“Phi Phi, Phi Phi.” Nhan Thần vừa thấy Mạc Phi đã cười run rẩy hết cả người.
Nhìn Nhan Thần cười ngửa tới ngửa lui, Mạc Phi có chút hoang mang nói: “Nhan Nhan, chuyện gì mà ngươi cười vui vẻ đến vậy a?”
Nhan Thần nắm tay Mạc Phi, hai mắt tỏa sáng: “Phi Phi, ngươi biết đám phóng viên kia nói gì không? Bọn họ nói trận bàn tu luyện là ngươi làm ra, ha ha ha ha... thực buồn cười, trận bàn tu luyện cư nhiên là ngươi làm ra, nếu thật là vậy, ta sẽ... sẽ không ăn thịt nữa.”
Mạc Phi thực đồng tình nhìn Nhan Thần, thở dài nói: “Nhan Nhan, ngươi việc gì phải làm khổ mình như vậy, vô duyên vô cớ thề độc như vậy làm gì... bất quá vậy cũng tốt, sau này không ăn thịt nữa thì ngươi không cần lo bị béo a.”
Nhan Thần chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: “Phi Phi, ngươi đang nói gì vậy?”
“Không có gì, đúng rồi, hôm nay ta tới để mua tinh giáp.”
Nhan Thần gật đầu, vội nói: “Ta biết, ta biết, an tâm, ta với ngươi là quan hệ gì chứ! Ta tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt đâu, Phi Phi, ngươi còn không tin ta sao?”
Mạc Phi có chút khó xử nói: “Ta thực sự không thể tin ngươi nổi a!”
Nhan Thần vờ nghiêm mặt, nhìn Mạc Phi thương tâm nói: “Phi Phi, ngươi nói gì vậy?”
Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn Nhan Thần, làm mặt lạnh nói: “Ngươi vừa nhìn thấy nhân tình nhà mình liền không phân rõ đông nam tây bắc, làm gì nhớ tới chuyện không để ta chịu thiệt nữa chứ.”
Nhan Thần có chút ủy khuất nhìn Mạc Phi, vẻ mặt đau khổ ấp úng nói: “Nào có a, Thần Thần cũng cần chút tiền lời mà, bằng không sao có tiền nuôi gia đình được chứ! Thần Thần cũng không dễ dàng a! Đầu năm nay sinh ý không tốt lắm, kiếm tiền khó quá, khó quá a.”
Mạc Phi: “...”
Cảnh Thần mặc một thân tây trang tiến tới: “Tam hoàng tử, tam hoàng tử phi... vài vị khách quý mau vào đi.”
Nhan Thần gật đầu, phụ họa: “Mau vào đi, chậm rãi chọn lựa.”
Nhóm Lâu Vũ trước sau tiến vào cửa hàng của công ty Thiên Thủy, có rất nhiều mặt hàng cùng dịch vụ đa dạng.
Trịnh Huyên liếc nhìn xung quanh, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Tinh giáp cao cấp của Thiên Thủy có cái giá làm người ta líu lưỡi, làm Trịnh Huyên không khỏi nhớ tới màn mua tinh kiếm của Mạc Nhất trước đó.
Trịnh Huyên cau mày, trong lòng nhịn không được có chút lo sợ bất an.
Nhìn biểu tình bất an của Trịnh Huyên, Thiên Diệp không khỏi buồn cười, dùng khuỷu tay huých đối phương, bỡn cợt nói: “Trịnh thiếu làm sao vậy? Có phải phát hiện nơi này có rất nhiều thứ tốt nhưng bản thân lại đang viêm màng túi không mua nổi đúng không?”
Trịnh Huyên từng mắt liếc Thiên Diệp, tức giận nói: “Ta mua không nổi, chẳng lẽ ngươi mua nổi à!”
Thiên Diệp vuốt vuốt tóc: “Chậc chậc, ta chính là siêu sao, giá trị con người rất cao, ta không nghèo rách như ngươi đâu.”
Trịnh Huyên bĩu môi, không đồng ý: “Ngươi cũng chỉ là kẻ bán rẻ tiếng cười kiếm vài đồng lẻ mà thôi, có gì đắc sắt chứ.”
Thiên Diệp lơ đểnh nói: “Tiền bán rẻ tiếng cười thì cũng là tiền a! So với người không bán rẻ tiếng cười cũng không có tiền tốt hơn nhiều!”
Trịnh Huyên trừng Thiên Diệp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn đánh nhau à?”
Thiên Diệp nhếch khóe miệng, hào hứng nói: “Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?”
Mạc Phi xoay người nhìn hai người, hung thần ác sát quát lớn: “Hai người các ngươi đều câm miệng lại cho ta.”
Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên nhất thời sợ run.
