Loạn trong giặc ngoài của vương triều Hiên Viên xem như đã được dẹp yên. Hiên Viên Vinh Hi đưa Hiên Viên Hạo Dạ, còn có Khương Ngọc Lộ cùng Tư Vũ Tư Tinh vào Khốn Tình Cung. Còn Giả Như Lâm, vì Cổ Nhữ Sinh lâm trận phản chiến để cho Hiên Viên Vinh Hi danh chính ngôn thuận nhốt Hiên Viên Hạo Dạ lại, Hiên Viên Vinh Hi cho phép hắn đưa Cổ Như Lâm rời khỏi Hoàng Thành, vĩnh viễn không được bước vào Hoàng Thành nửa bước.
Tô Mộ Tịch nghe xong quyết định của Hiên Viên Vinh Hi, đầu đang đọc sách có hơi ngẩng lên thản nhiên dặn dò Hoa Ngữ: “Hoa Ngữ, nhờ Lưu thái y chế tạo một loại thuốc khiến nam tử vô sinh đi.” Đã chấm dứt thì phải chấm dứt cho sạch sẽ, cho dù là sau này ai làm hoàng đế cũng phải khiến cho Hiên Viên Hạo Dạ không còn khả năng chống lại nữa.
“Vâng.” Hoa Ngữ bị ánh sáng nhợt nhạt trong mắt Tô Mộ Tịch làm sợ đến mức ngớ người ra một lát, lúc lấy lại tinh thần mới cúi người đáp lại. Làm như vậy có lẽ là tốt nhất, đi cùng Dạ hoàng tử còn có ba nữ nhân, nếu để lại con nối dõi sẽ là phiền toái lớn đối với Thành hoàng tử.
Hoa Ngữ pha thuốc xong, đem thuốc đi nấu rồi thông báo với tiểu thư nhà mình một tiếng. Tô Mộ Tịch nghe xong, gật đầu: “Để ám vệ đi làm, cần phải để Hiên Viên Hạo Dạ uống xong chén thuốc này.”
“Tiểu thư, làm như vậy thì bên hoàng thượng phải thế nào…” Hoa Ngữ hơi do dự hỏi, ám vệ không chỉ nằm trong sự khống chế của một mình tiểu thư, nếu việc này đưa cho ám vệ hành động tất nhiên cũng sẽ truyền đến tai hoàng thượng…Nói thế nào Dạ hoàng tử cũng là nhi tử của hoàng thượng, nếu tiểu thư hại Dạ hoàng tử vô hậu, hoàng thượng có nói gì hay không?
“Không sao, ngươi cứ yên tâm đi làm đi!” Hiên Viên Hạo Dạ là nhi tử của hoàng thượng, chuyện này không ai dám phủ nhận, nhưng hoàng thượng cũng đã nói biếm hắn làm thứ dân cả đời bị nhốt ở Khốn Tình Cung. Nếu hoàng thượng đã làm vậy, tất nhiên cũng không hy vọng để lại tai họa cho ngôi vị hoàng đế sau này, nàng sai ám vệ động thủ chính là muốn cho hoàng thượng biết rõ để tránh sau này phải nghi ngờ.
“Vâng.” Hoa Ngữ trả lời lui ra ngoài.
Tô Mộ Tịch ôm hôn Tiểu Minh Nhật đang mở to đôi mắt, thì thầm: “Ngày mai, không biết lúc nào cha và muội muội con mới có thể trở về, người một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ.” Đôi mắt Tiểu Minh Nhật sáng long lanh nhìn mẹ, chảy nước miếng.
