Nàng còn phát hiện
trong đầu nàng có một không gian khác, nói đúng hơn là ý niệm nàng xuất
hiện một không gian, trong không gian này có một cái thác nước và một
con sông nhìn không thấy đầu.
Nước trong đến thấy đáy, vóc một
ngụm lên uống ngọt mát, uống xong tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ thấy một con sông này thôi chung quanh chỉ có đất cỏ xanh mà thôi.
Đây hẳn là không gian trong truyện ah, không biết có phải trồng cái gì sẽ
nhanh chóng phát triển hay không? Ngày mai đi mua hạt giống về trồng thử xem, quyết định xong mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm
sau Bạch Lộ vẫn như lúc trước thức dậy sớm cùng dì Lưu làm đồ ăn sáng
cho bọn nhóc, tuy nói cô nhi viện nhưng mà cũng rất khó khăn bởi vì đây là dì Lưu tự bỏ tiền ra nuôi bọn trẻ bị bỏ rơi.
Nàng là dì Lưu
thu dưỡng, dì Lưu không có con cái, nghe dì nói chồng dì là một quân
nhân hi sinh vì nhiệm vụ dì là một tiểu thư nhà giàu cha mẹ mất sớm để
lại một gia tài cho dì, lúc chồng dì mất vì đau lòng quá nên dì ngày nào cũng uống thuốc an thần để ngủ được lúc đó dì có một người con trai 8
tuổi , một ngày dì uống thuốc nên ngủ quên đến tối mới phát hiện nó vẫn
chưa về nhà, dì hoảng hốt sợ hãi đi tìm còn báo cảnh sát nhưng vẫn không tìm thấy.
Cảnh sát nói có lẻ bị bắt cóc lúc đó có một đường dây buôn bán trẻ em qua nước ngoài. Dì Lưu Tuyệt vọng tự trách mình nên đã
tự tử nhưng được cứu kịp thời,
Dì nói lúc đó nhờ bác Trương dì mới tỉnh táo lại. Nhưng hỏi dì lúc đó bác Trương dùng cách gì thì dì cười cười không nói.
Rồi Dì dùng tiền của mình xây nhà lại thành cô nhi viện rồi thu lưu những
đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, dì hy vọng con trai dì cũng sẽ được một
người tốt bụng thu lưu nuôi dưỡng.
Dì Lưu nói hôm đó có người
mang nàng đặt trước cửa hôm đó mưa rất to nên dì đóng cửa lại nhưng nàng khóc to lắm dì mới ra cửa tìm, nếu dì ra trễ có lẻ nàng đã lạnh chết,
dì nói nàng sốt cao một tuần mới khỏi, còn tên là trên mặt dây chuyền có khắc lại.
Đó cũng là vật duy nhất để nàng nhận thân nhân. Sống qua một đời nàng rất bài Xích từ người nhà này, nàng cũng không muốn
tìm người đã bỏ rơi nàng. Trong lòng nàng dì Lưu là mẹ nàng
" Dì Lưu, con rất nhớ dì " ôm chầm lấy dì Lưu khẽ nói
"Đứa ngốc này, mới tối qua còn làm nũng muốn dì dẫn đi chợ hôm nay đã nói nhớ dì " dì Lưu cười cười vuốt tóc nàng.
"Con đến trường phải học thật giỏi biết không? Dì không thể nào cứ ở bên
con, con phải cố gắng học sau này tìm một công việc thích hợp, sống cuộc sống thoải mái khoái hoạt dì còn phải nhờ con chăm sóc rồi " ôn nhu xoa xoa đầu Bạch Lộ từ ái nói.
"Con sẽ, con sẽ sống thật tốt, cám
ơn dì " hít hít cái mũi cai cai, cố nén giọt nước mắt sắp rơi xuống. Có
dì Lưu nàng còn mong gì nữa. Dì ấy thật lòng yêu thương nàng, nàng sẽ
chăm sóc dì thật tốt.
"Mẹ! Người làm mẹ con có được không? " Nàng nhỏ giọng gọi làm thân mình dì Lưu cứng đờ rồi khẽ run lên .
"Con gọi ta là gì? " dì Lưu hỏi lại nhưng giọng nói run rẩy cho biết bà đang rất hồi hộp
"Mẹ, con muốn gọi người là mẹ " Bạch Lộ khẳng định, ánh mắt cũng đầy mong chờ.
