Khí thế của dị năng giả cấp cao có thể sử dụng để đè ép xuống dị năng giả có cấp thấp hơn mình. Cấp bậc hai bên càng cách càng xa thì uy lực giáng xuống càng thêm nặng nề, thậm chí dùng để nghiền ép chết người cũng được. Mà hiện tại, đám người bang Hỏa Cuồng cùng Lý Vân Cường không phải chỉ đối mặt với một dị năng giả cấp cao hơn mình, mà là bốn vị. Hơn nữa, bốn vị này còn là dị năng giả cấp 4, cao hơn bọn họ ít nhất là một cấp. Nếu có thể chịu được mới là lạ!
Lý Vân Cường lúc này lòng đang âm thầm rỉ máu, hối hận không thôi. Cố Diệp Ninh có thể nói là người xinh đẹp và có khí chất nhất mà gã từng gặp, bằng không cũng đã không lỗ mãng bắt người như vậy. Gã tuy đúng là mê sắc đẹp nhưng còn chưa ngu ngốc tới mức vì sắc đẹp mà bồi tính mạng bản thân vào. Nhất là đối với ba anh em nhà Cố gia kia, gã không có gan chọc tới.
Vì cái gì Cố gia gia tộc có thể nắm được quyền lực rất cao trong tay hiện nay? Câu trả lời cực kỳ đơn giản, đó là vì Cố gia ngoại trừ có vật tư dồi dào, chưởng quản gần một nửa quân đội, có tiếng nói trong chính ra ra thì còn sở hữu bang hắc đạo mạnh nhất - Hắc Dực. Hắc Dực chỉ cần xuất ra một nửa năng lực là đã có thể càn quét Hỏa Cuồng chỉ đứng hàng thứ ba rồi.
Thế nhưng, quan trọng nhất, điều quyết định vì sao Cố gia mặc dù số lượng người trong gia tộc rất ít, tính ra chỉ bằng số lẻ so với các đại gia tộc khác, nhưng lại vẫn có thể cùng Nam Cung gia tộc chia đôi quyền điều hành cao nhất tại căn cứ hiện tại, đó là bởi vì Cố gia có tới 3 vị dị năng giả cấp 4 chấn thủ!
Thủ đô nhờ phương pháp hấp thụ tinh hạch mà thực lực trên toàn diện cao hơn các nơi khác. Thế nhưng, thực lực tăng lên càng cao thì về sau tốc độ tiến cấp sẽ càng chậm lại, chỉ những người thực sự có thiên phú mạnh mẽ mới có thể đột phá, chân chính vượt bậc hơn những người khác. Dị năng giả cấp 1, cấp 2 ở căn cứ thủ đô có thể nói là đa phần; cấp 3 sơ giai cũng không phải quá hiếm; cấp 3 trung giai và cao giai thì ít hơn nhưng số lượng cũng được tính hàng chục. Chỉ duy nhất chỉ có dị năng giả cấp 4, toàn bộ căn cứ thủ đô có vẻn vẹn sáu người. Thực lực cấp 4, ở thời điểm hiện tại, đó là cấp bậc đại diện cho hai chữ ‘mạnh nhất’.
Sáu dị năng giả cấp 4 của căn cứ thủ đô rải rác trong cao tầng. Có một người là Triệu Cao, thuộc thành viên bên phe chính phủ; một người là Điền lão, quản gia của Đoan Mộc gia tộc; một người là Nam Cung Dịch Khương - thượng tướng bộ binh binh chủng đặc nhiệm của quân đội, gia chủ hiện tại của Nam Cung gia tộc, cha của Nam Cung Lãnh Dạ. Riêng một mình Cố gia thì toàn bộ ba người còn lại, chính là ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ.
Nhìn ba anh em nhà họ Cố, muốn uy phong có uy phong, muốn năng lực có năng lực, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế, muốn tài giỏi có tài giỏi,… quả thực làm cho các đại gia tộc khác nghiến răng ghen tị uất hận khôn cùng. Nhà họ Cố kia rốt cuộc làm thế nào mà sinh ra thế hệ sau người nào người nấy cũng đều đặc biệt hơn người như vậy cơ chứ?
Cho nên, hiện tại, dù là các gia tộc lớn và phe chính phủ cũng không dám trực diện giao tranh với Cố gia chứ đừng nói gì tới bang Hỏa Cuồng chỉ có tầm ảnh hưởng trong phạm vi hắc đạo. Nếu như không thể làm thân thì tốt nhất cũng đừng chọc vào.
