Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 144: Chương 144: Vô hình ăn ý




Phương Thần cùng Phương Triệu Nhất rất ăn ý, cho dù qua lâu như vậy, giữa bọn họ nên hình thành ăn ý những người khác không có cách nào chen vào.

Phương Tinh là tiểu hài tử, hắn biết lợi dụng ưu thế của mình như thế nào để chovị đại ca kia thích hắn.

Phụ thân là dạng gì hắn liền rất rõ ràng, nhiều năm như vậy tới nay, số lần có thể thấy hắn tươi cười, một bàn tay cũng có thể đếm, khi đối mặt thiếu niên, lại phát hiện phụ thân cười nhiều hơn.

Phương Thần đối với mẹ con nhà này, vì một chút hảo cảm cũng không có, hắn biết cha mình là dạng gì tử, ngay cả mất đi ký ức, nhưng là người trước mắt, thật sự là rất đem mình trở thành duy nhất.

“Phụ thân, chúng ta đi ăn cái kia…” Phương Thần nghiêng đầu của mình, nhìn cha mình. Hắn gọi mà một chút áp lực cũng không có, nhưng những người khác nghe được lại là chuyện khác.

Có một chút người xa lạ đi ngang qua, nghe được bọn họ xưng hô trong đôi mắt, đều thoáng hiện sắc thái kỳ quái. sau đó cũng bình thường trở lại, có vài người thu dưỡng dưỡng tử, đều như thế.

trong đôi mắt Phương Tinh ngập nước, thoáng hiện ủy khuất, đến không hiểu ba ba xảy ra chuyện gì, phụ thân, mình căn bản không thể kêu.

ngay cả Phương Tinh còn nhỏ hắn cũng hiểu được, phụ thân sẽ đối với mình tốt hơn so những người khác, bởi vì hắn là con y,có lẽ cha mình, xuyên thấu qua mình nhìn người khác.

Phương Triệu Nhất nhìn khu bánh ngọt cho trẻ, vì thế gật gật đầu, “Tốt.” mình không thích ngọt, nếu nhi tử thích vậy hắn là sẽ không để ý.

Triệu Di vội vàng mà chắn ở trước mặt bọn họ, sau đó cười nói, “Triệu Nhất, ngươi không phải không thích ăn đồ ngọt sao?” Nàng nhớ rõ, lúc trước khi nàng muốn ăn điểm tâm ngọt, nam tử trước mắt, khi đó có thần sắc gì, hình như là muốn đem mình ăn sống nuốt tươi.

“Phụ thân, ngươi không thích ăn?” Phương Thần một bộ biết rõ, phụ thân mình thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, hắn còn rõ hơn người khác đây là cố ý mà thôi.

Còn không có chờ Phương Triệu Nhất trả lời, Triệu Di đã muốn giành trước, “Đương nhiên, ngươi còn nói là con hắn, như thế nào điểm này cũng không biết!” Rõ ràng vì giọng điệu không vui, giống như Phương Thần là ôn dịch.

“Nữ nhân!” lúc này giọng điệu Phương Thần rất không tốt, “Đây là chuyện phụ tửta, cùng ngươi không có bất cứ quan hệ nào đi?”

sắc mặt Triệu Di có chút khó coi, nhưng nên biểu tình phản bác đạo, “Ta là mụ mụ Tinh nhi, làm sao có thể sẽ cùng ta không có quan hệ đâu?”

Cho dù là Người của Lang tộc, khi nhìn đến mình, trên mặt đều là dáng vẻ cung kính.

Phương Thần cảm thấy nữ nhân trước mắt, thật sự là một chút đầu óc cũng không có, hắn nói là chuyện phụ tử hai người, nữ nhân này thế nhưng xả đến vấn đề sinh dục. Ngay cả đứa bé trước mắt do mình sinh thì thế nào, này còn không phải một câu mình định đoạt được.

Hắn không biết lang tộc có hạn chế gì với tộc người khác, nhưng hiện nay hắn đã không tính là Người của lang tộc, thậm chí bán yêu đều cũng không tính thân thể hắn. Đã sớm trải qua trọng tố của hồ cắn nuốt, cụ thể là cái gì, hắn cũng không rõ ràng.

