Ngọn lửa màu trắng
sữa đó được phản chiếu trong ánh mắt sợ hãi của người đàn ông. Giống như vừa nãy, ngọn lửa nhìn như vô hại này cũng đã đốt cháy cơ thể và linh
hồn những kẻ đồng hành của hắn ta.
Hắn ta từ từ quay đầu lại để
nhìn về phía những xác chết đã hóa thành tro bụi kia, cơ thể hắn run lên cầm cập, lại quay đầu nhìn ra ngọn lửa, hai mắt lờ mờ lại rồi ngất đi.
Nhưng Ngọc Tình nào để cho hắn ta được dễ dàng như vậy? cô khẽ cười, kéo ngọn lửa về gần sau đó dùng miệng khẽ thổi, chỉ thấy ngọn lửa ngay lập tức
được thổi đi hướng thẳng về kẻ đó.
Ngọn lửa nhanh chóng bén vào
tóc người đó cháy lên rùng tực, người đàn ông trợn trừng mắt lên, cảm
nhận hơi nóng trên đầu và mùi khét khi mái tóc của mình bị cháy.
Hai mắt người đó trợn trừng lên giống như hai cái chuông nhìn chằm chằm về
phía Ngọc Tình, trong đôi mắt to trắng dã đấy là sự sợ hãi tới tột cùng: “Cô, cô muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Ngọc Tình khểnh cười, nhìn kẻ
đó giống như đang nhìn thấy ma quỷ: “Bây giờ ta hỏi thì ngươi trả lời,
bằng không.....”
Ngọc Tình huýt sáo một tiếng, ngọn lửa đó lập
tức cháy xuống mũi người đó, đập vào ngay trước mắt là hình ảnh ngọn lửa đang rừng rực trước mắt, dường như chỉ còn cách có một khoảng cách vô
cùng nhỏ nhoi nữa là ngọn lửa đó sẽ đốt cháy linh hồn của người đàn ông.
“Tôi nói....tôi nói hết.” Cơ thể hắn ra run lên, nhìn về phía Ngọc Tình,
giọng điệu hốt hoảng, dường như chỉ sợ chậm một chút là ngọn lửa đó sẽ
thiêu sạch hắn vậy.
Ngọc Tình nghe thấy thế liền cười như thể
đang khen hắn biết điều, cô nói lạnh lùng: “Nói đi, ngươi và Lý Uy có
quan hệ gì với nhau.”
“Tôi....Tôi....” người đó hai mắt nhấp nháy một chút như đang do dự, thế nhưng hắn còn chưa kịp sắp xếp lời nói thì nhìn thấy ngọn lửa đó chui vào lỗ mũi mình, một cảm giác đau rát truyền ra khắp cơ thể, làm cho đầu óc hắn như được tỉnh táo thêm vào phần, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình đang cười như không cười nhìn hắn
ta – một nụ cười đầy sự khinh bỉ.
Nhìn vào ánh mắt đó, cuối cùng
hắn ta cũng hiểu, bất kể hắn nói gì, làm gì thì đều không có tác dụng,
nếu hắn ta chỉ cần nói sai một câu vậy thì ngọn lửa trong tay cô gái đó
sẽ thiêu hắn ra làm tro bụi ngay lập tức.
“Tôi....là thuộc hạ bí mật của ông ấy. không thuộc Cục An ninh Quốc gia.” Người đó mở miệng, nói giọng lí nhí.
“Thuộc hạ bí mật? ” Ngọc Tình hơi nhướn mày lên, sao cô lại không biết Lý Uy còn nuôi một đám thuộc hạ bí mật như thế này.
“Đúng vậy.” người đó gật đầu, dường như những lời sau khi hắn ta nói ra thì
còn lại những gì tâm lí hắn ta cũng không gánh vác được. chỉ thấy giọng
hắn ta to lên hơn ban nãy một chút: “Lý Uy bí mật nuôi dưỡng một loạt
các thuộc hạ bí mất, còn những người như chúng tôi thì giúp ông ta làm
những việc mà không để cho người khác biết.”
