Toàn thân Nhiếp Ngôn, giống như một hộp đồ trang sức vậy, cái gì cũng có. Ba Hành Giả giới chỉ, nếu là xuất hiện trên thị trường, tuyệt đối sẽ có
một cái giá khủng khiếp. Loại đồ vật này có tiền cũng không mua được.
Không biết cái thứ đồ chơi này rốt cuộc là kiếm ở đâu ra.
Loại đồ vật kiểu này, là hữu dụng hay vô dụng, thực sự rất khó nói. Người biết
cách dùng, có thể sử dụng nó đem lại hiệu quả rất lớn. Nhưng nếu nằm
trong tay những người không biết sử dụng, thứ đồ chơi này cũng chỉ là
phế vật mà thôi
Một đám đội viên, tất cả đều trèo lên những kiến
trúc xung quanh. Nhìn lên một chút, chỉ thấy lố nhố trên đỉnh các kiến
trúc này chi chit một đám người chen chúc nhau, tạo thành một cảnh quan
kỳ lạ.
Như vậy, bãi đất trống ở giữa đã trở thành tiêu điểm.
Dưới đất chỉ còn lại Nhiếp Ngôn, Thôi Xán Đao Quang cùng một đám chức nghiệp cận chiến. Ngoài Thôi Xán Đao Quang và Dịch Diễn, đám chiến sĩ còn lại
đều triệt thoái ra xa.
Nhiếp Ngôn thu lại Ba hành Giả giới chỉ,
quay sang Thôi Xán Đao Quang cùng Dịch Diễn nói:” Ta đi lure (dẫn)
quái”. Hắn còn phải chậm rãi đem Địa Tinh tầm liệt giả dẫn lại đây mới
được.
“Hảo, ngươi cẩn thận một chút!” Thôi Xán Đao Quang nói. Dù
sao cũng là lĩnh chủ cấp 40, muốn từ khoảng cách xa như vậy dẫn Địa Tinh tầm liệt giả tới đây thật có chút khó khăn a.
Nhiếp Ngôn hướng
Địa Tinh tầm liệt giả từ từ bước tới. Khi khoảng cách với Địa Tinh tầm
liệt giả còn khoảng ba mươi thước, đã nằm trong phạm vi công kích, cự nỏ được nâng lên, ngắm chuẩn vào người Địa Tinh tầm liệt giả.
Sưu
sưu sưu, năm đạo mũi tên bắn ra. Toàn bộ đều oanh kích trên người Địa
Tinh tầm liệt giả. Trên đầu Địa tinh tầm liệt giả bay lên một đám chỉ số thương tổn, liền hướng phía Nhiếp Ngôn đuổi theo.
Ma đạo pháo
trong tay kẽ động, một viên đạn tròn vo, đỏ bừng bừng xì ra, hướng phía
Nhiếp Ngôn đang băng băng chạy trốn nhanh chóng lăn tới.
Nhiếp Ngôn vội vàng sử dụng Âm ảnh vũ bộ, né sang bên trái.
Viên đạn pháo đang lăn trên mặt đất bỗng dừng lại. Oanh một tiếng nổ tung,
kèm theo đó là một ngọn lửa hừng hực bùng lên, mảnh đạn vỡ bay tứ tung.
Địa Tinh tầm liệt giả đưa ánh mắt ra xung quanh tìm kiếm. Mục quang tập
trung vào thân ảnh Nhiếp Ngôn đang trong trạng thái tiềm hành, hướng
phía hắn đuổi tới.
Tại thời điểm Địa Tinh tầm liệt giả di chuyển, mặt đất rung lên dữ dội.
Lại một viên đạn pháo đỏ hừng hực được bắn ra, hướng vị trí của Nhiếp Ngôn lăn tới.
Ngay lúc hắn đang hướng sang bên cạnh chạy trốn, chỉ thấy viên đạn cũng lượn thành hình vòng cung, lăn theo đuôi hắn.
Là đạn truy tung!
Mắt thấy viên đạn truy tung đã sắp phát nổ, Chức Ti giả giới chỉ trên tay
trái Nhiếp Ngôn bắn ra một đạo tơ nhện, vèo một tiếng, đạo tơ nhện này
đã dính trên một thanh thép tại tòa kiến trúc không xa. Rồi bỗng nhiên
kéo mạnh một cái, vèo một tiếng nữa, thân thể Nhiếp Ngôn hướng phía tòa
kiến trúc bay lên.
