Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 12: Chương 12




Sáng sớm, Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm rửa mặt chải cho Tô Mộ Tịch đầu xong, Đinh mẹ cùng Tống mẹ đi vào, hai người hành lễ Đinh mẹ nhân tiện nói: “Tiểu thư, hoàng hậu nương nương phân phó từ hôm nay trở đi tiểu thư không cần đến Quan Sư cung thỉnh an , đi theo chúng lão nô học lễ nghi là được.”

Tô Mộ Tịch sợ run một chút, liền hơi hơi phúc thân: “Vật làm phiền hai mẹ lo lắng, Tịch nhi nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”

Đinh mẹ vừa lòng gật gật đầu, Tống mẹ tồn tâm tư khác, lễ nghi này cũng không dễ như vậy học . Nhớ tới Vi mẹ dặn dò mà lên tinh thần.

“Tiểu thư, chúng ta bắt đầu giờ đi!” Đinh mẹ để vài tiểu cung nữ cầm mấy quyển sách thật dày tiến vào.

Tô Mộ Tịch vừa thấy, đương nhiên biết đó là dùng làm gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống một chút, nhớ thời gian học lễ nghi bi thảm kiếp trước. Đội chồng sách thật dầy kia, không biết đi bao nhiêu lần cũng chưa qua được.

Đinh mẹ thấy nàng suy sụp, lắc lắc đầu, có như thế nào cũng chỉ là đứa nhỏ, giọng điệu thả nhu an ủi nói: “Tiểu thư không phải sợ, chỉ cần ngài đi tốt, làm vài lần là được.”

Nghe xong lời này Tô Mộ Tịch nhẹ nhàng thở ra, kiếp trước tốt xấu cuối cùng mình cũng quá quan , chỉ cần theo kiếp trước mà làm hẳn không phải quá khó.

Tống mẹ buồn bực, nàng còn chưa kịp nói tốt được không? theo Vi mẹ giảng , chỉ cần nàng nói tốt giúp Tô Mộ Tịch lúc học lễ nghi nàng sẽ thiên về chính mìn. Đinh mẹ thật sự là đáng chết, cứ phá hư chuyện của nàng.

Quả nhiên, Tô Mộ Tịch đội chồng sách dầy, tại Đinh mẹ không ngừng nói ngẩng đầu ưỡn ngực đi vài lần, quả nhiên tìm được cảm giác, càng đi càng tốt.

Đinh mẹ vừa lòng gật gật đầu: “Tiểu thư đi thật tốt, đi lại một lần là được.”

“Tịch nhi, Tịch nhi…” Hiên Viên Hạo Thành chạy tiến vào, gặp Tô Mộ Tịch đội chồng sách đi tới đi lui , khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc: “Tịch nhi, muội đang làm gì?”

Nghe được tiếng Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch đỡ sách quay đầu hỏi: “Thành hoàng tử sao huynh lại tới đây?”

“Tịch nhi không đến Đông điện dùng đồ ăn sáng cùng ta, Thành nhi nghĩ muội không để ý tới Thành nhi .” Khuôn mặt nhỏ nhắn từ nghi hoặc chuyển thành lo lắng, hắn tại Đông điện đợi đã lâu đã lâu vẫn không thấy Tịch nhi đến.

“Làm sao có thể? Tịch nhi chuẩn bị học xong đến Đông điện cùng Thành hoàng tử dùng đồ ăn sáng nha!” Tô Mộ Tịch quay đầu trấn an cười với Hiên Viên Hạo Thành.

“Thật sao, vậy Thành nhi bồi Tịch nhi đi được không? Đinh mẹ ngươi cũng thả quyển sách lên trên đầu Thành nhi, Thành nhi đi cùng Tịch nhi.” Hì hì, chỉ cần hắn giúp Tịch nhi làm tốt, Tịch nhi có thể bồi hắn dùng đồ ăn sáng, thật tốt.

