Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 162: Chương 162: Nhân quả kiếp trước




kết quả, ngoài ý liệu của Phương Thần.. Hắn phát hiện, cho dù mình chuyên nghiệp,tri thức đầy đủ, nhưng đối với một ít tri thức trung học, bởi vì không có ôn tập, nên có chút quên, cho dù như thế, cũng đủ để cho hiệu trưởng Nhất trung giật mình.

Nếu thiếu niên Phương Thần này lợi hại như vậy, vì sao Phương Triệu Nhất còn cần bỏ tiền để xếp lớp cho hắn.

Phương Triệu Nhất đối với chuyện này, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng trên mặt không lộ gì. Hắn cũng biết, có lẽ khi mình không có mất trí nhớ, còn biết một số việc.

Hai người yên lặng mà không có lên tiếng, mà thiếu niên giữa đột nhiên nói một câu, “Triệu Nhất, ngươi không cần đi đến công ty sao?” Hắn nhớ rõ cha mình mở công ty, thậm chí còn có hắc bang, quỹ đạo vận mệnh, đã cùng trước kia hoàn toàn không giống.

Phương Triệu Nhất sửng sốt, hắn hiển nhiên là cũng không ngờ mình còn có chuyện của công ty, bởi vì sau khi Phương Thần trở về, quên cả chuyện công ty, đây là lần đầu tiên.

“Triệu Nhất, cho ta đi công ty giúp ngươi đi.” Thiếu niên theo theo dụ hoặc mà đề nghị.

Hắn thật sự là không muốn tiếp tục đi đọc sách, cho dù bài thi còn lỗi sai, hiện nay bằng cấp cũng rất trọng yếu, nhưng đối với hắn mà nói, hắn một chút cũng không để ý, kiếp trước, mình đã muốn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, kiếp này liền sống tùy hứng đi

Phương Triệu Nhất hơi hơi mà nhíu lông mày, hắn không muốn choPhương Thần đi làm.

thiếu niên thấy nam nhân không nói gì, vì thế vươn tay mình ra, nhẹ nhàng mà lôi kéo bàn tay to của nam nhân, sau đó liền dừng bước chân của mình, hiện nay trên đường nhiều người như vậy, cũng đã có người liếc nhìn.

Phương Triệu Nhất thấy thiếu niên như thế này, nhìn ánh mắt trong suốt kia, có khẩn cầu “Thần Thần…” trong thanh âm nam tử, tràn ngập giọng điệu bất đắc dĩ.

Phương Thần biết cha mình bắt đầu mềm nhũn, vì thế tiếp tục khuyên nhủ đạo, “Triệu Nhất, chờ ngươi khôi phục ký ức, sẽ biết vì cái gì ta sẽ yêu cầu như vậy.”

đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không kể lại lần nữa, như vậy không tốt lắm.

Phương Triệu Nhất gắt gao mày mao, nhìn thiếu niên kiên định, hơi gật đầu, “Tốt.”

Hắn cũng biết, đây chính là thiếu niên mình thích, hắn không muốn như trước kia, tư tâm đã hạ, hắn nên hy vọng Phương Thần có thể ở cùng mình ở không cần biết bắt đầu như thế nào.

” tập đoàn Trần thế” đã lâu không tiếp đón chủ tịch hắn đến mang theo một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi tiểu trong lòng mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm xúc tò mò.

Bọn họ đi vào thang máy sau, lập tức liền có thanh âm đi ra, ” mỹ thiếu niên là ai đâu? Là người tình của tổng giám đốc?” bên trong đôi mắt một nữ nhân, thoáng hiện quang mang chói mắt.

“Làm sao có thể?” Một cái khác phản bác, ” là thân thích, nhưng thật là rất đẹp…”

Mỗi người đối sự vật tốt đẹp, đều tương đối yêu thích.

hai người Phương Triệu Nhất đối với nghị luận mặt sau một chút cũng không biết, đi thang máy đến tầng cao nhất khi, mới ngừng lại Trước kia Phương Thần quản lí hắc bang, công tác chân chính, hắn nên lần đầu tiên nhìn đến.