"Ngoan, ngoan lắm! Con gái mẹ rất ngoan!" ôm Bạch Lộ vào lòng không ngăn được
giọt nước mắt hạnh phúc trào ra, bà mong một tiếng mẹ này lâu lắm rồi
Từ nhỏ bà đã yêu thương Bạch Lộ như con ruột, đứa trẻ này rất là ngoan
nhìn nó lớn lên từng ngày là niềm vui của bà, tuy bà yêu thương những
đứa trẻ khác nhưng chỉ riêng Bạch Lộ là bà xem như con mình đẻ ra mà
chăm sóc.
Hôm nay nghe được một tiếng mẹ này bà cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bạch Lộ cũng khó ngăn nước mắt tí tách rơi.
Là nàng sai lầm rồi thì ra mẹ luôn mong chờ nàng gọi bà là mẹ, đời trước
nàng chỉ sợ tổn thương nên Không dám gọi bà là mẹ sợ bà sẽ từ chối, sợ
chỉ nàng muốn như vậy mà không quan tâm ý nghĩ thật sự của người.
" Mẹ! " Bạch Lộ nhỏ giọng nghẹn ngào gọi
" Ngoan, sao lại khóc? Để mẹ xem nào, con gái không được khóc. Khóc thì sẽ xấu có biết không? Ngoan! Giúp mẹ nấu bữa sáng đi, nếu không lúc
mấy đứa nhóc tỉnh dậy sẽ nháo " mẹ Lưu mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Dạ!" Bạch Lộ tươi cười đáp lại. Từ lúc nàng tỉnh dậy đã được một tuần rồi, nếu nàng nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày nàng gặp Tâm Tâm, thật chờ mong mà, sáng nàng làm bữa sáng xong từ cô nhi viện
đi bộ đến trường cũng mất 15p.
Nàng nhớ lúc tan học mới gặp được nàng ta. Nên vui vẻ đến lớp không như lúc trước chỉ im lặng giờ nàng
lâu lâu cũng góp lời trò chuyện với các bạn trong lớp. Thái độ mọi người cũng rất tốt chứ không phải khó chịu như mình đời trước đã nghĩ.
"Các bạn biết gì chưa? Lớp mình có một bạn nữ sẽ chuyển sang, là một hoa khôi ah!" một bạn nam háo sắc lớn tiếng nói.
"Chỉ có mình cậu là không biết thôi, lúc nãy mình đi qua phòng giáo viên
thấy bạn ấy và Thầy Lê đang nói chuyện, chậc chậc! Đẹp đến hết nói nổi
luôn. Đúng là người xinh hơn hoa nữa ah!" một bạn nam khác ngồi kế bàn
Bạch Lộ lên tiếng, cả lớp bọn con trai sôi nổi hẳn lên.
"Chảy
nước miếng rồi kìa! Xì người ta Thiên kim đại tiểu thư, xinh đẹp như hoa sẽ ngó đến các cậu sao? Bày ra bộ mặt háo sắc, ghê tởm! " Tuyết Tuyên
người này là ngồi bàn trên Bạch Lộ, rất là cá tính, sôi nổi, nhưng cũng
rất thẳng thắn.
"Bạn ghanh tị àh? Bọn này không ngó đến bạn nên
ghanh tị phải không? " Lâm Ngôn tên ngỗ ngáo nhất lớp mở miệng, tên này
đầu gấu nhất trường, đánh lộn nổi tiếng luôn.
"Ghanh cái đầu bạn! Hừ! Bổn cô nương mà thèm ghanh tị với cô ta, nằm mơ đi "
Tuyết Tuyên đỏ mặt gắt lên . nàng cảm thấy đây là một người bạn rất không tệ, mấy ngày nay nàng nói chuyện nhiều hơn với lại đã sống qua một đời nên
nhìn sự việc sẽ thấu đáo hơn. Cô bé này tuy nóng nảy nhưng dễ thương
"Nè! Đừng thấy là con gái mà lên mặt, đang nói chuyện với ai biết không?
