“Phá? Phá trận?” Lâm
Chính Đông nghe thấy lời Ngọc Tình nói mà lắp ba lắp bắp không nói thành lời, phá trận? Ánh mắt ông ta từ từ di chuyển, phá trận? Phá thế nào?
Lúc này đàn cá vẫn không ngừng xông về phía trước, Lâm Chính Đông không hề
hoài nghi nếu bọn họ mạo nhiên tiến vào bên trong trận đó, vậy thì số
phận bọn họ chẳng khác gì những con cá kia – chỉ còn lại bộ xương khi
trở ra.
“Ngọc tiểu thư, cái này....cái này....” Lâm Chính Đông
với khuôn mặt cay đắng quay đầu lại nhìn Ngọc Tình, không được, ông ta
còn có mẹ già con nhỏ, ông ta không muốn chết.
Ngọc Tình nhìn ra
được suy nghĩ của Lâm Chính Đông, cô liền cảm thấy nước Z đúng là chẳng
được người nào, bất luận là kẻ nào khi gặp phải khó khăn điều đầu tiên
cũng là muốn trốn tránh, và từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc
giải quyết!
Người thế này mà đi làm quan chức nhà nước thì còn
nói gì tới dân giàu nước mạnh chứ! ánh mắt dửng dưng của Ngọc Tình liếc
qua người ông ta, khẽ lắc đầu thất vọng, nói với giọng điệu bình tĩnh:
“Chỉ cần là trận, vậy thì nhất định sẽ có cách phá trận, Lâm thiếu tướng cứ thư giãn một chút đi.”
Lời nói bình tĩnh và thản nhiên như
vậy nghe bên tai Lâm Chính Đông làm ông ta cảm thấy thật lăn tăn, ông ta từ từ cúi đầu xuống, đúng vậy, phá trận chưa chắc là sẽ chết, lại nói,
kể từ lúc bản thân gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, chẳng phải là đã
quyết định không tiếc thân mình trên chiến trường à? bây giờ lại có cái
bộ dạng này rốt cuộc là thế nào?
Lâm Chính Đông chìm vào trong
suy nghĩ của riêng mình, ông ta nghĩ mà trong lòng cảm thấy buồn và
trống trải nói không thành lời. trước đây ông ta khi còn là một người
dân bình thường ông ta đã nghĩ nhất định phải báo đáp quốc gia, giúp đỡ
nhân dân.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay, điều gì đã làm cho ông ta
thay đổi rồi? ông ta đã từng cười Lý Uy, thế nhưng lại không ngờ rằng,
hóa ra ông ta cũng chẳng hơn bọn họ là bao.
Ngọc Tình chẳng có
hứng thú mà đi quan tâm tới tâm tư của Lâm Chính Đông, lúc này đôi mắt
cô đang nhìn chằm chằm vào Vạn QUỷ Trận đó, trong lòng đang nghĩ làm thế nào để phá vỡ nó.
Phác Vũ thấy Ngọc Tình hơi nheo mày lại, anh
khẽ cười, quay đầu nói với cô: “Không cần lo lắng quá, đây chẳng qua chỉ là một tiểu trận mà thôi.”
Tiểu trận? Ngọc Tình nheo mày, vừa
nãy Phác Vũ không hề nói như vậy, một cái phận phức tạp thế này nếu như
là tiểu trận, vậy thì thế nào mới là đại trận? “Tiểu trận?”
Ngọc Tình nhướn mày, ánh mắt nhìn Phác Vũ, đem sự thắc mắc trong lòng ra hỏi anh.
“Ừm.” Phác Vũ khẽ cười rồi nói: “Anh biết em có cách để phá trận, hãy ra tay
đi, còn về vạn con quỷ bên trong trận thì em không cần lo, giao chúng
cho anh là được.”
Lời nói của Phác Vũ kiên định, Ngọc Tình lập
tức hiểu ra, anh không phải là chỉ nói miệng, vậy là sự lo lắng của cô
nhanh chóng biến mất, cô cười rồi gật đầu nói: “Được.”
