễ một chút, anh ta nhất định sẽ đến, cô phải đợi!
Từ chối lời đệ nghị bưng thức ăn lên của nhân viên phục vụ, Cổ Tiểu
Nguyệt chỉ nói một tiếng, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ mong đợi Tôn Văn Nghiễm. Chỉ là cô cũng không đợi được anh ta.
Cổ Tiểu Nguyệt đã một ngày không ăn cơm, Lý Quang Hoa dĩ nhiên cũng như
vậy. Nhưng mà toàn bộ tâm trí của anh khi đó cũng chỉ để ý đến cô gái
đang buồn bã bên cạnh cửa sổ kia, khi cười trông xinh đẹp biết mấy. Còn
những chuyện khác anh cũng không thèm để ý.
Cứ như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt chờ đến tận khi nhà hàng đóng cửa, Tôn Văn
Nghiễm cũng không đến! Bị nhân viên nhà hàng mời rời đi, trong lòng Cổ
Tiểu Nguyệt đầy thất vọng, ngăn không được nước mắt chảy ra.
Ở bên ngoài Lý Quang Hoa luôn ngóng người mình yêu, trong lòng anh tràn
trề hy vọng. Anh mong rằng Cổ Tiểu Nguyệt sẽ không đi cũng người khác,
để anh có thể mang cô về nhà.
Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt hồn bay phách lạc ra khỏi nhà hàng, đi trên đường
không mục đích, Lý Quang Hoa muốn bước lên đưa cô về, thì một người mặc
áo đen đã xông ra từ góc quẹo.
Lý Quang Hoa nhìn trong tay người áo đen đó có cầm con dao nhỏ nhắm về
phía Cổ Tiểu Nguyệt. Mà lúc này Cổ Tiểu Nguyệt đang chìm trong bi thương nên cũng không nhận ra.
Trái tim Lý Quang Hoa muốn nhảy lên, anh không thể để Cổ Tiểu Nguyệt gặp chuyện được! Liền liều mạng chạy lên trước, nắm chặt lấy con dao mà tên mặc áo đen đó đang hướng về phía Cổ Tiểu Nguyệt.
Tên côn đồ lúc này mới kịp phản ứng lại, lớn giọng chửi: “Thằng nhóc,
mày là ai? Không muốn sống sao!” Cổ Tiểu Nguyệt nghe được tiếng động,
xoay người lại, nhìn thấy Lý Quang Hoa đang căng thẳng nhìn tên côn đồ
kia, bàn tay nắm chặt dao, máu không ngừng chảy.
Cổ Tiểu Nguyệt hoảng sợ kêu lên: “Lý Quang Hoa sao lại là anh?” Lý Quang Hoa dịu dàng quay lại nhìn Cổ Tiểu Nguyệt, cười một chút: “Tiểu Nguyệt, chạy mau!” Nói xong lại liều mạng cùng tên côn đồ.
Cổ Tiểu Nguyệt bị dọa đến ngây người, lúc này trời