Thời gian cứ thế trôi đi từng ngày, đã nửa tháng kể từ ngày Ngọc Tình đi tới Vân Đỉnh. Ngày hôm nay là ngày mùng một.
Bây giờ Ngọc Tình đã bỏ việc chạy bộ buổi sáng mà hàng ngày cô sẽ ở trong
không gian chạy một vòng lớn, sau đó đi ra vệ sinh cá nhân và ăn sáng.
Hôm nay vừa mới sớm ra, cô ăn bữa sáng xong liền đi ra ngoài. Hôm nay
chính là ngày mở cửa chợ bán đấu giá hoa.
Tuy cô không phải là
chủ của chợ hoa trên danh nghĩa, nhưng vẫn muốn đi xem xem thế nào. Dù
sao thì cô cũng mới là chủ thực sự của nó. Ngọc Tình vừa ra khỏi con hẻm liền nhìn thấy Phong Nhã Trần đứng ở đó, cười cười giơ tay lên vẫy.
Bước chân của Ngọc Tình đột nhiên khựng lại, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhỏ phía không xa, miệng đang cười toe toét. Cuộc đời này của cô có cậu
luôn ở bên cạnh thì còn gì may mắn hơn.
“Tình Tình, hôm nay chợ
hoa mở cửa, sao em lại đi xem vậy?” Phong Nhã Trần thắc mắc không hiểu,
với tính cách của Ngọc Tình, dù có là trung tâm tâm thương mại khánh
thành hay chủ tịch nước đăng vị cô cũng chẳng thèm xem, đằng này chỉ là
một chợ hoa cỏn con mở cửa mà cô cũng lại muốn đi xem.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, khẽ cười, nói lấp lửng: “Vì....không nói cho anh biết đấy!”
Hiếm khi mới thấy Ngọc Tình đùa, điều này làm Phong Nhã Trần đơ người ra,
rồi cậu lại cười ha ha, thôi được rồi, dù cô có thể nào thì cậu cũng yêu cái cô tiểu nha đầu này đến chết.
Đi lên phía trước, Phong Nhã
Trần nắm lấy tay Ngọc Tình: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem, anh phải xem xem cái chợ Thụy Tình đó có gì đặc biệt! Thụy Tình, Thụy...Tình?” nói
rồi Phong Nhã Trần đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn
Ngọc Tình: “Tình Tình, cái chợ đấu giá đó không phải do em mở đấy chứ?”
Ngọc Tình cười tươi nhìn cậu, cô biết chắc cái tên thông minh này nhất định sẽ đoán ra, quả nhiên không ngoài dự đoán.
“Woa, không ngờ rằng Tình Tình của anh còn là một tiểu đại gia đấy!” Phong
Nhã Trần chu mỏ hôn cô một cái, nói phô trương khen ngợi!
“Thôi
được rồi đấy cháu đích tôn nhà Phong gia!” Ngọc Tình lườm yêu cậu một
cái: “Anh đừng có mà khoa trương như thế, em có một tí tẹo chẳng bằng
cái móng tay Phong gia nhà anh.”
“He he.” Phong Nhã Trần cười
ngốc nghếch, sau đó nhìn Ngọc Tình chăm chú: “Tình Tình, cho dù em không có gì cả, trong mắt anh, em vẫn là nhất!”
Phong Nhã Trần nói
từng câu từng chữ đều như đi vào lòng Ngọc Tình, bước chân cô đột nhiên
dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Phong Nhã Trần.
Phong Nhã Trần tuy
khẽ cười nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sự nghiêm túc và sự kiên định như thể sẽ không bao giờ thay đổi trong mắt cậu ấy.
Ngọc Tình nhoẻn
miệng cười, không nói gì, chỉ dùng lực hơn nắm chặt lấy tay cậu. Được,
chỉ cần anh không rời xa em thì cả đời này nhất định em cũng sẽ không
rời xa anh.
Phong Nhã Trần cảm nhận được Ngọc Tình đang dùng lực, miệng cậu khẽ mấp máy: được!
Hai người không ai nói thêm lời nào, lặng lẽ bước đi. Trời bắt đầu có những bông tuyết nhỏ xíu rơi xuống, những bông tuyết bay nhè nhẹ, rơi xuống
đầu, xuống mặt, xuống quần áo hai người. Tuy là trời đang rất lạnh,
nhưng bọn họ lại thấy hơi ấm từ trong lòng bàn tay chạy sâu vào tận con
tim.
