Lý Đạt Phát từ công trường xây dựng về đến nhà, thấy Tô Trân đang ngồi bên giường lau nước mắt. Sau khi Lý Đạt Phát bán đồ trong quán cơm, trả lại tiền cho Tô Kiến Quân, còn dư không ít, vốn cũng đủ để một nhà ba người bọn họ sinh hoạt và làm buôn bán nhỏ. Nhưng Lý Lượng từ ngày đến thành phố đã quen tiêu tiền như nước, lại quen với không ít bạn bè không nên thân, Tô Trân mặc dù rất nuông chiều hắn nhưng quản tiền chặt lại hơn trước đây nhiều. Lý Lượng đòi mấy lần không được liền lấy trộm sổ tiết kiệm, ăn chơi trác táng với bạn bè một phen, sau lại cùng chúng đi chơi gái một thời gian, mấy vạn đồng đã tiêu sạch. Sinh hoạt trong nhà phải dựa vào tiền công Lý Đạt Phát chuyển gạch ở công trường. Hôm nay Lý Lượng lại gây ra chuyện, bị tạm giam trong đồn, Lý Đạt Phát và Tô Trân như già đi mười tuổi. Người ta nói nuôi con dưỡng lão, bọn họ nuôi là một con quỉ đòi nợ.
“Bà lại khóc tang cái gì? Hôm nay không phải là đi thăm nuôi Lượng tử sao? Thằng đó lại gây ra chuyện gì trong ấy?” Lý Đạt Phát bỏ đồ xuống, vắt khăn mặt lau mồ hôi, đã sắp năm mươi, cũng may trụ cột cơ thể còn tốt, bằng không ngày nóng thế này chuyển gạch ở công trường, chưa chắc chịu nổi.
Tô Trân nghe Lý Đạt Phát nói, nước mắt rơi càng nhiều, “Có gặp được đâu, người ta căn bản không cho gặp! Nói là phải mời luật sư mới được! Tôi xin mãi, nói sao cũng không cho, mời luật sư, chúng ta cơm còn chẳng đủ ăn, lấy tiền đâu mà mời?”
“Không cho gặp?” Lý Đạt Phát nghe Tô Trân nói xong, lòng thoáng run lên, ông vốn định để vợ đến khuyên Lý Lượng đừng có gây sự trong đó, đợi một thời gian nữa ông lại đến cầu xin Tô Kiến Quân, cho dù phải quì xuống lạy cha con họ cũng xin họ tha Lượng tử lần này, nửa đời sau ông làm trâu làm ngựa báo đáp họ. Nhưng hôm nay không được gặp, Lý Lượng lại là đứa hồ đồ, chẳng may nó lại gây chuyện gì trong đó thì đến nửa tia hi vọng cũng không có rồi!
“Ông nói xem, sao bọn họ lại khôn thông cảm cho người ta như vậy? Không phải chỉ gặp mặt thôi sao? Có thể gây ra chuyện gì sao?” Tô Trân khóc đỏ mắt, ra sức vặn khăn mặt, “Dựa vào cái gì đều là bị bắt vào đồn, Thần tiểu tử có thể đi ra, Lượng tử con tôi lại bị giam đến giờ, đến gặp cũng không được?”
“Đừng nói nữa, đi làm cơm cho tôi đi! Mệt cả ngày, về đến nhà còn phải nghe bà khóc tang, đến bữa cơm no cũng không có mà ăn!”
Tô Trân vẫn không chịu bỏ qua, “Lần trước ông đến bệnh viện chẳng phải đã gặp Kiến Quân rồi sao? Sao chú ấy không chịu giúp chúng ta, trước đây chúng ta giúp cha con họ nhiều như vậy, nếu không có chúng ta, chú ấy hiện tại có thể ngồi hưởng phúc sao? Đã sớm đi uống trà với Diêm Vương rồi!”
Lý Đạt Phát thấy Tô Trân nói có chút kì cục, ném khăn mặt vào trong chậu, “Bà còn nói à! Câm miệng cho tôi!”