Ngọc Tình gật đầu, việc không để cho người khác biết? Loại bỏ những kẻ cản trở ông ta sao?
“Biết rồi, hôm nay ông ta hạ lệnh gì cho các ngươi?” Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt như đại bàng đang nhìn con mồi.
Tên kia giọng run lên nói: “Giết chết bất luận thế nào.”
Giết chết bất luận thế nào? Ngọc Tình gật đầu, miệng cười khểnh khinh bỉ: “Ta biết rồi.”
Ngọc Tình nói rồi, cô vung tay, , ngọn lửa giống như được quạt đi vậy, trong phút chốc đã như hóa thành linh hồn, chui vào cơ thể người đó.
Người đàn ông nhìn với ánh mắt sợ hãi, Ngọc Tình khẽ cười, giọng nói có vẻ
nhẹ nhàng hơn: “Đừng sợ, ngọn lửa này tạm thời không có hại gì cho ngươi cả. ta muốn ngươi làm cho ta một việc, nếu làm tốt thì ngươi sẽ không
gặp phải bất kì vấn đề gì, nhưng nếu làm không tốt thì....”
Ngọc
Tình nói rồi khẽ cười, dưới ánh mắt hoảng loạn của người đó, Ngọc Tình
từ từ giơ tay lên: “Nếu làm không tốt, cơ thể ngươi sẽ giống như một
bông pháo hoa, đoàng!”
Các ngón tay của Ngọc Tình xòe ra như một bông hoa bung nở: “Hóa thành tro bụi.”
Linh khí trong cơ thể người đó từ từ lưu thông, thử tìm tới ngọn lửa đó, thế nhưng cuối cùng hắn ta phát hiện, tất cả những gì hắn ta làm chỉ là vô
ích. Hắn ta không thể tìm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình. Nếu không
phải hắn ta tận mắt nhìn thấy ngọn lừa đó chui vào cơ thể mình thì hắn
vẫn sẽ an ủi bản thân rằng Ngọc Tình chỉ đang dọa hắn thôi. Thế nhưng
bây giờ hắn ta không thể không tin. Hắn ta không thể dùng sinh mạng của
bản thân mình, linh hồn của bản thân mình để làm vật các cược.
“Việc...việc gì?” người đó ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, lập tức hỏi.
Ngọc Tình khẽ cười, một tay khẽ vung, sợi dây màu trắng đột nhiên biến mất
trên cơ thể người đó, Ngọc Tình với giọng nói lạnh lùng truyền tới hắn:
“Trở về, nói với Lý Uy, mạng của ông ta Ngọc Tình ta sẽ lấy.”
Nói xong cô liền đưa Wiliam và Thất Nguyệt rời đi. Lý Uy, đúng là giỏi lắm. mệnh lệnh của ông ta, Ngọc Tình nhất định phải tự tay đi nhận. Vì bản
thân cô, vì tâm niệm cô từng nung nấu vì dân vì nước.
Người đó
nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, hai mắt hắn ta lấp lánh, nhưng lại
không dám làm bất cứ điều gì. Thậm chí hắn ta cũng chỉ dám lặng lẽ đứng
đó, nhìn theo mãi cho tới khi bóng dáng ba người biến mất khỏi tầm mắt
hắn mới dám động đậy.
Hắn ta khẽ bước chân, muốn tiến về phía
trước, thế nhưng vừa mới động đậy hắn ta liền phát hiện hắn ta không thể dùng một chút sức lực nào, hai chân nhũn ra rồi ngã xuống đất.
Lúc này rất nhiều giọt mồ hôi trên người hắn mới từ từ trượt xuống, bống
chốc hắn ta cảm thấy dường như được thoát khỏi một sức nặng nào đó và
mới thở hồng hộc.
Tại Cục An ninh Quốc gia nước B.
Lúc này Lý Uy tinh thần đang không yên mà ngồi một chỗ được, hai tai ông ta
khoanh trước ngực đi đi đi lại. không biết nhiệm vụ của Lý Phong Đức
hoàn thành chưa nữa, chắc là nhất định hoàn thành rồi.
