Tháng mười một tới, thời tiết đã rất lạnh, Thi Nhã ở cữ xong, kinh thành đã tuyết bay tán loạn. Oánh Tú đạp tuyết rời khỏi viện của hầu phu nhân, cây cối trong hoa viên đã đọng một tầng tuyết dày, nhánh cây nặng nề trụy xuống, gió thổi qua phát ra tiếng vang rào rạt.
Bỗng nhiên cảm thấy hai tay lạnh lẽo, lúc này Oánh Tú mới phát hiện để quên tấm giữ ấm cho tay ở viện của hầu phu nhân. Bão Cầm vội quay lại lấy, một mình Oánh Tú chậm rãi trở về. Hầu phủ này lớn hơn Thẩm phủ rất nhiều, hoa viên này kiếp trước Oánh Tú chỉ kịp thưởng thức ba năm, nàng bất giác duỗi tay chạm vào tuyệt cầu đọng trên cây, một trận hàn ý lập tức truyền tới.
Phía trước xuất hiện một thân ảnh, Oánh Tú nghiêng người muốn tránh đường, không ngờ trượt chân một cái, suýt chút té ngã.
“Đây không phải đường đệ muội sao?”
Oánh Tú nhìn người tới gần, thì ra là trưởng tử của Nhị phòng, Tề Hạo Quân: “Nhị đường ca.”
Đáy mắt Tề Hạo Quân lộ vẻ chế nhạo, nhìn làn váy có chút ướt đẫm của Oánh Tú, hai tay lạnh đến đóng băng, gã bỗng nhiên tới gần nàng, cúi đầu mắng: “ Đường đệ sao có thể bỏ rơi một mình tiểu kiều thê ở hoa viên này, một chút cũng không thương tâm sao?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, Oánh Tú theo bản năng muốn lui về sau, chân lại hãm giữa tuyết đọng, lảo đảo muốn ngã, Tề Hạo Quân nhanh chóng kéo Oánh Tú lại, dùng lực quá mạnh, nàng đột nhiên đâm vào lòng ngực gã, tư thế thập phần ái muội.
“Nhị đường ca, thỉnh tự trọng.” Oánh Tú giãy giụa thoát khỏi vòng tay gã, cả người nổi hết da gà, ánh mắt kia thật sự quá kinh tởm.
“Ta thật sự không hiểu Thẩm gia Đại tiểu thư sao lại muốn gả cho đường đệ, đệ ấy có thể thỏa mãn nàng sao? Chỉ sợ không được!” Thấy Oánh Tú vừa xấu hổ vừa giận dữ, Tề Hạo Quân càng thêm hăng hái, ánh mắt khóa chặt gương mặt nàng, trong miệng không ngừng nói ra những lời hạ lưu vô sỉ, “Nếu đường đệ không được, vậy để đường ca ta, biết đâu có thể đại công cáo thành.”
“Nhị đường ca, ta kính huynh là ca ca của tướng công, còn nói những lời này, đừng trách ta không khách khí.” Lòng bàn chân truyền tới đau đớn, Oánh Tú nhẫn nhịn lui về sau, nàng biết trưởng tử Nhị phòng này là kẻ háo sắc, nha hoàn trong viện chỉ cần có chút tư sắc, không ai có thể thoát khỏi gã ta, nhưng thật không ngờ gã còn vô sỉ đến nước này, ngay cả nàng cũng dám đùa giỡn!
“Cũng vì Hạo Minh là đệ đệ, ta đây mới muốn giúp đỡ.” Không biết lấy lá gan từ đâu ra, Tề Hạo Quân duỗi tay nắm lấy tay nàng, Oánh Tú nghiêng người, tức giận tới run rẩy.
Nếu để nha hoàn nhìn thấy,, truyền ra chính là Thẩm Oánh Tú nàng gả cho Tề Hạo Minh không chịu nổi tịch mịch thông đồng với biểu ca! Ngẩng thoáng nhìn ánh mắt đầy thâm ý của Tề Hạo Quân, dưới chân dậm một bước, cả người đều bị Tề Hạo Quân kéo qua: “Buông ra!”
“Đệ muội, nếu còn lớn tiếng, không ít người sẽ tới hoa viên xem náo nhiệt.
Oánh Tú hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên lửa giận.
“A!” Tề Hạo Quân bỗng nhiên buông nàng ra, quỳ xuống đất, hai tay che hạ thể mình lại, khó tin nhìn nàng.
Oánh Tú chỉnh lại tóc tai hỗn loạn, quét mắt nhìn một vòng, xác định nơi này không còn ai khác, nàng liền khom người đến gần, nhẹ giọng bên tai Tề Hạo Quân: “Nhị đường ca, làm hỏng thanh danh của đệ muội, huynh đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm này.”
