Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 161: Chương 161: Lựa chọn sai lầm




Phương Thần nghe Phương Dịch nói, vì chưa hiểu rõ hết, hiện nay còn không có đề cập đến phương diện này vì trên người cha mình…

“Thần Thần, làm thân thể cho hắn đi!” Phương Triệu Nhất nhìn phiêu ảnh trước mắt, giọng điệu không tốt mà nói.

Phương Dịch nghiêng đầu của mình, nhìn nam tử trước mắt, sau đó xả ra tươi cười, “Có thể,nếu con của ngươi có thể tìm đủ nguyên liệu.Hắn cũng hi vọng mình có thể đi ra ngoài.

trong thân thể Phương Thần, căn bản không có khả năng áp chế đối phương, thậm chí còn đã bị ước thúc, hơn nữa hắn cảm thấy chán ghét. Trước kia còn có thể lợi dụng thân thể thiếu niên, tình huống hiện tại lại hoàn toàn tương phản.

“, hiện tại cũng không phải là dễ dàng như vậy.” Phương Dịch thêm mắm thêm muối nói một câu, hơn nữa cũng trực tiếp khiêu chiến nam nhân này.

Phương Triệu Nhất không khống chế tốt tâm tình của mình, trực tiếp huy một quyền đi đáng tiếc chỗ đụng tới không có cảm giác.

“Phương Dịch!” sắc mặt Phương Thần có chút khó coi, hắn cũng không muốn phụ thân bị đối đãi như thế.

Phương Dịch vô tội giơ hai tay lên, “Ta đã biết.” Nói xong, liền biến mất tạichỗ cũ. nhiều khi hắn cũng dám trêu chọc Phương Triệu Nhất một chút, điều kiện tiên quyết là không làm thiếu niên tức giận.

trong tròng mắt thâm thúy của Phương Triệu Nhất thoáng hiện liệt hỏa nồng đậm, đồng thời tràn ngập cảm giác vô lực. Hiện tại như thế này, hắn căn bản sẽ không có cách làm gì cho người mình yêu.

hô hút một hơi, ngăn lửa giận không phát ra, giữa đột nhiên, không khí ấm áp truyền đến “Thần Thần…” Cúi đầu của mình, nhìn thiếu niên lo lắng nhất thời tức giận cũng tiêu thất.

Phương Thần nhẹ giọng an ủi, “Không có việc gì.” Hắn nói một chút cũng không sai, chỉ cần một ngày mình tồn tại, vậy sẽ không để cho nam tử trước mắt phát sinh ngoài ý muốn.

Hai người đều không nói gì, vì yên lặng nhìn đối phương, giống như chuyện không thoải mái, đã rời xa bọn họ mà đi, lúc này trong ánh mắt bọn họ, chỉ có lẫn nhau.

Phương Thần đã nghĩ tốt lắm, nếu người nọ như vậy, vậy còn có cơ hội như thế, việc bọn họ cần phải làm là tìm ký ức.

Phương Triệu Nhất muốn bồi dưỡng tình cảm của mình và nhi tử, làm cho bọn họ từ thân tình biến thành ái tình, đối với việc không có ký ức mà nói, tình phụ tử không có trong ý nghĩ của hắn một khắc kia Thần Thần xuất hiện, cảm giác tim đập thình thịch đó hắn vẫn không quên.

Phương Thần không biết tối hôm qua là mình ngủ khi nào, chờ khi mở to mắt, lại phát hiện mình nằm ở trong ngực phụ thân, “Tỉnh?” tiếng nói trầm thấp, lộ ra hấp dẫn.

Phương Thần động thân thể một cái, phát hiện lỗ tai có chút ngứa, vội vàng mà tránh đi, “Ân.”

Phương Triệu Nhất cao hứng nhìn nhi tử phản ứng như vậy, có một số việc, là cần từ từ, không có khả năng lập tức liền thành công, vì thế hắn nhẹ nhàng buông tay đang trói buộc nhi tử, “Đứng lên đi.” Giống như ái muội vừa rồi, là ảo giác mà thôi.

