Chưa được bao lâu,
Nhạc thị trưởng liền tới rồi! Ông ta vừa tới đã nhìn thấy vợ con mình
đang đứng ở giữa, vừa nhìn đã biết là gây chuyện rồi!
Nhạc Chính Hạo vừa nhìn, sắc mặt đã trở nên khó coi, bước về phía trước.
“Ba!” ngay khi nhìn thấy Nhạc Chính Hạo đến, Nhạc Linh đột nhiên như tìm được chỗ dựa vững chắc, chạy lên phía trước nắm lấy cánh tay ông ta, khi
ngước mắt lên nhìn, hai mắt long lanh mọng nước.
Ngọc Tình và
Phong Nhã Trần nhìn nhau cười. Hai mẹ con nhà này đúng là một đôi diễn
viên có tài, không, diễn viên còn chẳng bằng bọn họ! Giống như Nhạc
Linh, Lưu Hâm cũng cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, nước mắt chảy ra thành hàng,
không hề kêu than mà chỉ thút thít dường như phải chịu ấm ức ghê ghớm
lắm.
Nhạc Chính Hạo nhìn thấy cô con gái yêu quý chịu thiệt thòi, đột nhiên cảm thấy thương xót vô cùng. Đôi mắt dữ như mắt hổ của ông ta nhìn lên, hôm nay ông ta phải xem xem ở cái đất của ông ta ai dám bắt
nạt vợ con ông ta! Phải biết rằng Nhạc Linh là đứa con gái mà ông ta yêu thương và chiều chuộng nhất! Hơn nữa lại là cháu dâu tương lai của tập
đoàn Phong Thị.
Ánh mắt ông ta khẽ liếc, cuối cùng hướng về phía Ngọc Tình và Phong Nhã Trần đang nắm tay nhau đứng đó.
“Ba!” khi mà Nhạc Chính Hạo đang ngạc nhiên sao chuyện gì mà lại liên quan cả tới Phong Nhã Trần thì Nhạc Linh mếu máo nói: “Ba, không phải tại anh
Trần, anh ấy chỉ là do bị người ta lừa thôi, không phải anh ấy thật lòng muốn làm vậy đâu!”
Nhạc Linh đúng không hổ danh được mẹ cô ta
bồi dưỡng, chỉ một hai câu nói mà đã đẩy được Phong Nhã Trần ra khỏi
cuộc chiến. Quả nhiên Nhạc Chính Hạo nghe thấy vậy đã đem tất cả sự tức
giận, phẫn nộ trút lên đầu Ngọc Tình.
“Ngươi là con cái nhà ai?
Sao lại ở cái nơi như thế này bắt nạt Linh nhi nhà ta!” Nhạc Chính Hạo
nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, dường như đã định tội cho cô.
Ngọc
Tình nghe thấy vậy nhướn mày cười lạnh lùng. Quả nhiên không phải người
một nhà thì không cùng vào một cửa. Mấy cái người này đúng là đủ rồi
đấy! Kiêu căng tự đại rồi nhằm hết vào tôi để mà thể hiện đấy à!
Chẳng đợi Ngọc Tình nói, Phong Nhã Trần liền lập tức trả lời: “Chú Nhạc, xin
chú hãy chú ý từ ngữ của mình! Phải biết rằng với tư cách là kẻ bề trên
mà tùy ý nhúng tay tham gia vào chuyện của những người nhỏ tuổi thế này
đã là không đúng rồi, huống hồ hôm nay gọi chú tới không hề có liên quan gì tới Tình Tình, là do cháu mời chú đến!”
Phong Nhã Trần vừa mở miệng Nhạc Chính Hạo liền kìm nén cơn giận, sắc mặt có vẻ bớt khó coi
nhìn Phong Nhã Trần: “Tiểu Nhã Trần nói đúng, là do chú không đúng. Sao
vậy, cháu tìm chú tới có việc gì thế?”
Ngọc Tình nhìn thấy thái
độ ông ta thay đổi đột ngột tự nhiên phải bật cười, chắc xem kinh kịch
mới được xem biến mặt nhanh như vậy! Đúng là đủ rồi đấy! Ghê tởm hết mức có thể diễn tả!
