Nhiếp Ngôn không nghĩ tới Yểu Yểu có thể nhận nhiệm vụ “Chúc phúc của Tạp Nhĩ Tư”. Lại còn đã hoàn thành được một nửa.
Tạp Nhĩ Tư là một trong những giáo quan của thập tự thánh đường. Nhiệm vụ của hắn đều cùng thành đường có quan hệ.
Đây là một chuỗi nhiệm vụ liên hoàn. Tổng cộng có năm vòng. Vòng thứ nhất
phần thưởng là một thánh đường ma pháp. Sau đó độ khó tăng dần qua từng
khâu. Hoàn thành chuỗi nhiệm vụ phần thưởng sẽ là một bộ trang bị cấp
truyền kỳ. Bất quá chuỗi nhiệm vụ này ở kiếp trước, người giỏi nhất cũng mới chỉ hoàn thành vòng thứ ba, cho nên bộ trang bị cấp truyền kỳ kia
đối với mọi người mà nói, cũng chỉ là hi vọng xa vời.
Hơn nữa nhiệm vụ này có điều kiện phi thường hà khắc, rất ít người có thể đạt tới.
Cao cấp ma pháp của Ngưu Nhân Bộ Lạc hiện tại, số lượng còn quá ít, thêm
nữa đây lại là khoảng thời gian công hội chiến, khai hoang, cứ điểm
chiến… các hội viên đều không có thời gian đi thu thập cao cấp ma pháp.
Hơn nữa để thu thập được ma pháp cao cấp là tương đối khó khăn. Mà dù có kiếm được thì hầu hết cũng để cho Hắc Sắc Thiên Đường và Sát Bất Tử
Đích Phôi Đản học mà thôi.
Nếu như có thể giúp Yểu Yểuhoàn thành vòng một của nhiệm vụ này, như vậy Ngưu Nhân Bộ Lạc lại có thêm một cao cấp ma pháp sư.
Ở cùng Yểu Yểu một hồi, khung cảnh hai người quyện lại với nhau dưới mật
thất lại hiện lên trong đầu Nhiếp Ngôn. Một ít hình ảnh kiểu diễm lướt
qua. Yểu Yểu dáng người mặc dù không bốc lửa như Vũ Lam, nhưng tuyệt đối là một vưu vật động lòng người. Toàn thân không một chút nào thừa thãi. Khuân mặt tròn tròn, tươi sáng như ngọc, làn da trơn bóng không chút
khuyết điểm. Dáng người lồi lõm, làm cho người ta không kìm được mà hãm
sâu vào.
Mỗi lần nghĩ đến đây, nội tâm Nhiếp Ngôn lại một lần rung động.
Hơn nữa khi đó, Yểu Yểu vẫn còn ngây thơ trinh trắng, điều này lại càng làm cho Nhiếp Ngôn áy náy.
Nếu như ở cùng Yểu Yểu một thời gian dài, Nhiếp Ngôn lo lắng bản thân không thể kìm lòng được.
Hắn cười khổ, ý chí lại một lần nữa kiên địch. Con người có đôi khi không
thể nào thoát khỏi bị chi phối. Hắn chung quy cũng chỉ là phàm nhân,
trong lòng rõ ràng có tâm tư xấu xa, hắn chỉ có thể cùng Yểu Yểu bảo trì khoảng cách nhất định.
Kiếp trước, lúc hắn ở trong thời kỳ u ám
nhất, là Yểu Yểu đã mang đến cho hắn một tia hi vọng. Giờ Yểu Yểu nhờ
hắn hỗ trợ, hắn như thế nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Nội tâm Nhiếp Ngôn rất mâu thuẫn, hắn không muốn làm tổn thương đến Yểu Yểu.
Thấy NHiếp Ngôn thất thần, , trong lòng Tạ Dao có chút mất mát. Lúc nàng nói hắn cũng chỉ chỉ trả lời qua loa, làm cho nàng rất thương tâm.
Nhìn gương mặt Nhiếp Ngôn, Tạ Dao cũng mông lung suy nghĩ. Nhiếp Ngôn, rốt
cục là người như thế nào? Hắn đôi khi ít xuất hiện, trầm ổn, nội liễm,
có rất nhiều chuyện hắn tỏ ra lãnh đạm. Thế nhưng thời điểm các huynh đệ trong công hội bị giết, lại phẫn nộ, khiêu chiến cả Khải Hoàn đế quốc
cùng Quang Minh Thánh Diễm. Để cho người khác ấn tượng sâu sắc nhất là,
ánh mắt băng lãnh khi nhìn chằm chằm vào Hắc Trác, thân ảnh kiêu ngạo
cuồng vọng, trước mặt bao nhiêu người, giết chết Hắc Trác rồi nghênh
ngang rời đi, làm cho nội tâm mọi người chấn động.
