Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 141: Chương 141: Linh linh tuyệt vọng, mở tiệm sách sao




“Hu hu hu hu…” Linh Linh khóc nấc lên, tại sao có thể như vậy?

“Chị nghe xong điện thoại, cũng nên chết tâm rồi chứ!” Lục An Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, từ lúc Linh Linh ngắt điện thoại đến bây giờ, cô đã ngồi ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, Linh Linh vẫn cứ ngồi ở đây khóc.

“Đại tiểu thư… tôi…” Linh Linh lau chùi nước mắt trên mặt: “Tôi… xin lỗi cô…”

“Có gì đáng để xin lỗi… chị làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?” Lục An Nhiên lắc đầu, lần này cũng là do cô chủ động đến để tìm Linh Linh, lúc Linh Linh vừa nhìn thấy Lục An Nhiên đơn giản là đã bị dọa sợ, lại không ngờ được Lục An Nhiên chẳng những không tìm cô ta tính sổ, còn cho cô ta một món tiền, thậm chí còn cho cô ta một chiếc điện thoại mới để cô ta liên lạc với Lâm Hạo Thịnh, trước đây cô ta cũng đã gọi rất nhiều lần đến số của Lâm Hạo Thịnh, đều là máy bận, lúc nãy cô ta cũng đã dùng số cũ gọi trước một lần sau đó mới đổi lại số mới, mới xác định được Lâm Hạo Thịnh thật sự đã cho cô ta vào danh sách đen…

“Tôi…” Linh Linh mím mím môi nói: “Mẹ tôi mắc bệnh rất nặng, phải nằm viện phẫu thuật trị liệu. Tôi thật sự không thể kiếm ra nhiều tiền như vậy, sau đó… sau đó thiếu gia Hạo Thịnh đã xuất hiện, anh ấy cho tôi rất nhiều tiền để tôi chăm sóc cho mẹ… tôi rất cảm kích anh ấy, cho nên…”

“Cho nên chị đồng ý với anh ta giám sát tôi, đồng thời hạ thuốc... vào ly rượu của tôi?” Lục An Nhiên ngưng mắt nhìn Linh Linh: “Chị có biết hậu quả của chị là gì khi làm việc này không?”

“Tôi…” Linh Linh bất lực lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

“Chị nghĩ rồi, nhưng chị không dám tiếp tục nghĩ.” Lục An Nhiên nói tiếp: “Hiện tại thì sao? Cảm giác bị đùa giỡn, lừa dối như thế nào?”

“… …” trái tim Linh Linh như bị dao cắt, ngay cả đến sức lực để trả lời cũng không có.

“Thật sự đáng thương!” Lục An Nhiên nâng chiếc cằm của Linh Linh vì day dứt mà gục xuống nói: “Tôi thật sự không nhẫn tâm tiếp tục nói cho chị biết thêm một số thứ…”

“Ý gì?” Linh Linh rơi lệ, hoang mang nhìn Lục An Nhiên.

“Trên thế giới này làm sao có loại việc trùng hợp như vậy?” khóe miệng Lục An Nhiên dương lên nói: “Mẹ của chị chọn đúng thời điểm thích hợp như này mà phát bệnh, Lâm Hạo Thịnh lại ngay lúc này mà xuất hiện!” Lục An Nhiên thu hồi lại tay của mình cười nói tiếp: “Giống như một Hero, Superman, thậm chí là Vương tử giàu có trong mắt cô bé lọ lem! Anh ta có khí chất lịch thiệp, ngoại hình anh tuấn, và một cuộc đời bi thảm có thể thu hút bất kỳ người phụ nữ nào sinh ra lòng muốn bảo vệ!” Lục An Nhiên nhìn vào đáy mắt của Linh Linh: “Tôi cảm thấy chị nên chủ động đi hỏi chủ nhiệm của bệnh viện, đem theo bệnh án của mẹ chị, xem mẹ của chị có thật sự là cần phải làm phẫu thuật gì không, tiền thuốc thật sự cần nhiều như vậy! Hoặc là tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ đáng tin cho chị, đương nhiên tiền đề là chị phải tin tôi!” Lục An Nhiên ngừng một lúc ngoái đầu nói: “Tôi đoán, bất luận là mẹ chị phải làm phẫu thuật hoặc là mua thuốc với giá tiền cao như vậy đều không phải chị chính tai nghe thấy hoặc là tận mắt nhìn thấy, có đúng không! Chị có một người anh đúng không? Hoặc là có một người cậu?”

“Cậu tôi.” Linh Linh ngơ ngẩn trả lời: “Là cậu tôi nói cho tôi biết, mua thuốc cũng là ông ấy. Ba tôi mất từ sớm, tôi cũng không có anh. Tôi ở cùng với mẹ và cậu.”

“Ừm...” Lục An Nhiên nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh sống ở đây cũng quá thảm, cô phải mất một tiếng đồng hồ mới có thể kiếm được nơi này: “Cậu của chị đối xử với chị tốt không? Có tiếp xúc cơ thể vượt quá giới hạn hoặc là… ơ…” Lục An Nhiên quan sát biểu tình của Linh Linh.

