Không giống với Lý Uy, lúc này Ngọc Tình lại đang rất thoải mái. Tuy là Lý Uy đã thực hiện việc thay đổi dữ liệu trên máy tính gây thiệt hại cho Ngọc Tình, điều này cô không thể quên được, nhưng sự thực thì vẫn là sự
thực, bất kể cô nghĩ thế nào thì đây đều là những sự thực khó lòng thay
đổi được.
Về phần Lý Uy, sự hiểu biết của cô về ông ta ở kiếp
trước, đó là một người làm việ công tư rõ ràng, là người vô cùng đáng
tin cậy. người đó, cô chưa từng nghĩ, hóa ra phía sau của sự thực người
đó lại là một kẻ thế này.
Còn Lý Uy lúc này đang ngồi ngục dưới
đất, nhìn vào tro cốt của Lý Phong Đức, trong lòng chưa từng có sự sợ
hãi như vậy. cô gái này thực sự thật đáng sợ, không ngờ cô lại làm cho
một người đang sống sờ sờ trở thành một đống tro cốt không để lại dấu
vết gì.
Vừa nãy Lý Phong Đức đã nói gì, anh ta nói, cô muốn lấy mạng của ông ta?
Sao có thể như thế được! ánh mắt Lý Uy từ từ di chuyển, ánh mắt ông ta lướt qua những vật dụng và khắp căn phòng làm việc được bài trí sang trọng
này. Không được, không được, tuyệt đối không thể!
Cô không thể
giết ông ta! Ông ta là nhân vật lãnh đạo của Cục An ninh Quốc gia, ông
ta là người bảo vệ quốc gia và nhân dân, cô không thể giết ông ta! Sao
cô có thể giết ông ta chứ! đúng, đúng, ông ta không thể chết được, không thể chết!
Đúng! Lý Uy ngay lập tức tự gật đầu an ủi mình rằng mình không thể chết! Nếu đã như vậy thì Ngọc Tình sẽ phải đi chết!
Nghĩ vậy ánh mắt Lý Uy ngay lập tức hướng về tập tài liệu trên bàn làm việc. miệng ông ta khẽ nhếch cười nham hiểm, một nụ cười có vẻ rất bình tĩnh, đầy sự mưu mô và ý đồ.
Lúc này Ngọc Tình không hề biết ánh mắt
Lý Uy lại một lần nữa hướng về phía cô, bây giờ cô đã cáo biệt Wiliam và Thất Nguyệt, một mình trở về thành phố X.
Có điều không biết thì không biết, con người Lý Uy bây giờ Ngọc Tình đã chẳng coi là gì rồi.
Ngọc Tình biết rõ, ép chó tới nước đường cùng, vậy thì chỉ có một kết
quả, đó là chó nhảy tưởng.
Vì vậy về việc Lý Uy sẽ có những hành
động gì thì trong lòng Ngọc Tình sớm đã đoán biết được rồi. ngay từ khi
bắt đầu, Ngọc Tình đã biết cô không thể tấn công vào Cục An ninh Quốc
gia để tiêu diệt Lý Uy. Vì nếu Lý Uy đã làm những việc thế này bao nhiêu năm nay, vậy thì ông
ta sớm đã có sự sắp đặt cho hậu quả của những chuyện này. Bằng không,
năm xưa bản thân cô bao nhiêu năm đi theo ông ta mà lại không hề phát
hiện ra những sự việc này. Vì vậy Ngọc Tình dường như có thể khẳng định
chắc chắn, nếu bản thân đường đột tiêu diệt Lý Uy, vậy thì kẻ đầu tiên
sẽ không tha cho bản thân chính là Lý Uy!
Cho nên Ngọc Tình chỉ
có một ngày, cũng là một chiêu có hiệu quả nhất, đó chính là dụ rắn ra
khỏi hang! Đối với người mà coi quyền lợi và quyền lực giống như mạng
sống thì tiền bạc và quyền lợi là tất cả đối với ông ta, vì vậy ông ta
tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân cô tiêu diệt ông ta, thế nhưng khi
tận mắt nhìn thấy thuộc hạ đắc lực của mình chết khi ngay trước mắt, Lý
Uy nhất định sẽ sợ hãi, kết quả của sự sợ hãi chính là sẽ ra tay trước
để chiếm lấy lợi thế.
