Tề Trung Dương cả kinh, vội hỏi đại sư: “Có biến đổi gì lớn không?”
Đại sư kia thoáng nhìn nhóm nữ quyến nhất đẳng, cười lắc đầu: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Xin hỏi đại sư, có cách nào phá giải không?” Tề Trung Dương chủ trì tế tổ hai mươi mấy năm, chưa từng xuất hiện vấn đề như vậy, hơn nữa nơi này là từ đường Tề gia, xảy ra chuyện gì, sẽ chọc đến lão tổ tông ở chín suối.
“Kỵ tiểu nhân.” Đại sư kia dùng ánh mắt thâm thúy nhìn mọi người.
Tề Trung Dương nghe vậy lại càng bất an.
Sau khi Gia Cát Ngọc Đồng hôn mê, mấy nha hoàn luống cuống tay chân đưa ả trở về. Oánh Tú thân mình nặng nề, tĩnh tọa kế tiếp không tham gia. Lấy cớ Tề Hạo Minh ốm yếu, Tề Trung Châu liền đưa phu thê họ về Đinh Phong Viện trước.
Vào phòng, Tề Hạo Minh lập tức đứng lên, Tề Trung Châu vội đè y xuống, trách cứ: “Hiện tại đã trở về cháu còn gấp cái gì.” Sau đó, ông quay sang bắt mạch cho Oánh Tú, “Không có việc gì, chỉ chịu chút kinh hách mà thôi.”
Oánh Tú ngoại trừ kinh hách, mạch tượng vững vàng không có khác thường, Thanh Bích ở cạnh vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tứ gia, có cần kê cho tiểu thư chút thuốc an thần hay không?” Nghiêm ma ma vẫn không yên tâm.”
“Bà vú, không sao, Tứ thúc, vừa rồi Hạo Minh gấp gáp đứng lên như vậy, liệu có ảnh hưởng gì không?” Khi nãy ở lễ tế tổ Oánh Tú cũng thấy y đứng dậy trước mặt bao nhiêu người.
Tề Trung Châu xem xét một lần phát hiện không có vấn đề, vỗ vai Tề Hạo Minh: “Xem ra cần chuẩn bị quải trượng cho cháu rồi.”
Tề Hạo minh gật đầu, an ủi Oánh Tú: “Coi như đây là cơ hội đi, trường hợp như vậy đứng lên, mọi người đều sẽ nghĩ là vì nàng.”
Sau khi xem qua cho họ, Cẩm Trúc Viện liền phái người tới mời Tề Trung Châu qua xem cho Cát di nương, ông dặn Tề Hạo Minh vài câu, lúc này mới theo nha hoàn kia rời đi.
Tề Trung Châu vừa ra ngoài, biểu cảm vốn thả lỏng lập tức trở nên ngưng trọng, Oánh Tú phân phó Bão Cầm đi giữ cửa, kéo Thanh Bích qua kiểm tra vết thương của nàng.
“Còn nhớ nha hoàn đẩy ngươi trông thế nào không?” Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh ra ngoài, Thanh Bích mới cởi y phục, lưng và khuỷu tay đều bầm tím, ngay cả đầu gối cũng ẩn ẩn lộ ra tơ máu.
Nghiêm ma ma lấy thuốc trị thương tới, giúp nàng rửa sạch một lần.
Thanh Bích gật đầu: “Là người của Cẩm Trúc Viện, nô tỳ đã gặp nàng ta vào lần, lần trước ở hoa viên còn nhìn thấy nàng ta đi theo Cát di nương.”
Thời điểm tế tổ, Oánh Tú đứng sau Gia Cát Ngọc Hân, ngang hàng chính là Bách Lý thị và Triệu thị, phía sau là di nương các viện, vì có Thanh Bích đỡ, Oánh Tú hơi nhích lên phía trước. Nam Dương Hầu phủ thị thiếp rất đông, chỉ riêng viện của Tề Hạo Thịnh đã có mười mấy người, nếu không phải Thanh Bích quay đầu thấy nha hoàn kia hoảng loạn, nhiều người như vậy xác thật không thể nhận ra rốt cuộc là ai đẩy Oánh Tú.
Đây không phải lần đầu, đầu tiên là hạ thuốc tướng công, sau lại ở lễ tế tổ muốn nàng ở trước mặt mọi người xảy ra chuyện, nói không chừng hành động của Hương Lăng cũng do ả ta xúi giục.
Oánh Tú nhớ lại những lời Gia Cát Ngọc Đồng nói ở hoa viên, ả sợ nàng sinh được trưởng tử, ảnh hưởng tới vị trí thế tử của Tề Hạo Thịnh, nhưng người lo lắng việc này vốn nên là Gia Cát Ngọc Hân, dù thế nào cũng không đến phiên một di nương đứng ra làm như vậy.