“Cái gì?” Linh Linh hiển nhiên có chút căng thẳng, theo bản năng lùi một bước.

“Vậy là có rồi…” Lục An Nhiên rất có hứng thú nói: “Vậy thì chị thật sự phải hỏi cho rõ ràng rồi!” Lục An Nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cằm: “Một giờ thứ Bảy tuần sau, tôi sẽ đi mua sách ở nhà sách Bán Đảo, nhà sách ấy cách trường của chị không xa, chắc là chị biết.”

“Tôi biết nhà sách ấy.” Linh Linh gật đầu.

“Vậy thì cứ đến đó tìm tôi, đại khái tôi sẽ ở đó đến hai giờ... quá giờ không đợi đâu nhé!” Lục An Nhiên nghịch ngợm chớp mắt: “Tôi tin là thời gian năm ngày này đủ để chị làm rõ mọi chuyện rồi! Bye bye~” Lục An Nhiên quay người bước lớn hướng phía trước rời đi, mà lúc đi đến bậc cửa Lục An Nhiên còn không quên quay đầu lại nói thêm mấy câu: “Đúng rồi, tuyệt đối không được nói với Lâm Hạo Thịnh chuyện chị mang thai là giả, tiền của anh ta, chị phải như cũ tiếp nhận, không chỉ như vậy, nhớ nói với cậu của chị, Lâm Hạo Thịnh cho chị tiền để đi phá thai, ngoài ra, chị đã quyết định nhận tiền để phá thai rồi. Còn về nguyên nhân trong đó, tôi không cần nói chi tiết nữa chứ! Chị đáng lẽ còn chưa ngu ngốc đến mức đó!” Lục An Nhiên vẫy vẫy tay rời khỏi căn phòng sơ sài này, vỗ một cái vào vai của Lục An Hổ đang đứng ở ngoài cửa căn phòng, Lục An Nhiên nói: “Vất vả cho anh vẫn luôn canh chừng giúp em! Đi thôi! Về nhà thôi!”

“Xử xong rồi sao?” Lục An Hổ đi theo bước chân Lục An Nhiên hỏi.

“Chắc gần được rồi!” Lục An Nhiên cười: “Cũng không thể nói quá nhiều, thứ Bảy tuần sau liền biết kết quả, thứ Bảy tuần sau anh gọi Kỷ Linh, hai người các anh theo em đến nhà sách.”

“Thứ Bảy tuần sau Kỷ Linh có việc không ở nhà.” Lục An Hổ nói: “Hình như là ngày giỗ của ba cô ấy.”

“Vậy thì thôi đi.” Lục An Nhiên tiếp tục rời khỏi khu vực hoang vắng lạnh lẽo này, nếu như không phải hôm nay phải đến tìm Linh Linh, cô còn không biết là thành phố S phồn hoa như vậy cư nhiên vẫn còn địa phương thế này...

Tiết cuối cùng trước khi tan học của thứ Hai, Lớp trưởng của các lớp bị gọi lên văn phòng Hội học sinh học, tiết cuối cùng của các lớp đều là giờ tự học, cho nên cũng không gián đoạn tiến độ học tập của mọi người, đến văn phòng Hội học sinh, Lục An Nhiên không tự giác được mà trốn tránh ánh mắt của Long Ngọc Tinh, cho dù cô có ngồi ở đâu đi chăng nữa, Long Ngọc Tinh liền đổi đến vị trí đối diện chỗ của cô, hành động ám muội này của hai người đều khiến đám người kia trộm cười, nhưng biểu tình của Nhạc Ngưng San và Tần Thư Mặc lại không được tự nhiên như vậy.

“Ừm... nếu như hoạt động tán tỉnh nhau của Long Phó hội trưởng và tiểu An Nhiên của chúng ta kết thúc rồi, tôi liền bắt đầu vào vấn đề chính đây!”

“......” mặt Lục An Nhiên đỏ lên nói: “Phượng Hội trưởng, chúng tôi không phải người yêu.”

“Gần như vậy, gần như vậy!” Phượng Lập Hành chớp mắt một cái sau đó thanh thanh cổ họng nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu nói chuyện chính!” Phượng Lập Hành cho Hoàng Oanh một ánh mắt.

Hoàng Oanh đẩy gọng kính quê mùa trên sống mũi lên nói: “Là như vậy, hiện tại lại sắp có một cuộc thi lớn được tổ chức dành cho các học sinh Cao trung toàn quốc, có giải thưởng và giấy chứng nhận được quốc gia chấp thuận, lợi ích đối với việc học sau này của chúng ta tôi không nói thì các bạn cũng biết rồi!”

“Yêu cầu cụ thể của việc đăng ký cuộc thi và thời gian báo danh hay gì đó đều được ghi trong giấy thông báo, biểu báo danh cũng thống nhất và phát đến tay các vị Lớp trưởng.” Phượng Lập Hành nói: “Chuyện này sẽ giao cho Bộ trưởng bộ văn nghệ Nhạc Ngưng San phụ trách!” Phượng Lập Hành nhìn Nhạc Ngưng San: “Nhạc Ngưng San? Nhạc Bộ Trưởng? Ơi!” Phượng Lập Hành tạo hình cái loa bằng tay gọi lớn: “Nhạc… Ngưng… San…”

“Ưm?” Nhạc Ngưng San sửng sốt hồi thần: “Cái gì?”