“Dựa vào cái gì! Không chừng việc Lượng tử bị giam không cho gặp là do Thần tiểu tử làm, thấy Lượng tử đẩy cha nó vài cái nên không cho chúng ta sống yên thân!”
Lý Đạt Phát nghe Tô Trân nói những lời này, muốn vung tay cho vợ một bạt tai, nhưng tay vung lên giữa không trung lại không sao hạ xuống được, rốt cuộc tê liệt ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, một hán tử hơn bốn mươi tuổi lại khóc nức nở không ra tiếng, “Bà đang nói tiếng người sao? Hả? Lượng tử tại sao bị giam? Bà còn không rõ sao? Cha con Kiến Quân giúp chúng ta bao nhiêu, bà còn không biết? Năm đó vì sao tôi muốn đem Lượng tử về nông thôn …”
“Đạt Phát?” Tô Trân thấy Lý Đạt Phát như vậy thì luống cuống tâm thần, vội vã kéo ông đứng lên, “Ông đứng lên đã, đứng lên đã, đừng ngồi trên đất.”
Lý đạt Phát không để ý đến, một mình lẩm bẩm, “Năm đó bà chỉ biết nó trộm tiền, bà biết nó trộm bao nhiêu? Nó trộm tiền thôi thì đã xong, người ta tìm nó nói phải trái, nó còn đánh người ta! Nhà đứa bé bị đánh đó rất có thế lực, bắt Lượng tử muốn tống nó vào trại cải tạo! Năm đó luật pháp nghiêm như thế, nếu Lượng tử vào đó thật, sẽ thành thế nào?” Nói, Lý Đạt Phát ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, hù Tô Trân giật mình phải lùi lại mấy bước, “Tôi là một hán tử đội trời đạp đất, trước mặt nhiều người như thế quì xuống van xin người ta! Còn dập đầu lạy một đứa trẻ mười tuổi! Người ta mắng tôi như mắng con cháu người ta! Cũng chỉ là để người ta tha cho Lượng tử một đường sống! Bà còn ầm ĩ với tôi, bà còn ầm ĩ nữa! Mẹ con các người muốn ầm ĩ chết tôi luôn mới cam lòng a!”
Nghe Lý Đạt Phát nói, Tô Trân ngây người, năm đó bà cho rằng Lý Đạt Phát đuổi Lý Lượng về quê vì nó trộm tiền, không ngờ còn có chuyện như vậy! Làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, Lý Đạt Phát là người hiếu thắng thế nào bà rõ hơn người khác, năm đó ông dập đầu lạy một đứa trẻ mười tuổi?
“Đạt Phát ơi!” Tô Trân rốt cuộc quì xuống bên cạnh, ôm lấy chồng, khóc không thành tiếng.
####################################
Từ khi Tô Kiến Quân xuất viện, cửa hàng chính của Tô ký mở lại, sau chuyện Lý Lượng, Tô Thần được một bài học, bình thường cậu không ở trong cửa hàng, chỉ có Tô Kiến Quân và hai cô gái là không ổn. Tô Thần lại tới trường dạy nấu ăn trước đây đã kí hợp đồng, tuyển lấy mười người vừa tốt nghiệp, tám người đi năm chi nhánh thực tập, hai người ở lại cửa hàng chính. Tô Thần quan sát hai người một thời gian, thấy cả hai rất chịu khó, tay nghề cũng ổn liền giao phòng bếp cho Từ Quyên và hai người đó. Hiện tại cậu đang muốn điều chỉnh một chút cho Tô ký.
Tối nay, Tô ký đóng cửa, mọi người ăn cơm tối xong, Lưu Hà và Từ Quyên đều về phòng ngủ, hai cậu bạn trẻ cũng về nhà. Tô Thần bưng bát thuốc đông y mới đun xong vào phòng Tô Kiến Quân, đây là phương thuốc cậu đặc biệt xin của một ông thầy trung y có tuổi, dùng bổ thân thể, ban đầu Tô Kiến Quân không chịu uống, bảo là thuốc đông y lãng phí quá, nhưng chống không nổi khuyên bảo của con trai, uống một thời gian thấy thân thể khởi sắc không ít, chí ít sắc mặt tốt hơn so với lúc mới ra viện nhiều.