“Chỉ sợ Cẩm Trúc Viện sẽ cắn ngược lại một cái.” Oánh Tú trầm tư, “Thanh Bích bị đẩy nên hoảng loạn, nhưng ngươi va chạm kẻ khác là sự thật, đại sư cũng đã nói hậu quả nghiêm trọng, chỉ sợ tế tổ kết thúc, sẽ có người đến dẫn ngươi đi hỏi chuyện.”
Oánh Tú nhìn thuốc trị thương trên bàn: “Trước đừng bôi thuốc lên vết thương sau lưng, ngươi lập tức lên giường nằm, gọi Bão Cầm vào đây.”
Nghiêm ma ma lại dùng khăn lông lau thuốc mỡ đi, đưa Thanh Bích về phòng của nàng ấy. Oánh Tú cất thuốc trị thương lại, dặn dò Bão Cầm: “Ngươi qua Cẩm Trúc Viện tìm Tứ gia, cứ nói lúc ở tế tổ Thanh Bích bị người ta đẩy ngã, hiện tại thắt lưng sưng đỏ rất nặng, ngay cả đứng dậy cũng không nổi, chỉ có thể nằm, cầu Tứ gia mau qua đây xem. Càng phô trương càng tốt, biết chưa?”
Bão Cầm gật đầu chạy đi, Oánh Tú ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, lúc này mới gọi người nào, phân phó đi tìm Hạo Minh tới.
Phu thê hai người thương lượng một phen, quyết định đánh phủ đầu trước, mà bên kia, thời điểm Tề Trung Châu tới Cẩm Trúc Viên, Gia Cát Ngọc Hân đứng ngoài phòng Cát di nương, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Tứ thúc, còn phải làm phiền người tới đây một chuyến, Nhị đệ không sao chứ? Nhị đệ muội có tốt không?” Gia Cát Ngọc Hân thấy Oánh Tú và Tề Hạo Minh đều ốm yếu, đặc biệt là Oánh Tú, bụng lớn như vậy không biết có bị đụng trúng không.
“Chỉ bị kinh hách, Hạo Minh vốn không thể đứng lên, vừa nãy gấp gáp như vậy, chỉ sợ quá trình điều trị lại phải kéo dài.” Tề Trung Châu lắc đầu, vào phòng. Gia Cát Ngọc Đồng đã tỉnh, che bụng không ngừng nói có người muốn hại ả. Tề Trung Châu đi tới bắt mạch, nói, “Chỉ động chút thai khí, không có gì trở ngại, nằm mấy ngày sẽ ổn.”
Gia Cát Ngọc Đồng vẫn không yên tâm: “Tứ thúc, vừa rồi cháu còn ngất xỉu, thật sự không sao sao?”
Tề Trung Châu nhíu mày, một di nương thế mà dám kêu mình là Tứ thúc? Thấy ả lo lắng cho hài tử, ông ngồi xuống, lần nữa bắt mạch cho ả ta: “Không có gì, nếu vẫn không yên tâm, ngươi có thể dùng ít thuốc an thai, có điều đừng uống nhiều, hiện giờ tháng còn nhỏ.”
Có một chuyện Tề Trung Châu không nói chính là, lần thứ hai bắt mạch, mạch tượng có chút kỳ quái, dường như hỏa khí trong cơ thể Cát di nương quá vương, tích trữ lâu này vô cùng bất lợi cho hài tử. Ông đứng dậy định nói việc này với thế tử phu nhân, ngoài phòng lại đột nhiên truyền tới tiếng khóc la.
“Tứ gia, cầu ngài cứu Thanh Bích tỷ tỷ, vừa rồi sau khi ngài đi Thanh Bích tỷ tỷ liền không ổn, thời điểm tế tổ tỷ ấy bị người ta đẩy, hiện giờ eo đã sưng lên, ngay cả đứng cũng không được, đã đau tới ngất xỉu. Tứ gia, Bão Cầm cầu xin ngài, xem giúp Thanh Bích tỷ tỷ được không?” Bão Cầm khóc lóc, thấy có bà tử muốn kéo mình đi liền dứt khoát quỳ xuống, “Cũng không biết ai không cẩn thận như vậy, đang yên đang lành làm lễ lại đẩy tỷ tỷ một cái, cũng may tỷ tỷ phản ứng mau lẹ, nếu không tiểu thư đã xảy ra chuyện. Tứ gia, cầu xin ngài qua xem cho Thanh Bích tỷ tỷ, Bão Cầm cầu xin ngài.”
Tề Trung Châu đi ra, Bão Cầm đang vô lực bị bà tử của Cẩm Trúc Viện kéo đi, ánh mắt nhìn ông ấy lộ rõ mong đợi. Thấy nàng thương tâm như vậy, Gia Cát Ngọc Hân cũng không dám nói gì, huống chi đây là nha hoàn của Đinh Phong Viện, cho nên phân phó hai bà tử kia buông nàng xuống.
Bão Cầm quỳ xuống đất, đá nhỏ đâm vào đầu gối, đau đớn xuyên tim.