Suy nghĩ của Ngọc Tình Nhạc Chính Hạo không hề
hay biết, kể cả ông ta có biết đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nheo
mày. Phải biết rằng tập đoàn Phong Thị là một tập đoàn lớn đang vươn ra
cả nước ngoài, nếu như không phải Phong lão gia còn nể tình cũ thì tổng
bộ của tập đoàn Phong Thị sớm đã rời đi nơi khác rồi. Và chính vì sự ở
lại của bọn họ, nên hàng năm thành tích chính trị của ông ta mới vô cùng tốt.
Phong Nhã Trần là cháu đích tôn của Phong gia, là người kế
nhiệm tập đoàn Phong Thị trong tương lai, đương nhiên ông ta không thể
đắc tội với cậu, bằng không sau này Phong gia không ủng hộ sự phát triển kinh tế của thành phố X, thành tích chính trị của ông ta không được giữ vững hoặc giảm đi, vậy thì cả cuộc đời của ông ta bị phá vỡ tại đây
rồi!
Vì vậy ông ta chắc chắn phải nể mặt! Huống hồ đứa con gái
ngoan ngoãn này của ông ta sau này còn được gả cho Phong gia, đắc tội
với ai chứ ngàn vạn phần không được đắc tội với Phong Nhã Trần.
Dường như biết được tính toán của Nhạc Chính Hạo, Phong Nhã Trần cười lạnh
lùng: “Chú Nhạc nói thế cháu Nhã Trần đây không dám nhận! Hôm nay cháu
mời chú Nhạc tới đây nguyên nhân chủ yếu là muốn nói Phong Nhã Trần cháu sẽ không lấy một đứa trẻ là con hoang không rõ cha mình là ai làm vợ,
cháu muốn hủy hôn ước!”
Không rõ cha mình là ai! Đứa con hoang!
Hủy hôn ước! Từng câu từng chữ như đập vào mặt Nhạc Chính Hạo, đột nhiên sắc mặt ông ta trầm xuống! Còn đứng bên cạnh ông ta – Nhạc Linh, nước
mắt rơi xuống như mưa.
Con gái của Nhạc Chính Hạo mà lại không rõ cha mình là ai, là một đứa con hoang? Cái tên tiểu tử này coi ông ta đã chết rồi sao? Lại còn đòi hủy hôn ước! Hôn ước là do ông ta và cha cậu
định ra! Cậu ta nói hủy là hủy được sao?
“Nhã Trần! Cháu nói lời
như thế là quá đáng rồi đấy! tuy Phong gia cháu sản nghiệp lớn! Thế
nhưng Nhạc gia ta cũng không phải là kẻ yếu!Cháu đứng trước mặt ta nói
con gái ta không rõ cha là ai! Cháu ném ta đi đâu rồi hả?”
Nhạc
Chính Hạo nhịn cơn giận tốt hơn Lưu Hâm, ông ta không hề gầm lên hay
quát tháo, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Phong Nhã Trần nói dứt khoát
từng câu từng chữ: “Những lời hôm nay cháu nói cha cháu có biết không?
Cháu phải biết rằng, lúc trước hôn ước của cháu và Linh nhi là do ta và
cha cháu định! Việc này không đến lượt cháu nói!”
Phong Nhã Trần
nhìn Nhạc Chính Hạo phát chán cả đi, nhưng cũng không có ý định nhường
bước! Cậu nhìn thẳng vào mắt Nhạc Chính Hạo, khẽ cười: “Chú Nhạc, sự
việc hôm nay xảy ra ở nơi như thế này, cháu không phải cố ý làm cho chú
lúng túng khó xử mà là nhân phẩm của phu nhân và con gái chú đúng là làm cho cháu không thể làm khác, hơn nữa cháu cũng có được một số tin tức,
vì vậy mới nói ra những lời đó. Còn về việc hôn ước đương nhiên cháu sẽ
nói rõ với ba cháu, về điểm này chú Nhạc cứ yên tâm đi ạ!”
Nói
một tràng, Phong Nhã Trần nói không cho đối phương có sự lựa chọn nào
khác, tất cả đều thỏa đáng, thái độ đó, bộ dạng đó làm cho Nhạc Chính
Hạo không bắt bẻ được gì. Ông ta bối rối liếc nhìn Lưu Hâm và Nhạc Linh, có chút nghi hoặc: Linh nhi ngoan ngoãn như thế, sao lại bị nói là nhân phẩm không tốt! Nghĩ tới đây, ông ta quay đầu đang định nói gì đó.