Mạc Phi chống nạnh, tức giận nhìn hai người mắng một tràn: “Hừ, đánh nhau, đánh nhau, các ngươi chỉ biết đánh nhau thôi à? Các ngươi biết tinh giáp ở đây bao nhiêu tiền không? Đúng rồi Cảnh thiếu, vừa nãy chiếc tinh giáp ta xem là bao nhiêu tinh tệ vậy? Nhiều số không quá ta nhìn tới hoa cả mắt rồi.”
“Nga, trung bình là 120 tỷ, rẻ là 80 tỷ, cao cấp thì 360 tỷ...” Cảnh Thần đáp.
Thân mình Mạc Phi phát run, lảo đảo muốn ngã, Lâu Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Mạc Phi đen mặt hổn hển quở trách Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên: “Có nghe không, đắt khủng khiếp! Thế mà hai người cư nhiên không hề để ý mình đang ở đâu mà định lao vào đánh nhau, lỡ phá hỏng đồ thì ai đền tiền hả?”
“Không có tiền cũng dám đánh, lá gan lớn dữ, nếu làm hỏng đồ các ngươi định làm sao? Bán mình à? Hừ, các ngươi nghĩ mình muốn bán là bán sao, người ta chưa chắc đã chịu mua đâu.” Mạc Phi tức giận nói.
Thiên Diệp: “...”
Trịnh Huyên: “...”
Cảnh Thần đẩy gọng kính: “Hai vị không cần lo lắng, nếu hai vị đánh nhau làm hỏng đồ thì tuyệt đối có thể bán mình trả nợ, công ty Thiên Thủy nguyện lấy giá 50 tỷ tinh tệ một năm thuê hai vị.”
Thiên Diệp: “...”
Trịnh Huyên: “...”
Mạc Phi chuyển dời ánh mắt tới người Cảnh Thần: “Cảnh thiếu, giá cả tinh giáp của ngươi có phải hơi...”
Cảnh Thần đẩy gọng kính, vẻ mặt chân thành nói: “Tam hoàng tử phi, chúng ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, cũng không lời được bao nhiêu.”
Mạc Phi cười gượng hai tiếng, thực rối rắm nói: “Cảnh thiếu, ngươi đừng nói giỡn, ngươi mà buôn bán nhỏ à, thế sao không nói mình mở hắc điếm luôn đi!”
Cảnh Thần thực vô tội nhìn Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, ngươi nói vậy làm ta ngại thật đấy! Tam hoàng tử phi, nếu tiền trong tinh tạp của ngươi không đủ thì có thể dùng trận bàn tu luyện để đổi, có bao nhiêu ta thu hết bấy nhiêu, một cái năm tỷ.”
“Năm tỷ?” Mạc Phi ngây ngốc nhìn Cảnh Thần.
Cảnh Thần gật đầu: “Đúng vậy tam hoàng tử phi, nếu ngươi không hài lòng với cái giá này thì chúng ta có thể thương lượng.”
Mạc Phi đen mặt thầm nghĩ, năm đó còn trẻ không biết, ra giá thực sự quá thấp a!
Lâu Vũ nhún vai: “Thật xin lỗi Cảnh thiếu, trận bàn tu luyện đã tiêu thụ hết rồi.”
Cảnh Thần thực thất vọng thở dài, nhìn chằm chằm Mạc Phi: “Phải không? Vậy thực đáng tiếc.”
Trịnh Huyên nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Tinh hạch tinh thú có thể đổi tinh tệ không?”
Cảnh Thần lập tức gật đầu: “Đương nhiên là được, bất quá tinh hạch cấp thấp giá thu mua không cao lắm.” Tinh hạch tinh thú là một loại ngoại tệ rất thông dụng, rất nhiều nơi sử dụng, tinh hạch cao cấp là vô giá, giết tinh thú cấp cao thực sự rất nguy hiểm.
“Tinh hạch cấp bảy thì sao?” Trịnh Huyên hỏi.
“Tinh hạch cấp bảy có thể đổi được từ 150 triệu đến 300 triệu tinh tệ tùy theo phẩm chất, nếu Trịnh thiếu muốn đổi tinh hạch cấp bảy, công ty Thiên Thủy sẽ thu mua cao hơn giá thị trường 10%.” Cảnh Thần sửng sốt lập tức nói.
Trịnh Huyên nhịn không được thở phào một hơi, khoảng thời gian ở rừng Lạc Nhật, vì tôi luyện kỹ năng chiến đấu, hắn, Lâu Vũ cùng Thiên Diệp thường xuyên chạy vào rừng đánh nhau với tinh thú, tinh hạch thu được không ít.
