“Cậu muốn rút cổ phần? Vì sao chứ?”
Hôm trước vừa bàn với cha về việc cậu muốn rút cổ phần xong, hôm sau Tô Thần liền tới công ti nói chuyện này với Đỗ Thăng, quả nhiên, không đợi cậu nói xong, Đỗ Thăng đã nhảy dựng lên.
“Đang yên đang lành, rút cổ phần làm gì? Có phải vì hai người ba tôi phái tới không? Lát nữa tôi nói với bọn họ, để họ quay về.”
Tô Thần ấn Đỗ Thăng ngồi lại ghế, “Tôi muốn rút cổ phần cũng là có tính toán riêng. Lúc trước kí hợp đồng có ghi rõ, hai bên đều có quyền rút lại vốn đầu tư. Hôm nay tôi cũng đã kiếm được kha khá, hơn nữa, cậu cũng biết Tô ký đã mở thêm vài chi nhánh, chạy mấy nơi một lúc, tôi thực sự không khiêng được. Tôi đâu phải siêu nhân đâu.”
Đối với lời giải thích của Tô Thần, Đỗ Thăng không hoàn toàn tin tưởng. Đúng ra mà nói, hiện tại Tô Thần bận rộn chạy hai đầu Tô ký và Húc Nhật, lại muốn phân tâm cho bài vở, đối với thể lực và tinh thần đều là một loại khiêu chiến. Lí do này, với người khác có thể thông qua, nhưng Đỗ Thăng đã làm việc với cậu một thời gian không ngắn lại biết rõ, Tô Thần sẽ không đến mức không ứng phó được như cậu nói. Ngược lại, càng nhiều việc, cậu càng xử lí gọn gàng đâu vào đấy. Nhưng trong hợp đồng trước đây đúng là có mục cho phép rút vốn đầu tư, hôm nay Tô Thần nói muốn rút lui, Đỗ Thăng thực nghĩ không ra cách nào giữ cậu lại.
“Thật không muốn cân nhắc thêm chút nữa?” Đỗ Thăng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. Không biết vì sao, nghe Tô Thần nói muốn rời Húc Nhật, lòng hắn khó chịu lắm.
Tô Thần lắc đầu, “Đỗ Thăng, tôi rút vốn là hiển nhiên, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Thấy Đỗ Thăng còn muốn nói gì đó, Tô Thần ngăn hắn lại, “Kì thực, nguyên nhân tôi phải đi chắc cậu cũng đoán được vài phần. Nhưng tôi cho rằng tốt nhất cứ để trong lòng, nếu nói ra, sợ là chúng ta đến làm bạn cũng không còn cơ hội.” Tô Thần nói xong, đứng lên, “Lát nữa tôi sẽ cùng tài vụ kết toán, chúng ta tốt xấu cũng từng hợp tác một thời gian, lại là bạn học, mong rằng sau này chúng ta vẫn có thể là bạn.” Tô Thần nói xong, vươn tay cho Đỗ Thăng, Đỗ Thăng nhìn cậu một lát, đột nhiên nắm lấy tay cậu, kéo cả người vào lòng.
“Thực sự không thể cân nhắc thêm chút nữa?” Đỗ Thăng rầu rĩ hỏi bên tai cậu.
Tô Thần lần đầu tiên kinh hãi, sau đó vỗ vỗ lưng Đỗ Thăng, đẩy hắn ra, “Được rồi, đâu phải không gặp được nữa. Sau này Tô ký nhà tôi còn cần cậu quan tâm đấy.”
Hôm đó, Tô Thần bàn giao rõ ràng mọi chuyện với tài vụ, nói lời chia tay với hai con cá của Húc Nhật, đứng ở ngoài cửa nhìn lên bảng hiệu công ti trên tường, cảnh tượng cậu và Đỗ Thăng ngày đầu đến đây lại hiện về trước mắt. Lắc đầu, cũng nên đi rồi, còn nhớ lại chuyện này làm gì, quay người, tiện tay đóng cửa.
Phòng làm việc, Đỗ Thăng ngồi trên ghế không nhúc nhích. Tô Thần vì sao phải đi, kì thực trong lòng hắn cũng biết phần nào, từ ngày phụ thân hắn xếp hai người kia vào Húc Nhật, Đỗ Thăng đã biết nhất định sẽ gặp chuyện không may. Có điều hắn vẫn không muốn đối mặt mà thôi.
Đỗ trạch.
Đỗ lão gia tử đang tỉa cây cảnh, Đỗ Hành đứng bên ông nghe cấp dưới báo cáo.