Tề Trung Châu chỉ nói đơn giản tình huống của Cát di nương cho Gia Cát Ngọc Hân, không kịp nhắc đến chuyện hỏa vượng, vội vàng cùng Bão Cầm chạy đến Đinh Phong Viện.
Nghĩ đến lời Bão Cầm vừa nói, Gi Cát Ngọc Hân nhíu mày, vào phòng thấy Gia Cát Ngọc Đồng muốn xuống giường, liền quát lớn: “Ngươi dám trong ngày này làm ra loại chuyện đó hả! Tương lai hầu gia truy cứu, bất luận cái thai của ngươi là nam hay nữ, ta đều sẽ không giúp ngươi!”
Gia Cát Ngọc Đồng sớm đã bị Bão Cầm chọc giận, cái gì là có người đẩy Thanh Bích, nàng ta lớn tiếng ở đây làm gì?
“Tỷ tỷ, muội không biết lời này của tỷ có ý gì, muội suýt mất hài tử, là bọn họ cố ý hại muội.” Gia Cát Ngọc Đồng liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, lại nhu nhược đáng thương nhìn Gia Cát Ngọc Hân.
“Hại ngươi? Hài tử của muội ấy sắp chào đời, hại một di nương như ngươi làm gì? Gia Cát Ngọc Đồng, thương lượng giữa ngươi và phụ thân một chút ta cũng không muốn tham dự, đừng hòng để chủ ý của mình làm bẩn Cẩm Trúc Viện của ta, nếu ngươi muốn bình an sinh hạ này thì an phận một chút, chuyện hôm nay ở tế tổ chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, lời nha đầu kia vừa nói ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, tự mình ngẫm lại đi!”
Gia Cát Ngọc Hân vừa đi, nha hoàn bên cạnh Gia Cát Ngọc Đồng lập tức quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Tiểu thư, người nhất định phải cứu nô tỳ, tiểu thư!”
Gia Cát Ngọc Đồng duỗi tay xoa xoa mái tóc nàng ta, nhẹ giọng: “Ta đương nhiên sẽ không để ngươi bị phạt, ngươi chính là thủ hạ đắc lực nhất của ta.”
Tề Trung Châu đi phía trước, Bão Cầm ở sau nức nở đuổi theo, nhân lúc ông ấy không chú ý, nàng làm như vô tình làm rơi một quả hành tây.
Thời điểm Tề Trung Châu tới Đinh Phong Viện, Oánh Tú không khỏe nên đã nghỉ ngơi, chỉ có Tề Hạo Minh ở ngoài phòng Thanh Bích chờ ông ấy.
Tề Trung Châu vào kiểm tra, nào có cái gì là eo bầm tím sưng đỏ, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, mạch tượng căn bản không có vấn đề.
Tề Hạo Minh ở phía sau tiếc hận nói: “Tứ thúc, Thanh Bích vì người ta đụng phải, lại vì hộ chủ, bị trọng thương, trong hai tháng không thể xuống giường, đúng không?”
Tề Trung Châu tay cầm bút run lên, bất đắc dĩ kê phương thuốc: “Vậy cháu tìm thêm mấy món đồ quấn eo đi.”
“Tứ thúc, Tú Nhi chịu kinh hách, động tới thai khí, tốt nhất nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
Tề Trung Châu lại nghe Tề Hạo Minh bổ sung một câu, thở dài: “Ta sẽ nói với Đại tẩu.”
Tề Hạo Minh lúc này mới khẽ cười, nhìn Tề Trung Châu kê một đống phương thuốc, giao cho Trác Dạ: “Đi tới phòng thu chi, cứ nói muốn những dược liệu này.”
Sau này tế tổ, hầu phủ liền truyền đến tin Nhị nãi nãi động thai khí, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, hầu phu cho miễn thỉnh an, mà nha hoàn của Đinh Phong Viện bị đẩy ngã thời điểm ở tế tổ, em bị thương nặng, phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng mới có thể xuống giường, đây đều là kết quả Tứ gia Tề Trung Châu của Nam Dương Hầu phủ chẩn bệnh.
Nhưng chuyện tế tổ vẫn phải truy cứu, Thanh Bích đẩy ngã người khác, hiện tại còn nằm trên giường không thể cử động, Oánh Tú cầu xin hầu phu nhân, nếu không phải tự bảo vệ chính mình, Thanh Bích cũng sẽ không như thế, ít nhất cũng chờ cho nàng khỏe lại, mà một nha hoàn bên cạnh Cát di nương sau khi nhận mấy chục đại bản đã đi đời nhà ma.
Vừa vào tháng mười, thời tiết liền bắt đầu lạnh, trong phòng Oánh Tú sớm đã đặt thêm lò sưởi. Sắp tới ngày sinh, không khí trong Đinh Phong Viện cũng có chút khẩn trương.
Hôm nay đang yên ổn dùng cơm chiều, vừa ăn xong, bụng Oánh Tú đột nhiên phát động.