Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 86: Chương 86




Long Tường cung, tất cả mọi người đều trầm mặc một đêm, nắng ấm chiếu sáng vào Long Tường cung, Hiên Viên Vinh Hi rốt cuộc cũng mở miệng: “Đỗ Chính Tông tự ý cầm quân, đại nghịch bất đạo. Niệm tình trước kia vì Hiên Viên hoàng triều lập không ít chiến công, miễn tội chết. Tịch thu tài sản Đỗ gia, đuổi khỏi hoàng thành, toàn bộ Đỗ gia thành dân thường, không được bước vào triều đình, người vi phạm lập tức chem..” Trừng phạt như vậy quá nhẹ nhưng nếu Hiên Viên Hạo Dạ phải chết thì trưởng công chúa cũng phải chết. Đến lúc đó phía người trong thiên hạ đổi lại sẽ bàn luận không tốt về hoàng thất, giữ mạng bọn họ coi như làm việc thiện vì hai tiểu hoàng tôn. Hơn nữa trước kia Đỗ Chính Tông quả thực vì Hiên viên hoàng triều lập nhiều công lao, giải quyết như vậy cũng coi như bồi thường.

Đỗ Chính Tông kinh ngạc ngẩng đầu, vì sao hoàng thượng ra quyết định như vậy? Rõ ràng hắn bức vua thoái vị, vì sao lại thành tự ý dùng binh?

Trong nháy mắt, Đỗ Chính Tông đã sáng tỏ, hướng Hiên Viên Vinh Hi lạy ba cái, bỏ binh phù trước mặt Hiên Viên Vinh Hi: “ Tội thần tạ ơn hoàng thượng tha chết.” Hoàng thương là vì Dạ nhi và trưởng công chúa tỉm cách giúp bọn họ thoát chết.

Hiên Viên Vinh Hi khoát tay, hai thị vệ tiến lên đưa Đỗ Chính Tông đi. Sauk hi Đỗ Chính Tông rời đi, Hiên Viên Vinh hi nhìn Hiên Viên Hạo Dạ quỳ gối bên cạnh nhắm mắt: “ Hoàng tử Hiên Viên Hạo Dạ biết rõ Đỗ Chính Tông dùng binh không báo, không xứng làm một hoàng tử tôn quý, giáng làm dân thường, giam vào Khốn Tình cung vĩnh viễn không được bước ra.” Hắn không thể giết con mình, có lẽ tốt nhất là giam Hiên Viên Hạo Dạ,khốn tình cung là do vua Hiên Viên hoàng triều đời thứ ba vì không được tình yêu mà dùng huyền thiêt đúc xây cung điện để giam giữ người mình yêu. Chỉ có một cánh cửa một chìa khóa lâu năm, chỉ cần khóa lại căn bản không cần canh phòng, đã khóa lại người bên trong cũng không thể trở ra.

Hiên Viên Hạo Dạ hiểu được lập tức cầu xin tha thứ: “ Phụ hoàng, xin người tin tưởng Dạ nhi, Dạ nhi thực sự không biết chuyện, phụ hoàng…” Phụ hoàng làm sao có thể như vậy? Hắn là không phải đã biết gì đó? Sẽ không, sẽ không, hắn luôn che dấu rất khá, sẽ không bị phụ hoàng phát hiện…

Đối với việc này, Tô Mộ Tịch đã sớm sáng tỏ, mặc kệ Hiên Viên Hạo Dạ làm gì, hoàng thượng cũng sẽ không giết con của mình. E rằng Hiên viên Hạo Dạ đi vào Khốn Tình cung vẫn có thể có ý nghĩ thoát ra! Thôi được, đến lúc đó tự nàng sẽ tới đập tan giấc mộng của hắn.

Hiên Viên Vinh Hi giả vờ không nghe thấy Hiên Viên Hạo Dạ kêu la, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Chính Liên, thật lâu không lên tiếng. Nữ nhân này, có chết thế nào cũng không thể chuộc tội của nàng, Nhất thời hắn cũng chưa nghĩ để nàng chết như thế nào. Thiển Vũ nắm chặt tay đến chảy máu, nàng muốn tự tay giết người đàn bà hại chết con nàng. Lúc này Tô Mộ Tịch đứng dậy: “ Phụ hoàng, đem Đỗ Chính Liên giao cho sư phó đi! Nàng sẽ xử lý tốt.” Tô Mộ Tịch đặc biệt nhấn mạnh chữ “ tốt”.