ánh mắt Phương Thần lóe một chút, sau đó rất nhanh liền như không có việc gì mà đứng lên, hắn phát hiện có một số việc không giống trước, cụ thể là xảy ra chuyện gì, hiện tại mình căn bản không – cảm giác.

“Cha…” Gọi những lời này sau, mới phát hiện mình không có mặc quần áo, đây là chuyện khi nào?! Xem ra mình đối phụ thân vì một chút phòng bị cũng không có, nếu không nói, như thế nào cởi quần áo cũng không biết.

Phương Triệu Nhất không nói gì, vì ném quần áo cho con trai của mình, “Mặc vào, chúng ta đi trường học.” Xem ra, hắn là học sinh, nên tiếp thu giáo dục, chuyện còn lại, đểv sau đi.

Phương Thần không có nghĩ nhiều, dù sao Phương Tinh cũng đi nhà trẻ mà.”Ân.” Tốc độ của hắn cũng không chậm, nếu phụ thân không có gì khác thường, kia mình cũng không cần già mồm cãi láo.

Phương Tinh chờ bọn họ từ sáng sớm, nhìn bọn họ đi ra, cao hứng hô một tiếng, “Ba ba, ca ca.” tiếng nói non nớt, lộ ra sung sướng, làm tâm tình người ta phá lệ tốt.

Phương Thần nhìn hài tử chạy tới hướng mình, khi muốn ôm hắn, lại phát hiện bên người có một ánh mắt mãnh liệt nhìn qua, “Làm sao vậy?” Trước kia mình cũng là thực thích trẻ con.

Tuy rằng đối cha gạt mình có một cđệ đệ, nhưng vừa nghĩ tới tình huống kiếp trước, còn có Phương Tinh kiếp này, thấy thế nào cũng rất đáng yêu, nếu cầnngười thừa kế vậy không chấp nhất việc này.

Phương Triệu Nhất không có nói gì, mân môi mình, “Đưa hắn đi lên lớp.” Hắn là không có biện pháp, trực tiếp đem Phương Tinh làm quà, như vậy liền không quấy rầy mình và Thần Thần ở chung.

“…” Phương Tinh làm sao có thể sẽ không chú ý tới không vui lòng trong mắt phụ thân, đáng tiếc đâu… Hắn là tuyệt đối sẽ không rời ca ca của mình, đây là bùa hộ mệnh của mình.

Hắn rất ít khi nhìn đến ba ba mình như thế này, vì mẹ chết, hắn chỉ có thể đi theo phụ thân, mà ca ca là người hắn thích, bên cạnh hắn rất thoải mái.

vài người trên đường đều rất bình thản, chờ Phương Thần đi theo cha mình đi vào trường trung học, hắn mới trợn to hai mắt của mình, trong thanh âm xuất hiện cảm xúc khó hiểu, “Phụ thân, vì sao ngươi dẫn ta đến nơi đây?” Mặc dù bắt mình gọi tên nhưn hắn là cha mình, dù sao cậu cũng không cảm thấy quái dị là tốt rồi.

Phương Triệu Nhất hơi hơi nhíu mày lại, “Thần Thần, kêu tên của ta.” Hắn cũng không muốn dạy nó gọi tên như vậy, hắn là muốn thiếu niên trở thành ái nhân để cậu dần quen với vai trò mới của mình.

Phương Thần nhìn người lui tới, còn lôi kéo tay hắn, “Ân, Triệu Nhất.” Đối với ánh mắt những người khác, hắn một chút cảm giác cũng không có, chỉ cần chính bọn hắn cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.

“Triệu Nhất, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?” Thiếu niên nói, cho người ta một loại cảm giác ôn hòa.

một ít học sinh trong trường học, nhìn đến hai cái nam tử tay trong tay, trong ánh mắt mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút cảm giác quái dị. Trước kia bọn họ cũng nhìn đến tình huống như vậy, nhưng có người nào dám nhìn thẳng như thế đâu?!

Phương Triệu Nhất không trả lời câu hỏi này, trực tiếp đi tới phòng hiệu trưởng, “Đến trường.” Vốn dĩ muốn cho hắn đi học tiểu học, xem ra, tuổi của nó lớn hơn tiểu học .