Ngọc Tình
nói xong, quay đầu sang nhìn Lâm Chính Đông vẫn đang mơ màng với những
suy nghĩ và phân tích của riêng mình, cô hơi nheo mày lại: “Lâm thiếu
tướng, phiền ông tránh xe ra một chút, chúng tôi phải phá trận rồi.”
Lâm Chính Đông nghe thấy lời Ngọc Tình nói, lập tức ngẩng đầu lên, lần này
hai mắt ông ta thoáng qua sự thư thái và trấn tĩnh hơn: “Ngọc tiểu thư,
có cần tôi giúp gì không?”
Lần này trong ánh mắt ông ta không còn nỗi sợ hãi nữa, nếu có chỉ là sự quyết chí tiến lên, Ngọc Tình nhìn mà
trong lòng cũng thấy được an ủi, ánh mắt cô trở nên dịu dàng rất nhiều:
“nghĩ kĩ rồi?”
Câu hỏi này làm cho Lâm Chính Đông hơi đỏ mặt lên, có điều ngay sau đó Lâm Chính Đông liền gật đầu: “Ừm.”
Câu trả lời đơn giản, không hề chải chuốt, nhưng như vậy cũng đủ để cho
Ngọc Tình tin rằng Lâm Chính Đông đã hiểu ra rồi. bởi vì con mắt là cửa
sổ tâm hồn của mỗi người, nhìn vào ánh mắt trấn tĩnh và thanh thản của
Lâm Chính Đông, Ngọc Tình liền biết, tất cả những gì cô làm không hề
uổng phí.
“Hiểu rồi thì tốt.” Ngọc Tình khẽ cười: “Đi ra xa một chút đi, chúng tôi phải phá trận rồi.”
“Tiểu thư Ngọc Tình, thật sự không cần giúp đỡ?” Lâm Chính Đông nhìn Ngọc
Tình với ánh mắt chân thành, Ngọc Tình nhìn ông ta chỉ khẽ lắc đầu:
“Không cần, ông không giúp được đâu.”
Lại một lần nữa nghe thấy
sự khẳng định của Ngọc Tình, Lâm Chính Đông cuối cùng đã biết Ngọc Tình
không phải vì ghét bỏ bản thân ông ta mà coi thường ông ta, vậy là để
tránh gây thêm phiền phức, ông ta lập tức đứng gọn vào một phía ở một
góc xa xa.
Đợi tới khi Lâm Chính Đông đi xa rồi, Ngọc Tình mới quay đầu sang nhìn Phác Vũ: “Có thể bắt đầu chưa?”
“Bắt đầu đi.” Phác Vũ gật đầu, có được sự đồng ý của Phác Vũ, sức mạnh tinh
thần của Ngọc Tình lập tức được phát ra, trước mặt cô hóa thành bốn thần thể giống hệt với cô.
“Đi.” Ngọc Tình hét lên một tiếng, bàn tay như bay nhảy trên không trung, sau khi nghe thấy tiếng nói của cô,
những thần thể kia lập tức bay về phía đại trận. Bay lơ lửng trên không
trung.
Ngọc Tình nhìn cảnh trước mắt rồi quay đầu sang nhìn Phác Vũ, Phác Vũ cũng nhìn cô gật đầu.
Nhìn thấy Phác Vũ gật đầu, con tim cô cũng cảm thấy an tâm hơn, ánh mắt cô
lại hướng về phía bốn thần thể đó, cùng lúc này, cơ thể cô nhảy lên phía trước, đứng phía trên ở vị trí trung tâm của đại trận.
Ngọc Tình lại kêu lên: “Phá!” giọng nói lanh lảnh sắc lạnh.
Vừa dứt lời, Ngọc Tình cùng với bốn thần thể cùng lúc dùng cùng một sức lực phi xuống dưới đại trận.
Chỉ nghe thấy một tiếng tách, đại trận màu xám đó giống như một khối thủy
tinh, lúc này đã xuất hiện vết nứt. Ngọc Tình thấy vậy, ngón tay cô cử
động, sức mạnh tinh thần được đẩy ra, tấn công vào đại trận làm cho
những vết nứt đó càng lúc càng to, cuối cùng một tiếng đoàng vang lên
rồi ngay sau đó im bặt lại.