Dường như cứ thế này, nắm tay nhau bước đi là có thể cùng nhau đi tới lúc đầu bạc răng long, đi tới cùng trời cuối đất.
Thỉnh thoảng hai người lại quay đầu nhìn nhau cười, cái bộ dạng hạnh phúc
trong lặng lẽ đó làm người khác không thể không nghĩ, hai người này nhất định là đã được trời chọn rồi, nhất định đời này sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Hai người nắm tay nhau khẽ cười mãi cho tới khi đi tới chợ bán đấu giá.
Lúc này ở cửa chợ bán đấu giá đang trải một tấm thảm đỏ dài, tấm biển treo
trên cao vẫn được bao lại bởi một mảnh vải đỏ, hai bên cổng xếp đầy
những lẵng hoa, giỏ hoa chúc mừng, chỉ đợi tới lúc kéo tấm vải xuống
khánh thành nữa thôi.
Với tư cách là ông chủ, lúc này Tiêu Thần
đã đứng đợi ngoài cửa, lặng lẽ đợi giờ lành tới. Anh ta nở nụ cười nhàn
nhạt trên môi để chào hỏi mỗi vị khách. Mọi hành động đều rất lịch sự và vừa phải.
Ngọc Tình nhìn, lần đầu tiên cô thấy có hứng thú với
thân thế của Tiêu Thần. Từ hành động và khí chất của Tiểu Thần có thể
nhìn thấy, anh ta nhất định xuất thân từ gia đình danh giá. Nhưng rốt
cuộc đã có biến cố gì xảy ra mà dẫn tới cảnh nhà mất, cha mẹ không còn
thế này? Lần đầu tiên Ngọc Tình có suy nghĩ muốn biết. Cô đột nhiên cảm
thấy cô đưa Tiêu Thần vào thế giới hắc đạo là đúng, bởi vì cô tin Tiêu
Thần nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua mối hận thù này!
Đúng như
cô nghĩ, lúc này Tiêu Thần đang tiếp đón khách khứa, anh ta nhìn những
vị khách là những doanh nhân thành đạt, những người với nét mặt tự hào
và mãn nguyện. Trong lòng anh ta đột nhiên lại trùng xuống. Dựa vào cái
gì, dựa và cái gì cha mẹ anh cả đời quang minh, đáng kính mà lại gặp
phải cái chết thảm hại, để lại anh ta và chị gái lưu bạt khắp nơi! Còn
bọn họ với những thủ đoạn dơ bẩn thì lại có thể có được cuộc sống sung
sướng?
Ngọc Tình cảm nhận được suy nghĩ lúc này được phát ra từ
ánh mắt Tiêu Thần. Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng: “Tiêu Thần, anh an phận một chút cho tôi!” đột nhiên cô phát ra sức mạnh tinh thần truyền đạt
thông tin tới Tiêu Thần.
Tiêu Thần giật mình, quay đầu ra nhìn,
chỉ nhìn thấy Ngọc Tình đứng ở một nơi không xa đang nhìn chằm chằm vào
anh ta. Anh ta cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thật là đáng sợ, cái cô bé này tại sao đến anh ta nghĩ gì mà cô đều biết rõ như vậy!
Ngọc Tình chỉ nhìn chẳm chằm vào anh ta không nói gì, xem ra cái tên Tiêu
Thần này vẫn phải dạy bảo cho một trận, anh ta cứ thế này rất dễ bị lợi
dụng. Người như vậy giữ lại bên mình không phải chuyện tốt!
Phong Nhã Trần và Ngọc Tình không giống nhau, cậu ta không có bất kì khả năng đặc biệt nào. Nhưng cậu lại chiến thắng với một trái tim tinh tế và
nhạy cảm. Dường như ngay giây phút đầu tiên cậu đã cảm nhận được rằng
Ngọc Tình không vui.
Cậu đem ánh mắt nhìn theo, đương nhiên là
nhìn thấy Tiêu Thần xuất hiện với tư cách ông chủ. Đôi lông mày của cậu
hơi nheo lại, chẳng trách Ngọc Tình tức giận, người thế này đúng là
không chịu được thật! Tuy biết rằng Ngọc Tình chọn một người thế này để
thay thế cho cô nhất định cũng có nguyên nhân, nhưng người này đúng là
còn cần phải được trải nghiệm, rèn luyện.