“Lúc nãy cậu mất tập trung.” Phượng Lập Hành giơ hai tay ra nhún vai: “Có chuyện gì sao?”

“Ơ...” Nhạc Ngưng San nhún vai, ánh mắt có chút trốn tránh: “Việc học gần đây cộng thêm việc của nhà hàng, có chút mệt mỏi.”

“Nếu đã như vậy, vẫn nên giao cho Điền Điềm thôi!” Hoàng Oanh nhìn Điền Điềm ngồi bên cạnh Nhạc Ngưng San nói.

“Không sao đâu!” Nhạc Ngưng San lắc đầu sau đó nuốt nước miếng nói: “Tôi có thể làm.”

“Cậu quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, giao cho Điền Điềm là được!” Phượng Lập Hành tán thành cách làm của Hoàng Oanh: “Điền Điềm, cậu lấy thứ trong chiếc túi ở đằng sau phát cho các Lớp trưởng.”

“Được.” Điền Điềm đứng dậy trên môi mang theo nụ cười lấy giấy thông báo và biểu báo danh trong chiếc túi phát cho các Lớp trưởng.

Lục An Nhiên nhìn giấy thông báo cũng không có hứng thú cho lắm. Nhưng sau khi cuộc họp kết thúc, vẫn mang giấy thông báo và biểu báo danh các thứ về lớp, đem chuyện này thông báo đến cả lớp, và thông báo đến mọi người trong tay cô có mười tấm giấy báo danh, ai muốn báo danh có thể đến tìm cô. Nhưng dường như mọi người đều mang một bộ dáng không quan tâm cho lắm. Lục An Nhiên đem hai tờ giấy đưa cho Tần Thư Mặc: “Phiền cậu dán một chút.”

Tần Thư Mặc gật đầu đem giấy thông báo và biểu đăng ký dán lên bảng thông tin của lớp. Tiếp đó tiếng chuông tan học vang lên, mọi người liền đeo ba lô lên nói tạm biệt với nhau sau đó rời khỏi lớp học.

Một tuần kết thúc thật sự rất nhanh, buổi chiều thứ Bảy, Lục An Nhiên mang theo Lục An Hổ và Tiết Định An, lại gọi thêm Dương Tuyết Oánh quay lại nhà sách Bán Đảo, lúc này người đến mua sách giảm đi không ít, trên cửa kính còn dán thêm tờ giấy cho thuê lại.

“Nhà sách này cũng đã mở mấy năm rồi.” Dương Tuyết Oánh thở dài một hơi, có chút cảm thán thói đời nóng lạnh.

“Phương tiện truyền thông điện tử chắc chắn sẽ mang lại sự cạnh tranh cho loại phương tiện truyền thông bằng báo giấy.” Lục An Nhiên xuyên qua các kệ sách nói: “Hiện tại điện thoại, laptop, ipad cùng với máy đọc bằng điện tử tiện hơn rất nhiều, giá tiền cũng rẻ hơn, rất nhiều người từ bỏ lựa chọn việc đọc sách mà lựa chọn đọc trên thiết bị điện tử nhanh gọn hơn.” Lục An Nhiên thở dài: “Rất nhiều nhà sách sẽ vì sự tác động này mà biến mất, chuyện này rất bình thường.”

“Haizzz....” Dương Tuyết Oánh cũng thở dài: “Đây chính là cái gọi thay đổi triều đại ư?”

“Mình vẫn rất thích cảm giác khi lật sách, mình thích xúc cảm trên giấy và mùi mực in.” Lục An Nhiên lật một quyển sách đọc thử nói: “Nếu như có thể mình vẫn sẽ cố gắng đi mua loại phương tiện bằng giấy này.”

“Sau khi bọn họ cho thuê lại, chỗ này vẫn còn là nhà sách chứ?”

“Tính khả năng không cao.” Lục An Nhiên nói: “Nhà sách này nằm trong khu vực các trường đại học, mở quán ăn còn kiếm tiền nhiều hơn so với mở nhà sách nhiều!”

“Haizzz... cảm giác thói đời nóng lạnh.” Dương Tuyết Oánh lại thở dài.

“Thật ra cũng tùy vào sự quyết định của ông chủ thôi! Hậu quả của việc không đáp ứng nhu cầu thị trường chăng.” Lục An Nhiên nhìn lên tờ giấy cho thuê lại ngoài cửa: “Dương Tuyết Oánh, cậu có tiền không?”

“Tiền?” Dương Tuyết Oánh chu chu môi: “Có để dành được một chút, cậu muốn làm gì?”

“Hỏi cậu một chuyện!” Lục An Nhiên ngoắc ngoắc tay với Dương Tuyết Oánh: “Cậu có hứng thú hợp tác với mình mở nhà sách không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.