Đúng lúc này, tiếng nói của Phong Nhã Trần lại vang lên: “Chú Nhạc, không có lửa làm sao có khói, hôm nay, hôm nay trước mặt chú cháu nói hết ra
cũng là vì không muốn chú cứ bị lừa mãi thế, vì vậy chú Nhạc, chú hãy
điều tra cho kĩ, đừng để bị người ta lừa mãi như thế!”
“Đương
nhiên, nếu sự thực được chứng minh, lời của cháu nói là sai, vậy thì
cháu sẽ xin lỗi chú Nhạc đồng thời bồi thường cho chú!” mỗi câu nói của
Phong Nhã Trần đều đánh thẳng vào tâm lý của Nhạc Chính Hạo. Sau cùng
thậm chí còn nói: “Chú Nhạc, chú xem đã muộn thế này rồi, chú hãy đưa
Nhạc Linh và Nhạc phu nhân về đi. Hứng thú của mọi người đều bị bọn họ
làm hỏng hết cả rồi!”
Phong Nhã Trần thực ra chưa hề điều tra về
sự việc này, với tính cách của cậu ấy, cậu ấy không thèm đi điều tra
những việc như thế này, và cậu cũng không có hứng thú để lấy Nhạc Linh!
Phong Nhã Trần cậu sinh ra đã là người nổi trội và đặc biệt, từ khi nào
mà hôn nhân của cậu lại do người khác làm chủ chứ?
Cậu nói chắc
chắn như vậy với Nhạc Chính Hạo, bởi vì cậu tin vào Ngọc Tình. Ngọc Tình không phải là người bịa đặt, người chuyên đi gây rắc rối! Nếu cô đã dám nói ra thì chứng tỏ cô đã có đủ bằng chứng để chứng minh Nhạc Linh
không phải là con gái đẻ của Nhạc Chính Hạo!
Nghĩ tới đây, Phong
Nhã Trần đột nhiên lại thấy có chút may mắn, may vì người con gái này là của cậu, là người con gái mà cậu yêu sâu sắc, bọn họ không phải là kẻ
thù của nhau, bọn họ sẽ là những người thân thiết nhất trên thế giới
này!
Trên mặt Phong Nhã Trần vô tình hiện lên một nụ cười hạnh
phúc, cậu quay đầu nhìn Ngọc Tình vẫn đang đứng yên lặng ở đó, cười hài
lòng.
Nhạc Chính Hạo hiểu Phong Nhã Trần, cái tên tiểu tử này
chưa bao giờ sống đúng với độ tuổi của nó! Nếu cậu đã dám nói ra chứng
tỏ nhất định là có việc này thật, vậy thì lẽ nào Nhạc Linh thực sự không phải là con gái đẻ của bản thân mình?
Nhạc Chính Hạo quay đầu
liếc nhìn Lưu Hâm, Lưu Hâm nhìn thấy Nhạc Chính Hạo quay lại nhìn, theo
bản năng bà ta cúi đầu né tránh đi ánh mắt đó, nước mắt lẳng lặng chảy
ra.
Nhạc Chính Hạo thấy vậy, đồng tử mắt lóe lên một sự trầm tư.
Ông ta khẽ cười, quay đầu lại nhìn Phong Nhã Trần: “Trẻ con tranh cãi
với nhau đương nhiên chú sẽ không để ý đâu. Vậy chú về trước đây! Các
cháu cứ từ từ mà chơi nhé!”
Nhạc Chính Hạo nói xong, quay người
rời đi. Ở phía sau Lưu Hâm kéo tay Nhạc Linh đi theo. Nhạc Linh bị lôi
đi nhưng đầu vẫn quay lại nhìn Phong Nhã Trần. Cô không hiểu, không hiểu tại sao anh Trần lại đối xử với bản thân mình như vậy, tại sao nói cô
là đứa trẻ không rõ cha, rõ ràng cô là thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng mà!
Lưu Hâm nhìn bộ dạng này của Nhạc Linh, quay đầu nhìn chằm
chằm như muốn ăn thịt Ngọc Tình, ánh mắt thù hận lóe lên. Cái đồ tạp
chủng, dám làm cho con gái ta không vui, ngươi nhất định sẽ chết không
có chỗ chôn!