Gương mặt thống khổ hiện lên một mạt kinh ngạc, Tề Hạo Quân nhìn Oánh Tú đã thu thập thỏa đáng, nhất thời không rõ ý của nàng.
Tuyết lại bắt đầu rơi, đảo mắt trên vai Oánh Tú đã đọng không ít tuyết, xa xa thấy Bão Cầm cùng một nha hoàn chạy tới, nàng liền nhanh chóng cách xa gã, cao giọng: “Nhị đường ca, huynh làm sao vậy, té ngã nặng như vậy, mặt cũng đỏ bừng rồi!”
Bão Cầm chạy tới vội giúp Oánh Tú tròng áo vào tay, dường như không chú ý tới lời nói của nàng, oán trách: “Sao tiểu thư không về trước đi, bên ngoài trời lạnh, nếu để sinh bệnh sẽ bị Nghiêm ma ma mắng.”
“Đang muốn trở về, nhưng tới đây lại thấy Nhị ca té ngã đến không tự đứng dậy được, cho nên muốn chờ xem có ai đi ngang không, a, đây không phải nha hoàn của Nhị phu nhân sao?” Dưới chân Oánh Tú đã tê rần, cả người dựa vào Bão Cầm, cố gắng chống đỡ phân phó nha hoàn đứng sau, “Còn không mau đưa Nhị đường ca trở về, đã quỳ lâu như vậy, đừng để lạnh tới sinh bệnh.”
Nha hoàn kia vừa nghe Tề Hạo Quân kêu đau một tiếng liền trở nên luống cuống, đi qua muốn dìu gã đứng dậy, nhưng Oánh Tú đá rất mạnh, Tề Hạo Quân chỉ có thể cắn răng trừng mắt, nửa câu cũng không giải thích được.
“Bão Cầm, còn không mau qua giúp Nhị đường ca gọi người!” Oánh Tú cười nhạo, ánh mắt nhìn Tề Hạo Quân, tất cả đều lạnh lẽo.
Rất nhanh liền có người tới hỗ trợ, Oánh Tú dịu dàng dặn dò gã: “Nhị đường ca, lần tới nhớ cẩn thận, trời đang đổ tuyết, tốt nhất đừng ra ngoài đi lại, để tránh té ngã như ngày hôm nay.”
Xa xa nhìn bọn họ rời đi, Oánh Tú quay đầu hỏi Bão Cầm: “Đúng phải nha hoàn kia lúc nào?”
“Là cổng vòm trước hoa viên, hình như là bỗng nhiên vụt ra, bộ dáng có vẻ khiếp sợ.” Bão Cầm dìu Oánh Tú, chậm rãi trở về, “Tiểu thư, chân của người sao vậy?”
“Không đáng ngại.” Tuyết ngày càng lớn, tầm mắt đã dần mơ hồ, mỗi ngày thời điểm thỉnh an đều cố định, ngay hôm nay để quên tấm làm ấm tay, Tề Hạo Quân lại xuất hiện, trong hầu phủ này rốt cuộc là ai không thể dung được nàng, phải dùng cách này tổn hại danh dự?
Về tới Đinh Phong Viện, Tề Hạo Minh thấy Oánh Tú bị thương, lập tức kêu Trác Dạ đi mời đại phu. Thanh Bích vội hầu hạ Oánh Tú thay y phục, vừa tháo váy ướt đẫm ra, liền thấy mắt cá chân trái của nàng có vết bầm tím, vì dính ướt còn đông lạnh mà đỏ lên. Tề Hạo Minh thương tâm ôm nàng vào lòng: “Chẳng qua là đi thỉnh an mà thôi, tuyết lớn như vậy, ngày mai đừng đi nữa.”
“Cẩn thận các nàng đang nhìn.” Oánh Tú giãy giụa muốn tránh ra, Bão Cầm liền thức thời coi như không nhìn thấy.
Tề Hạo Minh nghiêm lệnh không cho nàng nhúc nhích, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân lạnh băng của nàng: “Đau sao?”
Oánh Tú bị y chạm vào tới rơi nước mắt, gật đầu: “Bão Cầm, đi giữ cửa đi.”
Trong phòng chỉ còn lại Tề Hạo Minh và Oánh Tú, lúc này nàng mới ngồi dậy, tự mình đè lấy vết thương, thấp giọng: “Trong hoa viên gặp Tề Hạo Quân.”
“Sao huynh ấy lại ở đó?”
“Thấy thiếp chỉ có một mình, muốn hủy hoại danh dự, dùng lý do nữ tử không giữ phụ đạo đuổi ra khỏi Nam Dương Hầu phủ.” Oánh Tú phỏng đoán động cơ cả gã. Nàng gả cho Tề Hạo Minh, chuyện chưa viên phòng xem ra không ít người trong Nam Dương Hầu phủ đều biết, nửa năm xảy ra sự tình thế này, đó là do nàng tịch mịch khó nhịn, thông đồng với kẻ chơi bời lêu lổng.