“Cậu nói, hôm nay Tô Thần nói chuyện rút vốn với Đỗ Thăng rồi?” Đỗ Hành nghe được một nửa, nhịn không được hỏi, “Cậu ta có nói lí do không?”
“Thuộc hạ cũng chỉ nghe được đại khái, hình như là nói nhà cậu ta mở nhà hàng, lại còn phải đi học, không thể tập trung cho công tác ở Húc Nhật.”
“Phụ thân” Đỗ Hành nghe xong, không kìm được gọi Đỗ lão gia tử một tiếng.
Đỗ lão gia tử vẫn cẩn thận tỉa bồn cây cảnh, tựa như không nghe được thuộc hạ đang nói gì, đợi đến khi Đỗ Hành cho người nọ lui ra, ông ta mới buông kéo, cầm khăn lau tay.
“Phụ thân, có thể chúng ta đều đã đánh giá hơi quá Tô Thần? Có lẽ để cậu ta bên A Thăng cũng không có vấn đề gì?”
Đỗ lão gia tử liếc nhìn Đỗ Hành, cầm quải trượng, Đỗ Hành tiến đến đỡ ông ta ngồi về sô pha.
Người giúp việc đưa lên trà Mao Tiêm mới pha, Đỗ lão gia tử cầm ly trà, uống một ngụm, buông trà, “Hồ đồ!”
“Phụ thân?”
“A Hành, cử chỉ hôm nay của Tô Thần càng làm rõ tâm trí và bản tính cậu ta. Đem công ti mình đầu tư bao tâm huyết chắp tay dâng cho người khác, thử hỏi, lúc con hai mươi tuổi có làm được điều này?”
Đỗ Hành ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt liền ngưng trọng.
Đỗ lão gia tử lại bưng ly trà, “Ta đã sớm nói, Tô Thần người này tâm cơ sâu không thể lường, không chỉ A Thăng, năm năm nữa đến con cũng không phải đối thủ của cậu ta. Nếu A Thăng không thể khống chế cậu ta, vậy thì, chỉ có thể sớm để cậu ta cách xa A Thăng.”
“Cậu chủ, cậu đã về.”
Hai cha con đang nói chuyện đã thấy Đỗ Thăng mặt lạnh băng đi đến, thấy ông nội và phụ thân cũng không chào hỏi, chỉ đen mặt đứng trước bọn họ.
“A Thăng!” Đỗ Hành gọi một tiếng, thấy Đỗ Thăng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm họ.
“Phụ thân, vì sao phải là như vậy?” Đỗ Thăng chỉ hỏi một câu, “Vì sao nhất định phải bức Tô Thần đi?”
Đỗ Hành vừa định quát hắn, Đỗ lão gia tử đã phất tay, “A Thăng, con có thể nghĩ ra chuyện đó là do người trong nhà làm, thấy được mấy ngày này cũng có thành tựu. Nhưng là, so với Tô Thần con vẫn thua. Vì sao phải đẩy cậu ta đi, con tự suy nghĩ, nghĩ thông thì đến tìm ta.” Nói xong, Đỗ lão gia tử đứng dậy về phòng, Đỗ Hành đi bên cạnh đỡ ông ta.
Đỗ Thăng đứng lẻ loi giữa phòng khách, cảm nhận cơn lạnh lan ra từ ngực mình, lạnh quá …
Chuyện Tô Thần rời Húc Nhật, hôm sau Sheena đã báo cáo cho Sở Thiên Dương, Sheena nhịn không được hỏi, “Ông chủ, Đỗ gia nói sao cũng là thế gia kinh thương, Đỗ lão gia tử sao lại làm ra loại chuyện này?”
Sở Thiên Dương xoay xoay bút máy trên tay, nhìn báo cáo, không thèm ngẩng đầu, chỉ hừ cười nói một câu, “Đúng là ngu không ai bằng. Thế gia, bọn họ cũng xứng? Chẳng qua chỉ là một đàn nhà giàu mới nổi dựa bóng tổ tiên thôi.”
Sheena hơi khựng lại một chút, “Ông chủ, miệng anh thật là độc!”
Sở Thiên Dương đưa giấy tờ đã kí cho Sheena, “Cảm tạ khích lệ.”
