Tất Tuyết Quân đã cùng đi với Ngọc Tình đến Cục An ninh Quốc gia.
Lúc này Tất Tuyết Quân đã hóa trở về bộ dạng của Phác Vũ, thực ra hai người diện mạo không phải khác nhau rất nhiều, chỉ là trên người Phác Vũ
không có được khí chất như của Tất Tuyết Quân, vì thế nhìn vào vẫn có sự khác biệt.
“Bác sĩ Phác.” Mọi người đi ra đi vào nhìn thấy Phác Vũ đều rất lịch sự cúi đầu chào hỏi.
“Xin chào.” Phác Vũ khách sáo đáp lại.
“Bác sĩ Phác, đây là bạn gái anh à? cô gái này nhìn có vẻ như còn rất nhỏ,
đúng là có phúc thật đấy!” trên người thỉnh thoảng lại có người nói ra
lời như vậy.
Còn Ngọc Tình thì giống như một cô vợ nhỏ đi theo phía sau Phác Vũ, khẽ cười đáp lại lời chào hỏi của mọi người.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng cô gái nhìn có vẻ vô hại này lại chính
là Ngọc Tình – người có thể phá trận địa như mọi người vẫn truyền tai
nhau nói.
Hai người trên đường đi tới phòng làm việc của Lâm
Chính Đông mà không gặp bất kì trở ngại gì, Phác Vũ giơ tay lên gõ cửa,
ngay sau đó tiếng nói của Lâm Chính Đông truyền ra.
“Ai đấy?”
“Lâm thiếu tướng, là tôi.” Lúc này Ngọc Tình đứng lên phía trước Phác Vũ nói.
Nghe thấy là Ngọc Tình, Lâm Chính Đông lập tức đứng lên nhanh chân đi ra
cửa, đưa tay kéo cửa ra, nhìn Ngọc Tình với khuôn mặt tươi cười chào
đón: “Là Ngọc tiểu thư à, xin chào, mời vào mời vào.”
Ngọc Tình
và Phác Vũ đi vào phòng làm việc, Lâm Chính Đông lập tức pha trà, cười
cười nhìn Ngọc Tình: “Đúng là ngại quá, Ngọc tiểu thư, làm phiền cô
rồi.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy lắc đầu: “Đây là điều chúng ta đã
nói trước với nhau rồi, không có gì phiền cả.” Ngọc Tình nói rồi miệng nhấp ngụm trà, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính Đông: “Ông nói xem tình hình đại trận đó xem thế nào!”
Nói đến chuyện chính, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Chính Đông cũng bớt vui vẻ đi vài phần. Ông ta nói với vẻ nghiêm trọng: “Phát hiện ra cái Ấn Trấn
Yêu này ở vị trí biển Đại Tây Dương, nằm ở đáy biển với độ sâu lên tới
hàng ngàn kilomet. Xung quanh đại trận đó gió rít rì rào, quỷ khóc sói
gào, vô cùng kì lạ.”
Gió rít rì rào, quỷ khóc sói gào? Ngọc Tình
nghe liền cảm thấy ngạc nhiên, đây là trận kiểu gì? Ngọc Tình nghĩ tới
Phệ Hồn Trận trước đây dường như không có tình hình như thế này.
Phệ Hồn Trận khi trước rất lợi hại, cũng chỉ là lợi hại vì có một Phệ Hồn
Trận làm mắt trận, bây giờ xem ra không phải tất cả các pháp trận đều
giống với Phệ Hồn Trận. Xem ra....có rất nhiều thứ vượt qua cả sự tưởng
tượng.
“Nếu vậy, không nên chậm trễ, chúng ta đi xem thế nào.”
Ngọc Tình suy nghĩ một lát: “Sự việc này, tôi muốn tận mắt sau khi nhìn
thấy sẽ đưa ra quyết định.”
Lúc này Ngọc Tình cũng không dám đưa
ra kết luận bừa bãi. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ biết đi xem tình hình trước xem thế nào rồi đưa ra quyết định.