Hiên Viên Vinh Hi nhíu mày nhìn Tô Mộ Tịch liếc mắt qua Thiển Vũ gật đầu: “ được…”

“ Không thể, các ngươi không được làm như vậy…” Đỗ Chính Liên kịch liệt rống to, nàng nhận ra nữ nhân này, năm đó nàng vì đạt được toàn bộ sự giúp đỡ của sư huynh, giết đứa nhỏ của sư huynh và nữ nhân này rồi hãm hại nàng ta. Đỗ Chính Liên vốn không sợ chết nhưng rơi vào tay nữ nhân này, nàng sợ bản thân không được chết tử tế.

Nhìn nỗi sợ hãi trong mắt Đỗ Chính Liên, Hiên Viên Vinh Hi có chút do dự quyết định, lập tức trở lại bình thường. Mệt mỏi vuốt trán, Hiên Viên Vinh Hi lên tiếng nói: “ Hoàng hậu, chúng ta quay về Quan sư cung, chuyện còn lại giao cho Tịch nhi xử lý đi!”

“ Được…” Lâm Ánh Nguyệt đồng ý gật đầu.

Hiên Viên Hạo Dạ đi đến bên người Hiên Viên Vinh Hi, lôi kéo long bào của ông khóc lóc nói: “ Phụ hoàng, ngày tin tưởng Dạ nhi, Dạ nhi thật là không biết chuyện, phụ hoàng người tin tưởng Dạ nhi,,,phụ hoàng…”

Hiên Viên Vinh Hi cũng không cúi đầu nhìn Hiên Viên Hạo Dạ, thời điểm nói giam cầm Hiên Viên Hạo Dạ hắn cũng đã từng không nghĩ đứa con này quá ngoan độc lại hạ độc chính cha mình.

Đỗ Chính Liên nhìn bộ dáng Hiên viên Vinh Hi ngay cả Hiên Viên Hạo Dạ cũng không muốn nhìn đột nhiên điên cuồng cười ha ha nói: “ Ha ha … Hiên Viên Vinh Hi không hổ là hoàng đế, ngay cả con ruột cũng không buông tha…đáng đời ngươi Hiên Viên Hạo Dạ …haha… không phải muốn vứt bỏ sạch mọi thứ sao? Nói không chừng phụ hoàng tốt của ngươi biết chuyện ngươi hạ độc hắn rồi… haha …” Nói xong mấy câu, sắc mặt Hiên Viên Vinh Hi và Hiên Viên Hạo Dạ đồng thời biến đổi.

Đỗ Chính Liên hiểu rõ, lại cười lạnh nhìn Tô Mộ tịch: “ Tô Mộ Tịch…haha … Thành hoàng tự phi, ngươi có biết hai cục cưng của ngươi ra sao rồi? haha…đã chết…bọn chúng đều chết hết…haha… biết vì sao bọn chúng chết không? Haha…bởi vì kế hoạch Hiên Viên Vinh Hi tự cho là an toàn đã bị ta nhìn thấu…haha…bởi vì Hiên Viên Vinh Hi, hai con của ngươi đều chết hết…haha…” Đỗ Chính Liên giẫm vào chỗ đau của Tô Mộ Tịch, muốn nàng phải chết nàng cũng sẽ không để cho người còn sống dễ chịu. Chỉ cần Tô Mộ Tịch tìm được hai hài tự thật đã chết, như vậy trong lòng Hiên viên Vinh Hi và Tô Mộ tịch nhất định sẽ có hiềm khích…haha…Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt đều dừng chân, đỗ chính Liên tưởng đạt được mưu kế cười lớn hơn nữa. Tô Mộ Tịch cười lạnh một tiếng, người nên tới cũng nên tới rồi. Gần như cùng lúc Tô Mộ Tịch nghĩ, tiểu thái giám nói nhỏ bên tai Quý công công vài câu. Quý công công truyền lời tiểu thái giám cho Hiên Viên Vinh Hi, Hiên Viên vinh Hi nghe xong cười haha: “Mau, để cho bọn họ đi vào.”