Nghe được lời cha nói, Phương Thần chu miệng, “Đến trường?” hắn không có bị huyễn thính chứ ?! người này sao có thể nói những lời đó.

kiếp trước mình cũng đã lấy được bằng cấp cao, bây giờ còn muốn đi đến trường một lần nữa?! Mặc kệ nghĩ như thế nào, hắn không nguyện ý.

“Ân, ngươi mới bảy tuổi, nên học tập cho thật giỏi, về phần chương trình phía dưới không cần học bù, ta sẽ thỉnh gia sư cho ngươi học bù.” Phương Triệu Nhất nghiêm túc mà nói, hắn cũng không muốn nhi tử bị thất học.

ánh mắt Phương Thần có chút phức tạp, khi hắn muốn nói gì, liền đến phòng hiệu trưởng, “Phương tiên sinh.”

Người đứng lên gầy teo, trong ánh mắt của hắn mặt đều là quang mang chân thành, tối hôm qua mới nhận tin tức, thật là kinh hãi, tuy rằng nửa học kì mới đến xếp lớp, khó thay đổi, nhưng Phương Triệu Nhất tài trợ một phần cơ sở học tập, đối với trường học mà nói, quả thực là tin vui.

“Ân.” Phương Triệu Nhất lạnh nhạt mà đáp lại, “Hắn là Phương Thần, ngươi an bài hắn đến lớp trọng điểm.” Nếu muốn học tập vậy nên tiếp thu sự giáo dục tốt nhất.

Nhất trung là trường trung học lợi hại nhất S thị, Phương Triệu Nhất muốn cho cậu học cấp ba nhưng xem ra, lại sợ cậu bị áp lực học tập, hơn nữa hắn cũng không hy vọng có ngày con trai học với người hơn tuổi hắn.

Lúc này hắn quên mất, Phương Thần không phải người thường, hơn nữa hắn cái gì cũng không biết nói thì không thể đi ra khỏi linh độ không gian.

Phương Thần nhìn hiệu trưởng đang muốn nói chuyện, vì thế lập tức liền đánh gãy lời hắn, “Triệu Nhất, ta không cần đến trường, ta cái gì cũng biết.” Cùng một đám trẻ học tập, đối với hắn mà nói, quả thực là một sự tra tấn.

“Ngươi biết cái gì?” Phương Triệu Nhất nghiêng đầu mình, một đôi mắt tối đen, toàn bộ đều là bóng dáng thiếu niên.

Hắn cũng hiểu được thiếu niên không hợp lý, nhưng cần học tập , mặc kệ nói như thế nào, đều hẳn là có vòng luẩn quẩn thuộc về mình, hắn cũng không hy vọng Phương Thần tiếp xúc những người khác, vì hắn không thể ích kỷ như thế, nhân lúc cậu chưa lớn lên , cũng đem người khóa bên cạnh mình.

“Ta cái gì cũng biết, đồ vật ấu trĩ này đó, ta cũng biết .” Phương Thần không khách khí nói, đối với ánh mắt có chút nịnh nọt của hiệu trưởng, hắn một chút cũng không để ý tới.

nam tử gầy teo nghe hắn nói như vậy, khóe miệng động một cái, có những đứa trẻ sợ xa người thân nên mới lấy cớ như thế, kết quả cũng bị vạch trần thôi .

“Nếu tiểu thiếu gia biết mọi thứ chúng ta kiểm tra xem.” Hắn cũng biết, để có tài trợ thêm, cậu bé này phải học ở trường mình.

Phương Thần chọn chọn lông mày, người này tính kế gì, mình vì xem đến nhất thanh nhị sở, “Có thể, nhưng ta muốn làm bài thi vào trường đại.” Nếu như là mình phụ thân trước kia, tuyệt đối sẽ không làm vậy đáng tiếc hắn lại mất ký ức.

Phương Triệu Nhất không cóngăn cản bọn họ,bởi vì hắn muốn hiểu con mình thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.