Chỉ nghe thấy sau lưng oanh một tiếng, đạn
pháo bạo tạc nổ tung. Nhiếp Ngôn cảm thấy một cỗ sóng xung kích mạnh mẽ
truyền tới, hung hăng đập vào lưng hắn, cánh tay xẹt qua một mảnh đạn
vỡ.
-562
Một cái giá trị thương tổn cao ngất phiêu khởi
trên đầu hắn, may mắn đã kịp thoát khỏi vụ nổ, nếu không, hậu quả thật
khó tưởng tượng.
Nhiếp Ngôn bay về phía sau một khoảng mới thả
người rơi xuống, hướng khu vực chỉ định phía trước chạy như điên. Địa
Tinh tầm liệp giả lập tức đuổi theo.
“Nguy hiểm thật”
“Thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của lão đại cũng xong rồi”
“Đó là kỹ năng gì, sao lại có thể bắn ra một đạo tơ nhện thế”
“Đây là skill độc nhất vô nhị của lão đại, quá ngưu a. Vậy mà cũng có thể thành công”
Trên cao, các đội viên, mỗi người đều có thể chứng kiến tình huống Địa Tinh
tầm liệp giả truy đuổi Nhiếp Ngôn, ruột gan bọn hắn lộn tùng phèo, nhất
là những lần Nhiếp Ngôn chỉ thiếu một chút thôi là bị Địa Tinh tầm liệt
giả giết chết, nhưng thủy chung cũng không làm gì được hắn.
Một trò chơi đuổi bắt mạo hiểm thật kích thích, trong đó, bất kể là nguy hiểm gì, đều bị Nhiếp Ngôn an nhiên tránh được.
Tạ Dao đứng trên đỉnh một tòa kiến trúc dõi theo cuộc chiến, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng không khỏi vì Nhiếp Ngôn mà
toát mồ hôi, bất quá, Nhiếp Ngôn nhanh nhẹn né tránh công kích của Địa
Tinh tầm liệt giả, thân hình tráng kiện như báo săn xẹt qua giữa đồng
cỏ.
Chứng kiến Nhiếp Ngôn hữu kinh vô hiểm, trong lòng Tạ dao mới thở phào một tiếng, dòng suy nghĩ của nàng không tự chủ, đã bị cuốn
theo từng hành động của Nhiếp Ngôn mất rồi.
Nhiếp Ngôn rốt cục
đem Địa Tinh tầm liệt giả dẫn đến bãi đất trung tâm, Thôi Xán Đao Quang
quát khẽ một tiếng, nâng thuẫn kích xông lên, nặng nề oanh kích trên
người Địa Tinh tầm liệt giả.
Bành một tiếng trầm đục, Địa Tinh thiết cát giả trúng một kích hung mãnh.
Bành một tiếng trầm đục, Địa Tinh thiết cát giả trúng một kích hung mãnh.
Tuy vậy, thù hận của nó vẫn chưa bị Thôi Xán Đao Quang hấp dẫn.
Bành một tiếng trầm đục, Địa Tinh thiết cát giả trúng một kích hung mãnh.
Tuy vậy, thù hận của nó vẫn chưa bị Thôi Xán Đao Quang hấp dẫn.
Thôi Xán Đao Quang án ngữ trước Địa tinh tầm liệt giả, cấp cho nó một cái trào phúng (trào phúng – tên skill).
Rốt cuộc, Địa tinh tầm liệt giả đem sự chú ý đặt lên người Thôi Xán Đao Quang.
Oanh, một quyền của Địa Tinh tầm liệp giả đánh ra nện thẳng lên trọng thuẫn của Thôi Xán Đao Quang.
Thôi Xán Đao Quang lui về sau vài bước, ổn định thân hình, lại một lần nữa xông tới.
“Mọi người bắt đầu đi, xuất hết skill ra!” Nhiếp Ngôn hô lên trên kênh tổ
đội. Những đội viên này, cừu hận có cao đến đâu thì Địa Tinh thiết cát
giả căn bản cũng không công kích được bọn hắn.
Một đám hỏa hệ ma pháp từ các pháp sư bắn ra, ầm ầm oanh kích trên đầu Địa Tinh tầm liệp giả.
Trên đầu nó, theo thứ tự công kích lập tức phiêu khởi một đám giá trị thương tổn.