Ánh mắt Ngọc Tình rời
khỏi Tiêu Thần, bắt đầu hướng về phía các vị khách. Những vị khách này
đều được Ngọc Tình chọn lựa kĩ càng, từ nhiều góc độ khác nhau mà nói,
những người này đều là những người mà Ngọc Tình cho rằng có thể tạo được mối quan hệ có ích sau này. Khi Ngọc Tình nhìn thấy Lão Triệu – người
mua chậu cúc Kim Sa của cô và người đã từng giúp cô – Lão Trần, cô liền
nở nụ cười tươi bước tới.
“Ông Trần, Ông Triệu, hai ông đến rồi đấy ạ!” Ngọc Tình cười cười, bộ dạng nhiệt tình ngoan ngoãn.
“Ừm, Tiểu Ngọc nha đầu. Cái chợ đấu giá hoa này là thế nào?” lão Trần nhìn thấy Ngọc Tình, vừa cười vừa hỏi.
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của lão Triệu và những người khác liền hướng về phía Ngọc Tình, nói vẻ như không tin vào tai mình: “Lão Trần, ý ông
muốn nói, chợ đấu giá hoa này là của Tiểu nha đầu đây?”
Lão Trần
không nói gì, chỉ nhìn Ngọc Tình vẻ sâu sắc. Con bé nha đầu này đúng là
không chỉ nhìn biểu hiện, trong chuyến đi Côn Minh, ông ta đã nhìn thấu
cô rồi.
Con bé nha đầu này chẳng khác nào một con sói tinh ranh!
Nó vô tình có thể lôi bạn vào cuộc chơi, sau đó nó còn có thể dùng bạn
để trục lợi cho nó mà bạn không hề hay biết.
Ngọc Tình dường như
ngay tức khắc có thể hiểu được suy nghĩ của ông Trần, thực lòng thì cô
không muốn lén lút đọc trộm suy nghĩ trong lòng người khác, chỉ là ánh
nhìn của lão Trần nhìn cô đã hiện lên tất cả.
Cũng là bất đắc dĩ, trong đầu Ngọc Tình chỉ cảm thấy có ba đường kẻ màu đen trượt ra, mồ
hôi lã chã. Cô thực sự không hề xấu xa như vậy đâu có biết không hả? Lúc trước khi ở Côn Minh, nếu không phải vì cha con cái tên họ Hồng đó gây
phiền phức cho cô thì sao cô có thể ra tay chống lại bọn họ. Tuy là ra
tay hơi ác độc một chút, vừa mới động tay là một hòn đá quý lớn, lên đến cả tỷ nhân dân tệ, nhưng đó là do bọn họ tự nguyện mà, cô không hề ép
đặt cược có đúng không nào?
Đối với ý nghĩ của Ngọc Tình, một
chút lão Trần cũng không hề biết, ông ta chỉ là đang nghĩ, cái con nha
đầu quỷ này lại đang ý đồ gì đây!
Đây đúng là oan cho Ngọc Tình quá, cô chỉ là thực lòng muốn tạo quan hệ mà thôi, sao lại nghĩ cô có ý đồ xấu xa gì chứ!
Ngọc Tình cười hi hi: “Chợ đấu giá hoa này là do cháu mở, có điều đây là một bí mất, các ông phải giữ bí mật giúp cháu đấy!” Ngọc Tình vừa nói vừa
cố ý chớp chớp mắt, thể hiện rằng mình mới là một cô bé bảy tuổi thôi,
tuyệt đối không có ý đồ xấu xa gì cả!
“Ha ha, tiểu nha đầu khá
lắm!” lão Triệu vừa nghe thấy, đột nhiên cười lớn. Vừa cười ánh mắt ông
ta vừa nhìn Ngọc Tình, thậm chí còn lọt cả ra phía sau – nhìn vào Phong
Nhã Trần. Ấy, đây chẳng phải là cháu đích tôn của Phong gia sao, đến đây làm cái gì vậy?
Phong Nhã Trần là một nhân vật lúc nào cũng rạng rỡ ở mọi nơi, vì vậy không kể ở đâu, sự xuất hiện của cậu cũng đều gây
sự chú ý.
Không chỉ có lão Triệu, còn cả lão Trần và lão Lý đứng phía sau cũng đã đều nhìn thấy Phong Nhã Trần.
Phong Nhã Trần cũng không né tránh, cậu khẽ cười, đi tới bên cạnh Ngọc Tình.