Đinh mẹ vừa nghe mặt đều đen, cô nương mới cần học cung bước. Hoàng tử sao học được, để hoàng hậu nương nương biết không chém đầu nàng mới là lạ. Không đợi Đinh mẹ ra tiếng, Tống mẹ liền nói: “Tiểu thư luyện trong chốc lát khẳng định cũng mệt mỏi , không bằng dùng đồ ăn sáng cùng Thành hoàng tử trước đi! Trong chốc lát lại đến học.”

Đinh mẹ liếc Tống mẹ một cái: “Tiểu thư, ngài dùng đồ ăn sáng trước đi!”

“Cám ơn mẹ.” Tô Mộ Tịch lấy sách nặng trên đầu xuống xoay cổ sắp cứng ngắc, lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi Đông điện dùng đồ ăn sáng . Chậm rì rì dùng xong đồ ăn sáng, vừa chuẩn bị đi học lễ nghi tiếp, Đinh mẹ liền đến: “Tiểu thư, Tô phu nhân đang ở chính điện chờ, ngài mau đi qua! Đừng để nàng sốt ruột chờ .”

Nương đến đây, nhãn tình Tô Mộ Tịch sáng lên, lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đến chính điện: “Hạo Thành, trong chốc lát gặp nương của ta phải có lễ biết không?” Vừa đi vừa cẩn thận dặn dò, chỉ sợ Hiên Viên Hạo Thành lưu lại ấn tượng không tốt cho mẫu thân.

“Tô phu nhân là mẫu thân Tịch nhi sao?” Hiên Viên Hạo Thành không rõ Tô phu nhân là ai, không có người nói với hắn. Nàng có phải tới cướp Tịch nhi đi hay không, nghĩ, bắt chặt lấy tay Tô Mộ Tịch.

“Đúng rồi, cho nên huynh phải lễ phép, không cần vì huynh là hoàng tử mà tự cao tự đại với nương ta nha!” Vừa nghe lời này, Tô Mộ Tịch lập tức cười gật đầu dặn dò.

Nương Tịch nhi, có phải là giống mẫu hậu sinh Thành nhi hay không? Mẫu hậu ghét nhất hắn bị người ta đối xử không tốt, vậy, nương của Tịch nhi có phải đến mang Tịch nhi đi hay không? Nghĩ, Hiên Viên Hạo Thành bắt đầu rầu rĩ không vui , hắn không muốn Tịch nhi rời đi.

Hai người đi đến chính điện, Vương Hương Tú đang ở một bên uống trà. Nhìn thấy Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành đi vào, buông ly trà khom người hành lễ với Hiên Viên Hạo Thành nói: “Thần phụ gặp qua Thành hoàng tử.”

Nhìn Vương Hương Tú như vậy, Hiên Viên Hạo Thành càng xác định ý tưởng trong lòng, mẫu thân Tịch nhi nhất định là đến mang Tịch nhi đi. Đột nhiên bỏ tay Tô Mộ Tịch, bước nhanh chạy về Đông điện .

Tô Mộ Tịch há hốc mồm, vừa rồi mình nói đều nói vô ích sao, hắn căn bản không nghe vào! Lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Vương Hương Tú: “Nương, Tịch nhi rất nhớ người.”

Vương Hương Tú nghe được Tô Mộ Tịch nói, mới từ kì lạ phục hồi tinh thần lại, ôm Tô Mộ Tịch vào trong lòng: “Tịch nhi, có nghỉ ngơi tốt hay không? Có ăn cơm ngon hay không?” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộ Tịch lên, cẩn thận nhìn lại x, còn nhìn riêng cái trán của nàng.

“Nương, không cần lo lắng cho ta, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình, nhưng Tịch nhi rất nhớ cha mẹ cùng các ca ca.” Nói xong, Tô Mộ Tịch liền nhào vào trong lòng Vương Hương Tú, dùng sức hít lấy hương vị thuộc về mẫu thân.

“Nha đầu con kìa, nói nữa nương liền muốn khóc.” Vương Hương Tú đau lòng sờ sờ Tô Mộ Tịch. Trên mặt lại tràn đầy lo lắng, người này ngốc cũng tốt, nếu người ngốc tính tình lại không tốt nữ nhi của mình phải làm sao bây giờ – Thành hoàng tử này: “Tịch nhi, Thành hoàng tử vừa rồi làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn thường như vậy?”

