Ở nhà dưỡng thương mấy ngày, Khang Bình Vương phủ tới mời thế tử phu nhân và Oánh Tú qua tham gia thưởng tuyết, vừa lúc phía sau Khang Bình Vương phủ là dãy núi nhỏ, mỗi năm tới mùa đông cảnh tuyết vô cùng đẹp, mấy năm trước trở về, Khang Bình Vương dứt khoát mở đường lên ngọn núi đó, ở bên trên tu sửa mái đình để người ngắm cảnh.
Tề Hạo Minh phủ áo choàng lông hồ ly lên người Oánh Tú vẫn còn sợ nàng cảm lạnh. Oánh Tú dẫn Bão Cầm và Thanh Bích theo, chờ Gia Cát Ngọc Hân tới liền cùng nhau tới Khang Bình Vương phủ. Tề Hạo Minh nghe người báo xe ngựa đã xuất phát, phân phó Trác Dạ chuẩn bị, từ cửa nhỏ rời hầu phủ.
Đây là trận tuyết đầu năm, vừa dừng, mà Gia Cát Ngọc Hân đã mang thai hơn bảy tháng, thuần túy ở nhà tới buồn bực, muốn ra ngoài hít thở không khí. Trên quan đạo xe ngựa đi qua tạo dấu vết hỗn độn, trên vách tường tất cả đều là tuyết đọng thật dày.
Yến hội này do thế tử phi Phương thị của Khang Bình Vương phủ tổ chức, hồi kinh mấy năm, chờ sau núi tu sửa lại mới mời các nữ quyến tới tụ họp. Khang Bình Vương phủ ở ngoài kinh thành nhiều năm, rất nhiều quan hệ còn có chút mới lạ, nếu còn tiếp tục giữ tâm thái mặc kệ sự đời, e rằng sớm muộn cũng bị vắng vẻ.
Thân mình Gia Cát Ngọc Hân nặng nề, Oánh Tú phụ trách chiếu cố nàng ấy, từ nơi này nhìn lên có thể trông thấy mái đình sau núi kia, không ít nữ quyến tụ họ, trong noãn các cũng đã thiết yến. Gia Cát Ngọc Hân lười nhác tựa bên cửa sổ, cười nói: “Muội ở đây cùng ta sẽ rất buồn chán, sao không qua kia đi?”
Oánh Tú nhận mâm trái cây Bão Cầm đưa qua, đưa một miếng cho Gia Cát Ngọc Hân: “Mấy ngày trước đó vừa trẹo chân, hiện tại tuyết lớn muội cũng không dám đi đâu, dứt khoát nói ngọt, ở đây cùng Đại tẩu.”
Lần này Khang Bình Vương phủ hạ không ít công phu, ngọn núi kia tuy nhỏ nhưng muốn tu sửa hẳn tiêu phí không ít, Khang Bình Vương phủ đã khó khăn nhiều năm, Oánh Tú không khỏi thay Oánh Vận mà cảm thấy luyến tiếc, nàng ấy rõ ràng bị lừa tới nơi này, Lý thị còn không màng tất cả mà đổ tiền vào đây.
Rất nhanh có người phát hiện các nàng ở bên này, mà đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân Oánh Tú tham gia yến hội, không thân thuộc nhiều người lắm, chỉ có người có ánh mắt nhận ra nàng: “Ta nói sao lại không thấy hai tức phụ của cô mẫu tới, thì ra là trốn ở đây.”
Người nói chuyện Oánh Tú nhận ra, là tức phụ Đại ca nhà mẹ đẻ hầu phu nhân Hứa thị, Phạm thị, vốn dĩ yến hội này không mời đến người Phạm gia, có điều Hứa thị đã vào hầu phủ, Phạm gia cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, rất quen thuộc mà ngồi xuống. Phạm thị nhìn Gia Cát Ngọc Hân lười nhác không có phản ứng, sắc mặt thoáng thay đổi.
Oánh Tú lên tiếng trước: “Thân mình Đại tẩu nặng nề, không tiện ra ngoài, chúng ta trốn ở đây muốn tận hưởng thanh nhàn, không ngờ bị mọi người phát hiện.” Oánh Tú che miệng cười khẽ, ra hiệu Bão Cầm châm trà.