Ngọc Tình cảm nhận được ánh mắt của Lưu Hâm, cô ngẩng đầu lên nhìn lại, trong ánh mắt là sự chế giễu: “Tôi đợi đấy!”
Đôi môi cô khẽ động đậy nói ra ba từ ngắn gọn, lập tức Lưu Hâm thu về ánh mắt kéo tay Nhạc Linh đi ra khỏi Vân Đỉnh.
Mọi người xem hết kịch hay thì đương nhiên tản hết đi. Nhưng ngày mai trang đầu các báo lại có tin tức hay đây!
Đợi tất cả mọi người tản hết đi rồi, Phong Nhã Trần mới liếc ánh mắt nhìn
về phía Phác Vũ: “Vừa nãy cảm ơn tiên sinh đã giúp đỡ!”
Cậu bé
nói lịch sự nhưng rất lạnh nhạt, bây giờ giường như cậu có thể hoàn toàn tự tin là bạn trai của Ngọc Tình để nói rồi, cái bộ dạng của cậu như
đang tuyên bố với tình địch: người con gái này là của tôi, anh đừng có
mà có ý đồ gì khác!
Phác Vũ nhìn thấy ánh mắt thù địch của Phong
Nhã Trần, đột nhiên cười gượng: “Không sao, tiểu thiếu gia không cần
khách sáo, tôi chỉ làm việc nên làm mà thôi!”
Phong Nhã Trần gật đầu, nhìn Phác Vũ, ánh mắt ngầm cảnh cáo: tốt nhất là như vậy!
Phác Vũ nhìn Phong Nhã Trần như vậy, đột nhiên phát hiện, Ngọc Tình và Phong Nhã Trần dường như là một cặp trời sinh vậy. anh nhìn Phong Nhã Trần
với vẻ thất vọng và sau đó gật đầu.
Lúc này ánh mắt của Ngọc Tình cũng nhìn vào Phác Vũ: “Cảm ơn sự giúp đỡ của tiên sinh, nói gì thì
nói, nếu không có sự xuất hiện của tiên sinh, chắc có lẽ tôi sớm đã bị
đuổi ra ngoài rồi!”
Ngọc Tình khẽ cười, ánh mắt liếc nhìn thản
nhiên. Phác Vũ không nhìn thấy trong ánh mắt cô với sự vui mừng, sự ấm
áp, sự cuốn hút.... ngày hôm qua đâu nữa, tất cả đều không còn nữa, giờ
phút này cô nhìn anh như nhìn một người thực sự hoàn toàn xa lạ.
“Không....không có gì!” Ấp a ấp úng, cuối cùng anh vẫn cố nói nốt được một câu: “Tiểu tiểu thư khách sáo rồi!”
“Vâng!” Ngọc Tình gật đầu, không nhìn thêm anh ta nữa, quay đầu nhìn Phong Nhã
Trần trong bộ dạng tiểu hoàng tử, nói hùng hổ: “Nói. Anh tới đây làm
gì?”
Phong Nhã Trần nhìn cô trợn mắt nhìn bản thân mình, cái bộ
dạng đó nhưng như mắng yêu vậy, cậu bật cười, đưa tay ra xoa xoa đầu cô: “Đương nhiên là tới để giúp em rồi!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy lập tức bĩu môi: “Có ma mới tin anh, anh làm sao biết em tới đây!” cô không nói Phong Nhã Trần còn quên hỏi cô.
Cậu bé cũng nhướn mày lên hỏi cô: “Nói, tại sao em lại tới đây?”
Ngọc Tình nghe thấy cậu hỏi vậy hơi sững người ra, sau đó nhìn Phong Nhã
Trần với vẻ oan ức lắm: “Lại còn nói nữa, đều tại anh ấy, nếu không phải anh không quan tâm em thì em lại tới đây để nhìn các anh đẹp trai à?
Cái anh giám đốc vừa nãy cũng khá đúng không, em cưới về nhà làm anh em
với anh nhé, có được không hả?”
Ngọc Tình nói, khẽ cười trêu chọc Phong Nhã Trần, còn đứng ở bên cạnh chưa rời đi, Phác Vũ vểnh tai lên
mà nghe. Anh ta dường như không hề có chút phản cảm nào khi nghe Ngọc
Tình nói sẽ cưới anh ta về, không biết tại sao, lúc này anh ta không hề
thấy tức giận, ngược lại trong đầu còn đang có suy nghĩ kẻ mạnh sẽ là kẻ được quyết định, chỉ cần là kẻ mạnh, đủ mạnh. Đàn ông có thể cưới năm
thê bảy thiếp, vậy thì đàn bà đương nhiên cũng có thể.
