Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 193: Chương 193: Lai lịch nguyên chủ




“Lâu Vũ, Mạc Phi, hai ngươi đi theo ta.” Thiên Diệp nghiêm túc nhìn hai người.

Lâu Vũ cùng Mạc Phi quay mặt nhìn nhau, sau đó đi theo Thiên Diệp tiến vào mật thất.

Mạc Phi nhìn Thiên Diệp, có chút nghi hoặc: “Ca, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với ta à?”

Thiên Diệp thu hồi biểu tình bất cần đời ngày thường, nhìn hai người nói: “Nguyên chủ của thân thể này không phải người Vinh quốc.”

Mạc Phi nhất thời ngây ngẩn: “Ca, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Thiên Diệp thở hắt một hơi, chậm rãi nói: “Nguyên chủ là người Trần quốc, hơn nữa còn sinh ra trong đại gia tộc Đương gia ở Trần quốc, người này tuy thuộc dòng chính nhưng thăng tiến không lắm, sau đó vì phạm sai lầm mà lưu lạc tới tận đây.”

Mạc Phi nhịn không được tò mò hỏi: “Ca, nguyên chủ mắc lỗi gì vậy?”

Thiên Diệp có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, xấu hổ nói: “Cũng không có gì, chỉ là cưỡng gian bất thành mà thôi.”

Lâu Vũ cùng Mạc Phi cùng trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Thiên Diệp.

Gương mặt Thiên Diệp đỏ rực: “Các ngươi đừng nhìn ta như vậy a! Kỳ thực nguyên chủ bị oan, nguyên chủ sinh ra trong Đường gia Trần quốc, từ nhỏ đã có hôn ước với tiểu thư Doãn Nhu Hân của Doãn gia, chính là tư chất của nguyên chủ quá kém, mười sáu tuổi chỉ dừng lại ở cấp hai, tiểu thư Doãn gia có tư chất xuất chúng chướng mắt nên đã lập bẫy hại nguyên chủ, làm người ta hiểu lầm nguyên chủ bỏ thuốc muốn cưỡng gian nàng.”

Lâu Vũ có chút buồn cười nhìn Thiên Diệp, bỡn cợt nói: “Sao thế, lớp da xinh đẹp của ngươi không dụ dỗ được tiểu thư Doãn gia kìa à?”

“Ca, tư chất thân thể này không tốt á? Không thể nào.” Mạc Phi có chút nghi hoặc, theo hắn quan sát thì tư chất thân thể Thiên Diệp không tồi chút nào.

Thiên Diệp lắc đầu: “Tư chất thân thể này vốn rất tốt, thế nhưng vận mệnh thì không tốt, lúc còn nhỏ bị trúng dược tề cấm hồn nên tư chất thoạt nhìn có vẻ rất kém, sau khi ta tiếp nhận thân thể này thì ảnh hưởng của dược tề tự động tiêu tán.”

Mạc Phi có chút đăm chiêu gật đầu: “Hóa ra là vậy!”

Dược tề cấm hồn có thể giam cầm linh hồn lực của một người, rất khó phát hiện, một khi bị kê đơn thì người khác chỉ cảm thấy người này tư chất không tốt mà thôi, phương pháp giải quyết chỉ có hai loại, một là đúng bệnh đúng thuốc, hai là đoạt xác.

“Nguyên chủ là một người rất nỗ lực, rất tiến tới, vì trúng độc mà tiến độ tu luyện rất chậm, thế nhưng hắn vẫn dốc hết toàn lực tu luyện, trong tình huống trúng dược tề cấm hồn vẫn có thể thăng cấp trở thành tinh sư cấp hai, chỉ tiếc....” Một người tốt như vậy lại bị một tiện nhân hủy thanh danh, còn hủy cả hi vọng, Thiên Diệp bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiên Diệp có chút rối rắm, lúc hắn tiến vào thể xác này, nguyên chủ bị trọng thương nhưng ý thức vẫn còn sót lại, Thiên Diệp đã đáp ứng sẽ thay nguyên chủ tìm ra hung thủ hạ cấm hồn, đáp ứng nguyên chủ thu thập tiện nhân kia, đáp ứng chiếu cố đệ đệ của nguyên chủ, khi ấy linh hồn của nguyên chủ mới hoàn toàn tiêu tán.

Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp nói: “Ngươi thừa kế được kí ức của nguyên chủ, hẳn là có hiểu biết nhất định về Trần quốc đi?”

“Có một chút, kỳ thực xét ở một mức độ nào đó thì Vinh quốc chính là nơi lưu đày của Trần quốc.” Thiên Diệp bất đắc dĩ nói.

Mạc Phi khó hiểu: “Nơi lưu đày?”

“Trong mắt người Trần quốc, Vinh quốc là một nơi hoang dã lạc hậu, bần cùng, kiến thức thiển cận, đám hậu sinh của các đại gia tộc một khi phạm lỗi sẽ bị lưu đày tới Vinh quốc hoặc những nơi tương tự.” Thiên Diệp giải thích.

Lâu Vũ lạnh mặt hỏi: “Trừ ngươi ra, Vinh quốc còn có những người khác của Trần quốc?”

Thiên Diệp gật đầu: “Hẳn là vậy, bất quá phần lớn người bị lưu đày tới Vinh quốc đều có tư chất không cao, cả đời đều dừng lại ở mức tinh sư cấp bốn.”

Lâu Vũ suy nghĩ nói: “Ngươi cảm thấy, những người đó có gây bất lợi cho Mạc Phi không?”

“Người lưu lạc tới Trần quốc hơn nửa đời người đều hao hết tâm cơ tìm cách rời khỏi nơi này, trở lại Trần quốc, nếu bọn họ lập công lớn thì có thể quay về. Hiện giờ năng lực mà Mạc Phi lộ ra rất có thể sẽ làm một vài gia tộc ở Trần quốc động tâm, nếu những kẻ lưu đày kia dùng tin tức này làm lợi thế liên lạc với gia tộc của mình ở Trần quốc, rất có thể bọn họ sẽ phái người tới, tình cảnh của Mạc Phi sẽ có chút nguy hiểm.”

“Lúc trước ngươi làm thế nào đến được đây?” Lâu Vũ hỏi.

Thiên Diệp nhún vai: “Có người lái tàu cao tốc đưa nguyên chủ đến, sau đó người kia liền rời đi, nguyên chủ bị bắt ở lại đây tự sinh tự diệt.”

“Ngươi thấy người có khả năng liên lạc với Trần quốc nhiều không?”

Thiên Diệp cười: “Hẳn là không nhiều lắm, dù sao người lưu lạc tới bên này đại đa số đều bị gia tộc từ bỏ, nếu nguyên chủ sống, với năng lực của hắn cũng không làm được, thế nhưng người bị đày tới đây không ít, chắc chắn sẽ có vài người có khả năng.”

Lâu Vũ híp mắt: “Đúng là phiền toái.”

Thiên Diệp có chút gian xảo nói: “Quả thực là phiền toái nhưng cũng có thể xem là kỳ ngộ, nếu thực sự có gia tộc coi trọng Phi Phi phái người qua đây thì đó đúng là cơ hội phát tài.”

Lâu Vũ nghi hoặc: “Cơ hội phát tài?”

Thiên Diệp gật đầu, hưng trí bừng bừng nói: “Đúng vậy! Biển Vô Ngân Hà rộng không tưởng, ngươi biết tàu cao tốc có thể vượt qua nó lợi hại cỡ nào không? Có thể tới được đây, ít nhất tính năng của chiếc tàu cao tốc đó cũng tốt hơn tinh thuyền bên này mấy chục, thậm chí là mấy trăm lần, còn đám người trên thuyền thì toàn là dê béo a! Tiền tài trên người bọn họ, chậc chậc.... ngươi không hiểu được đâu.”

