Cảnh sát tiến hành điều tra, tất cả mọi việc đều giống như Tôn Văn Nghiễm đã nói, đều do Trần Tú Mai tạo ra!
Không nghĩ tới Trần Tú Mai lại cuồng dại như vậy, hại Cổ Tiểu Nguyệt
không thành ngược lại còn làm cho người vô tội mất đi sinh mạng! Cuối
cùng còn hại chết cả bản thân mình.
Đúng là làm bậy thì không thể sống, cảnh sát nói chuyện với Tôn Văn Nghiễm một lát sau đó để hắn ra ngoài!
Tôn Văn Nghiễm đi ra ngoài, mang theo ba bộ thi thể, khóc lớn một hồi.
Hắn thông báo cho gia đình Lý Quang Hoa đến nhận thi thể, không để ý đến việc gia đình Lý Quang Hoa mắng chửi và phỉ nhổ, vẫn mang thi thể của
Cổ Tiểu Nguyệt đi, bỏ mặc thi thể Trần Tú Mai vẫn nằm yên tại chỗ!
Những chuyện này kiếp trước Cổ Tiểu Nguyệt cũng không biết! Trong lòng
cô tràn ngập hận thù và đau lòng! Liên tục cầu xin ông trời cho mình một cơ hội nữa để làm lại từ đầu!
Quả nhiên, lúc cô mở mắt ra thấy ánh sáng, lại nghe mẹ an ủi thì hiểu
được mình đã sống lại. Trời cao nhân từ, cho cô đạt được nguyện vọng, có thể một lần nữa sống tốt, có cơ hội để yêu Lý Quang Hoa ngốc ngếch kia!
Bây giờ cô đã sống ở thôn Miêu Thạch, cách Lý Quang Hoa không tới mấy
trăm mét. Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, gnhix đến chuyện có thể
đi làm cũng Lý Quang Hoa, cùng hít thở chung không khí một chỗ, trên mặt không nhịn được mà hiện lên nụ cười!
Lý Quang Hoa đi đốn củi từ trên núi về, lúc đi qua cửa nhà Cổ Tiểu
Nguyệt, vừa lúc nhìn thấy! Lý Quang Hoa ngây người, không thể tin được
trên thế giới này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Cổ Tiểu Nguyệt hiện lên nụ cười xinh đẹp
giống như đóa hoa Bách Hợp nở rộ anh mới nhìn thấy trong rừng, trong
sáng như thế, thần thánh như thế, như đâm vào trong tim anh!
Chưa từng trải qua tình yêu nam nữ, Lý Quang Hoa chỉ cảm giac tim mình
bịch bịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, tất cả đều bị cô gái cô gái xinh đẹp như tiên nữ kia hấp dẫn!
Lúc này trong lòng Lý Quang Hoa có cảm giác, anh muốn kết hôn với cô!
Anh muốn cùng cô gái giống hoa Bách Hợp này sống bên nhau mãi mãi. Anh
sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ cô, yêu cô! Không để cô phải
chịu dù chỉ một chút uất ức!
Đang chìm đắm trong tâm trạng vui sướng, đột nhiên Cổ Tiểu Nguyệt nghe Văn Mạn Lệ kêu: “Tiểu Nguyệt mau đến đây coi nè!”
Nghe tiếng gọi, Cổ Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ đành thu lại tâm tình của mình, xoay người trở về phòng!
Tiểu Nguyệt, lẽ nào tên cô là Tiểu Nguyệt sao! Cái tên thật dễ nghe, cô
quả thật giống Hằng Nga giữa vạn vì sao! Lý Quang Hoa âm thầm vui vẻ!
Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô rời đi, Lý Quang Hoa sốt ruột muốn
chạy lên phía trước kêu cô dừng lại, nhưng chỉ sợ mình làm như vậy sẽ
dọa đến cô. Hơn nữa, Lý Quang Hoa nhìn bản thân mình bộ dáng đang khá
chật vật, chỉ sợ làm cho cô có ấn tượng