Đúng vậy, Ngọc Tình ngay từ đầu không hề có ý định tha cho Lý Phong Đức! kẻ dám có ý định giết cô lại còn mơ tưởng
sẽ giữ được mạng? Đùa gì vậy chứ! Ngọc Tình cô từ trước tới này không
phải là người thiện nam tín nữ.
Ngọc Tình nghĩ vậy, lại có chút
nghi hoặc, cô giơ tay lên tự nhìn hai bàn tay mình. Trước mắt là đôi bàn tay thon thả mềm mại, không hề có dấu vết gì cho thấy đã nhận sự rèn
luyện nghiêm khắc cực khổ, thế nhưng chính đôi bàn tay này, kiếp này đã
giết chết bao nhiêu người. không giống như ở kiếp trước, người chết trên tay cô không phải là người uy hiếp gì tới quốc gia và nhân dân, bọn
chúng uy hiếp từ đầu tới cuối chỉ có bản thân cô mà thôi! Thế nhưng
chính vì là như vậy, cô mới không hề có ý định tha cho bọn họ!
Tái sinh và sống thêm một lần nữa, Ngọc Tình trân trùng sinh mạng của mình hơn ai hết!
Ngọc Tình nhanh chóng trở về nhà, thế nhưng khi tới cửa nhà, bước chân Ngọc
Tình lại đột nhiên dừng lại. Trước cửa nhà, một cái bóng dài lặng lẽ
đứng đó bất động.
Không biết đã đứng bao lâu, Ngọc Tình thậm chí
còn có thể nhìn ra từ trên người lấm tấm sương lạnh. Ngọc Tình khẽ lắc
đầu, có thể là ảo giác thôi, bây giờ làm gì đã lạnh tới mức có sương
tuyết như thế! Thế nhưng đúng là anh ta đã đứng đó rất lâu rồi.
“Phác Vũ?” Ngọc Tình đứng phía sau lưng Phác Vũ, khẽ mở miệng gọi. Tiếng nói
của cô khi không phải đứng trước kẻ địch thì không lạnh lùng nhưng khi
đứng trước người nhà cũng không có chút gì là nhõng nhẹo hay làm nũng.
Có điều Phác Vũ có thể cảm nhận được chút nhẹ nhàng, ấm áp từ tiếng nói
đó. Chỉ thấy Phác Vũ quay người lại nhìn Ngọc Tình: “Tình Tình!”
Giọng nói anh đầy vẻ vui mừng và ngạc nhiên.
Lúc này Tình Tình chẳng phải là nên ở nhà ngủ sao, sao lại giờ mới trở về như vậy?
Phác Vũ nhanh chân bước về phía cô, kéo Ngọc Tình ôm vào lòng, cảm nhận thấy hơi lạnh trên người cô, trong lòng Phác Vũ cảm thấy thương Ngọc Tình,
nhất định là cái đồ ngốc này tham công tiếc việc tới mức làm cả buổi
tối.
Nếu như để anh biết Ngọc Tình đi chơi, lại còn giết một đống người, không biết anh sẽ nghĩ thế nào.
Ngọc Tình lặng lẽ ngả mình vào lòng Phác Vũ, miệng khẽ cười, trong lòng có
một cảm giác ấm áp nói không thành lời. Khi ở kiếp trước, cô một mình cô đơn. Khi đó cô đã nghĩ nếu khi nào có một người có thể hiểu cô, tin
tưởng cô, vậy là đủ rồi.
Song chỉ một mong ước đơn giản như thế,
Ngọc Tình mãi tới khi chết vẫn không đạt được. nhưng không ngờ được rằng ở kiếp này, lại có nhiều người ở bên cạnh cô vô điều kiện như vậy. Bọn
họ tin tưởng cô, yêu chiều, bao dung, yêu thương và bảo vệ cô. Đây là
việc mà cô chưa từng nghĩ tới khi ở kiếp trước. Có điều bây giờ nghĩ lại thì đúng là thật tốt, có bọn họ ở bên cạnh cô thật tốt.