“Tới đây, giới thiệu với mọi người, đây là Nhị tức phụ của cô mẫu ta, quả nhiên đoan trang hiền huệ, ta đây đã già rồi.” Phạm thị nhanh chóng thu lại thần sắc, cười nhìn Oánh Tú, giới thiệu với hai người bên cạnh. Các nàng lúc này mới có chút sáng tỏ, thì ra là tân nương của hôn lễ ồn ào huyên náo kia, chỉ đáng tiếc, cô nương như vậy lại gả cho nam nhân không đứng dậy nổi.
Oánh Tú nhìn ra biểu cảm tiếc hận của các nàng, rũ mi uống trà, khóe môi cong lên nụ cười nhạt: “Phạm tỷ tỷ sao lại già chứ, một chút cũng không giống người đã sinh hài tử.”
Phạm thị tươi cười như hoa: “Đúng là biết ăn nói, sang năm liền chờ tiệc rượu trăng tròn của muội.”
Lời vừa nói ra, không khí lập tức lạnh xuống, Gia Cát Ngọc Hân từ trên giường ngồi dậy, đáy mắt hiện lên một mạt khinh thường nhìn Phạm thị: “Hứa Đại nãi nãi đây là gấp gáp muốn tặng quà sao?”
Thân phận của Gia Cát Ngọc Hân vốn cao hơn Phạm thị rất nhiều, thấy Phạm thị giống người không có giáo dưỡng, ngữ khí nhàn nhạt một chút cũng không muốn đáp lời.
Người bên cạnh Phạm thị vội giảng hòa: “Ta nghe nói gần đây Phạm tỷ tỷ mới có được bảo bối, ta thấy tỷ ấy không giấu được, muốn tặng cho thế tử phu nhân.”
Khi nãy vừa lỡ lời, trên mặt Phạm thị hiện lên một tia xấu hổ, hiện tại nghe người bên cạnh lanh mồm lanh miệng khích lệ, ngược lại giống như bị người ta đạp chân đau.
Sắc mặt Oánh Tú trầm xuống không nói gì thêm, có thể làm trò trước mặt bọn họ, sau lưng chắc chắn không ít lần nói xấu, Tề Hạo Minh có được hay không tự nàng biết là được, dựa vào cái gì để những kẻ nhàn rỗi lấy ra là trò cười? Oánh Tú duỗi tay sờ bụng Gia Cát Ngọc Hân, cười nói: “Hứa Đại nãi nãi đúng là người chuẩn bị chu toàn, nhất định sẽ để Hứa Đại nãi nãi có cơ hội tới ăn tiệc rượu trăng tròn này.”
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng, Gia Cát Ngọc Hân lười phản ứng, Oánh Tú một chút cũng không muốn nói chuyện, Phạm thị tự biết hôm nay đã đắc tội các nàng, vội vàng dẫn người bên cạnh cáo từ rời đi.
“Đừng nói lý với họ, chỉ là đám phụ nhân vô tri, rảnh rỗi không có việc gì mới xen vào chuyện của người khác.” Gia Cát Ngọc Hân ôn nhu an ủi, nàng ghét nhất là giao tiếp với những người này, cùng là con cái quan lại nhưng chẳng khác nào nữ nhân phố phường vô tri, có vài chuyện truyền khắp kinh thành không thiếu phần bọn họ trong đó.
Oánh Tú biết Gia Cát Ngọc Hân cũng từng chịu cảnh như vậy, cười lắc đầu: “Quản miệng của họ làm gì, không thích nghe chúng ta cũng đừng để trong lòng, miễn cho bản thân không thoải mái.”
Một lát sau, có nha hoàn Khang Bình Vương phủ tới báo, nói Tam nãi nãi cho mời, Oánh Tú cùng Bão Cầm và Thanh Bích ra khỏi noãn các, nha hoàn tới mời lại nói: “Tam nãi nãi phân phó, thỉnh Tề Nhị nãi nãi một mình qua, nói là có chuyện quan trọng.”
Oánh Tú cười như không cười nhìn nha hoàn kia: “Trước nay chưa từng nghe nói chuyện không thể dẫn nha hoàn của mình theo, ngươi trở về nói với đường tỷ, thân mình ta không khỏe, cần các nàng bên cạnh hầu hạ.”
