Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 140: Chương 140: Sở dao báo thù, linh linh cầu cứu




“Ơ…” Lục An Nhiên nhìn vẻ mặt ân cần niềm nở của chủ quán, lại nhìn bức ảnh trong tay của ông: “Bao nhiêu tiền?”

“20 tệ một tấm, 30 tệ hai tấm!” chủ quán cười nói: “Mỗi người một tấm rất tốt, còn có thể giữ làm kỷ niệm!”

“Được, lấy hai tấm.” Long Ngọc Tinh nhìn vẻ mặt Lục An Nhiên vui vẻ, dương dương tự đắc trong bức ảnh vừa lòng gật đầu.

“Được được!” chủ tiệm lập tức tăng tốc in thêm 1 tấm nữa: “Cho 2 người!”

“Cảm ơn.” Lục An Nhiên nhận lấy bức ảnh sau đó hỏi: “Tấm film của bức ảnh này sẽ được xóa đi đúng không!”

“Sẽ xóa.” Chủ tiệm gật đầu nói: “Tôi chỉ bán ảnh, để lại tấm film cũng không có tác dụng!”

“Vâng.” Lục An Nhiên gật đầu đem bức ảnh trong tay đưa cho Long Ngọc Tinh liền cùng với anh rời khỏi. Hai người cùng với Phượng Lập Hành, Hoành Oanh tập hợp lại, sau đó bốn người cùng nhau đi ăn chút gì đó cuối cùng ai về nhà nấy, nhìn thấy tâm tình Long Ngọc Tinh không tồi, Phượng Lập Hành và Hoàng Oanh cũng thở ra một hơi nhẹ nhỏm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Hạo Thịnh và Sở Dao cũng đi đến thung lũng Hồng Diệp, sau khi hai người đi thuyền xong, Sở Dao lấy thức ăn do chính mình tự làm mang theo, đang muốn mời Lâm Hạo Thịnh ăn, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi đầu nở nụ cười đi đến bên cạnh 2 người: “Xin chào hai người, lúc nãy tôi đã chụp ảnh hai người du hồ, chúng tôi chụp ở góc độ đẹp nhất, chụp ra những bức ảnh đẹp nhất!”

“Cái gì?” Sở Dao sửng sốt: “Hình chụp chung của chúng tôi?”

“Đúng thế!” Chủ tiệm lấy bức ảnh ra cho Sở Dao xem: “Như thế nào?”

“Hửm?” Sở Dao nhìn thấy trong bức ảnh chụp ả ta cùng với Lâm Hạo Thịnh đang nói cười gì đó, trống ngực đập liên hồi, đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên giữa hai người! Kìm nén sự hưng phấn trong lòng, Sở Dao thanh thanh cổ họng nói: “Chụp rất tốt…”

“Góc chụp của chúng tôi đều là tốt nhất!” chủ tiệm cười nói.

“Không cần.” Lâm Hạo Thịnh cau mày, loại đồ này, nếu như để người khác nhìn thấy thì sẽ trở thành chứng cứ hoặc gánh nặng, hắn ta không cần!

“… …” Sở Dao nhìn thấy biểu tình không vừa lòng của Lâm Hạo Thịnh, liền chỉ có thể áp chế cảm giác thất vọng trong lòng, khá là bực bội nói: “Chụp không đẹp lắm, không cần.”

“Cô gái à! Chỗ tôi là chỗ chụp tốt nhất rồi! Hôm qua còn có một cô gái khá là xinh đẹp cùng với bạn trai của cô ấy mua liền 2 bức đó!” chủ tiệm lấy ra một bức ảnh mà bản thân tự giữ lại của ngày hôm qua đưa cho Sở Dao xem: “Cô xem thử đi! Chỗ tôi chụp là đẹp nhất rồi! tôi cũng từng học qua nhiếp ảnh, góc chụp và ánh sáng đều có sự chọn lọc.”

“Lục An Nhiên?” Sở Dao nhìn thấy người trong bức ảnh liền trợn tròn mắt.

“Người con trai này là ai?” Lâm Hạo Thịnh cau chặt đầu mày.

“Là học trưởng trong trường, tên Long Ngọc Tinh.” Sở Dao giải thích: “Em vẫn cứ cho rằng giữa hai người bọn họ có bí mật không thể cho người khác biết, giống như trước đây, ở trong lớp học Long Ngọc Tinh đã hôn lên trán cô ta, lần trước trong vở kịch của trường bọn họ còn hôn nhau trên sâu khấu…”

“Trước đây sao em không nói với anh!” trong lòng Lâm Hạo Thịnh nổi cơn thịnh nổ, vươn tay nắm lấy cằm dưới của Sở Dao: “Tại sao trước đó em không nói với anh!”

“Đau... anh làm đau em... anh Hạo Thịnh... anh mau buông tay đi!” Sở Dao đau đến mức nước mắt cũng đã chảy ra: “Đau quá!”

“Hừ.” Lâm Hạo Thịnh hừ lạnh 1 tiếng buông tay ra: “Anh đã từng nói với em, toàn bộ những chuyện liên quan đến Lục An Nhiên đều phải báo cáo với anh!”