Không lâu sau, chuyện Hoa Ngữ sai ám vệ đưa thuốc cho Hiên Viên Hạo Dạ đã truyền đến tay Hiên Viên Vinh Hi. Hiên Viên Vinh Vi ngây người ra một chút rồi khoát tay: “Cứ để Tịch nhi xử lý đi.” Nha đầu này, quả nhiên là có đủ độc ác đủ dứt khoát, không cho đối thủ có cơ hội phản kích. Đối với điểm ấy Hiên Viên Vinh Hi rất tán thưởng, nhưng ánh mắt hắn có hơi chớp lóe, hy vọng sau này nó không có tâm tư nào khác, nếu không cũng đừng trách hắn vô tình…
Quân vương, thủy chung vẫn là Quân vương…
Mà Đỗ Chính Liên lại bị Thiển Vũ tự mình giám sát, bị hai mươi bốn hình cụ ở Hình bộ tra tấn. Trước khi chịu hình, Thiển Vũ cho Đỗ Chính Liên uống không ít thuốc bổ, cho nên chịu xong tất cả hình cụ Đỗ Chính Liên vẫn còn sống, nhưng khuôn mặt có chút tư sắc đều đã không còn. Chịu xong hình, Thiển Vũ lại để người nuôi ả hai ngày, thực hiện lời của Hiên Viên Vinh Hi —-ngũ mã phanh thây. Tận mắt thấy Đỗ Chính Liên chết đi, nỗi uất ức Thiển Vũ áp chế trong miệng hơn mười năm phun ra ngoài, người cũng ngã xuống.
Ám vệ thấy thế, một người đi thông báo cho Tô Mộ Tịch, một người đi mời Lưu thái y. Lãnh Kỳ Duệ tiến lên, ôm Thiển Vũ chỉ còn hơi thở mỏng manh vào lòng. Thiển Vũ ngửi được mùi vị trên người Lãnh Kỳ Duệ, đôi mày thanh thú nhíu chặt lại. Không lâu sau, Tô Mộ Tịch và Lưu thái y lần lượt đi tới. Tô Mộ Tịch đẩy Lãnh Kỳ Duệ ra, khẽ gọi: “Sư phụ…”
“Hoàng tử phi, để vi thần nhìn xem.” Lưu thái y nói xong, liền bắt mạch cho Thiển Vũ. Không lâu sau, Lưu thái y buông tay ra, nói với Tô Mộ Tịch: “Hoàng tử phi, Thiển hộ vệ nàng…”
Nhìn sắc mặt của Lưu thái y liền biết kết quả thế nào, Tô Mộ Tịch vội vàng cắt ngang lời kế tiếp của hắn, hỏi: “Nhưng còn có thể cứu không?” Giọng nói của Tô Mộ Tịch lộ rõ sự lo lắng và mất tự nhiên, lòng nàng đã sớm xem Thiển Vũ như người thân của mình.
“Đổi máu, bệnh của Thiển hộ vệ là do giấc ngủ không đủ một thời gian dài, suy nghĩ lo lắng quá độ gây ra, chỉ cần đổi máu của người bình thường cho Thiển hộ vệ có lẽ là có thể cứu chữa được. Nhưng mà, phương pháp này cũng chưa có người thử qua, vi thần không dám cam đoan chắc chắc thành công.” Lời này của Lưu thái y cũng không quá chắc chắn, nhưng quả thật hắn rất muốn cho Thiển Vũ thử một lần, như vậy không chỉ làm cho y thuật của hắn nâng cao hơn một tầng, sau này cũng có thể cứu rất nhiều người.
“Dùng máu của ta…” Lãnh Kỳ Duệ dường như buột miệng nói ra.
Tô Mộ Tịch thấy rõ lông mày Thiển Vũ nhíu chặt lại, không ngờ một lát sau Thiển Vũ lại nói với nàng: Ta chống đỡ đến lúc này chỉ vì báo thù cho con ta. Mà Lãnh Kỳ Duệ cũng xem như là sư phụ của kẻ thù, sư phụ không hy vọng hắn cứu mình, Lãnh Kỳ Duệ muốn thanh lọc nghiệp chướng, sư phụ nhất định là không cho phép. Thôi, chết có lẽ là kết quả tốt nhất của sư phụ. “Lưu thái y, ngươi lui xuống đi.” Giọng nói của Tô Mộ Tịch vừa đủ để mọi người có thể nghe thấy.
Lòng Lưu thái y tiếc thương, nhưng vẫn nghe lời lui xuống.
Nhưng Lãnh Kỳ Duệ lại nóng nảy: “Tại sao? Rõ ràng ta có thể cứu nàng.”