Mạc Phi suy nghĩ một chút: “Là dê béo hay sài lai vẫn chưa biết được.”

Thiên Diệp tức giận liếc mắt: “Phi Phi, ngươi đừng không có chí khí như vậy a! Đánh không lại, không phải chúng ta còn có trí sao? Ngươi có thể hạ xuân dược, thuốc xổ, nhuyễn cân tán này nọ mà? Chúng ta mai phục trước, lập sẵn bẫy rập thì không phải hoàn toàn không có cơ hội, nếu không ổn thì chúng ta chạy.”

Mạc Phi nhu nhu mũi: “Cứ cảm thấy không đáng tin lắm.”

“Phi Phi, trên người đám dê béo đó toàn là tinh tinh, cả một đống tinh tinh luôn, nếu dùng để tu luyện thì chúng ta có thể nhanh chóng gia tăng thực lực, tốc độ tu luyện hiện giờ thực sự quá chậm, ta chịu đủ rồi a.” Thiên Diệp phẫn uất nói.

Lâu Vũ híp mắt, tinh tinh mà Thiên Diệp nói hắn cũng từng nghe qua, tinh tinh xuất hiện trong lãnh thổ Vinh quốc rất ít, một khi phát hiện sẽ phát sinh tranh chấp rất lớn.

Lâu Vũ nhịn không được có chút động tâm: “Thiên Diệp, ngươi đoán người tới là cao thủ cấp bậc gì?”

Thiên Diệp hài lòng vỗ vai Lâu Vũ: “Vẫn là tam hoàng tử có chí khí a! Ta cũng nghĩ qua vấn đề này rồi, người Trần quốc rất khinh thường người Vinh quốc, cao thủ mạnh nhất ở đây cũng chỉ là cấp tám mà thôi, người tới có lẽ là cấp tám cùng thấp hơn.”

Lâu Vũ mím môi, nghiêm túc nghĩ: “Nếu thật là vậy thì có khả năng đánh được.”

Thiên Diệp gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Lỗ tai Mạc Phi khẽ động: “Bên ngoài có động tĩnh, tựa hồ xảy ra chuyện, chúng ta ra xem thử đi.”

Thiên Diệp đảo mắt: “Vậy việc này bàn lại sau, cho dù đối phương thu được tin tức, muốn vượt qua biển Vô Ngân Hà tới đây thì cũng cần ít nhất là ba tháng, chúng ta có thể hảo hảo chuẩn bị.”

Nhóm Lâu Vũ đi ra ngoài thì phát hiện động tĩnh kia là Tô Vinh thăng cấp.

Nhìn dị tượng lúc Tô Vinh thăng cấp, Mạc Phi nhất thời có chút ngây ngẩn: “Không ngờ lần này Tô Vinh lại tiến cấp trước Nhất Nhất.”

Thiên Diệp cười: “Tư chất Vinh Vinh không kém, lại có ta chỉ điểm, thăng cấp nhanh hơn Mạc Nhất cũng bình thường.”

Mạc Phi xoa xoa tay: “Mấy hôm nay ta cũng ẩn ẩn chạm tới đỉnh điểm cấp sáu rồi, hẳn cũng sắp thăng cấp.”

Nghe thấy lời Mạc Phi, Lâu Vũ có chút vui sướng: “Ngươi đã cảm nhận được đỉnh cấp rồi à? Cần tài nguyên gì không, ta với ngươi tới thương trường xem thử.”

Mạc Phi lắc đầu: “Không cần, lúc ở rừng Lạc Nhật đã tìm không sai biệt lắm rồi.”

Lâu Vũ gật đầu, vui sướng nói: “Vậy thì tốt rồi.”

“Thiếu gia, hiệp hội dược sư gửi thư mời cho ngươi.” Thấy Mạc Phi đi ra, Mạc Nhất liền đưa phong thư trong tay cho đối phương.