“Em... em cho là chuyện này không quan trọng...” Sở Dao xoa cằm dưới đau nhức khuôn mặt ủy khuất: “Anh Hạo Thịnh, em sai rồi, lần sau em sẽ chú ý.”

“Kế hoạch đều đã bị xáo trộn rồi!” Lâm Hạo Thịnh nhìn chằm chằm Sở Dao: “Anh về trước đây!” dứt lời Lâm Hạo Thịnh bước lớn rời khỏi, để lại Sở Dao tại chỗ tức giận đến giẫm chân.

“Cô gái, cô không mua nữa đúng không?” chủ tiệm thử hỏi dò một câu.

“Tôi!” Sở Dao cắn răng: “Mua!”

“Có ngay.” Chủ tiệm đem bức ảnh đưa cho Sở Dao: “20 tệ.”

“Bức ảnh lúc nãy ông đưa cho tôi, tôi cũng mua.” Trong mắt Sở Dao lướt quả tia xảo quyệt, Nhạc Ngưng San nhất định sẽ rất thích bức ảnh này...

“Chuyện này không được đâu!” chủ tiệm vội vàng phất tay: “Cô gái ngày hôm qua đã dặn dò tôi đem tấm film của bức ảnh xóa đi, tôi cũng đã làm theo, chỉ là do bức ảnh này chụp quá đẹp, mới giữ lại một tấm làm kỷ niệm. Có làm gì cũng không thể cho cô được!”

“Tôi ra giá gấp đôi!” Sở Dao nói.

“Cô gái, cô có ra giá gấp 10 lần tôi cũng không bán! Đây là vấn đề nguyên tắc!” chủ tiệm cau mày nói: “Vả lại tôi cũng chỉ còn mỗi tấm này thôi!”

“Ông!” Sở Dao thấy chủ tiệm cự tuyệt mình liền tức giận đến giẫm chân: “Ông giữ lại bức ảnh của tôi cũng như vậy mà! Cùng lắm thì tấm film lúc nãy của tôi cũng thuộc về ông, quyền sử dụng gì đó đều tùy ông!”

“Ơ...” Chủ tiệm khó xử lắc đầu: “Cô gái, mặc dù cô lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhưng người bạn trai của cô... xem ra hình như không thích cô cho lắm!” lúc nãy Lâm Hạo Thịnh động tay ông vừa hay đứng bên cạnh! Đàn ông gì chứ! Tại sao có thể thô lỗ với con gái như vậy! Cặp đôi hôm nay quả thật vẫn không thể so với cặp ngày hôm qua: “Cô gái, nói thật, cặp đôi của cô vẫn không thể so sánh với cặp đôi ngày hôm qua đâu!”

“Ông!” những câu nói của chủ tiệm tựa như khiến Sở Dao thẹn quá hóa giận, ả ta cắn răng sau đó đem những khó chịu trong lòng nuốt xuống lấy từ trong túi ra 20 tệ đưa cho chủ tiệm sau đó liền bước lớn rời khỏi, Lục An Nhiên chết tiệt! Lục An Nhiên chết tiệt! Lục An Nhiên chết tiệt! Chủ tiệm này cư nhiên nói Lâm Hạo Thịnh không yêu ả! Đơn giản là nói láo! Càng nghĩ lại càng tức, Sở Dao chạy đến phòng bảo vệ của thung lũng Hồng Diệp gõ cửa sau đó tiến vào vẻ mặt ủy khuất nói: “Cầu xin các người giúp tôi…”

“Chuyện gì vậy?” ba người bảo vệ ở trong phòng nhìn thấy Sở Dao khóc như mưa bộ dáng trông rất đáng thương liền nhanh chóng đứng lên.

“Cái người… người đàn ông chuyên chụp ảnh cho khách du hồ bên cạnh hồ đó… ông ta...” Sở Dao nặn ra vài giọt nước mắt nói: “Ông ta nhìn thấy bạn trai tôi có chuyện đi trước, liền động tay động chân với tôi…”

“Ồ?” Một trong 3 người bảo vệ ở đó đứng lên nói: “Tôi đi gọi ông ta qua đây!”

“Các anh… nhất định phải giúp tôi!” Sở Dao lau nước mắt trên má nói.

“Cô yên tâm, nếu như sự thật là như vậy chúng tôi sẽ bắt ông ta đến cục công an!” một người khác tuổi tác lớn hơn hình như là đội trưởng đội bảo vệ mở miệng nói: “Vẫn là cần cô đối chứng!”

Không! Không muốn… tôi… tôi sợ!” Sở Dao liên tục lắc tay: “Nếu như ông ta có ý định báo thù thì phải làm sao! tôi sợ!”

“Ờ?” Đội trưởng đội bảo vệ suy nghĩ một lát gật đầu: “Hai người đi hỏi tình huống trước đi!”