“Vâng”. Vẻ mặt Quý công công vui mừng đi đón người, Đỗ Chính Liên còn muốn chia rẽ quan hệ của hoàng thượng và Thành hoàng tử phi cũng phải nhìn xem có cơ hội hay không,hừ…

Không bao lâu, quý công công mang người vào, người vào là Hoa Ngữ và đứa nhỏ nàng ôm trong ngực. Hoa ngữ thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu nương nương xong liền quỳ xuống: “ Tiểu thư, nô tỳ đáng chết đã làm cho tiểu hoàng tôn đi theo nô tỳ chịu khổ, người hãy trừng phạt nô tỳ !”

Tô Mộ tịch ôm tiểu Minh Nhật trong tay Hoa Ngữ kéo Hoa Ngữ đứng dậy: “ Hoa Ngữ ngốc, đứng lên, ta biết nếu không phải tiểu Minh Nhật ta và ngươi sơ phải…” Tô Mộ Tịch không nói tiếp nhìn đứa nhỏ trong lòng nhìn nàng nhếc miệng cười, nỗi bất an trong lòng Tô Mộ Tịch giảm xuống một nửa.

Hoa Ngữ không có nhiều lời, lui xuống bên cạnh. Đỗ Chính Liên nhìn đến đây thanh âm cười haha ngừng lại. Vì sao lại như thế này? Hai đứa nhỏ kia rõ ràng không phải đã chết sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây cùng với tiện tì Hoa Ngữ ? Đứa nhỏ khẳng định đã chết, Hoa Ngữ không chết, Tô Mộ Tịch trả lời tùy tiện đứa nhỏ đến làm cho nàng khổ sở, chính là như vậy, nhất định là như thế…

Tô Mộ tịch nhìn con xong lên tiếng nói: “ Thư băng, đi bố trí toàn bộ ám vệ ngừng mọi việc đi tìm tiểu Minh Nguyệt, dù đem Hiên Viên hoàng triều lật lên cũng phải tìm được.”

“Vâng, Thư Băng đi làm, xin chủ nhân yên tâm.” Nói xong, Thư Băng hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu nương nương rồi lui xuống. Tô Mộ Tịch lạnh lùng cười với Đỗ Chính Liên: “ Ta đã nói qua với ngươi, hai con ta cũng chưa gặp chuyện gì, ngươi không tin còn muốn dùng chuyện này khiến ta ghê tởm. Sư phó, đừng để nàng chết dễ dàng, Bộ Lại có hai mươi tư dụng cụ tra tấn, để cho nàng nếm một lần, nữ nhân này sẽ rất thích…” Tô Mộ Tịch vốn không thích dùng cực hình làm cho người khác khai ra nhưng đối phó với Đỗ Chính Liên như vậy, hai mươi tư dụng cụ tra tấn rất thích hợp.

Ngồi trên mặt đất người Đỗ Chính Liên thấy lạnh lẽo, nàng biết hai mươi tư dụng cụ tra tấn đó. Năm đó khi nàng còn là Đỗ quý phi, lúc một cung nữ chải tóc cho nàng làm rơi vài cọng tóc, chính nàng đem cung nữ kia giao cho Bộ Lại, tận mắt nhìn cung nữ đó chịu hai mươi tư cực hình tra tấn mà chết. Xem người khác chịu khổ đúng là một loại hưởng thụ, nếu thật đến lượt chính nàng chịu như vậy thì phải làm sao.

Thiển Vũ cười lĩnh mệnh, hành hạ Đỗ Chính Liên, nàng rất thích. Lãnh Kì Duệ ở bên cạnh thản nhiên liếc Đỗ Chính Liên không có ý định mở miệng cầu xin, nữ nhân này nợ hắn nhiều lắm, coi như tất cả trả xong, kiếp sau không xuất hiện bên cạnh hắn là tốt rồi.