Những đội viên pháp sư này thật không dễ mới cơ hội thoải mái công kích, nên
nguyên một đám không hề nương tay, đem tất cả ma pháp có sát thương lớn
ném ra.
Đường Nghiêu cười xấu xa, dưới tình huống thông thường
mọi người cùng nhau giết quái cấp lĩnh chủ, hắn cũng không giám phóng
tay mà công kích. Sợ thu hút cừu hận của quái cấp lĩnh chủ, dẫn đến diệt đoàn. Nhưng hiện tại, hắn đã có thể không cố kỵ mà thi triển cả đại đạo ma pháp. Skill xuất ra như mưa oanh tạc lên người Địa Tinh tầm liệp
giả. Địa Tinh tầm liệt giả bạo nộ, càng không ngừng thi triển ra ma đạo
pháo. Từng đạo từng đạo bắn ra khiến mặt đất rầm rầm nổ tung, Thôi Xán
Đao Quang bị lực phản chấn liên tiếp lui về phía sau.
Thôi Xán
Đao Quang huyết lượng tụt rất nhanh, một viên đạn pháo của Địa Tinh tầm
liệt giả bắn ra, ít nhất làm bay mất của hắn gần bảy thành huyết lượng.
Cũng may Địa Tinh tầm liệt giả công kích tương đối chậm, khoảng cách
công kích lại khá xa nên các mục sư mới có đầy đủ thời gian trị liệu cho hắn.
Từng Đạo bạch quang chiếu lên người Thôi Xán Đao Quang làm huyết lượng của hắn không ngừng nhấp nhô cao thấp.
Thôi Xán Đao Quang giữ chặt thuẫn kích, liên tiếp công kích lên người Địa Tinh tầm liệt giả.
Địa Tinh tầm liệt giả không làm gì được bọn Đường Nghiêu và Sát Bất Tử Đích Phôi Đản, chỉ có thể đem cừu hận phát tiết trên người Thôi Xán Đao
Quang.
“Tất cả chiến sĩ, lập tức ngăn cản đường trở về của Địa
Tinh tầm liệt giả!” Nhiếp Ngôn chỉ huy. Để tránh cho Địa Tinh tầm liệt
giả chạy trốn, phải chặn ngay đường về của nó mới được.
Địa Tinh
tầm liệt giả dưới công kích ma pháp dày đặc, huyết lượng liên tục sụt
xuống từng đoạn, cuối cùng chỉ còn lại một chút ít.
Nó liền quay đầu, có ý chạy trốn nhưng bị Thôi Xán Đao Quang gắt gao bám lấy.
“Muốn chạy sao, không dễ đâu” Thời điểm Địa Tinh tầm liệt giả lao đến công
kích, Thôi Xán Đao Quang lập tức chuyển sang tư thế phòng ngự.
Đám pháp sư vẫn liên tục công kích, không đình chỉ.
Địa Tinh tầm liệt giả lại một lần nữa bạo nộ, gầm lên một tiếng. Ma pháp
năng lượng đột nhiên điên cuồng hướng về cự pháo trong tay nó, hào quang bắn ra bốn phía.
“Toàn bộ mục sư ổn định, chuẩn bị trị liệu” Nhiếp Ngôn lo lắng hô to.
Cám giác đối với nguy hiểm của Thôi Xán Đao Quang là rất mẫn tuệ, tuy vậy động tác của hắn vẫn hơi chậm một chút.
Ầm, ầm, ầm ba tiếng, ma pháp đạn pháo liên tiếp nổ tung, một đoàn khí lãng
quét ngang toàn trường, nhấc bay Thôi Xán Đao Quang hất ra ngoài kèm
theo một vé về thành miễn phí.
Địa Tinh tầm liệt giả liền quay đầu muốn trốn.
Thế nhưng vừa chứng kiến Thôi Xán Đao Quang hi sinh, Dịch Diễn lập tức xông tới thế chỗ hắn, nâng thuẫn kích lên ngăn cản Địa Tinh tầm liệt giả bỏ
chạy
Địa Tinh tầm liệt giả dù luồn lách thế nào cũng không vượt
qua nổi, đã thế huyết lượng còn không ngừng tụt xuống, lại giơ ma đạo
pháo trong tay lên.
Ba viên ma đạo pháo liên tục nổ tung, lại đem Dịch Diễn dễ dàng thổi bay ra ngoài.