Nha hoàn kia cứng đờ, tùy ý thay đổi: “Nếu là nha hoàn của Tề Nhị nãi nãi, vậy thì không cần, thỉnh bên này.”
Đi qua hành lang gấp khúc, vòng vèo đến khiến Oánh Tú chóng mặt, đang định đặt câu hỏi, xuyên qua tòa núi giả kia, Oánh Tú liền thấy một tòa viện độc lập. Nha hoàn kia dẫn các nàng vào trong: “Tam nãi nãi lập tức tới, thỉnh Tề Nhị nãi nãi chờ một lát.” Dứt lời, nàng ta liền lui ra ngoài.
Oánh Tú cười lạnh, nơi này căn bản không giống chỗ tiếp khách, phía sau bình phong thế mà là một chiếc giường. Không bao lâu, nha hoàn kia quay lại, dâng ít trà và điểm tâm: “Tam nãi nãi bị sự vụ vướng thân, phân phó tiểu nhân đến nói với Tề Nhị nãi nãi một tiếng, ngài ấy lập tức tới, thỉnh Tề Nhị nãi nãi dùng trà.”
Oánh Tú bưng ly trà lên, nhìn nước trà thanh triệt, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: “Ngươi tên gì? Là nha hoàn bên cạnh đường tỷ sao?”
“Nô tỳ tên Khổng Tước, là người phu nhân điều tới hầu hạ Tam nãi nãi.” Nha hoàn trấn định trả lời.
Oánh Tú gật đầu: “Khó trách, thời điểm ở Thẩm phủ ta không nhớ bên cạnh tỷ tỷ có nha hoàn như vậy. Bão Cầm, thưởng điểm tâm này cho nàng ta đi, ở đây chờ cùng ta hẳn rất mệt.”
Trên mặt Khổng Tước xuất hiện một tia hoảng loạn, vội lắc đầu: “Khổng Tước không mệt, đây là chức trách của Khổng Tước, Tề Nhị nãi nãi không cần khách khí như vậy.”
“Bão Cầm, sáng nay các ngươi cũng không kịp ăn gì, điểm tâm này các ngươi lấy ăn đi.”
Oánh Tú đưa điểm tâm cho các nàng, Bão Cầm và Thanh Bích xoay người đi chỗ khác, lúc quay đầu đã lau sạch khóe miệng, không hề xem nhẹ đáy mắt vui sướng của nha hoàn kia. Oánh Tú uống hết ly trà, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt.
Thanh Bích và Bão Cầm gặp khác thường sớm hơn, Oánh Tú nhìn mọi thứ trước mặt trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng ghé xuống bàn. Khổng Tước thấy các nàng đều ngất xỉu, duỗi tay đẩy đẩy, thấy không có phản ứng, lúc này mới gọi người vào, nâng Oánh Tú lên chiếc giường sau tấm bình phong, lại kéo Thanh Bích và Bão Cầm ra sau cửa, sau đó hạ màn bốn phía, trong phòng lập tức u ám một mảnh.
Quay đầu xác định Oánh Tú đã bất tỉnh nhân sự, lúc này mới rời đi, đóng cửa phòng lại.
Chờ đến bên ngoài không còn động tĩnh, Bão Cầm mới mở mắt, cùng Thanh Bích dựa vào nhau gỡ dây thừng. Rất nhanh có tiếng động, Bão Cầm vội vàng chạy tới dìu Oánh Tú, Oánh Tú hộc ra ngụm trà, yết hầu vô cùng khó chịu.
Tiếng mở khóa truyền tới, một bóng người xuất hiện, Thanh Bích nhanh chóng lên giường, đưa lưng về phía cửa. Trong phòng u ám, người nọ thấy thân ảnh sau tấm màn, khóe miệng lộ ra ý đáng khinh, duỗi tay bắt đầu cởi nút thắt, gấp chờ không nổi mà muốn đi tới. Oánh Tú tránh bên cạnh giường đầu vẫn còn khó chịu, Bão Cầm nắm chặt ghế đẩu trong tay.