Dù gì thì
bao nhiêu năm nay, Lý Phong Đức cũng chưa từng thất bại. Nghĩ tới những
lúc trước Lý Phong Đức đưa về tin tức tốt lành, Lý Uy lại khẽ thở phào
một tiếng. Đúng vậy, là ông ta đang lo bò trắng răng rồi.
Đúng lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một kẻ nhìn trông vô cùng bệ rạc lê lết đi vào trong.
Lý Uy bị tiếng đẩy cửa làm cho giật mình, chỉ thấy ông ta quay phắt đầu
lại nhìn về phía cửa, hiện ra trước mắt ông ta là điều làm cho ông ta đơ người ra.
Ông ta đã nghĩ Lý Phong Đức sẽ oai phong lẫm liệt trở
về thông báo thắng lợi cho ông ta, thế nhưng ông ta chưa từng nghĩ Lý
Phong Đức lại trong cái bộ dạng này để bước vào phòng.
“Ngươi....” Lý Uy nhìn Lý Phong Đức, mở miệng muốn nói gì đó, thế nhưng khi lời nói đến cổ họng rồi ông ta đột nhiên nhìn thấy cửa phòng làm việc vẫn chưa
được khép lại.
Hai mắt Lý Uy run lên, nhanh chân tiến về phía trước đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Lý Phong Đức.
“Ngươi làm thế nào để vào được đây?” Lý Uy nhìn Lý Phong Đức, giọng nói nghiêm khắc hỏi.
“Ông nhìn thấy rồi đấy, tôi đi vào.” Lý Uy miệng nói run run nhưng vẫn có vẻ như đang đùa được.
Thế nhưng Lý Uy không cảm thấy buồn cười chút nào, ông ta nghiến răng nhìn
Lý Phong Đức: “Sao thế này, sao ngươi lại ở trong cái bộ dạng này để tới đây, có người nhìn thấy ngươi không?”
Lý Uy nói , sau cùng trong giọng nói có chút căng thẳng và lo lắng. Phải biết rằng những việc này, những người này ông ta không thể để cho người khác biết được. Nếu bị
người khác phát hiện ra, vậy thì hậu quả...hậu quả khó mà tưởng tượng
được!
Nghĩ vậy, toàn thân Lý Uy run lên, trong lòng tràn lên nỗi sợ hãi.
Lý Phong Đức nghe Lý Uy nói, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Uy. Ánh mắt anh
ta vô cùng đơn độc, lần đầu tiên anh ta đang nghĩ anh ta vì con người
này mà không tiếc mạng sống của mình như vậy thì có đáng không.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, anh ta đột nhiên nghĩ được bây giờ nói những
điều này đã muộn mất rồi, không biết có đáng hay không đáng, bây giờ anh ta đã lên con thuyền của Lý Uy, vì vậy không có khả năng để bước xuống
nữa rồi. Chính là Lý Uy, có thể chính ông ta sẽ không cho bản thân anh
ta cơ hội để xuống khỏi con thuyền này.
Nghĩ tới đó, anh ta khẽ
nói: “Yên tâm đi, không ai biết.” Khi nói ra mấy chữ đó, giọng nói của
anh ta mang theo chút tự chế giễu, và cái giọng điệu đó Lý Uy nghe bên
tai cảm thấy thật khó chịu.
Ông ta nhìn Lý Phong Đức từ đầu tới
chân, ông ta cảm thấy con người này hôm nay thật kì lạ. Có điều ông ta
cũng không có dự định lý giải, dù gì những người này không đáng để ông
ta quan tâm, trong mắt ông ta, những người này chẳng khác nào những con
chó mà ông ta nuôi mà thôi.
Lý Phong Đức cảm nhận được ánh mắt
của Lý Uy, dường như không cần suy nghĩ xem xét, anh ta liền biết Lý Uy
đang nghĩ gì, thế nhưng....bất luận Lý Uy đang nghĩ gì cũng chẳng liên
quan gi tới anh ta.
Lý Uy nhìn Lý Phong Đức, cuối cùng mới khẽ mở miệng hỏi: “Thế nào? Thành công không?”