Phong Nhã
Trần nghe thấy Ngọc Tình nói vậy, đôi mắt cậu ta nheo lại, quay ra nhìn
Phác Vũ, rồi lại quay đầu nhìn Ngọc Tình: “Em cứ thử xem!”
Vừa
nãy khi nhìn ánh mắt của cô gái này nhìn Phác Vũ cậu đã cảm thấy có gì
đó không đúng, vì vậy bây giờ đương nhiên cậu có thể nghe ra trong câu
nói của Ngọc Tình là nửa đùa nửa thật. Cậu quay đầu lại nhìn Ngọc Tình
nhưng không hề so đo tính toán gì với suy nghĩ của cô: “Em cứ thử xem
rồi biết anh sẽ đối xử với anh ta như thế nào?”
Phác Vũ nghe thấy vậy, hai tai đột nhiên rũ xuống, anh quên mất, trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều giống như anh, nghĩ rồi anh gượng cười, anh
đang nghĩ lung tung cái gì vậy chứ!
Ngọc Tình nghe thấy Phong Nhã Trần nói thì đơ người ta, sau đó cười rạng rỡ: “He he, đương nhiên là không dám rồi!”
Phong Nhã Trần nhìn bộ dạng con gái hiếm có của Ngọc Tình, đương nhiên không
so đo với cô thêm làm gì, kéo tay cô đi ra ngoài: “Đi thôi, anh đưa em
đi gặp một người.”
Hả? hai mắt Ngọc Tình tròn xoe lên, mặc kệ để
cậu kéo bản thân mình đi, kể từ hôm nay, Ngọc Tình chính thức thực sự
đón nhận Phong Nhã Trần, còn Phong Nhã Trần cũng chính thức trở thành
người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô! Kể cả sau này
cô có bao trùm lên tất cả mọi thứ, bên cạnh cô có người khác, cậu đối
với cô cũng là người đặc biệt nhất, người quan trọng nhất.
Và
đương nhiên Ngọc Tình lúc này không hề biết, lúc này trong đầu cậu chỉ
nghĩ sau này nhất định phải coi cho chặt cô, cậu cứ không chú ý một chút là cô đã chạy đi xem soái ca, lại còn tranh chấp với người ta, thế thì
sao được chứ! hức!
Không kể cô có lợi hại như thế nào đi chăng
nữa, không kể cô có phải là đường chủ bang Chim ưng không, trong lòng
cậu cô vẫn là người quan trọng nhất, là người cậu đã chọn chắc rồi! Bất
luận thế nào, nhất định cậu phải bảo vệ cô.
Lúc này Phong Nhã
Trần đang thề rằng sẽ bảo vệ Ngọc Tình cả đời lại không hề biết, có một
ngày, người đàn ông bị cậu cảnh cáo này lại chính là người mà cậu đẩy
người phụ nữ của mình đến với anh ta.
Bởi vì lúc đó cậu yêu cô, đã yêu vào tới tận xương máu.
Ngọc Tình đi theo Phong Nhã Trần lên tới tầng bốn. Trên tầng bốn không còn
là khu vui chơi giải trí hỗn tạp nữa mà là một quán cà phê rất lịch sự.
Ở đây cách âm rất tốt, không còn nghe thấy bất kì âm thanh ồn ã nào, đây
là địa điểm phù hợp nhất cho các quý phu phân thư giãn thảnh thơi.
Ngọc Tình vừa lên tới nơi, nhìn thấy tất cả, lập tức hiểu ra động cơ của
Phong Nhã Trần. Cô lườm cho cậu một cái, còn Phong Nhã Trần thì lại cười toe toét, đưa cô đi vào một căn phòng uống cà phê.
Cậu không chờ đợi thêm được nữa mà muốn chính thức giới thiệu Ngọc Tình cho mẹ mình
biết! Cậu cũng đang rất nóng lòng muốn cưới cô về làm vợ!
Ngọc Tình cảm nhận được sự đắc ý và kiêu ngạo của Phong Nhã Trần, cô chỉ biết khẽ cười, mặc kệ cậu.