Thư kí nhìn người đi sau tổng giám đốc, cũng không dám nói gì, dù sao phòng tổng giám đốc ở họ cũng biết nên vào hay không.

Phương Thần quan sát văn phòng cha mình, ngoài bàn công tác, còn có sô pha, thậm chí tủ lạnh, hiển nhiên đã đem nơi này trở thành nhà ở, mà một bên còn có phòng nghỉ.

“Triệu Nhất.” Phương Thần ngồi xuống ghế sa lông, hắn có chút kỳ quái, mặc dù cả người phụ thân mình đều tản ra không khí người lạ chớ gần, nhưng đây cũng không phải là thời đại phong kiến, sợ đến như thế sao?!

Phương Triệu Nhất phân phó thư kí bên ngoài mang một ly trà sữa vào, sau đó liền nhìn mình văn kiện trên mặt bàn. Cho dù mình chưa có tới, nhưng mỗi ngày lượng công việc nên không có giảm bớt, đương nhiên, một ít chuyện bọn họ xử lý không được, đều phóng tới bên Khổng Chiêu đi.

Phương Triệu Nhất ôn nhu mà trả lời, “Ngươi hiện tại đi bên kia đọc sách, ta xem văn kiện một chút.”

Nếu đến đây, hắn nên làm việc.

Phương Thần hơi gật đầu, ngày đầu tiên đến công ty cha mình, muốn hiểu biết một chút tình huống, về phần làm gì, hiện nay hắn làm không được, có lẽ nên làm một ít việc thoải mái.

Thư kí Triệu nhẹ nhàng gõ cửa, chờ đến lúc được vào, để trà sữa xuống đi ra ngoài, thân là tổng giám đốc thư kí nàng biết phải làm chuyện gì, mà chuyện gì không cần mình.

tổng giám đốc dẫn người trở về, nàng nên làm tốt bổn phận, còn lại không quan hệ với mình.

Phương Thần nhìn ánh mắt của nàng, một chút cảm giác cũng không có, an tĩnh mà cầm lấy một quyển sách, trực tiếp nhìn chỉ chốc lát sau sau không có tâm tư.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc Chiêu Hoa phòng điền sản muốn gặp ngài.” Thư kí nói mấy câu nhưng Phương Thần nghe được nhất thanh nhị sở, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ Chiêu Hoa đã gặp cha mình.

Phương Triệu Nhất trả lời thư kí, tỏ vẻ đáp ứng, mà sau đó liền đứng lên, nói với nói Phương Thần, “Thần Thần, ngươi chờ một chút, ta đi gặp Chiêu Hoa.” công ty bọn họ hợp tác đã mấy năm rồi .

Phương Thần lập tức nói “Ta cũng đi.” Hắn ngược lại muốn nhìn, Chiêu Hoa rốt cuộc muốn làm chuyện gì.

Ngay cả mình có được trí nhớ của kiếp trước, nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng Chiêu Hoa tiếp xúc cha mình, ban đầu nghĩ là bởi vì mình xuất hiện, Chiêu Hoa tiếp cận cha mình, hẳn là không thể nhanh như vậy, hiện tại xem ra, chuyện thật là ngoài ý liệu.

Phương Triệu Nhất không rõ con trai mình rốt cuộc vì sao phải làm như vậy, nhưng nhìn đến ánh mắt của hắn hơi gật đầu.