Ngọc Tình nghĩ về sự gặp gỡ với Phong Nhã Trần, với Lưu Bân, với Phác Vũ, với Wiliam, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngọc Tình nghĩ tới khi mà cô và Phác Vũ gặp nhau, cô liền cười: “Phác Vũ,
anh có còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Ngọc Tình nói vậy Phác Vũ cũng cười, suy nghĩ của anh lại trở về với năm khi mà Ngọc Tình còn là cô bé bảy tuổi đã đem một nụ hôn đặt lên môi anh,
khi đó cô thật bá đạo, thật đáng yêu.
Một lúc lâu sau suy nghĩ
của Phác Vũ mới trở về với thực tại, anh gật đầu: “Đương nhiên là nhớ
rồi.” nói rồi, Phác Vũ cúi đầu xuống, véo yêu vào mũi Ngọc Tình: “Khi đó em giống như một tiểu bá vương vậy!”
Ngọc Tình nghe thấy giọng
nói đầy yêu thương của Phác Vũ, hai đôi lông mày của cô nhướn lên, nhìn
anh, cô nhón chân lên và hôn lên môi anh.
Nụ hôn này chỉ qua loa, khẽ chạm vào đã bỏ qua, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để làm cho Phác Vũ đứng đơ ra như khúc gỗ.
Bao nhiêu năm rồi, hình như cũng tám năm rồi, thời gian tám năm, không có
lúc nào là anh không nhớ tới cô, nhớ nụ hôn khi xưa cô hôn anh. Tám năm
chờ đợi cuối cùng hôm nay cũng đã thành hiện thực.
Hôm nay cuối
cùng anh cũng được ôm cô vào lòng, cũng được cảm nhận hơi thở của cô,
mùi cơ thể đặc trưng trên người cô, cuối cùng anh cũng cảm nhận được nụ
hôn cô dành cho anh.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng đơ người ra của Phác
Vũ, trong lòng cô có chút nhói đau. Tám năm nay, cái tên ngốc này đã
sống thế nào, Ngọc Tình nhìn Phác Vũ, khẽ cười, rồi cô nói bá đạo: “Anh
nhớ đấy, kể từ bây giờ, anh chính là của em!”
Phác Vũ không chỉ
một lần nghĩ tới cảnh này, nhưng lại chưa từng nghĩ xa cách bao nhiêu
năm như vậy, bây giờ khi nghe thấy câu nói này ánh mắt anh lại cay đi
như thế, anh muốn khóc.
Đúng lúc này nước mắt Phác Vũ giống như
những hạt trân châu lăn xuống, Ngọc Tình nhìn thấy liền hoảng: “Phác Vũ, Phác Vũ, anh đừng khóc, anh sao thế?”
Ngọc Tình tay chân luống
cuống giúp Phác Vũ lau nước mắt, thế nhưng cô không ngờ rằng, những giọt nước mắt của anh càng lau thì nó lại lăn xuống càng nhiều, giống như
dòng nước chảy mãi không thôi vậy.
Phác Vũ nhìn Ngọc Tình như
vậy, trong lòng vui mừng không nói lên lời, anh chưa từng nghĩ có một
ngày Ngọc Tình sẽ đối xử với mình thế này. Hạnh phúc đến quá bất ngờ,
bất ngờ tới mức làm anh không kịp để thích nghi.
Một tay anh nắm
lấy tay Ngọc Tình: “Tình Tình, anh vui mừng, anh hạnh phúc! Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ, có một ngày, có một ngày có thể đứng gần em thế này, gần thế này!”
Anh nói vội vàng, sự chân thành tràn ngập trong đôi mắt, ánh mắt đó làm cho Ngọc Tình thấy rất thương anh, cái đồ ngốc!
Ngọc Tình khẽ cười, ngẩng đầu lên, đặt tay lên má Phác Vũ, rồi khẽ hôn lên
một bên má kia, cô nhẹ nhàng hút lấy những giọt nước mắt trên má anh.
