Oánh Tú tay cầm đôi đũa cứng đờ, một trận đau qua đi lại một trận khác ập tới. Chỉ đành buông đũa gác xuống bàn, nàng ngẩng đầu nhìn Tề Hạo Minh, cười khổ: “Xem ra hài tử này không chờ kịp nữa, muốn chào đời rồi.”
Tề Hạo Minh hoảng hốt, vội kêu Bão Cầm đi gọi Nghiêm ma ma và Dương ma ma tới, mà bản thân lại không biết gì, y nắm lấy tay Oánh Tú, an ủi: “Đừng sợ, bà đỡ lập tức tới.”
Ngày sinh sẽ ở mấy ngày này, Đinh Phong Viện sớm đã có chuẩn bị, sau khi Bão Cầm rời đi, Thanh Bích liền dẫn theo nha hoàn xuống bếp nấu nước, Tử Yên nhanh chóng thu dọn giường đệm.
Trần ma ma vào phòng nhìn Oánh Tú một hồi, phân phó Bão Cầm: “Xuống bếp làm chút đồ ăn nhẹ cho tiểu thư nhà các ngươi, bây giờ chưa phải thời điểm, cố gắng đi lại một chút đi.”
Lúc này đã không còn đau như vậy, Oánh Tú thở hổn hển, được Tử Yên đỡ chậm rãi đi lại trong phòng. Kiều ma ma gọi tất cả nha hoàn bà tử về, nghiêm khắc bắt buộc ở yên trong Đinh Phong Viện, vì thế bên ngoài vẫn chưa biết Oánh Tú sắp sinh.
Thụy Châu từ Đinh Phong Viện chạy đến viện của Tề Trung Châu, giờ phút này Tề Trung Châu vừa mới cùng Chu Sơ Nhu dùng cơm chiều, Thụy Châu vội đem tin tức tiểu thư sắp sinh nói với bọn họ: “Vì cô gia đã phân phó nên hầu gia và phu nhân vẫn chưa biết, cô gia còn nói, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.”
Tề Trung Châu và Chu Sơ Nhu nhìn nhau, lập tức thay y phục sạch sẽ, theo Thụy Châu tới Đinh Phong Viện. Lúc này sắc trời đã tối sầm, cơn đau cũng dần qua đi, Oánh Tú mệt mỏi ăn chút đồ ăn.
Tề Trung Châu bắt mạch cho nàng, gật đầu: “Ta ở ngay cách vách, có vấn đề gì cứ tùy lúc tới tìm ta.”
Ngoại trừ Trần ma ma Định Vương phủ đưa tới, Kiều lão phu nhân cũng tìm thêm một bà đỡ cho Oánh Tú, trong lòng Oánh Tú trấn định không ít, cho dù đây là lần đầu tiên sinh hài tử sau khi sống lại, nàng nhất định phải vượt qua.
Trong sương phòng cách vách, Tề Hạo Minh chỉ có thể lo suông, Tề Trung Châu dứt khoát đi lấy bộ bàn cờ: “Hạo Minh, gấp gáp cũng vô dụng thôi, đã lâu không chơi cờ, để Tứ thúc xem kỳ nghệ của cháu tiến bộ thế nào rồi.”
Tề Hạo Minh thoáng nhìn Tề Trung Châu, đột nhiên hỏi: “Tứ thúc, thời điểm thúc tới có bị ai trông thấy không?” Hôm nay thời tiết ẩm thấp, Tề Hạo Minh đã cố gắng bài trừ đủ loại ngoài ý muốn có thể xảy ra, tuy trong Đinh Phong Viện đều là người nhà, nhưng y vẫn không yên tâm, nên đã phân phó Trác Dạ ở bên ngoài chú ý.
“Việc này cháu muốn gạt cũng không gạt được lâu, bên ngoài sớm muộn gì cũng biết, cho nó sinh hài tử rồi mới báo, cháu cho rằng phụ thân và mẫu thân cháu đều là kẻ mù sao?” Tề Trung Châu vỗ vai y, “Hiện tại chúng ta chỉ có thể thủ, không thể công.”
Qua giờ Tuất, các cơn đau quặn bắt đầu thường xuyên hơn, Oánh Tú không thể ăn tiếp bất kỳ thứ gì. Trần ma ma dìu nàng nàng xuống giường, nâng hai chân lên xem: “Nhị nãi nãi, vẫn chưa đủ, người phải cố gắng chịu đựng.” Cung khẩu mở chưa đủ lớn, sinh hài tử cần rất nhiều sức, đến lúc đó nếu nước ối vỡ, giữ hài tử càng khó sinh.
Hiện tại không còn cảm giác muốn đi ngoài, chỉ rất đau bụng, cơ hồ khiến nàng không thể nói chuyện. Để ngừa người bên ngoài đột nhiên tới, Nghiêm ma ma kêu Thanh Bích về phòng của mình, lại phân phó Thụy Châu và Bão Cầm ở trong phòng, chính mình xuống bếp, trông chừng mấy nha hoàn làm đồ ăn cho Oánh Tú.