Tô Mộ Tịch cười lạnh nhìn Lãnh Kỳ Duệ, hờ hững nói: “Ta cảm thấy, sư phụ ta thích cho ngươi áy náy cả đời, sau đó mang theo tiếc nuối mà chết già hơn.” Thiển Vũ nghe lời của Tô Mộ Tịch khóe môi khẽ nhếch lên, thoáng cái đã tắt thở, suy nghĩ cuối cùng trước khi chết là: Nàng đã thu một đồ đệ tốt, còn có, kiếp sau nàng không muốn gặp lại Lãnh Kỳ Duệ, chắc chắn là không cần.
Thiển Vũ đã chết, Lãnh Kỳ Duệ mang xác của nàng không biết là đi đâu. Hoa Ngữ đã từng hỏi qua: “Tiểu thư, người biết rõ Thiển tiền bối rất hận Lãnh Kỳ Duệ, vì sao còn để hắn đưa thi hài của tiền bối đi?”
Đôi mắt sáng trong của Tô Mộ Tịch khẽ chuyển về phía Hoa NGữ, cười ra tiếng: “Ngươi không thấy là ta để hắn mang theo thi hài của sư phụ không chỉ đau khổ cả đời, mà còn là trừng phạt hắn hay sao?” Hoa Ngữ nhìn giọng điệu của Tô Mộ Tịch, thân thể có hơi lạnh lẽo. Không có Thành hoàng tử ở bên cạnh tiểu thư, quả nhiên tiểu thư càng thêm độc địa, đen tối.
Tô Mộ Tịch cười lạnh, thay vì để Lãnh Kỳ Duệ vơi đi nỗi hổ thẹn trong lòng theo thời gian. Không bằng khảm luôn loại hổ thẹn và đau khổ này trong lòng hắn, để hắn thống khổ cả đời, đối với loại nam nhân không thấy rõ lòng dạ của mình thì nên dùng phương pháp này. Không phải là nàng tàn nhẫn, mà là sư phụ đã chịu đau khổ hơn Lãnh Kỳ Duệ quá nhiều.
Không lâu sau, Thư Mai liền tiến vào, Tô Mộ Tịch đổi thái độ lạnh nhạt vừa rồi, vội vàng đứng lên hỏi: “Thư Mai, có phải có tin của Minh Nguyệt không, nói mau, ngươi nói mau…” Nhất định là bọn họ đã tìm được Minh Nguyệt, nếu không Thư Mai sẽ không tới.
Thư Mai chần chờ một lát, mới nói: “Chủ nhân, không phải, là Thư Minh truyền tin tức, Thành Hoàng Tử ngày kia sẽ tới Hoàng thành, hắn bảo Thư Mai tới trước báo cho chủ nhân một tiếng.”
Tô Mộ Tịch gật đầu: “Ừ, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!” Hạo Thành sắp về, nhưng Minh Nguyệt vẫn chưa tìm được, nàng phải đối mặt với Hạo Thành thế nào đây? Nàng đã đồng ý với Hạo Thành là sẽ quản lý tốt mọi thứ ở Hoàng Thành, mà nàng lại không làm được…
Hai ngày sau, Tô Mộ Tịch mang theo tâm tình phức tạp trôi qua hai ngày. Sáng sớm, Hoa Ngữ trang điểm tỉ mỉ cho Tô Mộ Tịch, nhưng vẻ mặt hốc hác của Tô Mộ Tịch thì không thể nào che đậy được.
Dân chúng Hoàng thành đều tập trung ở cửa lớn, lúc Hiên Viên Vinh Hi nhận được tin báo liền sai người tung tin ra ngoài. Thành nhi đã dùng thời gian một năm để bảo vệ toàn bộ hoàng triều Hiên viên, đây là kết quả nó đáng có được, mặc dù hắn biết rõ có lẽ đây không phải là thứ Thành nhi muốn, nhưng từ giờ trở đi hắn nên tích lũy uy tín cho “Thành thân vương”, chờ sau này kế thừa ngôi vị.