Vị mằn mặn của nước mắt thấm vào miệng làm cô cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Phác Vũ cảm nhận được hành động của Ngọc Tình, anh khẽ cười, đưa tay ra ôm
chặt lấy Ngọc Tình hơn nữa, anh cúi đầu xuống, chủ động hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh nồng cháy, chân thành, với nụ hôn này, có lúc hơi thở của
Ngọc Tình như dừng lại, cô cảm nhận nụ hôn vụng về nhưng nhiệt tình của
Phác Vũ và sau đó cũng lập tức đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Phác Vũ giống như một cành củi khô, gặp phải sự đốt cháy của Ngọc Tình liền bùng lên.
Nụ hôn càng lúc càng say đắm, bàn tay của Phác Vũ càng lúc càng không yên
phận. Ngọc Tình lúc này cơ thể đang mềm nhũn ra, cuối cùng chỉ biết ngả
mình vào lòng Phác Vũ để mặc cho anh làm chủ hết.
“Tình Tình,
Tình Tình.” Phác Vũ không ngừng thì thầm gọi tên cô, đôi môi canh cuối
cùng cũng rời khỏi môi cô, nhưng ngay sau đó được đặt lên cổ cô, còn
không ngừng hướng về phía dưới.
Quả nhiên trong những việc như
thế này, đàn ông luôn là một thiên tài, có những việc, bọn họ chẳng cần
thày dạy mà tự thông tường, Phác Vũ cũng không phải là ngoại lệ.
Ngọc Tình trong sự nhiệt tình này của anh mà dần mất đi kiểm soát, mãi cho
tới khi quần áo trên người cô dần dần tuột xuống, một cơn gió lạnh thổi
qua, cơ thể cô mới run lên, lập tức tỉnh lại.
“A....” lúc này Ngọc Tình kêu lên như một đứa trẻ, đôi mắt cô mở ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cô giật mình. Lúc này.....
Ngọc Tình nhìn con đường không có một ai, nhìn Phác Vũ ngay trước mặt cô,
nhìn chiếc áo của mình đã bị cởi ra, mặt cô đỏ lên như gấc.
Tiếng kêu đó của Ngọc Tình đương nhiên là đã như đánh thức sự nhiệt tình và
cuồng nhiệt của Phác Vũ. Sau khi trở lại với thực tại, nhìn sự việc mình vừa làm mà tự bản thân anh cũng thấy xấu hổ, khuôn mặt anh cũng đỏ
chẳng kém gì Ngọc Tình.
Ngọc Tình nhìn vẻ mặt đáng yêu, xấu hổ
không biết chui vào đâu của Phác Vũ mà cô phải bật cười, cô bình tĩnh
cúi đầu xuống nhặt áo lên, thế nhưng đúng lúc cô chạm tay xuống thì cô
lại nhặt được một hòn đá màu xanh ngọc.
Kiềm chế sự nghi hoặc của bản thân, Ngọc Tình nhặt hòn đá lên, mặc áo vào. Phác Vũ từ lúc đó luôn cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn Ngọc Tình, cũng sợ Ngọc Tình sẽ tức
giận với anh, lúc này anh đang nghĩ xem nên nói gì.
Ngọc Tình
nhìn bộ dạng này của Phác Vũ, cô liền cười, đúng là đồ ngốc! Ngọc Tình
đưa tay ra quàng vào tay Phác Vũ: “Nếu anh đã đến rồi, nhà thì e rằng
bây giờ không vào được, em thấy hay là chúng ta đi tới chỗ anh ngồi đi.”
Ngọc Tình đương nhiên không thể nửa đêm đưa một người đàn ông trưởng thành
vào nhà mình, nhưng để một mình Phác Vũ ở đây cũng không được. cách duy
nhất đó là Ngọc Tình cùng Phác Vũ đi tới chỗ anh.
Phác Vũ nghe
thấy Ngọc Tình nói vậy liền gật đầu, nghe lời đi theo Ngọc Tình. Bọn họ
lúc này trong mắt đều có đối phương, ai cũng không phát hiện ra sau khi
bọn họ rời đi không lâu, có một người liền xuất hiện trên con phố mà bọn họ vừa đứng.