Lúc mới quen
thì hợp tác ăn ý, càng về sau lại càng sùng bái, kính phục. Nàng bao giờ cũng chú ý tới tất cả những chuyện có liên quan đến Nhiếp Ngôn, nàng
muốn biết tất cả về hắn. Có thể bởi vì được Nhiếp Ngôn quan tâm mà vui
vẻ trong lòng, cũng sẽ bởi vì sự lạnh nhạt của Nhiếp Ngôn mà buồn bã
(chán nản).
“Nhiếp Ngôn, ngươi nói rồi đấy, nhất định không được
nuốt lời nha” Yểu Yểu nở nụ cười sáng lạn, rực rỡ. Tựa như ánh mặt trời
ấm áp giữa mùa đông.
Yểu Yểu mặc một bộ pháp bào trắng thanh
khiết, hai dây buộc sau lưng, bộ dáng thanh tú động lòng người, làm cho
một đám đội viên bên cạnh thất thần. Hết thảy đều ngẩn ngơ.
“Ừm,
ta sẽ không nuốt lời đâu” Nhiếp Ngôn gật đầu nói. Giúp Yểu Yểu làm nhiệm vụ, cũng coi như là tri ân báo đáp, không vi phạm nguyên tắc trong lòng hắn.
Chứng kiến bộ dạng vui vẻ của Yểu Yểu, Nhiếp Ngôn tâm tình cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, bọn hắn đã liên tiếp xử lý bốn con lĩnh chủ. Chỉ
còn con cuối cùng là Địa Tinh tầm liệp giả, là con quái mạnh nhất tại
thành Vĩnh Hằng. Kiếp trước kể cả người chơi đã hơn bốn mươi cấp cũng
rất ít người có thể đánh đến tận đây.
Trung tâm thành Vĩnh Hằng
là một khu vực trống trải, bị một quầng sáng khổng lồ bao phủ. Một tòa
tháp nhọn cao ngất đứng sừng sững tại đây. Là một cự tháp cao hút tầm
mắt, đỉnh tháp là một khỏa thủy tinh năng lượng khổng lồ hình tròn, phát ra bạch sắc quang mang nhàn nhạt.
Đúng là năng lượng cung cấp cho toàn bộ hoạt động tại thành Vĩnh Hằng.
Bên dưới chân thấp, một con khôi lỗi (con rối) máy móc khổng lồ hiện ra
trong tầm mắt của mọi người. Nó cao chừng bảy tám thước, toàn thân do
màu vàng kim chúc rèn mà thành. Trên vai nó là một khẩu pháo đồng khổng
lồ. Đó là ma đạo cự pháo. Ma đạo cự pháo đều giống nhau, thời điểm công
thành chiến mới được sử dụng. Có thể tưởng tượng, đại ma đạo cự pháo đặt trên tường thành cũng gần như ma đạo cự pháo được Địa Tinh tầm liệt giả mang trên vai. Chỉ khác là cự pháo ở đây nhỏ hơn mà thôi. Nếu thật là
đem cái đại ma đạo cự pháo kia tới đây, vậy bọn hắn tuyệt đối không chịu nổi một hit. Địa Tinh tầm liệt giả toàn toàn thân phát ra kim sắc quang mang chói mắt. Tựa như một cự nhân cao lớn. Mỗi bước đi lại làm cho mặt đất kịch liệt chấn động một hồi.
Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái
tiềm hành, chậm rãi tiến tới gần Địa Tinh tầm liệt giả, mượn kiến trúc
xung quanh che chắn, hắn dần thu hẹp lại khoảng cách.
Tới lúc còn cách Địa Tinh tầm liệt giả khoảng ba mươi thước thì dừng lại, cấp cho Địa Tinh tầm liệt giả một cái trinh sát.