“Hiệp hội dược sư? Đó là cái gì vậy?” Mạc Phi có chút mờ mịt hỏi.

Sắc mặt Lâu Vũ âm trầm: “Hiệp hội dược sư là hiệp hội được nhóm gia tộc dược sư liên hợp tạo thành, phần lớn dược sư đều gia nhập, hội trưởng là Nạp Lan Hình của Nạp Lan gia.”

Mạc Phi nhìn thư mời trong tay: “Hội trưởng là người Nạp Lan gia à? Vậy phong thư này chắc chắn không phải ý tốt!”

Lâu Vũ gật đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Hẳn là vậy, với năng lực của Nạp Lan Hình, hẳn hắn đã biết chuyện ngươi điều chế dược tề số lượng lớn ở rừng Lạc Nhật, hắn tìm ngươi phỏng chừng là muốn bức ngươi nói ra truyền thừa dược tề.” Lúc ở quân doanh rừng Lạc Nhật, Mạc Phi đã bại lộ rất nhiều, điều chế dược tề số lượng lớn, điều chế giải dược, điều chế dược tề cấp bảy.

Thiên Diệp chớp mắt, hiển nhiên nói: “Nếu không phải ý tốt thì đừng để ý tới.”

Lâu Vũ nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: “Vậy cũng tốt.”

Hiệp hội dược sư có sức ảnh hưởng rất lớn ở Vinh quốc, từng có một đại gia tộc vì đắc tội hiệp hội dược sư mà bị chặt đứt nguồn cung ứng dược tề, sau đó việc thăng cấp của hậu sinh gia tộc gặp rất nhiều khó khăn, không quá vài năm thì bị thế lực đối địch diệt môn, sự tồn tại của hiệp hội dược sư làm người ta vừa kính vừa sợ, bất quá với năng lực của Mạc Phi thì không cần e sợ.

Trịnh Huyên cau mày, lo lắng nói: “Lực ảnh hưởng của hiệp hội dược sư rất lớn, không đi có ổn không?”

“Không ổn, có gì không ổn chứ?” Thiên Diệp không đồng ý phản bác.

Trịnh Huyên cười khổ: “Tam hoàng tử phi không đi, có lẽ hiệp hội dược sư sẽ cắt đứt nguồn cung ứng dược tề cho quân đội của Kỷ nguyên soái.”

Thiên Diệp cười, âm trầm nói: “Trịnh thiếu yên tâm, nếu hiệp hội dược dư dám làm ra hành vi vì tư lợi bản thân mà tổn hại lợi ích quân sĩ thì cái hiệp hội kia cũng không cần tồn tại nữa, đến khi đó ta sẽ cùng tam hoàng tử chạy tới hiệp hội kia giết người, gặp một kẻ giết một kẻ, giết đến khi nào bọn họ chịu thua thì thôi.”

Trịnh Huyên: “...”

Tô Vinh thăng cấp xong tiến ra, vừa vặn nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn của Thiên Diệp, có chút há hốc mồm hỏi: “Thiên Diệp, ngươi nghiêm túc chút đi.”

Thiên Diệp vô tội chớp chớp mắt nhìn Tô Vinh: “Sao vậy Vinh Vinh, ngươi cảm thấy chủ ý này không tốt sao?”

Tô Vinh xấu hổ cười cười, Lâu Vũ liếc nhìn Thiên Diệp một cái: “Ta cảm thấy đó có thể xem là ý kiến hay.”

Trịnh Huyên: “...”

Tô Vinh: “...”

Lâu Vũ cúi đầu thầm nghĩ, lúc ban đầu hiệp hội dược sư thành lập để bảo vệ ích lợi của dược sư, thế nhưng trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, hiệp hội dược sư sớm đã mục ruỗng, nói trắng ra hiện giờ chính là tổ chức kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, nếu bọn họ đã dám hoành hành ngang ngược như vậy, mình phải càng ngang ngược hơn mới ứng phó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.