“Khối thủy tinh” màu xám biến mất,
những thần thể cũng hóa thành sức mạnh tinh thần thuần khiết rồi chạy
vào bên trong cơ thể của Ngọc Tình.
Vào giây phút đại trận bị
phá, chiếc nhẫn lập tức hóa thành một bức mành bảo vệ bao trọn lấy Ngọc
Tình. Những hộp sọ biến thành những con ma lần lượt xuất hiện nhộn nhịp, chúng đập cánh giống như những con bướm bay tới tấm mành bảo vệ Ngọc
Tình.
Cái bộ dạng hung dữ đó như thể muốn nuốt chửng Ngọc Tình,
Ngọc Tình lặn lẽ đứng đó, nhìn từng con ác quỷ tấn công, nhìn chúng cắn
xé, gào thét, vùng vẫy, trông thật ghớm ghiếc.
Ngọc Tình chỉ lặng lẽ đứng nhìn, không có một hành động thừa thãi nào, cũng không có ý
định ra tay tiêu diệt bọn chúng. Ánh mắt cô không hề có sự ghê tởm, cũng không cảm thấy đáng tiếc, cô chỉ đứng đó lặng lẽ, nhìn bọn chúng với
khuôn mặt không nét cảm xúc.
Cô biết những con quỷ này vì sự thù
địch mang trong mình quá nặng nên mới bị hóa thành như vậy, trong những
con quỷ này có những kẻ xấu đã làm những tội ác trời không dung đất
không tha, cũng có những người tốt mà từ trước tới giờ còn chưa từng
giết một con gà, thế nhưng cô biết cô không giúp gì được bọn chúng. Từ
trước tới nay cô luôn là người rất anh minh, tự biết nặng nhẹ, nếu tất
cả đã được sắp đặt rồi, bất luận cô có làm gì thì đều trở thành vô ích.
Lúc này Ngọc Tình từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phác Vũ đang đứng ở phía không xa.
Lúc này Phác Vũ đã hóa thân trong bộ dạng của Tất Tuyết Quân, cơ thể anh
mặc một bộ đồ trắng bay lên, mái tóc dài như dòng suối, lúc này anh đang bay lơ lửng trong không trung, bàn tay không ngừng vận động, ánh mắt
sắc lạnh nhìn quanh bốn phía.
Anh không hề dùng lá chắn phòng
thủ, mùi vị của anh dường như còn hấp dẫn hơn cả Ngọc Tình, chỉ thấy
những còn quỷ đó như đang nhìn thấy một món ăn ngon, chúng nháo nhào
tranh nhau nhào lên phía trước, va vào thứ ánh sáng màu vàng, ngay sau
đó chúng liền biến thành tro bụi, nhưng cho dù như vậy, những con quỷ
phía sau vẫn lao lên như những con thiêu thân, cảnh tượng này còn hào
hứng hơn cả những con cá lúc nãy.
Bàn tay của Phác Vũ hóa thành những thủ ấn bay lên trên, những thủ ấn phát
ra thứ ánh sáng màu vàng chói như ánh sáng phát ra từ tượng Phật, ngăn
lại sự tấn công như vũ báo của những con quỷ.
Nhìn cảnh tượng vô cùng kì lạ đó, hai mắt Ngọc Tình tròn xoe ra, cô nhìn chằm chằm chỉ sợ sẽ bỏ qua tình tiết nào đó.
Qua đi một lúc, bàn tay của Phác Vũ dừng lại mọi động tác, anh liếc mắt
xuống nhìn Ngọc Tình, khẽ cười, nụ cười nghiêng nước nghiên thành này
dường như đã thể hiện được hết tình yêu của anh dành cho cô.
Ngọc Tình cũng nhìn anh, khẽ cười, người đàn ông có nụ cười rạng rỡ như ánh
mặt trời này chính là người đàn ông của cô, là người đã đợi cô, yêu cô
tám năm trời.
