Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 11: Chương 11




Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ Tịch thỉnh an hoàng hậu nương nương xong. Liền nói ra chuyện Tô Mộ Tuyết, Lâm Ánh Nguyệt vừa nghe lập tức gật đầu đáp ứng. Trong lòng càng cảm thấy Tô Mộ Tịch là hảo hài tử trọng tình trọng nghĩa, không chút do dự gọi Thái y giỏi nhất Thái Y Viện đến: “Vận Nhiễm, ngươi đi mời Lưu thái y đến.”

“Thần nữ tạ hoàng hậu nương nương.” Lâm Ánh Nguyệt nói xong Tô Mộ Tịch lập tức hành lễ tạ ơn.

Lâm Ánh Nguyệt suy tư một lát, vẫy tay gọi Tô Mộ Tịch. Tô Mộ Tịch có chút không yên tiêu sái đi qua: “Hoàng hậu nương nương.” Không phải là vừa rồi nàng nói sai cái gì đi? Giống như, không có nha?

Giữ chặt tay Tô Mộ Tịch thủ, thân thiết nói: “Tịch nhi, về sau con cùng Thành nhi kêu bản cung là mẫu hậu đi!” Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộ Tịch, Lâm Ánh Nguyệt càng thích Tô Mộ Tịch .

“Này…” Giống như, sớm hơn kiếp trước rất nhiều, nhớ rõ khi đó nàng học xong lễ nghi hoàng gia ở chỗ Đinh mẹ, hoàng hậu nương nương mới miễn cưỡng cho phép nàng kêu mẫu hậu : “Vâng, mẫu… Mẫu hậu…” Lâm Ánh Nguyệt là nữ nhân tốt, kiếp này nàng sẽ tôn kính Lâm Ánh Nguyệt như người thân.

Lâm Ánh Nguyệt vừa nghe liền cười: “Ừ, về sau con hãy đối xử tốt với Thành nhi, bản cung tất nhiên sẽ không bạc đãi con. Ở trong cung có gì uất ức, đều có thể nói với bản cung, bản cung làm chủ cho con.”

“Tạ mẫu hậu, Tịch nhi hiểu được .” Mặc dù là vì Hạo Thành, nhưng Tô Mộ Tịch biết hoàng hậu nương nương là trưởng bối thực không sai, nhưng Hạo Thành là tối kỵ, bất luận kẻ nào đều không thể khinh thị. Bằng không, thủ đoạn của hoàng hậu nàng cũng đã kiến thức qua .

Mặt khác còn có một việc Tô Mộ Tịch khó hiểu, Hạo Thành đã vài tuổi, vì sao đến bây giờ hoàng hậu còn không mang thai lại. Tô Mộ Tịch nhớ rõ kiếp trước hoàng hậu nương nương hoài thai lần nữa, nhưng đứa nhỏ kia không có thể sinh hạ.

Tô Mộ Tịch đi ra khỏi Quan Sư cung, suy tư trở lại Tây điện. Tô Mộ Tịch cố gắng nhớ lại, hình như nàng cùng Hạo Thành đến Quan Sư cung đùa đánh nát một cái lư hương, khi đó có Thái y đang bắt mạch cho hoàng hậu, hình như phát hiện bên trong có dược vật để người ta không mang thai được. Hoàng Thượng cùng hoàng hậu thấy thần sắc Thái y không đúng, sợ nàng và Hạo Thành nhìn đến thứ gì không sạch sẽ nên để Quý công công đưa bọn họ đi. Chuyện lư hương là sau này nàng nghe hai cung nữ nói mới biết. Giờ xem ra là có người thả loại xạ hương nào đó trong cung hoàng hậu.

Nhưng mà, sau đó không bao lâu hoàng hậu mang thai lại lưu sản, đứa nhỏ kia không thể sinh hạ, hoàng hậu cũng vì thân thể hao tổn không thể ở hoài thai nữa. Hoàng hậu nương nương vì sao lại lưu sản? Tô Mộ Tịch sực nhớ đến một sự kiện: tiểu thư, mang theo túi hương này đi gặp Dạ hoàng tử đi! Mùi này nhẹ nhàng khoan khoái Dạ hoàng tử sẽ thực thích .