“Cha, uống thuốc nào, cẩn thận nóng.” Tô Thần đưa thuốc cho cha, nhấc chậu nước rửa chân của ông ra ngoài đổ. Về, thấy Tô Kiến Quân há miệng vì đắng. Buông bát thuốc, lại uống một chén nước mật ong. Tô Thần thấy thuốc quá đắng nên mỗi lần mang thuốc cho cha luôn có kèm theo một chén nước mật ong, vừa tốt cho thân thể vừa bớt đắng.
“Con à, không cần vội, đi ngủ sớm một chút đi. Mai chẳng phải con định tới công ti sao?”
Tô Thần vâng dạ, “Cha, thực ra con có chuyện muốn bàn với cha.”
“Chuyện gì?”
“Con muốn rút cổ phần ở Húc Nhật.”
“Hả?” Tô Kiến Quân bị Tô Thần làm giật mình, thấy vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa, vội vã ngồi dậy, “Không phải đang làm tốt lắm sao? Sao lại bỏ? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?”
Tô Thần kéo chăn đắp lên chân cho Tô Kiến Quân, bản thân cũng ngồi xuống giường, “Cha nghĩ nhiều rồi, cổ phần của con ở Húc Nhật chỉ là phần nhỏ, trước đây Tô ký chưa mở chi nhánh còn ổn, nay đã mở nhiều chi nhánh như vậy, sợ là sau này con còn định mở thêm nữa, bên Húc Nhật cũng bận lắm, lại còn bài vở ở trường, con không đủ sức, sợ là không kham nổi, nếu cứ cố theo, sợ là lại giống như gấu mù bẻ bắp (ý nói làm việc dở dang, hiệu suất thấp, làm nhiều nhưng thu được chẳng bao nhiêu), chẳng được gì đâu. Hơn nữa thời gian qua con cũng đã được lời không ít từ Húc Nhật, nghĩ lại, cũng đến lúc thu tay rồi. Dù sao Tô ký mới là gốc rễ của chúng ta.”
Tô Kiến Quân nhìn Tô Thần, “Con nghĩ kĩ rồi?”
“Vâng” Tô Thần dịch dịch lại chăn cho Tô Kiến Quân.
“Con đã cân nhắc kĩ, cha cũng không nói thêm nữa, giống như trước đây cha từng nói với con, con muốn làm cái gì thì cứ đi làm đi, vấp ngã đã có cha nâng dậy.”
Tô Thần tắt đèn, châm nhang muỗi cho Tô Kiến Quân rồi đi ra. Dựa lên tường thở một hơi dài, còn một việc cậu chưa nói với cha, cậu phải rời khỏi Húc Nhật là vì cậu phát hiện Đỗ thị đã động tay động chân với Húc Nhật. Hôm trước đi làm, cậu phát hiện có thêm hai người, hỏi Đỗ Thăng mới biết đó là người từ Đỗ thị tới, nói là thời gian qua bận quá, Đỗ Hành phái tới giúp Đỗ Thăng. Hoàng Du lén nói cho Tô Thần, hai người đó đã xem tư liệu trên máy tính của Tô Thần một lần, còn sao đi một phần, Hoàng Du định ngăn cản, Lô Du lại bảo cậu đừng xen vào. Tư liệu kia chuyển tới đâu, Tô Thần không nghĩ cũng biết.
Xem ra, tính nhẫn nại của Đỗ thị kém quá rồi, Tô Thần còn cho rằng bọn họ chờ tới khi Đỗ Thăng tốt nghiệp đại học mới động thủ. Thở dài, Tô Thần lắc đầu, quên đi, có bỏ mới có được, hiện tại có cha ở bên, cậu còn có Tô ký, có gì mà không thể bỏ.