“Nương, người đợi lát nữa sẽ biết.” Tiểu gia hỏa kia vừa chạy, Tô Mộ Tịch liền biết hắn nghĩ cái gì , khẳng định là sợ mẫu thân đem mình đi.

“Ngày thường hắn cũng như vậy sao?”

Sợ mẫu thân nhà mình càng đoán càng xa, Tô Mộ Tịch đành phải lên tiếng nói: “Nương, người đi đến Quan Sư cung chưa?”

“Rồi, thỉnh an hoàng hậu nương nương ta mới có thể tới nơi này, đây là quy củ.” Vương Hương Tú thấy khí sắc của nữ nhi cũng không tệ lắm, khuôn mặt đỏ bừng , thoáng buông tâm.

“Dạ, từ hôm nay trở đi Tịch nhi phải học lễ nghi cùng Đinh mẹ, nương, có thể rất khó hay không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý làm vẻ lo lắng, kỳ thật chỉ muốn làm nũng với mẫu thân.

“Nương không học qua nên không biết có khó không, nhưng ta tin tưởng Tịch nhi của ta chỉ cần dụng tâm học, cái gì cũng có thể học được” trên mặt Vương Hương Tú tràn đầy kiêu ngạo vì nữ nhi.

“Dạ, Tịch nhi nhất định dụng tâm học, không để nương mất mặt. Nương, thân thể muội muội thế nào ? Có khỏe hơn không?” Trải qua sự kiện kia, mẫu thân hẳn bắt đầu nghi ngờ Cận Băng Tâm. Trước đó vài ngày nàng tiến cung luôn không thể an tâm, lo lắng Cận Băng Tâm dùng thủ đoạn mà mẫu thân không có một chút phòng bị.

“Không có việc gì , ta để Lí mẹ trông nom đến khi nàng khỏe mới thôi. Tịch nhi, con thỉnh ngự y đến Tô phủ có phải đã sớm biết các nàng làm như vậy hay không?” Nói đến Tô Mộ Tuyết, sắc mặt Vương Hương Tú nháy mắt trầm xuống.

Lặng im trong chốc lát, Tô Mộ Tịch mới nói: “Nương, chuyện lần trước ta đụng đầu, hôn mê mấy ngày ngài nhớ rõ đi!”

“Đương nhiên.” Vương Hương Tú nhớ tới đã cảm thấy kinh tâm không thôi, nếu dung mạo Tịch nhi bị hủy thì làm sao bây giờ? May mà, giờ xem ra một chút việc cũng không có .

“Nương, lúc nữ nhi hôn mê, mơ mơ màng màng nghe được Tuyết Nhi cùng Băng di ở bên cạnh nói cái gì? Hình như lần này làm như vậy, để đại tiểu thư tiến hoàng cung, ngươi mới có thể trở thành nữ nhi duy nhất của lão gia phu nhân. Nữ nhi nghe được điều này cho nên mới thực ngoan , Tịch nhi không muốn nương cùng cha không thích Tịch nhi.” Nói xong, nước mắt lưng tròng nhìn mẫu thân. Lời này, Tô Mộ Tịch biết nương nhất định sẽ tin , như vậy nương mới cảnh giác với Cận Băng Tâm hơn. Nương có thể lo liệu toàn bộ Tô phủ, nếu Cận Băng Tâm có gian kế sẽ không dễ dàng thực hiện được .

“Tịch nhi, con nói thật sao?” Nếu thật là như vậy, Cận Băng Tâm này quả nhiên là một nữ nhân tâm kế nặng, Tô phủ thật không thể lưu nàng.

“Đương nhiên là thật , Tịch nhi sẽ không nói dối.” Tô Mộ Tịch dùng sức gật đầu, đương nhiên nàng đang nói dối, nhưng nàng là vì để nương lưu tâm nữ nhân Cận Băng Tâm kia. Bằng không, toàn bộ Tô gia đều sẽ bất an thân .