Cửa lớn Hoàng Thành, ngoại trừ một con đường được thị ngăn chặn, những nơi còn lại đều chật như nêm cối. Mọi người trong Hoàng thành vẫn không ngờ, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, hoàng tử ngốc trong ấn tượng của họ lại có thể làm cho Mạc quốc đại bại khi Lý lão tướng quân cũng đều đã thúc thủ vô sách. Trong nhất thời, tiếng tăm của Hiên Viên Hạo Thành ở vương triều Hiên Viên nhanh chóng truyền ra, không ít dân chúng đã cùng nhau viết đơn đưa đến từng quan phủ, xin hoàng đế lập Hiên Viên Hạo Thành làm thái tử.
Đại quân chậm rãi đi vào Hoàng thành, dân chúng đều đồng thanh hò hét: “Thành hoàng tử thiên tuế…”
Hiên Viên Hạo Thành đi đầu đoàn quân, khóe môi nở nụ cười. Hoàng thành đã bình an. Phía sau, Mạc Sâm và Mạc Thái trao đổi ánh mắt, có lẽ Hiên Viên Hạo Thành sẽ là hoàng đế đời tiếp theo của triều đình Hiên Viên. Nếu đoạt không được, giảng hòa là biện pháp duy nhất, mà phương pháp hay nhất dĩ nhiên là hòa thân.
Đại quân đến trước cửa lớn hoàng cung, Hiên Viên Vinh Hi, Lâm Ánh Nguyệt, Hiên Viên Hạo Y và Tô Mộ Tịch đứng ở hàng đầu tiên, chờ Hiên Viên Hạo Thành tiến vào. Cả người mặc quân phục, vinh dự đi đến, ngực Tô Mộ Tịch căng thẳng, khoảng cách còn xa nhưng Tô Mộ Tịch lại cảm thấy Hiên Viên Hạo Thành đã gầy đi nhiều.
Hiên Viên Hạo Thành nhìn thấy bọn họ, xoay người xuống ngựa, vọt tới bên cạnh. Nở nụ cười với Tô Mộ Tịch xong, quỳ xuống trước Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Thành nhi không cô phụ sự kỳ vọng của hai người, Thành nhi đã bảo vệ dược biên quan của vương triều Hiên Viên.
Ánh mắt Hiên Viên Vinh Hi phiếm hồng, lớn tiếng nói: “Tốt, tốt, không hổ là nhi tử của Hiên Viên Vinh Hi ta, rất tốt…” Mà Lâm Ánh Nguyệt bên cạnh đã sớm nước mắt giàn giụa, bà chịu hết trăm nghìn đắng cay sinh ra nhi tử, là một đứa có bản lĩnh. Tiến lên cầm tay Hiên Viên Hạo Thành, Hiên Viên Hạo Thành lau nước mắt trên mặt Lâm Ánh Nguyệt: “Mẫu hậu, không phải Thành nhi đã bình an trở về rồi sao, người đừng khóc nữa.”
Đi qua Lâm Ánh Nguyệt, thấy Hiên Viên Hạo Y bên cạnh khóc càng thương tâm hơn, Hiên Viên Hạo Thành gõ đầu nàng: “Muội muội, đừng khóc, ca ca không chết rồi.”
Hiên Viên Hạo Y nghe xong lời này lại khóc lớn hơn, nhào vào lồng ngực Hiên Viên Hạo Thành, khóc đủ rồi mới buông hắn ra yếu ớt nói: “Ca, tẩu tẩu chờ rất lâu rồi, huynh không cần phải để ý đến muội.” Ca ca ngốc này, lòng đã sớm bay đến tẩu tẩu rồi!
Cuối cùng, Hiên Viên Hạo Thành đứng trước mặt Tô Mộ Tịch, hai người không nói gì, chỉ ôm chặt nhau. Bọn họ không cần nhiều lời cũng hiểu rõ tâm ý của nhau.
Tịch nhi, nàng không cần phải đi theo, Thành nhi đã nói sẽ bình an trở về…
Hạo Thành, cuối cùng chàng cũng bình an trở về, Tịch nhi thật sự rất sợ chàng sẽ không về được nữa…