Tốt! Vậy mẹ giúp ta trang điểm đi.

Tịch nhi, vui trên người nàng là hương vị gì vậy ? Thơm quá.

Dạ ca ca, huynh thích không?

Ừ, thực thích.

Tốt, về sau ta sẽ mang loại túi hương này đến thăm huynh được không?

Ừ, nhưng giờ Tịch nhi phải đi thỉnh an mẫu hậu, nàng mang thai tâm tình sẽ không tốt, muội phải đi bồi nàng nhiều biết không?

Vâng, Tịch nhi nghe Dạ ca ca, nhất định sẽ đi nhiều.

Nghĩ đến đây, đôi tay nhỏ bé của Tô Mộ Tịch nắm đến xuất huyết . Thì ra, hết thảy đều là vì nàng, nàng đã sớm bị người lợi dụng . Đứa nhỏ kia nếu sinh ra là hoàng tử, Hiên Viên Hạo Dạ sợ là sẽ không làm được hoàng đế . Chẳng lẽ, đây là tác dụng của nàng đối với Hiên Viên Hạo Dạ ở kiếp trước sao. Hoàng hậu mang thai Hoàng Thượng để ý cỡ nào, ngay cả nô bộc làm việc vặt vãnh ở Quan Sư cung đều do Hoàng Thượng tự mình chọn. Nhưng sao cũng không ngờ mà đề phòng nàng, điều này Hiên Viên Hạo Dạ đã sớm đoán được! Kiếp trước nàng vẫn mang loại túi hương này, như vậy… Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Mộ Tịch lạnh lùng, trong lòng đã đắn đo.

“Bệnh của Tuyết Nhi vì sao vẫn không thấy khởi sắc? Không phải đại phu nói chỉ cảm phong hàn thôi sao?” Vương Hương Tú vuốt cái trán càng nóng hơn hôm qua của Tô Mộ Tuyết, lên tiếng chất vấn Cận Băng Tâm. Tô Mộ Tuyết mặc dù không phải thân sinh của nàng, nhưng dù sao cũng là vì “Nhớ thương” Tịch nhi mới như vậy. Ngày thường nàng biết Tịch nhi cùng Tuyết Nhi quan hệ không tệ, nhưng không ngờ Tuyết Nhi là đứa nhỏ có tâm tư nặng như vậy. Nghĩ mà không khỏi động tâm một chút, nữ nhân kia dù sao đã mất, có lẽ nàng nên quan tâm Tuyết Nhi một chút.

“Nô tỳ cũng không biết, tối hôm qua nô tỳ hầu hạ nhị tiểu thư uống thuốc nàng còn gọi tỷ tỷ không chịu uống thuốc, nô tỳ thật không có biện pháp.” Cận Băng Tâm lạnh nhạt như nước, cảm xúc cuối cùng có chút dao động, như có chút bất đắc dĩ.

Không bao lâu, Tô Thanh Hiệp liền trở lại đi đến bên người Vương Hương Tú khẽ hỏi: “Tuyết Nhi vẫn không có khỏe lên sao?” Nha đầu kia làm sao vậy? Tịch nhi tiến cung liền bệnh lợi hại.

“Hình như sốt mạnh hơn.” Cầm lấy khăn tay xoa xoa cái trán Tô Mộ Tuyết.

“Nô tỳ gặp qua lão gia.” Cận Băng Tâm tự nhiên hào phóng hành lễ.

“Ừ.” Tô Thanh Hiệp không giương mắt, nhìn Tô Mộ Tuyết trên giường.

“Lưu thái y, thỉnh vào bên trong.” Tô Hồng Diệu dẫn Lưu thái y đi đến.

“Gặp qua Tô thượng thư, Tô phu nhân.” Lưu thái y là quan ngũ phẩm, nhìn thấy Tô Thanh Hiệp tất nhiên phải hành lễ .