Tô Thần xử lí xong những chuyện liên quan đến Húc Nhật liền bắt tay vào điều chỉnh và cải tạo hệ thống của Tô ký. Thời gian trước cậu phát hiện doanh thu của Tô ký bắt đầu trượt, để ý một thời gian, tổng kết nguyên nhân, phát hiện vấn đề không phải ở nội bộ Tô ký, mà là do số lượng nhà hàng cùng loại Tô ký đang từ từ tăng dần. Tô Thần ngầm tới mấy nhà, thấy được cả phục vụ và thức ăn đều không kém Tô ký, khách hàng có nhiều lựa chọn, việc kinh doanh của Tô ký tự nhiên không được như trước. Tuy nói vẫn kiếm được nhưng để lâu dài sẽ càng lúc càng xa mục tiêu của Tô Thần. Tô Thần lăn lộn suy nghĩ một thời gian, cuối cùng cho ra một giải pháp.
“Tiệc đứng?” Tô Kiến Quân băn khoăn về từ lạ Tô Thần vừa đề ra, “Như thế nào?”
“Là bày hết thức ăn lên, để khách tự chọn món mà dùng.”
“Vậy giá cả định thế nào? Có biết ai dùng món gì đâu.”
“Thu như nhau, ăn bao nhiêu, ăn món gì, khách hàng tự tính.”
“Hả?” Nghe Tô Thần nói xong, Tô Kiến Quân sửng sốt, “Thế chẳng may đụng phải người ăn tốt, không ăn thủng nồi chúng ta mới là lạ!”
Tô Thần nghe Tô Kiến Quân nói vậy thì nở nụ cười, lại giải thích một lần, Tô Kiến Quân mới chần chừ đồng ý. Thế nhưng bởi vậy, việc bán hàng tận nhà sẽ bị ảnh hưởng, Tô Thần dứt khoát đem suy nghĩ của mình nói ra.
“Cha, con nghĩ rồi, phòng bày tiệc đứng sẽ tách khỏi Tô ký, không cần đầu tư của Hoàn Vũ, chúng ta tự làm. Con tính rồi, tiền đầu tư ở Húc Nhật với tiền kiếm được thời gian đó cũng đủ dùng.” Tô Thần nói. Trải qua chuyện ở Húc Nhật, Tô Thần rốt cuộc triệt để nhận thức một vấn đề, vô luận với ai cũng phải lưu chút tâm nhãn. Bên Đỗ gia còn ổn, rút vốn ở Húc Nhật cũng không tổn thất gì, nhưng nếu Sở Thiên Dương có ý tưởng khác với Tô ký, vậy mình sẽ thành đối thủ của anh ta. Vì vậy cậu mới đưa phòng tiệc đứng tách khỏi Tô ký.
Tô Kiến Quân nghĩ nghĩ một chút, không nói thêm gì, Tô Thần coi như cha mình đồng ý rồi.
Những ngày sau đó, Tô Thần bắt đầu bận bịu tối mặt. Bao gồm chuyện chọn nhà hàng, lắp đặt thiết bị cho mặt tiền, nhân viên trong nhà hàng và qui định về giá cả, … tất cả đều cần cậu quan tâm. Bận rộn hơn một tháng, rốt cuộc xong chuyện này. Không quá vài ngày, Sở Thiên Dương và Đỗ lão gia tử đều biết chuyện Tô Thần mới mở phòng tiệc đứng. Đỗ lão gia tử trầm ngâm một chút, không nói gì, Sở Thiên Dương chỉ cười dặn Sheena, ngày khai trương phòng tiệc đứng, nhân viên Hoàn Vũ từ bậc quản lí trở lên đều phải tới cổ vũ.
Tô Thần sau khi gián tiếp biết mệnh lệnh này của Sở Thiên Dương thì thiếu chút nữa giận đến phun máu! Đừng nhìn đám tinh anh của Hoàn Vũ biểu hiện áo mũ chỉnh tề, thế nhưng lúc ăn cơm thì sức ăn khiến cho cả cậu cũng thấy không bằng … Đám người đó đến, bảo là cổ vũ, chẳng bằng nói là đến đập sạp nhà cậu. Nhưng ngẫm lại cũng thấy Sở Thiên Dương coi như hạ thủ lưu tình, nếu anh ta sai cả Hoàn Vũ đến cổ động, nhà hàng của mình không cần khai trương nữa, trực tiếp đóng cửa cho thực tế.
Sheena chuyển cáo oán giận của Tô Thần cho Sở Thiên Dương, lại nói thêm một câu, ‘Ông chủ, tâm nhãn nhà anh cũng quá là hư hỏng đi!”
Sở Thiên Dương cười cười, nháy mắt với Sheena mấy cái, “Người đẹp, cô cứ luôn khích lệ tôi như thế, tôi sẽ xấu hổ đó!”
Sheena, “…..”