Không cần nói Ngọc
Tình, Lâm Chính Đông cũng hiểu việc lần này lợi hại thế nào, vì vậy khi
nghe Ngọc Tình nói như vậy ông ta cũng không hề có bất kì ý kiến gì. Chỉ lập tức nói: “Ngọc tiểu thư nói có lý, tôi thấy làm như thế là tốt
nhất, cứ như vậy đi.....”
Lâm Chính Đông suy nghĩ một lát rồi
nhìn Ngọc Tình nói: “Ngọc tiểu thư cứ về nhà sắp xếp mọi chuyện đi, ngày mai, chính tôi sẽ đưa Ngọc tiểu thư và bác sĩ Phác tới đó, cô thấy thế
nào?”
Ngọc Tình nghe thấy Lâm Chính Đông nói liền gật đầu: “Vậy thì cứ như vậy đi.”
Nói xong Ngọc Tình đứng lên cùng với Phác Vũ đi ra khỏi phòng làm việc của
Lâm Chính Đông, hai người vừa đi ra liền chạm mặt với Lý Uy.
Chỉ
thấy Lý Uy với đôi mắt hằm hằm nhìn Ngọc Tình, sau đó nhìn Phác Vũ, nói
giọng nghiêm khắc: “Anh biết đây là nơi nào không mà ai cũng đưa tới thế này!”
Ngọc Tình hơi nheo mày lại, nhìn người cấp trên mà ngày
xưa mình đã vô cùng kính trọng, miệng cô cười khểnh, ngẩng đầu lên nhìn
Phác Vũ: “Đây là ai vậy, giống như con chó sủa bừa bãi như thế?”
Chó?
Lý Uy vừa nghe thấy Ngọc Tình so sánh ông ta với chó, lập tức đơ người ra, ngay sau đó cảm thấy tức điên lên, ông ta giờ tay lên định đánh người:
“Mày là cái thá gì, lại dám nói lời bất kính!”
Nói lời bất kính?
Ngọc Tình liếc mắt lên, cười hắt ra một tiếng khinh bỉ, chỉ là nói lời
bất kính đã tốt, có trời mới biết, ngay lúc này cô đang muốn tiêu diệt
ông ta, cái kẻ ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này!
Ngọc Tình đỡ lấy
tay ông ta ra, nói lạnh lùng: “Lý thượng tướng, ông hãy chú ý từ ngữ.”
Cô nói rồi nhìn Lý Uy đơ người ra: “Tôi thì chỉ là lời nói trẻ con, còn
ông thì lại khác đấy!”
Lời nói chế nhạo của Ngọc Tình vang lên
bên tai Lý Uy giống như là làm cho ông ta thức tỉnh vậy. chỉ thấy Lý Uy
cánh tay đang giơ cao của ông ta từ từ hạ xuống, hức một tiếng rồi quay
người bước đi.
Ngọc Tình nói đúng, ông ta không cần thiết vì chút nóng giận nhất thời mà hủy hoại đi danh tiếng của bản thân. Còn về Ngọc Tình, cô sắp phải chết rồi, ông ta tội gì phải so đo với một kẻ sắp
chết, chọc tức bản thân! Càng nghĩ như vậy Lý Uy càng cảm thấy đúng, vì
vậy Lý Uy bước đi càng lúc càng nhanh hơn.
Song lúc này ông ta
lại không hề biết, phần mộ ông ta đã sắp xếp xong cho Ngọc Tình đều
chẳng qua chỉ là tưởng tượng của bản thân ông ta mà thôi, tất cả những
điều này chỉ là chất xúc tác để đẩy ông ta nhanh hơn tới cái chết.
Ngọc Tình khẽ cười, nhìn theo bóng dáng Lý Uy, hai mắt nheo lại, một sự chế giễu mỉa mai đến lạnh lùng nói không ra lời.