Người đó đứng lặng lẽ, trên người mặc một chiếc áo
choàng màu trắng không hề có bất cứ hoa văn gì, nhưng lại có sự cao quý
lạ thường, chỉ thấy khuôn mặt đó trắng như tuyết, lúc này trên khuôn mặt có chút hoài nghi, người đó chính là Tất Tuyết Liên – người mà Ngọc
Tình gặp mấy hôm trước.
Lúc này Tất Tuyết Liên đang hơi nheo mày lại, vừa nãy rõ ràng là anh ta đã cảm nhận được sự biến động linh khí của em trai mình.
Đợi đã, sự biến động linh khí? Nghĩ tới đây Tất Tuyết Liên sắc mặt liền
xuất hiện sự vui mừng, nói như vậy thì tức là dòng mạch linh khí của em
trai đã bắt đầu được đánh thức rồi? như vậy thì thực sự là tốt quá rồi!
Thở phào một tiếng, Tất Tuyết Liên liền biến mất khỏi con phố đó, còn Ngọc
Tình và Phác Vũ thì đã xuất hiện trong căn phòng ở khách sạn của Phác
Vũ.
Ngọc Tình nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, cô nheo mày: “Nơi
này.....” Ngọc Tình từ từ quay đầu lại: “Phác Vũ, em có mấy căn phòng,
anh chọn một căn ở đi.”
“Hả?!” Phác Vũ nghe Ngọc Tình nói vậy liền đơ người ra, sau đó khẽ cười, gật đầu.
Trong mắt anh, Ngọc Tình chính là tất cả của anh, vậy thì đương nhiên Ngọc
Tình nói gì thì sẽ là thế ấy. Tình Tình không thích anh sống ở đây, vậy
thì anh sẽ không ở đây nữa. Anh hoàn toàn không nghĩ nếu căn phòng là
của Ngọc Tình, anh dùng thì cũng chẳng có gì mà không hợp lý.
Còn Ngọc Tình nhìn phản ứng của anh cũng vô cùng hài lòng, trong mắt cô bây giờ Phác Vũ đã là người của cô, vậy thì căn phòng là của cô hay của anh cũng đều không quan trọng, Lại nói, Phác Vũ sống ở đây cũng không phải
lâu dài, Khách sạn tốt thì tốt thế nhưng lại lạnh lẽo.
Ánh mắt
Phác Vũ chỉ hướng về phía Ngọc Tình, lúc này Ngọc Tình vảm thấy có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa mới nhìn lên, lập tức cô đơ
người ra.
Cô chưa từng nghĩ và chưa từng thấy, dưới ánh điện vàng Phác Vũ lại đẹp như thế này. Vẻ đẹp này làm cho Ngọc Tình không nói lên lời, khi cô chợt như nhớ ra điều gì đó thì một bàn tay đã kéo lấy cô ôm vào lòng, sau đó không kịp cho cô phản ứng lại liền hôn lên môi cô.
Mọi suy nghĩ của Ngọc Tình lúc này đã bị nụ hôn làm cho phân tán, cô tròn
mắt ngơ người nhìn Phác Vũ, mãi cho tới khi giọng nói của Phác Vũ vang
lên bên tai cô mới như giật mình: “Đồ ngốc, nhắm mắt lại!”
Ngọc Tình ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, cô ngây người ra ngả vào lòng anh, mặc kệ anh kéo mình hòa theo cảm xúc của anh.
Phác Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của Ngọc Tình, anh khẽ cười, anh cúi người bế
phốc cô lên giường. Còn cô thì vẫn cứ ngơ ngác nhìn Phác Vũ, làm thế nào cũng không nghĩ được là cả đời anh minh cô lại bị mê hoặc bởi vẻ đẹp
của anh thế này, thậm chí là còn để mặc cho người ta đưa lên giường.
Lúc này khi Ngọc Tình đang mơ màng suy nghĩ lùng tung, Cục An ninh Quốc gia thì đang như phát điên lên, từ trên xuống dưới đều loạn hết cả lên.