Trịnh Huyên lấy ra ba viên tinh hạch cấp bảy: “Cảnh thiếu, ngươi ra giá đi.”
Nhìn ba viên tinh hạch cấp bảy, Cảnh Thần trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: “Trịnh thiếu, phẩm chất ba viên tinh hạch này không tệ, có thể định giá 800 triệu.”
Trịnh Huyên gật đầu: “Hảo.”
Cảnh Thần nhận tinh hạch, lưu loát chuyển tinh tệ vào tinh thẻ của Trịnh Huyên.
Nhìn tinh tệ chuyển qua, Trịnh Huyên cuối cùng cũng thở phào.
Sau khi cò kè mặc cả, Cảnh Thần ưu đãi 5% cho Mạc Phi.
Vì ứng phó trận chiến sắp tới, nhóm Mạc Phi tốn hơn 3000 triệu tinh tệ mua sáu bộ tinh giáp, ba bộ cấp sáu, ba bộ cấp bảy, tinh tệ trong tay bọn họ cũng không nhiều, phải bán thêm vài viên tinh hạch cấp tám mới đủ để chi trả.
Nhìn độ hào phóng của Mạc Phi, ánh mắt Nhan Thần sáng lấp lánh như sao. Nhan Thần bịn bịn kéo tay Mạc Phi: “Phi Phi, ngươi nhớ phải thường xuyên ghé cửa hàng a! Có thứ tốt ta nhất định sẽ giữ lại một phần cho ngươi, còn ưu đãi nữa.”
Mạc Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhan Thần, ưu đãi, đã ưu đãi rồi mà vẫn còn đắt như vậy, giựt tiền à!
Nhìn bóng dáng Mạc Phi rời đi, Nhan Thần hớn hở nói: “Phi Phi đúng là người tốt a, khoản tiêu thụ suốt ba năm sau đã hoàn thành rồi a.”
Cảnh Thần gật đầu, có chút đăm chiêu nói: “Đúng vậy! Tam hoàng tử phi đúng là người tốt, chỉ đáng tiếc là tam hoàng tử phi không chịu bán trận bàn tu luyện.”
Nhan Thần liếc Cảnh Thần, có chút kỳ quái nói: “Thần Thần, ngươi tin trận bàn tu luyện là do Phi Phi chế tạo à?”
Cảnh Thần thản nhiên nói: “Không liên quan tới chuyện tin hay không, trận bàn tu luyện vốn chính là do tam hoàng tử phi chế tạo ra, đám nhân viên trong phòng thí nghiệm Kỷ gia chỉ là một đống bất tài chỉ giỏi tranh danh đoạt lợi, không có bản lĩnh đó.”
Nhan Thần ngây ngốc nhìn Cảnh Thần: “Thần Thần, ngươi nghiêm túc à?”
Cảnh Thần gật đầu: “Đương nhiên.”
Sắc mặt Nhan Thần lập tức biến đổi, sợ hãi nói: “Xong rồi xong rồi.” Nhan Thần rất hiểu tính cách Cảnh Thần, hắn đã nói vậy thì chuyện trận bàn tu luyện khẳng định có quan hệ với Mạc Phi.
Cảnh Thần nhìn Nhan Thần: “Sao thế?”
“Ô ô... ta nói với Phi Phi, nếu trận bàn tu luyện là do hắn chế tạo ra thì sau này ta không bao giờ ăn thịt nữa...” Nhan Thần mếu máo.
Cảnh Thần: “...”
****
Hiệp hội dược sư, mười mấy vị dược sư cấp bảy cấp tám tập trung trong phòng họp.
Một người hầu tiến vào, Nạp Lan Hình nhìn người nọ, âm trầm hỏi: “Tam hoàng tử phi tới rồi à?”
“Vẫn chưa, người bên phủ tam hoàng tử nói tam hoàng tử phi rất bận, không rảnh.” Người nọ nơm nớp lo sợ nói.
“Bận, hắn bận gì chứ, bận tới mức ngay cả tham gia hội nghị cũng không có thời gian à?” Nạp Lan Hình tức giận nói.
Sắc mặt người hầu cứng ngắc, muốn nói lại thôi.
“Biết Mạc Phi đang bận gì không?” Nạp Lan Hình lại hỏi.
“Nghe nói, nhóm tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi đang dạo phố, mấy cửa hàng ở hoàng đô đều được ghét tham, tam hoàng tử chi tiền rất thoáng, đã mua mấy ngàn triệu rồi.” Người hầu bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt Nạp Lan Hình lúc xanh lúc trắng, Mạc Phi không thèm để ý tới thư mời của hắn cũng thôi đi, cư nhiên quang minh chính đại chạy ra ngoài dạo phố, rõ ràng là tát thẳng vào mặt hắn a!
... (cont)...