Địa Tinh tầm liệt giả: 40 cấp lĩnh chủ. Huyết lượng 200.000
Địa Tinh tầm liệt giả là con quái mạnh nhất thành Vĩnh Hằng, trang bị rơi
là cực kỳ khủng bố. Nghe nói kiếp trước Địa tinh thiết cát giả bị xử lý
đã từng rơi ra một kiện Tác Lạp Tư chiến khải, là vật phẩm cấp á truyền
kỳ. Đương nhiên đó cũng là gặp vận khí tốt. Quái vật cấp lĩnh chủ, mặc
dù có xác xuất rơi ra á truyền kỳ, thậm chí truyền kỳ vật phẩm, nhưng
xác xuất cực thấp. Nhiều khi chỉ cần ra truyền kỳ vật phẩm tàn phiến đã
là rất tốt rồi.
Gia hỏa này dùng ma đạo cự pháo công kích, viễn
trình loại nhỏ như ma đạo cự pháo không cách nào xạ kích trên không, đều là bắn ra một viên đạn lăn trên mặt đất, sau đó mới phát nổ. Công kích
cực kỳ dữ dội. Sát thương lại là sát thương lan. Các pháp sư căn bản
không chịu nổi. Tuyệt kỹ của Địa Tinh tầm liệp giả là bắn tiên tục ba
phát đại pháo, tạo thành sát thương trên phạm vi lớn, rất khủng bố. Kiếp trước các đoàn đội bị diệt bởi chiêu này nhiều vô số kể.
Nhiếp
Ngôn đang muốn rút lui, chỉ thấy đôi mắt đỏ yêu dị của Địa Tinh tầm liệt giả, lúc sáng lúc tối lóe lên một cái. Thanh âm tích tích tích vang
lên, khẩu pháo đồng trong tay nhắm ngay vị trí Nhiếp Ngôn đang ẩn nấp.
Oành một tiếng, phóng ra một viên đạn pháo nóng rực rừng. Đạn pháo rơi
xuống đất, sau đó như một quả bóng cao su lăn về phía Nhiếp Ngôn.
Đạn pháo đỏ bừng bừng, tựa như một khối sắt nung đỏ.
“Bất hảo!” Nhiếp Ngôn tim đập mạnh, vội vàng mở ra Âm Ảnh Vũ Bộ, tiến vào trạng thái tiềm hành, nhanh chóng thối lui.
Đạn pháo bay tới, nổ tung. Oanh một tiếng, khói lửa mù mịt, mảnh đạn bay đầy trời.
May mắn là những viên đạn pháo này, công kích tuy mạnh, nhưng trước khi nổ
còn cần một khoảng thời gian khá dài. Lại thêm Nhiếp Ngôn chạy trốn
nhanh, những mảnh đạn bay tứ tung sau khi nổ, cũng không trúng Nhiếp
Ngôn. Địa Tinh tầm liệt giả đi tới, tìm xung quanh, không thấy tung tích Nhiếp Ngôn liền một lần nữa tiến nhập trạng thái du đãng.
Nhiếp Ngôn chạy thoát trở về.
“Mịa nó, ta kháo, con lĩnh chủ này công kích thật quá dữ dội, lão đại, chúng ta có thể thịt nó sao?” Sát Bất Tử Đích Phôi Đản hỏi. Chứng kiến uy lực của ma pháp đạn pháo, trong lòng hắn không khỏi có chút sợ hãi.
“Trong công hội của chúng ta, chỉ có Đao Quang và Dịch Diễn là chịu được,
những người khác rất khó nói” Bởi vì ma pháp đạn pháo gây sát thương
lan, tất cả mọi người xung quanh đều bị ảnh hưởng. Các ma pháp sư đằng
sau khẳng định là không gánh nổi. Tuy nhiên, đối phó với Địa Tinh tầm
liệt giả có một phương pháp đặc thù. Địa Tinh tầm liệt giả mỗi mười giây mới có thể công kích một lần, hơn nữa ma pháp đạn pháo sau khi bắn lên
mặt đất, còn cần một khoảng thời gian mới bạo tạc.
Cho nên Nhiếp
Ngôn muốn dự đoán chính xác phương hướng công kích của Địa Tinh tầm liệt giả, trước đó nhắc nhở cho các đội viên ở đó kịp thời né tránh, như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bất quá mặc dù như vậy, có thể vẫn
phải bị diệt đoàn vài lần mới có thể xử lý xong Địa Tinh tầm liệt giả,
không thể không nói, đây chính là một sự tình nan giải a. Theo như tính
toán, nếu đoàn đội bị đoàn diệt ba lần, tổng thời gian chạy từ thành đến vị trí cũ đã tiêu hao một canh giờ, như vậy phải mất ít nhất ba canh
giờ mới có thể đem Địa Tinh tầm liệt giả xử lý.