Lý Phong Đức nghe câu hỏi của Lý Uy, liền bật cười. quả nhiên ông ta thật
là tuyệt tình, đoán được là một chuyện, nhưng nghe được lại là một
chuyện khác. Khi Lý Phong Đức nghe thấy Lý Uy chỉ quan tâm tới kết quả
của việc ám sát, mà không quan tâm tới vết thương rõ ràng rất dễ nhìn
thấy trên người anh ta, Lý Phong Đức dù đã có sự chuẩn bị tâm lý trước
nhưng vẫn thấy trong lòng thật giá lạnh.
“Không.” Lý Phong Đức lắc đầu, nói: “Cô gái đó rất lợi hại, tôi không giết được cô ta!”
“Vậy ngươi làm thế nào để trở về?” Lý Uy nghe câu trả lời của Lý Phong Đức,
liền ngạc nhiên mở miệng hỏi. trong đầu ông ta liền nghĩ, người lợi hại
phát hiện ra có người khác muốn giết cô ta, vậy thì sao lại dễ dàng bỏ
qua mà tha mạng cho người đó?
Lý Phong Đức nghe thấy lời nói buột miệng của Lý Uy, con tim anh ta lại run lên: “Ý ông là tôi nên chết
trong tay cô ta đúng không?” trong lòng anh ta không hề thoải mái chút
nào, nói ra lời rất tự nhiên, anh ta từ tước tới nay đều làm việc rất
lạnh lùng, giọng điệu nói cũng không bao giờ hấp tấp vội vã.
Lý
Uy nghe thấy câu nói của Lý Phong Đức, lập tức lắc đầu: “Tôi không phải
là có ý đó.” Ông ta sao nỡ để anh ta chết chứ, phải biết rằng Lý Phong
Đức vẫn còn có tác dụng đối với ông ta. Tác dụng của anh ta chính là làm giảm đi không ít những áp lực của ông ta trong những năm qua.
“Là cô ta đã thả cho tôi về.” Lý Phong Đức nghe thấy Lý Uy nói, liền lắc
đầu rồi nói tiếp. Bây giờ anh ta đã không còn sức lực để đi chất vấn Lý
Uy nói là thật hay là giả, anh ta đã quyết định, nếu lần này anh ta
không chết vậy thì anh ta sẽ rời khỏi nơi đây.
“Tha cho anh về?”
Lý Uy vừa nghe thấy có vẻ giật mình, ông ta cao giọng nói: “Sao cô ta có thể dễ dàng tha cho anh về như thế này được!”
“Cô ta bảo tôi nói với ông một câu.” Lý Phong Đức vừa nghe thấy thế, miệng liền nhếch
cười, liếc mắt lên nhìn Lý Uy, nói đầy vẻ mỉa mai: “Cô ta nói, mạng của
ông, cô ta sẽ lấy.”
mạng của ông, cô ta sẽ lấy! câu nói này giống như một cơn lốc quét qua trái tim ông ta làm nó trầy xước ra vậy, cơ
thể ông ta run lên nhìn Lý Phong Đức: “Cái gì?”
Ông ta không tin
là như vậy, cô muốn giết ông ta? “Sao cô ta lại biết đó là tôi!” ngay
sau đó Lý Uy liền tìm thấy trọng điểm, ông ta nhìn Lý Phong Đức với ánh
mắt hoài nghi: “Ngươi bán rẻ ta?”
Bán rẻ? Hai chữ đó làm cho Lý
Phong Đức chỉ biết bật cười, thế nhưng không biết tại sao, lời anh ta
muốn nói lại không nói ra được, các mạch máu trong cơ thể như đang sôi
lên.
Lúc này cơ thể Lý Phong Đức giống như một quả bóng bay được
thổi phồng lên, Lý Uy nhìn mà hai mắt trợn trừng lên, con tim ông ta đập nhanh thình thịch.
Chỉ nghe thấy một tiếng đoàng, cơ thể Lý Phong Đức nổ tung ra, hóa thành một đống bụi màu trắng.
Đám bụi đó dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời nhìn trông rất kì lạ, Lý Uy nhìn mà hai mắt đơ ra như một kẻ mất trí.