“Xung quanh có ai khác không?” Tề Hạo Minh thấy Oánh Tú hoàn hảo trở về, ít nhất sẽ không chịu ủy khuất, đáy mắt y bất giác hiện lên một mạt tàn nhẫn, lấy chăn đắp lên hai chân của nàng.
“Sau có một nha hoàn tới, cũng có khả năng đã sớm đứng chờ, chẳng qua cuối cùng người bị thương lại là gã.” Oánh Tú đem chuyện Tề Hạo Quân ôm nàng, nàng đạp trả gã một cái kể cho Tề Hạo Minh nghe.
Đôi phu thê rơi vào trầm mặc, thật khó đoán ra mục đích Tề Hạo Quân động thủ muốn đuổi Oánh Tú ra khỏi Nam Dương Hầu phủ, chẳng lẽ vì để Tề Hạo Minh cưới thê tử khác sao?
Đang nghĩ ngợi, đại phu đã tới, Bão Cầm vén màn tiến vào, bọc lấy bàn chân của Oánh Tú, chỉ để lộ chỗ bị thương ở mắt cá cho đại phu xem. Sau khi tiễn đại phu đi, Bão Cầm dựa theo dặn dò của ông ta đắp thuốc trị thương lên chân, sau khi dùng gạc đắp lên mới xuống bếp nấu thuốc. Tề Hạo Minh nhìn bàn chân của nàng, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Ban đêm, trong viện Nhị phòng của Nam Dương Hầu phủ bỗng truyền tới tiếng thét chói tai, đánh thức rất nhiều người, ngay cả Oánh Tú ở bên này cũng nghe thấy, một bóng đen thừa dịp trời tối rất nhanh biến mất ở vách tường.
Hôm sau Oánh Tú không thể đi thỉnh an, liền phân phó Bão Cầm đi nói một tiếng, sau khi trở về mới biết được, tối qua có kẻ xông vào viện của Tề Hạo Quân bẻ gãy hai tay của gã, cho nên nửa đêm bên kia mới có tiếng la.
Nhị phòng hỗn loạn thành nồi cháo, trong lòng tuy vui sướng nhưng Oánh Tú vẫn không bỏ được rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng. Tề Hạo Quân dù là tên háo sắc cũng không dám tới tìm Oánh Tú, nếu nàng vì chuyện đó mà hưu trở về Thẩm gia, Tề Hạo Minh phải cưới người mới, vậy kẻ cuối cùng hưởng lợi sẽ là ai.
Phàm làm nữ tử bị hưu về nhà, danh dự chắc chắn sẽ mất hết, hơn nữa cũng không có khả năng lần nữa gả đi, Oánh Tú suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, trước sau vẫn không có manh mối.
Trong thư phòng, nghe Trác Dạ bẩm báo, lạnh lẽo trên mặt Tề Hạo Minh càng rõ ràng: “Chủ ý này cũng dám tính lên đầu chúng ta, phế đi hai tay của gã vẫn còn quá tiện nghi.
Hôm nay Tề Hạo Quân có gặp Đại công tử của Khang Bình Vương phủ, Công Tôn Khang Đức, người rất có tiếng nói bên cạnh Cửu hoàng tử.
“Khang Bình Vương phủ không phải là nhà chồng của đường tỷ nàng sao?” Tề Hạo Minh híp mắt, khóe miệng cong lên ý cười lạnh, phân phó Trác Dạ đẩy mình về phòng.
Oánh Tú đang dựa vào giường thêu túi tiền, ngẩng đầu nhìn y: “Mấy tháng trước phụ thân gửi thư, nói muốn làm mai cho Cẩn Trạch biểu ca, đối tượng đúng là tiểu thư của Khang Bình Vương phủ, Công Tôn Oanh Oanh, nhưng thiếp không hồi âm.”
“Nếu Công Tôn tiểu thư vội vã muốn gả đi như vậy, xem ra không giúp là điều không thể.” Tề Hạo Minh lạnh giọng.
Oánh Tú buông túi tiền trong tay xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai y: “Tướng công nói rất đúng, nếu Công Tôn tiểu thư nôn nóng như vậy, không bằng chúng ta cũng giúp nàng ấy đi.”
Nàng tin chắc việc này Thẩm phu nhân không thoát khỏi can hệ, nàng nàng bị đuổi ra khỏi Nam Dương Hầu phủ, trở về Thẩm phủ tuyệt đối không giữ được nhiều của hồi môn như vậy, chân trước nàng không có phản ứng với hôn sự của Công Tôn Oanh Oanh, sau lưng Công Tôn Khang Đức liền đi tìm Tề Hạo Quân, tìm cách kéo Thẩm Oánh Tú nàng xuống nước.