Ở nơi khác, Kiều ma ma quỳ trước tượng phật nhỏ, trong tay là chuỗi phật châu năm xưa Kiều Tình Nhiên để lại: “Nhị tiểu thư, người nhất định phải phù hộ tiểu thư bình bình an an sinh hạ hài tử.”
Canh giờ này, Nam Dương Hầu phủ đã một mảnh đen nhánh, chỉ có Đinh Phong Viện đèn đuốc sáng trưng, bà tử nha hoàn tuần tra rất nhanh phát hiện động tĩnh bên này, Nam Dương Hầu bên kia cũng biết Oánh Tú sắp sinh.
Hầu phu nhân Hứa thị nhanh chóng thay y phục, phân phó nha hoàn: “Tuy chỗ họ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng ngươi cứ dẫn vài người đi xem có cần hỗ trợ gì không.”
Nam Dương Hầu xuống giường: “Khi nào phát động, sao bây giờ mới báo?”
Hầu phu nhân có chút xấu hổ, chuyện trong viện trưởng tử và nhị tử bà đều không nhúng tay vào, huống chi Đinh Phong Viện luôn không khoa trương, bà biết trễ cũng là bình thường: “Có thể là mới phát động, thời điểm cơm chiều đưa qua vẫn còn tốt.”
Trời bỗng nhiên đổ mưa, Cẩm Trúc Viện bên này, Gia Cát Ngọc Hân cũng nghe tin, vừa lúc Tề Hạo Thịnh ngủ lại phòng nàng. Gia Cát Ngọc Hân khoác thêm áo choàng: “Thiếp qua đó là được, bên đó người đông, chàng ở đây nghỉ ngơi đi.”
Tề Hạo Thịnh không nói lời nào, ngồi ở mép giường mang giày, thay y phục, cùng nàng đi. Tới Đinh Phong Viện rồi, Nam Dương Hầu và hầu phu nhân đã ở đây, trong phòng chỉ có tiếng kêu của Oánh Tú.
Tề Trung Châu ở sương phòng cách vách đi ra mở cửa: “Bên ngoài trời đang mưa, mọi người vào đây ngồi đi.”
Mà bên Gia Cát Ngọc Đồng, nghe nói Oánh Tú đã phát động, ả từ lòng ngực lấy ra một bình nhỏ đưa cho Hương Lăng: “Bếp lớn nhất định cũng đốt đèn, ngươi không đi sao? Biết đâu vẫn còn cơ hội.”
Chờ Hương Lăng đi rồi, một phụ nhân sau tấm bình phong đi ra, chính là bà vú ngày đó bị Gia Cát Ngọc Hân đánh mười lăm đại bản. Bà ta trầm giọng: “Vương gia nói đã tìm được một nữ anh sạch sẽ, hiện đang chờ ngoài hầu phủ.”
“Chờ bên ngoài có ích lợi gì, hài tử lớn như vậy sao có thể đưa vào, cho dù đưa vào được, Đinh Phong Viện không có người của chúng ta, làm sao đổi!” Từ lần tế tổ Đinh Phong Viện liền kín không kẽ hở, hơn nữa người bên trong căn bản không phải hạ nhân của hầu phủ, tất cả đều là Oánh Tú từ Thẩm gia mang đến, sao có thể đánh tráo hài tử.
“Vậy phải làm sao đây, vạn nhất để nàng ta sinh hạ hài tử....”
Gia Cát Ngọc Đồng vuốt ve bụng mình, trên mặt hiện lên tia âm ngoan: “Cho dù là nam hài, cái thai này của ta cũng nhất định là nam tử.”
Bà vú cúi đầu không nói tiếp, cho dù cái thai này là nhi tử, nhưng thân phận vẫn thấp hơn đích trưởng tử của Tề Nhị thiếu gia rất nhiều, theo ý của Vương gia, tốt nhất là không để Nhị nãi nãi sinh hạ hài tử, “Ý của vương gia là...”
“Câm miệng, ý của ta chính là ý của phụ thân, nếu ngươi chỉ nghe lệnh của phụ thân, hiện tại có thể trở về Khánh Vương phủ.” Gia Cát Ngọc Đồng trầm giọng, “Lần trước vì một việc nhỏ ngươi đã làm mọi thứ rối tung, lần này tuyệt đối không được lặp lại.”
Mãi đến giờ Hợi, Oánh Tú đã mồ hôi đầm đìa, Bão Càm giúp nàng lau khô, Trần ma ma cúi đầu lau khô, vội lấy một chiếc khăn sạch cho nàng cắn. Một trận nhiệt lưu từ bụng đi xuống theo tiếng hô to của Trần ma ma: “Dùng sức.”
Cách vách, Chu Sơ Nhu khuyên hầu gia và hầu phu nhân trở về nghỉ ngơi trước: “Cũng không biết khi nào mới sinh hạ, hai người ở đây cũng không phải cách.”
“Ở đây cũng có thể nghỉ ngơi không cần trở về.” Tề Trung Dương phất tay.