“Vâng thưa đội trưởng!” hai người bảo vệ kia liền đội mũ lên sau đó đi ra ngoài, nhìn thấy bảo vệ đi rồi, khóe miệng Sở Dao không vết tích dương lên, như vậy là được, chỉ cần đội bảo vệ đi qua đó, hỏi một lần. Tuyệt đối sẽ không còn người nào tới chỗ ông ta mua ảnh nữa, ai lại chú ý đến một người thối nát như vậy! Ai lại biết được chân tướng đây! Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt thành, Sở Dao liền nói dối rời đi.

“Để lại số điện thoại đi!” đội trưởng đội bảo vệ nói: “Nếu như tình huống chính xác, sẽ có người báo cáo lên công an và làm công tác bồi thường.”

“Vâng…” Sở Dao gật đầu tùy tiện để lại một số điện thoại liền rời khỏi. Nực cười! ả ta mới không để lại số điện thoại cá nhân! Không kể kết quả như thế nào, cô ta nheo mắt nhìn đám người vây bên cạnh hồ liền biết mục đích của mình đã đạt được, liền hừ nhẹ một tiếng sau đó quay người rời khỏi, chuốc lấy 1 bụng tức giận, cũng coi như dịu đi được một chút!

Sở Dao lúc này vui vẻ, bên Lâm Hạo Thịnh lại có bộ dạng sốt ruột, hắn ta vừa về đến nhà mới biết tin Lục An Nhiên vừa đi ra ngoài, hai người cơ bản chính là kẻ trước người sau mà bỏ lỡ, trên đường về hắn ta đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi, vài trường hợp thoái thác, lại phát hiện nhân vật chính căn bản không có ở nhà! Lâm Hạo Thịnh tức giận đến mức đấm vài đấm lên giường, điện thoại hắn ta reo lên.

Sau khi hít thở sâu vài lần, Lâm Hạo Thịnh nhận cuộc gọi: “Alô?”

“… …” số điện thoại lạ, đầu bên kia điện thoại 1 mảnh yên tĩnh.

“Alô? Ai vậy?” Lâm Hạo Thịnh cau mày: “Còn không nói chuyện tôi liền cúp máy đây!”

“Thiếu gia Hạo Thịnh… là tôi…” đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc của phái nữ.

“Linh Linh?” Lâm Hạo Thịnh ngây người một chút cau mày.

“Thiếu gia Hạo Thịnh, em nhớ anh…” Linh Linh khóc nức nở, từ khi cô ta bị Lục gia cho thôi việc, cô ta liền không được gặp Lâm Hạo Thịnh nữa, số tiền mà Lục gia bồi thường cho cô ta cũng đem đi mua thuốc và đồ bổ cho mẹ cô ta. Hiện tại cô ta thật sự là đã đi đến bước đường cùng rồi: “Thiếu gia Hạo Thịnh, cầu xin anh cứu em…”

“Tôi… tôi cũng không có cách!” vẻ mặt Lâm Hạo Thịnh chứa đầy sự hờ hững, nhưng giọng điệu lại rất khó xử và đau lòng: “Linh Linh, hiện tại cô thế nào?”

“Thiếu gia Hạo Thịnh, hiện tại em rất không tốt.” Linh Linh khóc: “Thiếu gia Hạo Thịnh, cầu xin anh, nể tình mối quan hệ trước đây của chúng ta anh cứu em được không?” Linh Linh khóc cầu xin: “Em cũng là do bị ép nên mới phải dùng hạ sách này!”

“Cô cần tiền sao?” Lâm Hạo Thịnh khinh bỉ miết miết cánh môi: “Cần bao nhiêu?”

“Em không biết, em chỉ muốn được gặp anh!” giọng điệu của Linh Linh đau đớn mà bất lực: “Em... em chỉ hi vọng có thể được nhìn thấy anh một lần!”

“Hiện tại tôi không thể gặp cô, tôi... tôi ở Lục thị cũng bị giám sát rất nghiêm...” Lâm Hạo Thịnh căn bản không muốn lãng phí thời gian để quan tâm đến con cờ không còn giá trị.

“Thiếu gia Hạo Thịnh, cầu xin anh, nể tình... nể tình đứa con trong bụng em được không?” Linh Linh khóc cầu xin.

“Cái gì? Con?” trái tim Lâm Hạo Thịnh gào thét: “Của ai?”

“......” nghe thấy câu chất vấn này của Lâm Hạo Thịnh, trái tim Linh Linh đau đớn, rỉ máu: “Thiếu gia Hạo Thịnh, đương nhiên là con của hai chúng ta!”

“Mau bỏ nó!” Thái độ Lâm Hạo Thịnh kiên quyết: “Cô đưa tài khoản cho tôi, tôi gửi tiền cho cô! Cô lập tức đi bỏ nó!”

“Cái gì?” Linh Linh ngây ngẩn, ngay cả đến sức lực để khóc cũng không có: “Anh... anh bảo em bỏ đứa con này!”

“Đúng! Bắt buộc bỏ nó!” trong mắt Lâm Hạo Thịnh tràn đầy sự kiên quyết, hắn ta quá rõ ràng, một sinh mạng sai lầm có bao nhiêu đau khổ, một cuộc sống trong sự hận thù có bao nhiêu khổ sở…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.