Phác Vũ thu ánh mắt về, miệng anh mở ra rồi lại
khép vào, nhìn vào hàng trăm ngàn con quỷ như đang phát điên kia, giọng
nói lạnh lùng: “Thiên địa huyền hoàng, bốn mùa mông muội, lục đạo trầm
luân, luân hồi thiên đạo, cửa luân hồi, mở!”
Phác Vũ vừa dứt lời, một con đường xuất hiện và phía sau lưng anh liền hiện ra một quản
trường màu vàng kim, ở trung tâm của quảng trường đó có một cánh cửa màu vàng chói, lúc này cánh cửa từ từ mở ra, một con đường ánh sáng hiện ra lờ mở không rõ nét.
Quảng trường này vừa mới xuất hiện, những
con quỷ kia càng trở nên điên loạn, chúng ào ào xông lên phía trước,
cuối cùng chui vào cửa luân hồi đó.
Quảng trường đó quanh vòng
tròn, cửa luân hồi toát ra cảm giác thần thánh thiêng liêng, Ngọc Tình
nhìn mà trong lòng bỗng thấy có một cảm giác sùng kính tôn thờ.
Ánh mắt cô hướng về phía Phác Vũ, đôi mắt to tròn của cô đầy sự nghi hoặc, Phác Vũ, rốt cuộc là người thế nào.
Cô sớm đã biết Phác Vũ không phải là người bình thường, nhưng rốt cuộc anh là ai, mới có được năng lực kêu gọi cửa luân hồi này? Phác Vũ....
Lúc này Ngọc Tình đang nhìn Phác Vũ, còn Phác Vũ cũng đang nhìn cô, ánh mắt đầy sự yêu thương.
Bởi vì yêu cô cho nên anh mới bất luận thế nào cũng đứng về phía cô, cho dù là bên cạnh cô đã có sự tồn tại của rất nhiều người đàn ông ưu tú. Bởi
vì yêu cô nên cho dù biết là nguy hiểm trùng trùng nhưng anh vẫn không
hề do dự để ở bên cạnh cô, chỉ cần có thể cùng cô hứng mưa chịu gió. Bởi vì yêu cô, kể cả là anh biết, bản thân đang làm những điều này là đang
vi phạm những điều quy định của thiên đình nhưng anh vẫn làm, chỉ để
được cùng cô phân ưu muộn phiền. Bởi vì yêu cô nên anh không muốn cô
phải buồn, phải lo nghĩ, thậm chí là không muốn nhìn thấy cô dù chỉ nheo mày.
Ánh mắt của Phác Vũ quá là rực sáng, tới nỗi làm cho Ngọc
Tình nhìn anh không rời mắt, nhưng cô vẫn không hiểu, hôm nay Phác Vũ
rất kì lạ.
Khi Ngọc Tình vẫn còn đang suy nghĩ, một luồng ánh sáng chiếu qua, hướng thẳng về phía đáy biển.
“Nghiệt tử!” một tiếng gầm vang lên bên tai Ngọc Tình, nghiệt tử được nói tới ở đây là ai?
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo choàng màu vàng từ
phía trên đỉnh đầu bay xuống, ông ta nhìn Phác Vũ với ánh mắt tức giận,
đứng bên cạnh ông ta là người mà Ngọc Tình đã từng gặp - Tất Tuyết Liên.
Phác Vũ nhìn thấy ông ta, cơ thể hơi giật mình.
Hành động giật mình của anh làm cho cánh cửa luân hồi phía sau rung lên, dường như lập tức bị sập xuống.
Sự biến động đó Ngọc Tình và những người ở đó đều nhìn thấy, Phác Vũ thấy
vậy liền lập tức trấn tĩnh lại, ngước mắt lên nhìn người đó, cười gượng
gạo nói: “Phụ vương, đợi một lát, con xin người đấy!”
Giọng nói
cầu xin đó, giọng nói bất lực đó, tiếng gọi phụ vương đó làm cho Ngọc
Tình đơ người ra, ngay sau đó cô hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phác
Vũ.