“Ba ba, chúng ta vào đi thôi.” Phương Tinh thích hợp mà đánh vỡ không khí có chút áp lực, hắn biết mình mẹnói gì, để cho sắc mặt phụ thân ám trầm.

Nó không muốn phản lại mẹ, vì bất kể như thế nào, nàng đều là mẹcủa mình, thậm chí còn chiếu cố chính mình.

Từ khi biết chuyện, hắn biết mình là công cụ mà thôi, công cụ để hấp dẫn sự chú ý của phụ thân.

Phương Tinh cảm thấy rất đau xót, phụ thân không thích chính mình, mẹcũng không yêu chính mình, nhưng là hắn có thể tự mình yêu chính mình, hơn nữa vị ca ca trước mắt này, nhìn qua thì cũng tốt.

Hắn không biết vì cái gì cha mình có nhi tử, nhưng nếu mình là Người thừa kế của Lang tộc, vậy không cần lo lắng nhiều như vậy.

Người thừa kế của Lang tộc, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, hơn nữa nếu ca ca trước mắt thật sự lợi hại như vậy kia vì sao gia gia không cho ca ca làm người thừa kế đâu?! Thậm chí còn làm cho mình sinh ra.

Phương Triệu Nhất dùng một ánh mắt lạnh như băng bắn xuyên qua, Triệu Di không tự giác mà tìm một vị trí khác, sau đó phụ tử ba người, trực tiếp đi vào.

Phương Thần đầy hứng thú mà nhìn này cái gọi là đệ đệ, hắn cảm thấy rất kỳ quái, vốn dĩ phải là chán ghét người này đúng không?! nhưng linh hồn hắn đã muốn thành niên, căn bản liền không cần so đo cùng một đứa trẻ con.

vị trí bọn họ lựa chọn là cửa sổ, thậm chí cũng là chỗ ngồi vừa ba người điều này làm cho mặt Triệu Di, thành màu đen như bụi đáy nồi.

“Triệu Nhất, ta ngồi đâu?” Triệu Di điềm đạm đáng yêu mà nhìn nam tử trước mắt, về phần hai hài tử khác, sớm đã bị vứt đến sau đầu đi.

Phương Thần cười tủm tỉm mà trả lời, “A di, nơi này nhiều vị trí như vậy, ngươi tùy tiện chọn lựa một cái có thể chứ .” ý tứ thực rõ ràng, lăn cho nhanh ta mới xách con ngươi đi cùng.

“Ta cùng Tinh nhi ngồi chung đi.” Triệu Di cũng không quản sắc mặt những người khác, tự hỏi tự đáp, tiếp đến liền đem Phương Tinh ôm lấy, mình ngồi xuống, mà lại Phương Tinh ngồi ở trên đùi nàng.

Phương Tinh không nói gì, mẹ của hắn muốn làm cái gì, mình không có cách nào quản chuyện này. Phụ thân đối với mẹ của mình, một chút tình cảm cũng không có, điểm này hắn là rất rõ ràng, vì mẹ của hắn, không có thấy tình thế rõ ràng mà thôi.

Lúc mới bắt đầu, hắn cũng không phải không nghĩ đến việc trợ giúp mẹ của mình, chẳng qua sau đó mọi thứ hắn nghĩ đều thành tro tàn

Nỗ lực của hắn, lại làm cho lửa giận của mẹ phát tiết đến trên người của mình, mà phụ thân đã đối mình có ý kiến, hắn còn nhớ rõ, khi đó phụ thân ba tháng liền không có đến thăm mình.

Phương Tinh biết vị trí của mình ở nơi nào, hắn sẽ không thị sủng mà kiêu, bởi vì hắn không có tư cách cùng bản lĩnh như vậy.

“Thần Thần, thích ăn cái gì liền điểm.” Phương Triệu Nhất đối với thái độ của Triệu Di nhướng mao mày, cũng không nói gì thêm. cảm giác với Triệu Di như là người xa lạ vậy.