“Tình Tình, em và ông ta có thù với nhau à?” Phác Vũ đứng bên cạnh nhìn Ngọc Tình hỏi.
“Có thù?” Ngọc Tình nghe thấy câu hỏi liền nói nhỏ, sau đó cười gật đầu: “Đúng, có thù, mà còn là mối thù không đội trời chung.”
Khi cô dứt lời, ánh mắt Phác Vũ cũng trở nên lạnh lùng. Mối thù không đội trời chung? Mối thù gì mà lớn như vậy?
Ngọc Tình dường như nhìn ra được suy nghĩ của Phác Vũ, có điều cô không có ý định giải thích cho anh, dù sao thì mạng của Lý Uy cô nhất định phải
lấy, không kể nguyên nhân là gì.
Còn Phác Vũ lúc này đang nghĩ
suy Lý Uy và Phác Vũ có thù với nhau nhưng anh không hề có ý định ra
tay. Ý của Ngọc Tình vừa nãy rõ ràng là đã nói không muốn người khác
nhúng tay vào, anh tội gì phải làm cô mất hứng chứ.
Hai người
cùng nhau về nhà, sắp xếp mọi việc xong lại đi ra ngoài, đêm nay đương
nhiên lại là một đêm ngọt ngào hạnh phúc tới khó quên.
Sáng sớm
ngày hôm sau hai người cùng với Lâm Chính Đông đi tới biển Tây Đại
Dương. Biển Tây Đại Dương nằm ở giữa của nước Y và nước Z, là một vùng
biển sâu không thấy đáy, từ trước tới nay chưa có ai thăm dò được những
bí ẩn dưới đáy biển sâu.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh bình minh
sáng một vùng trời, chiếu rọi xuống mặt biển một màu hồng đỏ. Song lúc
này, trên mặt biển bình lặng đó, một luồng ánh sáng lóe lên, ba người
xuất hiện ở đó.
Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp
trước mắt, cô khẽ cười. Ai mà nghĩ được rằng, phía đáy của mặt biển đẹp
như tranh vẽ này lại là một đại trận nguy hiểm thế nào?
Lúc này
Lâm Chính Đông hơi thở có phần khó khăn, quay sang nhìn Phác Vũ ngạc
nhiên: “Bác sĩ Phác, tôi...tôi nhớ, anh không phải là một kẻ tu chân mà, sao lại tiến bộ một cách thần tốc như vậy?”
Câu hỏi này làm cho
Phác Vũ đứng bên cạnh nghe thấy liền đỏ mặt lên, ngay sau đó anh nhìn
sang phía Ngọc Tình rồi mới lấy lại bình tĩnh trở về sắc mặt bình
thường.
“Trước đây cũng không phải là không tu luyện.” Phác Vũ
nói đơn giản một câu, lập tức ngăn lại sự suy đoán của Lâm Chính Đông.
Lâm Chính Đông còn muốn nghĩ và hỏi thêm gì đó nhưng đối mặt với nét mặt thờ ơ lạnh nhạt của Phác Vũ thì cũng không hỏi được nữa.
Lúc này ánh mắt của Ngọc Tình đang từ từ di chuyển, cô ngẩng đầu nhìn hai
người, sau đó sắc mặt không thay đổi nói: “Đi thôi, xuống dưới xem thế
nào.”
Vừa dứt lời, Lâm Chính Đông lập tức gật đầu, sức mạnh tinh
thần liền biến thành một tấm bia ngăn nước bảo vệ bản thân, còn Phác Vũ
và Ngọc Tình thì được chiếc nhẫn phát ra luồng ánh sáng bao trọn lấy, tự tin từng bước tiến xuống mặt nước.
Mới đầu thì tầng nước chỉ mờ
nhạt, nhưng sau đó càng ngày càng xanh hơn và các loại cá bơi xung quanh bọn họ, đi xuống sâu hơn nữa có rất nhiều cá mập như trong ti vi vẫn
chiếu, xuống dưới nữa là các sinh vật động vật, đối với những thứ này,
ba người chẳng ai thèm nhìn, chỉ huy động sức mạng tinh thần, nhanh
chóng đi xuống dưới.