“Cháu chào các ông ạ!” vừa nói cậu vừa cầm lấy tay Ngọc Tình, mọi hành động
không hề có chút ngượng ngùng. Nhưng hành động của cậu đều làm cho ba
ông già phải quay mặt nhìn nhau.
Cái tên tiểu tử của Phong gia
này, tuy mới có tám tuổi nhưng tuyệt đối là một cậu bé ưu tú. Bọn họ
chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cậu.
“Nhã Trần à, cháu thế này là....” lão Lý nhìn thấy Phong Nhã Trần, khẽ mở miệng ngập ngừng.
“Hi hi, quên mất giới thiệu với các ông rồi.” Phong Nhã Trần cười tươi nói: “Đây là Ngọc Tình, sau này sẽ là vợ của cháu ạ!”
Phong Nhã Trần vừa nói dứt lời, ba người đối diện đột nhiên đơ người ra,
không phải chứ.....mới có tí tuổi đầu thế này mà đã biết yêu rồi? cái
tên tiểu tử này sao lại không biết xấu hổ thế chứ.
Nhưng nghĩ
cũng chỉ là nghĩ mà thôi, với lời nói vừa rồi của Phong Nhã Trần, ba
người đó nếu lúc trước coi trọng Ngọc Tình 7 phần thì bây giờ cũng phải
lên tới 9 phần rồi.
Nếu thực sự giống như lời của tên tiểu tử
Phong gia này nói, Phong gia đã nhắm Ngọc Tình làm đứa cháu dâu, vậy thì cho dù cái chợ hoa này con bé tiểu nha đầu có dùng nó để chơi cho vui
thì Phong gia cũng nhất định không để cho nó phá sản, ừm.... xem ra
dường như phải xem xét, suy nghĩ việc cùng cô bé hợp tác làm ăn.
Ngọc Tình nhìn thần sắc của ba vị, cô chỉ cười mà không nói gì. Song Phong
Nhã Trần thì lại nhìn Ngọc Tình và có chút bất an trong lòng.
Ngọc Tình thấy bộ dạng đó của cậu, liền nhìn rồi cười, cô dùng lực nắm chặt
lấy tay cậu, thể hiện rằng bản thân cô không tức giận. Cô đúng là có
phần không thích như vậy lắm nhưng dù gì thì hai người họ cũng đã chọn
nhau, chắc chắn. Hơn nữa cô đương nhiên biết rằng Phong Nhã Trần làm vậy là muốn giúp cô, sao cô lại có thể phủ nhận ý tốt của cậu chứ, giận dỗi lại càng không.
Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình thực sự không
giận, đột nhiên thở phào một tiếng, lập tức lại cười. Hễ cậu bé cười là
đôi mắt cũng cười theo, long lanh sáng quắc, Ngọc Tình nhìn vào mà như
bị mê hoặc.
Lại nhớ tới lúc trước khi ở quá cà phê cô nghĩ về
hình ảnh Phong Nhã Trần tới lúc lớn lên. Ừm, Phong Nhã Trần khi lớn lên
nhất định sẽ rất đẹp trai.
Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình đang
nhìn mình như bị mê hoặc, cậu càng đắc ý, cũng nhìn cô và cố tỏ ra đáng
yêu với hai má lúm đồng tiền và nụ cười rạng rỡ.
Nói gì thì nói
Ngọc Tình cũng đã sống trên đời mấy chục năm, sao lại không nhìn thấu
được ý định này của cậu chứ? Nhưng lúc này tâm trạng cô rất tốt, cô nắm
lấy tay cậu, đáp lại cậu bằng một nụ cười rạng rỡ không kém.
Cảnh này thực sự rất hài hòa và đẹp đẽ, kể cả sau này có rất nhiều rất nhiều năm qua đi, khi Phong Nhã Trần nhớ lại cũng đều thấy quãng thời gian
này thật tươi đẹp, thật hạnh phúc.
Hai người không ai nói gì, chỉ nhìn nhau đắm đuối, dường như ánh mắt đã thay hết cho lời muốn nói.
Hình ảnh đẹp đẽ hài hòa này nếu những người bên cạnh nhìn thấy thì đều phải
trầm trồ thốt lên, hai người này thực sự là vô cùng xứng đôi.
Khi mà hai người đang nhìn nhau đắm đuối tình cảm, giờ đẹp cuối cũng đã tới rồi.
Tiêu Thần đi ra từ đám đông, đứng ở vị trí trung tâm.