"một tên ngồi kế bàn của Lâm Ngôn đứng lên chỉ vào Tuyết Tuyên quát lên
người này hình như tên Trần Văn Hạo
"Nói chuyện với ai liên quan gì đến bạn? Chó cậy chủ sao? Chủ không nói chó đã sủa trước ah?"
không đợi Tuyết Tuyên mở miệng La Mễ Quyên đã lên tiếng. Cô ấy ngồi
cùng bàn với Bạch Lộ , ba của cô nhóc này làm trong quân đội, tính cách chắc ảnh hưởng từ cha nên có thể nói trời không sợ đất không sợ muốn
nói gì thì nói.
"Con quỷ cái mày chửi ai? Đừng tưởng dựa hơi ba mày thì tao sợ, ba mày ở trong quân đội thì giỏi lắm sao? " hắn quát lên.
"Nói lại lần nữa xem? " Mễ Quyên đứng dậy lạnh giọng nói.
"Đừng nghĩ hùng hổ dọa bọn này, cậu chỉ là tên đi sau mông người ta. Có gì hay ho! " Tuyết Tuyên đứng dậy. Hứ! Sợ ngươi sao?
"Tao cứ Nói đó, bọn mày định làm gì tao? Ba mày chỉ biết múa may trong quân đội làm gì được tao?"
"Thằng khốn" Mễ Quyên nổi giận muốn đánh nhau nhưng vừa bước khỏi bàn đã bị
một bàn tay giữ lại, Bạch Lộ mỉm cười giữ tay nàng ta lại.
Hơi
nhíu mày ngạc nhiên, cô bạn này từ lúc vào học không hề thân cận với ai, mấy ngày nay thay đổi đôi chút, nói chuyện nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn
nhưng lúc này muốn làm gì
"Có chuyện? "
"Nếu có một con
cẩu sủa loạn rồi cắn bạn, bạn sẽ nhào tới cắn lại sao? " Bạch Lộ biểu
tình vô tội hỏi một câu không đầu không đuôi làm mọi người sửng sờ, đến
khi Mễ Quyên hiểu được không nhịn được cười.
"Ha ha đúng
vậy! Cẩu sẽ cắn người ah, người thì sao lại so đo với cẩu chứ! " nói
xong vui vẻ về chỗ ngồi, ân! Cô bạn này rất được nha, có thể kết giao. Tuyết Tuyên thì nhìn Bạch Lộ mắt đầy sao ah, sao có thể lợi hại như vậy chứ.
Còn Trần Văn Hạo mặt lúc đỏ lúc xanh. Dám hạ nhục hắn.
Trong mắt Lâm Ngôn là hứng thú. Đứng dậy bước đến bàn Bạch Lộ, một tay
chống lên bàn cuối mặt xuống nhìn Bạch Lộ,
Ngược lại nhìn gần
mới thấy gương mặt này là một mỹ nhân nga, vì đeo cặp kính lại thêm mái
tóc nên không ai để ý, lúc này nhìn gần đôi mắt thật to tròn có thần
không một chút gợn sóng như mê hoặc tâm trí người khác, sống mũi cao
thanh tú đôi môi nhỏ gợi cảm rất câu hồn, nhịn không được muốn gặm nhắm
đôi môi đó nhưng vừa tiến gần đã bị một bàn tay chặn ngang đẩy ra.
"Thật xin lỗi nhưng tôi không phải đối tượng để bạn động dục" Bạch Lộ ghét bỏ lấy khăn chùi tay.
"Tốt nhất lần sau động dục tìm đồng loại sẽ tốt hơn, nếu không kêu người
phía sau giới thiệu cho bạn vài đồng loại của cậu ta cho cậu " Bạch Lộ
bỏ thêm một câu. Rồi nhìn về phía Trần Văn Hạo Ám chỉ rõ ràng.
Tuyết Tuyên nhịn không được phì cười, Mễ Quyên cũng không nhịn nổi cười ra tiếng.
Lâm Ngôn hiểu được Bạch Lộ ám chỉ hắn là cẩu. Tức đến muốn thổ huyết nhìn
thấy biểu tình ghét bỏ cùng khinh thường trên mặt Bạch Lộ làm hắn tức
điên, nhưng cũng không thể làm gì, đúng lúc này chuông vào lớp ren lên
"Cậu chờ đó! " nghiến răng ra một câu bỏ về bàn. Bạch Lộ chỉ cười cho qua cũng không để ý đến.