Nam nhân cởi bỏ áo khoác, lúc này mới vén màn, ban đầu là thử đẩy Thanh Bích, thấy một chút cũng có phản ứng, mới yên tâm lên giường, vừa xoay người Thanh Bích lại, chỗ ót liền bị giáng một đòn thật mạnh, cả người ghé vào Thanh Bích, thấy nàng mở mắt, trên mặt toàn là kinh ngạc.
“Còn chưa ngất đi?” Bão Cầm thấy gã không ngất xỉu, giơ ghế nhỏ lên muốn đánh tiếp.
Thanh Bích vội duỗi tay che miệng gã lại, lắc đầu: “Được rồi, nếu thật sự đánh ngất thì không tốt.”
Nhét miếng vải vào miệng gã, bên ngoài phòng truyền tới tiếng đánh nhau, Bão Cầm nhanh chóng đưa ghế nhỏ cho Thanh Bích, chạy đi mở cửa, Trác Dạ cõng theo một người tiến vào.
Nhìn ghế nhỏ trong tay Thanh Bích, lại nhìn nam nhân nửa tỉnh nửa bên trên giường, khóe mắt Trác Dạ giật giật, không chút khách khí ném người trên lưng xuống, “Roẹt”, y phục của người nọ bị xé rách. Thanh Bích vội chạy tới chỗ Thanh Bích, che mắt không dám nhìn.
Trác Dạ nhanh chóng cởi bỏ y phục của họ, chỉ để lại lớp cuối cùng, lại bày ra tư thế ái muội. Nam nhân kia ô ô rên rỉ, đánh sau cổ một cái, gã lập tức ngất đi.
Bão Cầm thấy Trác Dạ đã xử lý xong, còn chưa giải hận, duỗi tay hỏi Trác Dạ dao nhỏ, hắn liền đưa cây chủy thủ cho nàng. Bão Cầm híp mắt cắt ngón tay mình, chấm một ít lên giường đệm dưới thân bọn họ, hàm chứa nước mắt ngậm ngón tay trong miệng.
Nâng Oánh Tú dậy, thừa dịp chưa có ai tới, bọn họ nhanh chóng từ cửa sổ rời đi. Không bao lâu, rất nhiều người đi về hướng này, thấy cửa phòng đóng chặt, Khổng Tước tránh trong đám người đúng lúc lên tiếng: “Nô tỳ thấy Nhị nãi nãi Tề gia thần thần bí bí tới nơi này.”
Gió lạnh thổi tới khiến Oánh Tú thoải mái không ít, Trác Dạ trộn thuốc giải vào nước, Oánh Tú uống xong mới không còn khó chịu. Ly trà vừa rồi, nàng chỉ uống một nửa, còn lại vẫn chưa nuốt xuống, đầu đã chóng mặt như vậy, có thể thấy người hạ độc tàn nhẫn bao nhiêu, nếu không phải sớm đã chuẩn bị, hôm nay người bị bắt gian trên giường chính là nàng.
Thừa dịp mọi người đều ở trong phòng, Oánh Tú dẫn Thanh Bích và Bão Cầm theo con đường khác vòng lại viện này, thấy mọi người đầy đủ, kỳ quái hỏi: “Sao đều ở đây vậy?”
Khổng Tước còn chưa vào phòng, quay đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ, Tề Nhị nãi nãi vốn nên ở bên trong hiện tại đang ở ngay cửa, hai nha hoàn theo sau một chút cũng không có vấn đề gì, thậm chí còn tươi cười nhìn nàng ta.
Hỏng rồi!
Khổng Tước đang muốn quay đầu nhìn vào bên trong, trong phòng đã truyền tới tiếng thét chói tai, tiếp theo là thanh âm xô ngã bình phong.
Oánh Tú tựa vào cột hành lang, nghe Công Tôn Oanh Oanh la hét, nhịn không được mà khích lệ: “Công phu của Trác Dạ ngày càng xuất thần nhập hóa, không ngờ hắn canh thời gian nàng ta tỉnh lại chuẩn như vậy.”
Không chờ Bão Cầm Thanh Bích phụ họa, phía sau liền truyền tới thanh âm lạnh lẽo của Tề Hạo minh: “Nương tử cũng ngày càng lợi hại, ngay cả thân mình cũng dám mạo hiểm, vi phu càng bội phục.”