Phong Nhã Trần nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một căn phòng rộng rãi sáng trưng đèn,
một người phụ nữ quý phái ngồi lặng lẽ ở đó, nhìn thấy Phong Nhã Trần,
có chút nổi giận: “Thằng bé này chạy đi đâu đấy hả?”
“Hi hi, mẹ!
Con giới thiệu một người cho mẹ biết nhé!” Phong Nhã Trần kéo tay Ngọc
Tình đi vào, nhìn thẳng vào mẹ mình: “Mẹ, đây là Ngọc Tình, mẹ từng gặp
rồi đấy! Cô ấy sau này sẽ là con dâu tương lai của mẹ đấy!”
Lời
cậu vừa nói ra làm cho không chỉ mẹ của cậu mà còn cả Ngọc Tình cũng
giật mình. Cô đã nghĩ tới việc cậu sẽ giới thiệu cô như thế nào với mẹ
cậu, nhưng vạn phần không nghĩ rằng cậu sẽ nói thẳng ra như thế, Ngọc
Tình đột nhiên đỏ mặt lên.
Con dâu gặp mẹ chồng lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng và có chút sợ sệt, Ngọc Tình không phải là ngoại lệ.
Lúc này cô đỏ mặt, ngẩng đầu lên khẽ cười: “Cháu chào cô ạ! Cháu tên là
Ngọc Tình!” Cô cố gắng giữ cho giọng nói không run, nhìn vẫn với vẻ bình tĩnh. Thế nhưng khuôn mặt đó vẫn để cho người khác nhìn thấy rằng cô
đang rất xấu hổ.
Phong Nhã Trần dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Ngọc Tình, cậu tự nhiên ghé sát môi lại thơm lên má cô.
Mặt Ngọc Tình càng đỏ hơn, cô đơ người ra nhìn Phong Nhã Trần, dường như
không lường trước được cái tên này lại không biết xấu hổ như vậy! Đứng
trước mặt mẹ cậu mà dám hôn cô!
Cái bộ dạng đơ người ra của Ngọc
Tình làm gì còn cái bộ dạng của bà cô ghê ghớm lạnh lùng kia nữa, làm gì còn có cái bộ dạng với những hành động quyết đoán và dứt khoát của một
đặc ông. Lúc này cô chỉ là một cô bé đơn thuần hơn bao giờ hết.
Mẹ của Phong Nhã Trần nhìn bộ dạng này của Ngọc Tình chỉ bật cười, cái con bé này đúng là buồn cười quá đi thôi!
Trong căn phòng tiếng cười ha ha vang lên, làm cho Ngọc Tình thấy choáng váng, mặt cô đỏ như quả gấc.
Phong Nhã Trần nhẹ nhàng tiến lại gần cô: “Không ngờ rằng em lại dễ đỏ mặt như vậy! Đáng yêu chết đi được!”
Ngọc Tình nghe thấy lời đó cô quay ra ném cho Phong Nhã Trần một cái lườm,
đều là cậu, hại cô xấu hổ trước mặt mẹ cậu. Ngọc Tình khẽ hít một hơi
thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nhìn mẹ của Phong Nhã Trần khẽ cười:
“Để cô chê cười rồi ạ!”
Thái độ lễ phép, lịch sự của Ngọc Tình
làm cho mẹ của Phong Nhã Trần ngạc nhiên và tò mò, muốn làm con dâu bà
ta, ngượng ngùng mà đỏ mặt, con trai bà thích là đủ rồi. Nhưng muốn làm
phu nhân tương lại của Phong Thị, đương nhiên phải duyên dáng, phải độc
lập! Cô có thể không có gia thế hùng mạnh, nhưng nhất định gia đình phải trong sạch, cô phải dễ thương đáng yêu, điều quan trọng nhất là có thể
giúp đỡ và gánh vác cùng với Phong Nhã Trần.
Với ánh mắt vô cùng
tự tin của mẹ Phong Nhã Trần đương nhiên là đã nhắm Ngọc Tình rồi. Ngọc
Tình khá hơn nhiều so với Nhạc Linh. Lúc trước nếu không phải cha Phong
Nhã Trần nể mặt người ta bảo bà ta đưa Phong Nhã Trần đi gặp Nhạc Linh
thì bà ta đã không đi. Bây giờ xem ra có vẻ thực sự có thu hoạch không
hề nhỏ!