Chiêu Hoa nhìn văn kiện trước mắt, chờ một chút là có thể nhìn thấy Phương Triệu Nhất, trong ánh mắt của hắn mặt hiện lên một đạo quang mang, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.

huyết oa oa Hắn phái đi, đã muốn hoàn toàn mất liên hệ, nói cách khác bên người Phương Triệu Nhất, có một cao thủ rất lợi hại, nếu không làm sao có thể để huyết oa oa biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc trước mình chỉ muốn giết thiếu niên kia mà thôi, vì kế hoạch của mình căn bản sẽ không thành công, có lẽ còn có khả năng bại lộ sức mạnh, vì mình hiện tại, không có biện pháp khác, nên làm việc bình thường để thu tin tức.

thời gian rất dài, mà Chiêu Hoa nhìn văn kiện trên tay, tin tưởng yêu cầu tốt như vậy, Phương Triệu Nhất là tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

“cạch …” Một tiếng, cửa được đẩy ra, tiếp đến liền nhìn thấy bóng dáng Phương Triệu Nhất, khi hắn nhìn thấy người phía sau , trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Chiêu Hoa từng nghe qua chuyện thiếu niên tên Phương Thần, chẳng qua nhiều năm không xuất hiện, cũng không ngờ còn nhìn được phiên bản lớn của nó, điểm này khiến hắn cảm thấy rất kinh dị, nếu như mình không có đoán sai, Phương Thần chân chính, hẳn chỉ có bảy tuổi.

Phương Thần đương nhiên không có nhận sai Chiêu Hoa kinh ngạc, ngược lại hắn có chút kỳ quái, vì sao nam tử này sẽ lộ ra biểu tình như vậy đúng như hắn nhớ, Chiêu Hoa phải hẳn là chưa từng gặp mình khi lớn.

“Phương tổng giám đốc.” Chiêu Hoa rất nhanh hãy thu thập vẻ mặt mình, mỉm cười với Phương Triệu Nhất.

Phương Triệu Nhất vì lạnh lùng gật đầu, sau đó ngồi xuống, bởi vì bọn họ hợp tác đã lâu, lần đầu gặp phía đối tác, nhiều khi, đều là từ giám đốc ” tập đoàn Trần thế ” đến phụ trách chuyện này.

Phương Thần không có lên tiếng, ánh mắt như có như không mà nhìn trước mắt thanh niên, hắn cùng kiếp trước thật sự một chút biến hóa cũng không có, khuôn mặt, trước mắt này cũng là non nớt rất nhiều.

“Phương tổng giám đốc, vị này chính là?” Chiêu Hoa không có vội vã, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác. Bây giờ là mình khống chế thân thể, chờ người nọ, không biết nhìn đến người trước mắt, rốt cuộc sẽ có cảm xúc khiếp sợ thế nào.

“Phương Thần.” Còn không có chờ Phương Triệu Nhất nói chuyện, Phương Thần đã tự giới thiệu.

Chiêu Hoa không nói gì, vì ánh mắt kia, lại thẳng tắp mà nhìn thiếu niên ở trước mắt, hắn nhớ rõ trói buộc linh hồn, nhớ rõ linh hồn tình yêu, nếu thiếu niên ở trước mắt là Phương Thần nói, lần đầu tiên kia nhìn đến ánh mắt mình, hẳn không có biểu tình như vậy.

Phương Triệu Nhất thấy con trai mình nhìn Chiêu Hoa, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, biểu đạt bất mãn, “Hợp đồng đâu.” Vốn dĩ hắn có ấn tượng tốt với Chiêu Hoa vì con trai hắn quyết định, ít gặp tên này “Tốt.” Chiêu Hoa cũng biết mình luống cuống, vì thế liền trực tiếp đem phương án để trên mặt bàn.

Hiện tại bọn họ nói chuyện một chút mà thôi, không có lập tức quyết định.

Phương Triệu Nhất nghiêm túc nhìn nội dung mặt trên, sau khi xem xong đặt xuống dưới, không nói gì, mà lúc này, Chiêu Hoa lại đột ngột nói hai chữ, “Thần, ngươi có khỏe không?” Thanh âm có chút khàn khàn, lại tràn ngập tình cảm.

Vốn dĩ Phương Thần chỉ chú ý cha mình, chợt nghe xưng như vậy hô, cả người chấn động, sau đó nhìn về phía Chiêu Hoa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.