“Một trên, một dưới, tất cả mọi người ngăn nó lại” Nhiếp Ngôn hô lên, lúc
này để ngăn cản Địa Tinh tầm liệt giả, không thể không hi sinh một phần
đội viên rồi.
“Tấn công!”
Vô Phong dẫn dầu đám đội viên
xông tới, bọn hắn không ai chịu nổi một hit của Địa Tinh tầm liệt giả,
công kích chỉ thuần túy là mang tính tự sát với một mục đích duy nhất:
Giữ chân Địa Tinh tầm liệt giả, cho các ma pháp sư một chút thời gian.
Địa Tinh tầm liệt giả bị Vô Phong thoáng ngăn cản, nổi giận bắn ma pháp đạn pháo. Một tiếng bành lớn vang lên, Vô phong được tặng một vé về thành
free.
Như một thước phim đen trắng thời chiến tranh, một tràng
diện bi tráng hiện ra, các đội viên lần lượt phóng tới Địa Tinh tầm liệt giả, bất chấp tính mạng để ngăn cản Địa tinh tầm liệt giả chạy trốn.
Công kích của bọn họ chỉ có thể làm cho thân thể Địa Tinh tầm liệt giả ngưng lại một chút.
Nhưng là bọn hắn người trước chưa ngã xuống, người phía sau đã tiếp tục xông lên, để rồi nhận lấy một vé về thành dưỡng sức.
Chứng kiến đồng đội, từng người từng người ngã xuống. Đám pháp sư đang đứng
trên cao không khỏi chua xót, bọn hắn điên cuồng gia tăng công kích ma
pháp. Trong lòng ai nấy đều rõ ràng, bọn hắn sớm một giây xử lý Địa Tinh tầm liệt giả, là một tính mạng quý báu của đám đồng đội kia được giữ
lại. Mặc dù, các mục sư có thể hồi sinh những người đã chết, họ chỉ bị
hao tổn chút ít kinh nghiệm thôi, nhưng chút ít kinh nghiệm ấy vẫn là vô cùng quý báu, đi train lại phải tốn một thời gian rất lâu.
Các
pháp sư đều điên cuồng phóng ra ma pháp. Rốt cuộc Địa Tinh tầm liệt giả
không chịu nổi, huyết lượng tụt dần tới đáy, ầm một tiếng, Địa Tinh tầm
liệt giả nổ tung, hoa lửa tung tóe khắp nơi, linh kiện lả tả rơi đầy mặt đất.
Trên mặt đất, hai mươi sáu cỗ thi thể của các đội viên xếp
thành một hàng dài. Mỗi bước đi của Địa Tinh tầm liệt giả đều kèm theo
thi thể của một đội viên.
Sở dĩ Địa Tinh tầm liệt giả chạy đi chậm như vậy, chính là nhờ có đám đội viên này liều mạng ngăn trở.
“Các mục sư nhảy xuống hồi sinh đi” Nhiếp Ngôn nói. Xung quanh sáu tòa kiến
trúc, cao nhất cũng chỉ hơn mười thước, bọn hắn nhảy xuống là không có
vấn đề.
Các mục sư liền ào ào nhảy xuống.
Lập tức hồi sinh cho một đám chiến sĩ.
Trong lúc đó, một tên chiến sĩ còn sống, đem đồ rớt ra từ Địa Tinh tầm liệt
giả nhặt lên. Tổng cộng có ba kiện vật phẩm. Một kiện của chiến sĩ, một
kiện của pháp sư, kiện cuối cùng là của đạo tặc.
“Lão đại, ra một kiện đặc tặc bì giáp. Fuck mẹ nhà nó, thật sảng khoái, là truyền kỳ vật phẩm tàn phiến a.” Tên đội viên hưng phấn kêu to. Cho dù chỉ là tàn
phiến thì vật phẩm cấp truyền kỳ vẫn là vô cùng quý giá.
“Truyền
Kỳ vật phẩm tàn phiến?” Nhiếp ngôn sửng sốt một lúc, kiếp trước, hình
như chưa có nghe qua tại đây xuất hiện tàn phiến đạo tặc bì giáp cấp
truyền kỳ a. Bỗng một tia tinh quang hiện lên trong đầu hắn. Chẳng lẽ là Tác Lạp Cách Hắc Diệu chi bì giáp. Hắn vội vàng trên kênh công hội nói” Đem tới đây ta xem một chút”.