Tề Hạo Thịnh ngồi cạnh nhíu mày, thời điểm Gia Cát Ngọc Hân sinh hài tử, cũng không thấy phụ thân có phản ứng như vậy.
Tề Hạo Minh lại không có tâm ý đến họ, chờ ở bên này tới sốt ruột, muốn Tứ thúc đẩy mình đến ngoài phòng sinh nhưng bên ngoài mưa đã tí tách, bên cạnh truyền tới tiếng kêu rất nhẹ của Oánh Tú cũng đủ khiến y vô cùng dày vò. Y muốn vào cùng nàng, không muốn một mình nàng chịu đựng thống khổ này, nhưng phòng sinh dơ bẩn, nam không được vào, Nghiêm ma ma sợ Tề Hạo Minh thật sự sẽ xông tới, cho nên đã phân phó bà tử canh giữ ở cửa.
“Tiểu thư, dùng sức, thấy đầu rồi tiểu thư.” Một bà đỡ đẩy bụng Oánh Tú, Trần ma ma đã thấy tóc đen như ẩn như hiện kia, nhưng Oánh Tú vừa thả lỏng liền rụt trở về.
Bão Cầm vội lấy nhân sâm Nghiêm ma ma sớm đã chuẩn bị dính chút nước ấm, cho Oánh Tú ngậm: “Tiểu thư, người nghe Trần ma ma nói không, hài tử sắp ra rồi, người lại nỗ lực hơn đi.”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến ồn ào, nghe tiếng của bà vú, phòng bếp đi lấy nước, tiếng bước trong nháy mắt trở nên dồn dập, Oánh Tú vừa dừng lại hít thở, Trần ma ma đã bắt lấy hai chân nàng, quát lớn: “Bên ngoài có rất nhiều người, Nhị nãi nãi không cần lo lắng, thời điểm ta kêu dùng sức, ngươi cứ dùng sức!”
Mặc kệ bên ngoài có động tĩnh gì, hai bà tử ngoài phòng sinh vẫn đứng im canh giữ, Nghiêm ma ma từ phòng bếp dày đặc khói chạy đi, vừa ra ngoài sân liền thấy một người, nhìn thân hình hình như không giống nha hoàn.
Vị nhân sâm đánh vào cảm quan của Oánh Tú, trong miệng đã có mùi máu tươi, nàng nghe Trần ma ma nói: “Được rồi, dùng sức.”
Thân mình căng chặt, móng tay khảm sâu vào chăn thảm, Oánh Tú chỉ cảm thấy thân dưới có gì đó trượt ra, dùng hết sức lực, theo đó mà hôn mê.
Thời điểm tỉnh lại, y phục trên đã được thay sạch sẽ, yết hầu Oánh Tú rất khô cạn, hơi nghiêng đầu, mơ mơ màng màng có thể nhìn thấy trước giường có người đi lại.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi.” Vừa thấy Oánh Tú tỉnh, Bão Cầm liền giúp nàng lót thêm cái gối dưới đầu, lại lấy chén rượu gạo qua đút nàng uống một ít.
“Hài tử đâu?”
“Tiểu thiếu gia đang được bà vú chăm sóc, hiện ở sương phòng.” Bão Cầm giúp nàng lau khô rượu gạo trên khóe miệng, chỉnh lại góc chăn: “Đêm qua sau khi tiểu thư sinh hạ tiểu thiếu gia liền ngủ, hầu gia cao hứng, lập tức chọn tên cho tiểu thiếu gia, cô gia ở cạnh người tới nửa đêm, sáng sớm Nghiêm ma ma khuyên nhủ mới chịu đi nghỉ ngơi.”
Bão Cầm đi gọi bà vú tới, hài tử mới sinh còn chưa nẩy nở, trên mặt còn nhíu lại, Oánh Tú kêu bà vú đặt hài tử nằm cạnh mình, duỗi tay xoa đầu nó.
Bà vú tán dương: “Tóc của tiểu thiếu gia thật đậm màu.”
Oánh Tú khẽ cười, tiểu gia hỏa không ngừng bẹp cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng quơ tay, trái tim nàng lập tức mềm nhũn. Giao hài tử cho bà vú, Oánh Tú cần nghỉ ngơi, uống xong canh Bão Cầm mang tới liền nhắm mắt ngủ.
Ngoài phòng, Tề Hạo Minh chỉ ngủ được hai canh giờ, cũng may đêm qua trời mưa, lửa ở phòng bếp không lan rộng, kịp thời dập tắt, kẻ phóng hỏa muốn bỏ trốn cũng đã bị Trác Dạ bắt lại, giờ phút này đang giam giữ trong phòng nhỏ.
Không phải hạ nhân của Nam Dương Hầu phủ, vóc dáng nhỏ bé, mặc y phục của nha hoàn, ở phòng bếp phóng hỏa, nếu không phải Trác Dạ thân thủ tốt, khẳng định gã đã nhân màn đêm rời khỏi Nam Dương Hầu phủ.