“Tốt.” Phương Thần cũng không khách khí, nhưng hắn nhẹ giọng dò hỏi, “Tinh nhi, ngươi thích ăn cái gì?”

Đứa bé này rất thú vị, rõ ràng không vui, lại làm nên một bộ dáng vui vẻ.

“Ca ca ăn cái gì, ta liền ăn cái đó.” Phương Tinh ngẩng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt nhất thời cảm thấy có chút thẹn thùng, vội vàng mà cúi đầu mình.

“Tốt.” Phương Thần cảm thấy rất thú vị, vươn tay ra, sờ sờ đầu của hắn.

“Ba…!” Một tiếng, tay Phương Thần bị đánh một chút, nhất thời không khí, lập tức liền ngưng kết.

Triệu Di có chút ngượng ngùng mà nói, “Thực xin lỗi, ta là thói quen, Tinh nhi không thích những người khác đụng vào.” Nàng là hành vi theo bản năng, chờ mình kịp phản ứng khi, chuyện cũng đã đã xảy ra, mặc kệ hối hận như thế nào, không tác dụng.

“Lăn!” lúc này sắc mặt Phương Triệu Nhất dị thường khó coi, sau đó đi đến bên cạnh Phương Thần “Đau không?” cả người Hắn đều tản ra không khí lạnh như băng, giống như tùy thời đều phải giết người.

Tuy rằng Triệu Di biết Phương Triệu Nhất vô tình lạnh như băng, vì trăm triệu lần không ngờ, vì không cẩn thận đánh tay nó mà thôi, người nam nhân này vì có thái độ như vậy.

“Ta…” Triệu Di còn muốn nói gì đó, tiếp xúc đến ánh mắt nam nhân tràn ngập sát khí, lệnh nàng ngạnh sinh sinh mà đánh rùng mình.

Phương Tinh nặng nề mà hít một hơi ở trong lòng, có mẫu thân như vậy, thật là…

“Ba ba, mụ mụ cũng là vì ta là ta không quá thích những người khác đụng chạm.” Kỳ thật Phương Tinh căn bản sẽ không có tật xấu như vậy chỉ bởi vì nàng là mẹcủa mình, hắn chỉ có thể giúp đỡ nàng.

Phương Triệu Nhất híp hai mắt của mình, nhìn con nhỏ, “Ngươi cũng vậy …”

Hắn vốn dĩ liền không nghĩ sẽ gặp được bọn họ, chuyện của con còn không giải quyết được, như thế nào sẽ cho phép hai người kia phá hư tình cảm giữa phụ tử bọn họ.

Hắn biết Phương Thần đối với mình rất bất mãn, nếu hai người kia nên tiếp tục như thế nói, hắn cũng không biết khi nào thì mới có thể khôi phục ký ức mình đã mất đi, khi nào thì mới có thể để choThần Thần yêu mình…

Nghĩ đến đây, tròng mắt u ám của Phương Triệu Nhất kia thoáng hiện cảm xúc khiếp sợ. Hắn vẫn luôn đã cảm thấy mình rất kỳ quái, vì sao đối Phương Thần để ý như thế?! Chẳng lẽ mình yêu con trai của mình?! Sa đó vì hắn chết, cho nên tự động bính trừ hết thảy ký ức có liên quan đến hắn, thậm chí sức mạnh cũng không muốn.

trong mắt Phương Tinh thoáng hiện nước mắt, “Ca ca, ta không phải cố ý.”

Đối với thiếu niên ở trước mắt, Phương Tinh rất thích, cảm thấy bên cạnh hắn, mình cũng rất thoải mái.

“Phụ thân. Tính.” Phương Thần nói với cha mình.

Lúc này Phương Triệu Nhất không nói gì, nội tâm kinh đào hãi lãng, hắn thế nhưng thích con của mình? Không, phải nói là yêu con của mình?! Hắn không nhớ rõ chuyện trước kia, lúc này mới nghĩ tới chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.