Càng xuống dưới, hai hàng lông mày của Ngọc
Tình càng nheo lại, càng xuống dưới cô càng cảm thấy một cảm giác rất kì lạ, đặc biệt, cái cảm giác này cô không hề thích chút nào, không phải
là sức ép áp suất khi ở dưới nước mà là một cảm giác lạnh lùng u ám.
Rõ ràng cái cảm giác này Phác Vũ cũng cảm nhận thấy, chỉ thấy ánh mắt anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Mất không nhiều công phu, ba người đã tới đến đáy biển.
Lúc này đáy biển không hề yên bình như trên bề mặt biển, lúc này những kẻ
tu chân do Cục An ninh Quốc gia phái tới đang đứng bên cạnh đại trận,
bọn họ đứng dựa vào nhau nơm nớp lo sợ. Chỉ thấy đại trận gió rít ầm àm, phát ra sự lạnh lẽo. Còn lúc này, ngay trước đại trận có hàng loạt
những đàn cá như đang xếp hàng muốn xông vào bên trong.
Những con cá ở phía trước gần với đại trận lập tức bị hút vào bên trong, đại trận giống như một chiếc nồi khổng lồ, khi vừa hút vào ngay sau đó nó liền
nhổ ra một thứ - thứ đó ai nhìn cũng biết đó chính là xương của những
con cá.
Nhưng dường như những con cá không nhìn thấy tất cả những gì trước mắt, bọn chúng dường như càng hứng thú hơn, muốn nhanh chóng
được hút vào, chờ đợi để được biến thành một khúc xương.
Còn Ngọc Tình và hai người khi tới nơi liền nhìn thấy cảnh này.
Ngọc Tình nhìn những gì diễn ra trước mắt, ánh mắt cô lạnh lùng, sau đó liếc nhìn xung quanh một lượt, sau khi lại nhìn thấy đại trận đó nhổ ra
những bộ xương, ánh mắt cô dường như đóng băng lại.
Lâm Chính
Đông không hề nói quá, lúc này Ngọc Tình đứng ở đây là có thể cảm nhận
được tiếng gió rít, và tiếng quỷ khóc soi gào truyền ra. Ngọc Tình vừa
nhìn vừa nghe, trong lòng là một cảm giác ghê tởm nói ra không thành
lời.
“Đây là một cái trận quỷ.” Lúc này tiếng nói Phác Vũ vang lên bên tai Ngọc Tình không mang theo một chút cảm xúc nào.
“Vạn Quỷ Trận?” Ngọc Tình ngạc nhiên hỏi.
“Ừm!” Phác Vũ nhìn đại trận đó, nói lạnh nhạt: “Bên trong đại trận này có
khoảng hơn một vạn những con oan quỷ, lúc này bọn chúng đang bị nhốt
trong cái trận này, chúng gặm nhấp cái mà mọi người vẫn nói là Ấn Trấn
Yêu. Một khi trận được phá vỡ, những con quỷ này sẽ được thoát ra, tới
lúc đó, hậu quả rất khó lường.”
Phác Vũ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói ra sự thật, thế nhưng sự việc này nghe bên tai Ngọc Tình lại khiến cô vô cùng tức tối.
“Vậy phải làm thế nào mới phải?” Lâm Chính Đông đương nhiên là nghe thấy
những gì Phác Vũ nói, ông ta luôn cho rằng phá hủy cái trận này là được, thế nhưng chưa từng nghĩ, hóa ra phá trận hay không phá đều không tốt.
Ngọc Tình nghe giọng nói sốt sắng của Lâm Chính Đông, miệng nhếch cười mỉa
mai, hai mắt nhìn chằm chằm vào đại trận, nói giọng kiên định và đầy
quyết tâm: “Phá trận.”