“Đừng khách sáo, Tiểu Tình!” mẹ của Phong Nhã Trần khẽ
cười, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, một vẻ duyên dáng, quý phái: “Ngồi xuống đi, cô họ Hàn, cháu có thể gọi cô là cô Hàn.”
Ngọc Tình đột nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, gọi một câu hơi ngập ngừng: “Cô Hàn!”
Phong Nhã Trần ngồi bên cạnh nhìn hai người có vẻ hòa hợp với nhau, cậu nở nụ cười vui mừng, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào, cậu biết mà, Tình Tình xuất
sắc như vậy, nhất định mẹ cậu sẽ thích cô ấy!
Nụ cười tự hào và
hạnh phúc của Phong Nhã Trần, Ngọc Tình và Hàn Y Lâm đương nhiên đều
nhìn thấy, nhưng cả hai chẳng ai thèm để ý tới cậu.
“Tiểu Tình, nhà cháu có mấy anh chị em!” Hàn Y Lâm đưa cho Ngọc Tình một cốc nước hoa quả, cười cười hỏi.
“Chỉ có một mình cháu thôi ạ!” Ngọc Tình khẽ cười, ngoan ngoãn trả lời. Ngọc Tình không hề có chút lúng túng hay xấu hổ gì khi thấy Hàn Y Lâm hỏi về gia đình mình. Dù gì cô đã chọn Phong Nhã Trần, đương nhiên sẽ phải
tiếp nhận những người nhà cậu và cũng phải cho người ta biết về gia cảnh mình. Bây giờ người ta hỏi lịch sự một số vấn đề như vậy cũng là điều
hết sức bình thường. Và Ngọc Tình cũng thích có vấn đề gì thì cứ hỏi
thẳng trước mặt nhau. Bản thân cô không chấp nhận được người cứ nói đông nói tây sau lưng cô.
“Ừm, nghe Nhã Trần nói, ba mẹ cháu đều là công nhân?” Hàn Y Lâm vẫn nhoẻn cười, tiếp tục hỏi.
“Đúng ạ! Ba mẹ cháu đều làm việc ở công trường.” Ngọc Tình khi nói về ba mẹ
mình không hề có một chút tự ti nào, ngược lại ánh mắt cô còn thể hiện
sự hạnh phúc và ấm áp.
Hàn Y Lâm thấy vậy càng hài lòng hơn: “Ừm, thực ra tập đoàn Phong Thị cũng khá lớn, cháu có thể bảo ba mẹ cháu đến đó làm việc, cô có thể giúp bọn họ sắp xếp.”
Ngọc Tình vừa nghe
thấy thế, đơ người ra, sau đó khẽ cười: “Cháu cảm ơn ý tốt của cô, nhưng cháu thấy ba mẹ cháu ở đó làm việc cũng tốt, tuy tập đoàn Phong Thị lớn nhưng cháu nghĩ ba mẹ cháu chắc là không đảm nhiệm được công việc đâu
ạ! Lại nói, cháu nghĩ ba mẹ cháu nhất định cảm thấy ở chỗ hiện tại sẽ tự tại một chút!”
Ngọc Tình nói trôi chảy vẻ rất hiểu chuyện làm
cho Hàn Y Lâm cười cười, bà ta gật đầu: “Cách nghĩ của cháu khá lắm!” bà ta nói xong chỉ ngồi lặng lẽ nhìn cô không nói gì. Cứ nhìn như vậy càng nhìn càng thấy ưng mắt, mong cho con trai mình mau lớn để cưới về đứa
con dâu ưng ý này! Ừm, trở về nhất định phải giúp con trai xóa bỏ hôn
ước, cái con bé Nhạc Linh đó còn bé tí, nhưng vừa nhìn đã biết ngoài thể hiện một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một kiểu, so với Ngọc Tình thì
còn kém xa.
Sau khi quyết định như vậy, bà ta ngồi nói chuyện với Ngọc Tình, sắc mặt dịu dàng, làm cho Ngọc Tình nhìn cũng thấy trong
lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngọc Tình nhìn bộ dạng nhẹ nhàng,
lời nói ấm áp của Hàn Y Lâm, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới Lưu Hâm,
cùng là phụ nữ nhà danh giá, sao lại khác xa nhau tới vậy!? Ừm, đây nhất định là sự khác nhau của kẻ thứ ba và của người đoan chính.