Tô Mộ Tịch vừa dứt lời, Hiên Viên Hạo Thành ôm một thứ gì đó thật lớn đi đến, lộ vẻ nước mắt đáng thương đứng ở trước mặt Vương Hương Tú nhìn nàng.

“Thành hoàng tử, ngài, ngài đây là?” Đứa nhỏ này quả nhiên là kẻ ngốc sao? Làm chuyện gì nàng cũng không hiểu. Ngẩng đầu nhìn Đinh mẹ một cái, không ngờ Đinh mẹ phúc thân liền lui xuống.

Nhìn Vương Hương Tú nửa ngày, Hiên Viên Hạo Thành rốt cục có động tác, bắt tay lấy thứ gì đó bên trong, vừa lấy vừa nói: “Đây là tiểu kim khóa mẫu hậu cho Thành nhi mang theo từ nhỏ, đây là long ngọc xứng phụ hoàng cho Thành nhi, đây là cung mẹ làm cho Thành nhi, đây là đồ chơi hai ngày trước Tịch nhi đưa cho ta… Này, đều là thứ Thành nhi thích nhất, mẫu thân Tịch nhi, Thành nhi đều đưa cho ngươi, ngươi đừng mang Tịch nhi đi được không?” Đưa xong, uất ức nhìn Vương Hương Tú, bộ dáng kia giống như bị kẻ ác bắt nạt vậy.

Nghe xong, trong lòng Tô Mộ Tịch vừa động, ngốc tử này cứ làm chuyện khiến người ta đau lòng. Nhưng mà, vì sao trong lòng nàng lại ngọt ngào ? Kiếp trước rốt cuộc nàng hư hỏng bao nhiêu, ngay cả người đối tốt với nàng như vậy cũng thương tổn.

Vương Hương Tú sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Hiên Viên Hạo Thành đáng yêu như vậy, tình thương của mẹ tràn ra : “Ai nói với Thành hoàng tử ta muốn mang Tịch nhi đi?” Nàng muốn thật, nhưng nàng có thể mang đi mới là lạ.

“Không, không có người nói với Thành nhi, nhưng Thành nhi biết.” Giống đứa nhỏ làm sai chuyện, cúi đầu hai tay hỗ trạc trước ngực. Nếu ai mang Thành nhi đi, mẫu hậu khẳng định cũng không cho, cho nên mẫu thân Tịch nhi khẳng định cũng không cho. Hắn không cho nương của Tịch nhi mang Tịch nhi đi, hắn là tiểu hài tử hư. Nhưng hắn không muốn Tịch nhi đi, Tịch nhi sẽ kể chuyện xưa cho hắn, sẽ chùng chơi với hắn không cười hắn là ngốc tử. Nếu Tịch nhi đi rồi hắn lại độc thân, hắn không cần một mình.

Vỗ nhẹ lưng Hiên Viên Hạo Thành, lên tiếng nói: “Thành hoàng tử không sợ, thần phụ không phải đến mang Tịch nhi đi, chỉ đến thăm Tịch nhi.” Thật là hảo hài tử, đáng tiếc trí lực không đủ.

“Thật vậy chăng?” Vừa nghe, hai mắt lập tức sáng long lanh nhìn Vương Hương Tú xác định. Bộ dáng kia, thiếu chút nữa làm mù mắt hai người ở đây.

“Ừ.” Vương Hương Tú gật gật đầu, càng xem Hiên Viên Hạo Thành càng thuận mắt.

“Vậy, vậy mỗi ngày ngươi đến thăm Tịch nhi tốt lắm, Thành nhi cũng gặp mẫu hậu mỗi ngày.” Vừa nghe nàng không phải đến mang Tịch nhi đi , đứa nhỏ này lập tức buông lo lắng.

Vương Hương Tú nở nụ cười một chút, thật sự là đứa nhỏ đơn thuần. Thấy hắn để ý Tịch nhi như vậy, trong lòng cũng tốt lên một chút, mấy ngày nay bị mấy phụ nhân châm chọc khiêu khích, nàng thực tại đau lòng Tịch nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.