“Lão Đạo, có có
hay không phương pháp đặc thù xử lý Địa Tinh tầm liệt giả, tựa như lúc
chúng ta đối phó với Địa Tinh thiết cát giả ấy?” Hạ Trùng Ngữ Băng ở bên cạnh hỏi. Xử lý Địa Tinh thiết cát giả lúc đầu vẫn là thoải mái nhất,
thương vong rất ít đã có thể hoàn thành. Mắt Nhiếp Ngôn sáng lên, hắn
quá câu nệ vào kinh nghiệp của các ngoạn gia kiếp trước đối phó Địa Tinh thiết cát giả, vì cái gì mà chính mình lại không thể sáng tạo ra một
phương pháp mới đối phó với Địa Tinh tầm liệt giả chứ?
Nhiếp Ngôn nhìn khắp bốn phía, xung quanh bọn hắn có ít nhất sáu tòa kiến trúc.
Những kiến trúc này đếu cao ít nhất mười thước. Toàn bộ đều do cương
thiết tạo thành, phi thường kiên cố. Khắp nơi trên đỉnh đều được trải
rộng bởi những thanh thép. Địa hình trên mặt có rất nhiều chỗ gồ lên, có thể bố trí không ít ngoạn gia. Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ
diệu. Ở đây có nhiều kiến trúc như vậy, tại sao lại không lợi dụng chứ?
Hắn có Ba Hành Giả chi giới cùng Chức Ti Giả Chi Giới, có thể đưa tất cả
chức nghiệp pháp hệ vận chuyển lên những kiến trúc này. Như vậy chức
nghiệp pháp hệ liền không cần phải sợ hãi công kích của Địa Tinh tầm
liệt giả nữa.
Về phần thuẫn chiến sĩ, chỉ cần ở dưới mặt đất dẫn Địa Tinh tầm liệt giả tới là được rồi.
Nếu là như vậy, bọn hắn có thể rất nhẹ nhàng mà xử lý Địa Tinh tầm liệt giả
Về phần đoàn diệt, căn bản là không có khả năng, vì Địa Tinh tầm liệt giả
không cách nào công kích được mục tiêu không ở dưới đất. Đạn pháo của nó chỉ có thể nổ trên mặt đất mà thôi.
“Lão Đạo, ngươi đang làm gì thế?
Bên cạnh, một đám đội viên nghi ngờ hỏi. Bọn hắn đang rất buốn bực, Nhiếp
Ngôn lão đại đang làm cái gì mà cứ hướng mặt lên trời nhìn ngó thế?
“Diêu Tử, ngươi lại đây” Nhiếp Ngôn hướng Đường Nghiêu nói, Hắn coi như đã có kinh nghiệm, hẳn là phải biết nên làm thế nào.
“Chuyện gì?” Nhiếp Ngôn đem Ba Hành Giả chi giới giao dịch cho Đường Nghiêu rồi nói. Leo lên đi, sau đó ném Ba Hành Giả chi giới xuống”.
Đường
Nghiêu nội tâm khẽ động, hắn nhanh chóng hiểu được ý tưởng của Nhiếp
Ngôn, mừng rõ nói:” Fuck, cũng là ngươi ngưu a, ý tưởng như vậy cũng
nghĩ ra, làm thế này thì chắc chắn chúng ta sẽ không bị diệt đoàn rồi”.
Đám đội viên mặt mày ngơ ngác, không biết bọn Nhiếp Ngôn đang nói đến cái gì.
Chỉ thấy Đường Nghiêu đeo Ba Hành Giả chi giới lên, thi triển kỹ năng của
Ba Hành Giả giới chỉ, tựa như một con nhện bò dần lên trên, đến độ cao
khoảng năm thước, ở một vị trí có tầm nhìn rộng lớn, có thể đứng vững
thì dừng lại.
Đám đội viên hai mắt mở to, ai nấy biểu lộ vẻ mặt khiếp sợ, như thế này cũng được?
Đường Nghiêu đem Ba Hành Giả chi giới ném xuống. Nhiếp Ngôn cầm lên, đưa cho một đội viên khác, nói: "Ngươi tiếp”.