“Đầu tiên xin cảm ơn các vị khách quý đã tới, tại hạ là ông chủ của chợ bán
đấu giá này, tôi tên là Tiêu Thần.” Tiêu Thần sau khi nói lời chào và tự giới thiệu về bản thân liền cúi người xuống thể hiện sự cảm ơn.
Anh ta đứng thẳng người lên, nhìn vào mọi người nói: “Mọi người đều biết,
gần đây không kể trong nước hay nước ngoài, chợ hoa đều rất nhiều. Cùng
với nhu cầu tăng lên trong cuộc sống, nhu cầu về sắc xanh, cây cối cũng
càng ngày càng tăng lên. Vì vậy chợ hoa của chúng tôi trong tình hình
như vậy đã được sinh ra.”
Anh ta nói xong, khẽ cười: “Tôi nghĩ
các vị nhất định sẽ không hiểu, nhất định sẽ nói bây giờ có chợ hoa, các vị chỉ cần đi tới chợ hoa là được rồi, cần gì còn phải xây dựng nên một chợ bán đấu giá làm gì?” Vừa nói ánh mắt anh ta vừa di chuyển, di
chuyển tới những người đang tò mò và những vị doanh nhân danh tiếng: “Đó là bởi vì có những khi chợ hoa không đủ để làm thỏa mãn nhu cầu của các vị! Còn trong chợ đấu giá hoa của chúng tôi, các vị sẽ có được bất kì
loại hoa nào mà các vị muốn có. Đương nhiên cũng có thể đem những chậu
hoa mình vất vả, dày công chăm sóc tới để bán đấu giá.”
Anh nhìn
mọi người với những ánh mắt tò mò, lại nở nụ cười trên môi: “Tôi cũng
không nói nhiều nữa, bây giờ tôi tuyên bố, chính thức mở cửa chợ đấu giá hoa Thụy Tình!” nói rồi anh ta đi tới phía dưới tấm biển hiệu vẫn đang
được phủ vải đỏ, đưa tay lên kéo tấm vải xuống. Sáu chữ sáng bóng được
lóe lên. Màu chữ là màu đỏ vàng óng ánh kết hợp với tấm biển màu đen,
nhìn rất sang trọng và thần bí.
Ngọc Tình nhìn, gật đầu hài lòng. Những việc nhỏ này cô hoàn toàn không nhúng tay vào để cho Tiêu Thần
làm hết, bây giờ xem ra ngoài việc cô xuất hiện thì mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Sau đó tiếng nói của Tiêu Thần lại một lần nữa vang lên:
“Bên trong hội trường đã chuẩn bị đầy đủ trà và bánh, mời mọi người vào
trong tham quan – bên trong hiện tại đang trưng bài một số loại hoa quý
hiếm! Các vị, mời vào bên trong!”
Tiêu Thần nói xong, anh ta đứng gọn sang một bên, lịch sự đưa tay ra mời mọi người đi vào.
Mọi người gật đầu bước vào trong mang theo sự tò mò.
Vừa mới bước vào, khách mời liền cảm thấy trước mắt sáng bừng.
Căn phòng trưng bày không hề có một sự bài trí nào là thừa thãi, nhưng cũng không hề trống trơn. Mái nhà màu trắng sáng trong suốt chiếu rọi ánh
sáng vào nhiều nhất có thể và cũng đem lại cảm giác ấm áp, bức tường đá
cẩm thạch màu đen làm cho mọi người có cảm giác kì lạ, có phần huyền bí. Sự kết hợp giữa trắng và đen ở đây được thiết kế vô cùng hài hòa.
Trong căn phòng được trưng bày kín các loại hoa khác nhau, mọi người vừa nhìn thấy ánh mắt liền sáng lên.
Có một số loại thậm chí bọn họ còn không biết tên là gì, nhưng từ trong
sâu thẳm bản năng họ cảm thấy thật thoải mái, thật sảng khoái, giống như những loại hoa đó mang theo một loại linh khí đặc biệt.
Ngọc Tình đảo mắt nhìn vòng quanh, cô khẽ nhoẻn miệng cười.
Những hoa này đều là sản phẩm của cô, kể từ sau khi không gian được nâng cấp, trước đó cô đã vứt vào đó một số loại hoa, đồng thời cô cũng đã từng
gọi điện cho Cố Nhất Hàng, bảo anh ta liên hệ với nơi cung cấp thực vật
của tỉnh Y, vận chuyển bằng đường hàng không tới rất nhiều loại khác
nhau, sau đó cô cho những loại đó vào trong không gian để chúng có thể
hấp thụ linh khí trong đó trước đã rồi mới đem ra trưng bày.