“Lưu thái y, ngươi đây là?” Sao hắn có thể tới nơi này? phẩm chất Thái y mặc dù không bằng chính mình, nhưng cũng không phải là người mình có thể tùy tiện mời.

“Cha, là con tiến cung nói chuyện Tuyết Nhi sinh bệnh với Tịch nhi, nha đầu kia khẳng định là để bụng nên đi cầu hoàng hậu nương nương.” Tô Hồng Diệu vẻ mặt lộ ý cười liếc Tô Mộ Tuyết trên giường một cái, bệnh này hình như một chút cũng không tốt lên.

“Tịch nhi đứa nhỏ này thật có tâm, vậy làm phiền Lưu thái y.” Nhắc tới Tô Mộ Tịch Tô Thanh Hiệp ngày thường nghiêm túc cũng khó lộ ra thần sắc từ ái, cảm thấy nữ nhi này của hắn càng ngày càng nhận người yêu thương.

“Không dám, ta phải làm .” Nói xong, liền bắt mạch cho Tô Mộ Tuyết. Lưu thái y xem mạch xong, biểu tình trên mặt ngưng trọng chút. Theo mạch tượng Tô nhị tiểu thư là cảm phong hàn, nhưng phong hàn này càng ngày càng nghiêm trọng thật là kỳ lạ. Trước đó đại phu xem bệnh cho Tô nhị tiểu thư khai phương thuốc cho nàng Lưu thái y cũng xem qua , cũng không có gì vấn đề?

“Thái y, làm sao vậy? Tuyết Nhi nàng…” Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lưu thái y Vương Hương Tú có chút sốt ruột , đừng thành bệnh nặng gì mới tốt.

Lưu thái y thả tay Tô Mộ Tuyết lại bên trong chăn, hỏi Cận Băng Tâm: “Ngày thường các ngươi cho nhị tiểu thư ăn gì?”

Trong lòng Cận Băng Tâm hơi ngừng, hành lễ thản nhiên trả lời: “Đều là chút thức ăn lỏng, ngày thường nhị tiểu thư nhớ đại tiểu thư nên dùng không được bao nhiêu.” canh trứng gà vốn là thức ăn lỏng, nhưng người bị cảm phong hàn không thể dùng, không vài người biết đến.

“Vậy quái, nhị tiểu thư chỉ cảm phong hàn bình thường. Ta xem qua phương thuốc đại phu khai, nhiều nhất hai ngày đã có thể chuyển tốt, không có khả năng kéo lâu như vậy ?” Lưu thái y sờ sờ cằm.

“Này…” Để tránh Lưu thái y tiếp tục đoán, Cận Băng Tâm khó xử lên tiếng: “Không, không biết có phải bởi vì mỗi lần nhị tiểu thư đều nhớ đại tiểu thư, dùng không bao nhiêu thức ăn hay không?”

Nhìn Cận Băng Tâm một cái: “Ta khai lại phương tử, nhị tiểu thư cũng không có gì trở ngại đi? Hơn nữa cũng không liên quan đến việc nhớ thương đại tiểu thư. Lời này vạn vạn không thể nói, vốn không liên quan gì đến đại tiểu thư, nếu truyền ra mọi người lại nghĩ nhị tiểu thư là điềm xấu. Đúng rồi, còn có một chuyện các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trước khi nhị tiểu thư chưa khỏi phong hàn, trong thức ăn tuyệt không thể cho trứng gà vào.” Nói xong, Lưu thái y khai xong phương thuốc liền rời đi .

Tô Thanh Hiệp nghe xong Lưu thái y nói mặt đều trầm xuống, trách cứ nhìn Cận Băng Tâm một cái. Trong lòng Cận Băng Tâm trầm xuống, sắc mặt vẫn lạnh nhạt. Vương Hương Tú liếc Cận Băng Tâm một cái, dặn dò Lí mẹ: “Lí mẹ, vài ngày này ngươi ở lại Trà Tuyết viên, chờ nhị tiểu thư khỏe lại rồi hãy hồi chủ viên, ta không tin một cái bệnh phong hàn nho nhỏ không khỏi được .”