Đỗ Chính Liên liếc mắt nhìn xung quanh, hết hy vọng rồi, không ai vì xin tha. Nàng không nghĩ sẽ chết như vậy, dựa vào cái gì những người này đều có thể sống tốt, nàng lại phải chết. Đột nhiên nàng nghĩ tới hộ mệnh phù, nhìn Hiên Viên Vinh Hi chằm chằm muốn nói điều kiện: “ Hiên Viên Vinh Hi, các ngươi không thể giết ta. Chỉ cần ta vừa chết, không thể thay đổi việc bản đồ quân sự sẽ rơi vào tay Mạc quốc, các Hiên Viên Vinh Hi chợt lóe lên tia tàn nhẫn: “ Bản đồ quân sự thật là do ngươi sai người trộm.”

Đỗ Chính Liên thấy được ánh mắt tàn nhẫn của Hiên Viên Vinh Hi nhưng đây là đường sống duy nhất của nàng, nàng không muốn buông tha: “ Không sai, những người Mạc quốc phía sau Ngọc Môn quan đã bị ta hoán đổi. Chẳng qua trước khi ta vào cung thật sự đem phần kia giao cho tâm phúc, chỉ cần tar a lệnh hắn lập tức sẽ đem phần kia đưa đến mạc quốc. Mạc quốc lấy được bản đồ, đến lúc đó hoàn cảnh Hiên Viên hoàng triều ra sao không cần ta nhiều lời các ngươi cũng đã biết !”

Ánh mắt Hiên Viên Vinh Hi hung ác, lại chuyển qua Thiển Vũ nhàn nhạt nói: “Thiển Vũ, dùng hết hai mươi tư hình cụ, ngũ mã phân thây…” Hiên Viên Vinh Hi vô cùng hối hận, bởi vì hắn năm đó không đành lòng, không có tận mặt thấy nữ nhân này chết. Mới để cho nàng có cơ hội gây song gió hại dân chúng biên quan chiến đấu gian khổ cùng tướng sĩ.

“ Ngươi…ngươi…” Đỗ Chính Liên không nói gì, chẳng lẽ Hiên Viên Vinh Hi không sợ Mạc quốc sao?

“ Báo, tám trăm dặm biên quan cấp báo.” Một âm thanh từ ngoài cung truyền đến.

Trong cung sắc mặt mọi người thay đổi, Tô Mộ tịch ôm tiểu Minh Nhật cũng nắm chặt tay có tin tức Hạo Thành truyền đến rồi sao? Hiên Viên Vinh Hi vốn là vua một nước, nhanh chóng định thần : “Mau truyền”

Không bao lâu, một binh lính đội nón giáp sắt vào quỳ xuống trước hoàng thượng và hoàng hậu thỉnh an, vẻ mặt liền vui mừng báo: “ Chúc mừng hoàng thượng, trời phù hộ Hiên Viên hoàng triều, quân ta đại thắng, Thành hoàng tử thành công bắt Mạc quốc đầu hàng, ít ngày nữa Thành hoàng tử sẽ dẫn đội quân quay về hoàng thành”

Hiên Viên Vinh Hi giật mình cười lớn tiếng nói: “ haha…tốt…tốt…Thành nhi không hổ là con của trẫm…”

Viền mắt Lâm Ánh Nguyệt đỏ lên, hỏi: “Thành hoàng tử có tốt không? Có bị thương không?” Lâm Ánh Nguyệt hỏi cũng là Tô Một Tịch muốn hỏi, binh lính cười trả lời: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Thành hoàng tử phi xin đừng lo lắng, Thành hoàng tử không có bị thương.”

Lâm Ánh Nguyện và Tô Mộ Tịch liếc mắt nhìn nhau cuối cùng cũng yên lòng. Tô Mộ Tịch nhìn tiểu Minh Nhật trong lòng cười vui vẻ. Tiểu Minh Nhật, cha ngươi không có việc gì, cha ngươi còn đánh thắng trận trở về, nếu như có thể mau tìm được muội muội của ngươi thì tốt rồi.

Toàn thân Hiên Viên Hạo Dạ giống như bị lấy hết sức lực, hắn không còn cơ hội nữa. Mặt Đỗ Chính Liên xám như tro tàn, nàng chắc chắn phải chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.