Cô bỏ công bỏ sức như vậy mà những loại hoa này không thu hút được người khác thì đúng là ông trời phụ công cô quá!
Ở đây, chợ đấu giá hoa được mở cửa thuận lợi, nhưng ở một địa điểm khác,
Nhạc gia lại được bao trùm bởi một luồng không khí u ám, âm thanh phát
ra từ phía trong ầm ầm như sấm.
Lại nói về buổi tối hôm đó, Nhạc
Chính Hạo trở về cũng không hề đi làm giám định xem Nhạc Linh có phải
con đẻ ông ta không, cũng không nói ra rằng ông ta hoài nghi Nhạc Linh
không phải cốt nhục của ông ta. Thế nhưng khoảng thời gian này, ông ta
phát hiện Lưu Hâm càng ngày càng có nhiều những hành động kì lạ, điều
này làm cho Nhạc Chính Hạo lập tức nhớ tới nét mắt tối hôm đó của Lưu
Hâm.
Nếu không giải có tật thì làm sao lại thế, đúng, ông ta càng nghĩ càng thấy có gì đó bất thường, vậy là liền sai trợ lý đi làm thử
giám định ADN.
Không làm thì không biết, nhưng khi đã làm thì cho ra kết quả giật mình.
Từ trước tới nay Nhạc Chính Hạo vẫn luôn rất tự hào, không nói về việc ông ta có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để leo lên đến chức thị trưởng thành phố, nhưng nói về vợ con thì ông ta vẫn luôn nở mày nở mặt, vợ
thì hiền hậu ngoan ngoãn không gây chuyện, con gái cũng ngoan và hiểu
chuyện, từ trước đến nay bọn họ đều như chiếc áo bông mềm mại sưởi ấm
cho ông ta. Tuy Nhạc Nhân thì cũng có lúc làm cho ông ta phải đau đầu,
lo lắng nhưng Nhạc Linh thì trong mắt ông vẫn là một cô con gái thông
minh mà ông ta yêu chiều nhất.
Thế nhưng ngày hôm này, kết quả
báo cáo giám định lại giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt ông ta!
Làm cho ông ta đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen lại.
Ông ta
với tư cách là thị trưởng của một thành phố, hóa ra bao nhiêu năm nay
ông ta đã bị người vợ mà ông ta luôn cho là hiền hậu ngọt ngào cắm sừng, đến đứa con gái ông ta vẫn luôn cho rằng là đứa con gái thông minh hiểu chuyện cũng là con của kẻ khác.
Hóa ra bảy năm trời ông ta luôn nuôi con của kẻ khác! Ông yêu chiều nó giống như châu báu trong suốt bảy năm qua!
Nhạc Chính Hạo ngồi trên ghế, sắc mặt tối sầm nhìn vào bản báo cáo kết quả,
cố gắng để kìm lại cơn phẫn nộ trong lòng. Lưu Hâm, đồ phụ nữ rẻ tiền!
Năm xưa nếu không phải vì bà ta thì ông ta sao lại tan cửa nát nhà, li
hôn với vợ? Bà ta dựa vào cái gì mà từ kẻ thứ ba trở thành vợ chính? Ông ta cho bà ta một cuộc sống sung sướng, cho bà ta một địa vị mà nhiều
người mơ ước! Không ngờ bà ta lại dám cắm sừng chồng mình! Quả đúng là
đồ rẻ tiền!
Lúc này, Lưu Hâm vừa mới ra khỏi trung tâm mua sắm và dắt tay Nhạc Linh đi vào căn biệt thự.
“Phu nhân, tiểu thư, lão gia nói hai người hãy lên thư phòng của lão gia!”
Kim Thành đã đợi rất lâu, nói với sắc mặt không nét biểu cảm!
“Ừm!” Lưu Hâm gật đầu, đưa túi lớn túi bé cho người làm, dẫn Nhạc Linh lên tầng.
Vừa đi lên bà ta vừa suy nghĩ, thế này là thế nào, xảy ra chuyện gì rồi à?
hay là....hi vọng không xảy ra chuyện gì. Bà ta đã cóp được đủ tiền, qua vài ngày nữa sẽ đưa Nhạc Linh cao chạy xa bay, chỉ cần qua vài ngày nữa thôi là mọi chuyện sẽ ổn.