“Vâng phu nhân, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ nhị tiểu thư.” Lí mẹ lãnh nghiêm mặt đứng dậy, có chút bất mãn nha hoàn bà tử một phòng đều hầu hạ không tốt một tiểu cô nương. Trọng yếu nhất là, còn phải để phu nhân phái nàng đến hầu hạ một tiện tì nữ nhi vô sỉ.

“Lão gia, chúng ta hồi chủ viên đi!” Tô Thanh Hiệp gật gật đầu, hai người đứng dậy rời đi.

Chuyện vừa rồi, Vương Hương Tú đương nhiên rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Nàng vốn là nữ nhi đại học sĩ điện các, thủ đoạn của nữ nhân hậu viện của cha nàng nàng gặp nhiều, loại gì cũng đều có. Khi xuất giá nương cũng dạy nàng không ít thủ đoạn, nhưng mà lão gia tình thâm, nàng chưa từng dùng qua. Tô Mộ Tuyết còn nhỏ tuổi đương nhiên không có tâm kế sâu như vậy, nhưng Cận Băng Tâm này, cũng nên tìm người hộ nàng ta . Bằng không, nàng sẽ quên cái gì nàng không nên nhớ thương đi?

Lưu thái y trở lại hoàng cung không trở về Thái Y Viện, nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Tô đại tiểu thư trước khi hắn đi Tô phủ, trực tiếp từ Cung Thần Hi đến Tây điện.

Tô Mộ Tịch nghe tiểu cung nữ thông báo nói Lưu thái y đến, trong lòng hiểu rõ cười cười để tiểu cung nữ thỉnh hắn tiến vào. Vừa thấy hắn đi vào Tây điện, Tô Mộ Tịch sốt ruột mở miệng hỏi: “Lưu thái y, thân thể muội muội ta thế nào? Không có gì trở ngại đúng không?”

Lưu thái y thấy Tô Mộ Tịch gấp như vậy, cảm thấy mình tới đúng rồi: “Không ngại, chỉ cảm phong hàn mà thôi, tiểu thư không cần quá lo lắng.”

Tô Mộ Tịch hơi hơi hành lễ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy cảm kích: “Tịch nhi tạ Lưu thái y.”

“Không dám, ta tới là hy vọng tiểu thư có thể yên tâm, nếu đã tới, ta liền cáo từ trước.” Tô Mộ Tịch có lễ như vậy, Lưu thái y lại vui mừng, cảm thấy nàng là một tiểu thư quan gia hiếm có. Trong lòng quyết định về sau ở trong cung có thể giúp đỡ nàng một chút.

“Làm phiền Lưu thái y .” Tô Mộ Tịch đi đến phía trước, tự mình tiễn Lưu thái y ra Cung Thần Hi. Thái y trong cung không thể xem thường, có đôi khi giúp mình một đại ân .

Trở lại trong cung, tất cả mọi người lui xuống, chỉ có Hoa Ngữ đứng ở một bên. Tô Mộ Tịch cười khẽ một chút: “Phụt, Hoa Ngữ, ngươi có thấy buồn cười không, Tô Mộ Tuyết lại bởi vì nhớ thương ta mà cảm phong hàn.”

“Tiểu thư, kỳ thật ngài đã tiến cung không cần so đo với nàng ta.” Tô Mộ Tuyết dùng này tâm nhãn gì với tiểu thư, nàng xem rõ ràng, nhưng nàng chỉ là một hạ nhân cũng không nên nhiều lời.

“Ta nào cóso đo, không phải còn thỉnh Thái y nhìn nàng sao?” Kiếp trước, Tô Mộ Tuyết còn viện cớ nhớ thương nàng mà sinh bệnh. Được hoàng hậu nương nương đặc biệt cho phép có thể tùy thời tiến cung, kiếp này nàng sẽ không để Tô Mộ Tuyết nhờ nàng mà tiếng lên từng bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.