Ba anh em họ Cố trong mạt thế hiện tại so với thời bình còn có danh tiếng cao hơn gấp mấy lần, chỉ cần người có chút địa vị thì tuyệt đối không thể không biết. Cho nên từ giây phút đầu tiên thấy ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ xuất hiện che chắn cho tiểu mỹ nữ kia, Lý Vân Cường sắc mặt tái nhợt, biết rõ lần này bản thân đã đắc tội sai người rồi. Không cần biết tiểu mỹ nhân kia có thân phận như thế nào, chỉ cần thấy vẻ bảo hộ chặt chẽ của ba anh em Cố gia kia là đủ hiểu thân phận cô không tầm thường.
Hơn nữa, Lý Vân Cường toát mồ hôi nhìn Cố Tĩnh Huyên, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt… đây không phải dị năng giả cấp 4 sao? Ở đâu ra thêm một vị soái ca ngời ngời cũng là dị năng giả cấp 4 nữa vậy? Chưa từng nghe danh thấy mặt? Chả lẽ là người mới tới thủ đô? Đi cùng với ba anh em họ Cố, chẳng lẽ đã bị Cố gia thu phục? Đầu của Lý Vân Cường quả thực rối thành một đống rồi!!!
“Cố ca… Cố ca… chúng tôi… chúng tôi không biết vị tiểu mỹ nữ… à không, không, là vị tiểu thư này quen biết với Cố ca… xin Cố ca đừng chấp nhặt với chúng tôi…” Lý Vân Cường dù sao cũng là thiếu gia hắc đạo, cũng có chút bản lĩnh nhất định. Gã cố gắng giữ lấy bình tĩnh, gã lắp bắp đối với Cố Diệp Phi cầu xin.
Cố Diệp Phi là thủ lĩnh của bang Hắc Dực, vì quan hệ hắc đạo với nhau, cho nên Lý Vân Cường cảm thấy xin người này là dễ nhất. Hơn nữa, Cố Diệp Phi tuy nguy hiểm nhưng ít ra còn biết nói biết cười, nào như hai vị thiếu gia còn lại của nhà họ Cố. Cố Liệt Hạo bá khí bức người, nghiêm nghị tới mức người khác e ngại không dám giả trò trước mặt anh. Cố Phong Hạ thì càng khó gần hơn, lúc nào cũng mặt than vô cảm, lắm lúc làm người ta có ảo giác cậu là robot chứ không phải con người. Bảo Lý Vân Cường mở miệng van xin hai người này, gã không biết phải làm thế nào.
“Hừ… nói dễ nghe nhỉ?” Lý Vân Cường nào có biết, nếu đụng tới chuyện của Cố Diệp Ninh, người khó xin tha nhất chính là Cố Diệp Phi.
“Cố ca… tôi… tôi…”
“Mày đụng vào ai, tao không quan tâm. Nhưng mày lại cố tình muốn đụng tới em gái bảo bối của tao. Mày nói thử xem, tao có thể tha cho mày được sao?” Cố Diệp Phi cười lạnh, hai mắt híp lại, ánh mắt như rắn độc nhìn còn mồi khiến cho da gà da vịt của Lý Vân Cường nổi hết cả lên.
“Em… em gái?” Hai chữ này như sét đánh xuống đầu của Lý Vân Cường, khiến đầu óc gã kêu lên ong ong tới choáng váng. Cái vị tiểu mỹ nữ hóa ra là em gái của Cố Diệp Phi sao? Như vậy đây là ‘tiểu công chúa’ được Cố gia ngàn vạn yêu thương chiều chuộng bảo bọc? Lý Vân Cường hiện giờ ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có rồi!!!
Dám tán tỉnh chọc ghẹo cả Cố tiểu thư, Cố gia làm sao tha cho mình được chứ?
“Kết cục của mình, mày hẳn biết chứ nhỉ?” Ánh mắt của Cố Diệp Phi chiếu thẳng thật sâu vào trong mắt của Lý Vân Cường, khiến cho gã không cách nào đụng đậy được. Mồ hôi lạnh xối ra như mưa khi nhìn thấy Cố Diệp Phi nâng tay lên, tựa hồ muốn sử dụng dị năng.
“Phi Phi, tiểu Hạ!!!”
Ngay lúc này, Cố Diệp Ninh vốn vẫn còn bị sự xuất hiện đột ngột của bốn em trai nhà mình làm cho sửng sốt cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. Cô vui mừng tới không thể khống chế được bản thân, nhìn Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ đứng chắn trước mặt mình, nhanh chóng bước tới vòng tay ôm chầm cả hai người. Còn về Lý Vân Cường gì đó đã chọc ghẹo cô ban nãy đã bị cô cực kỳ thản nhiên ném ra đằng sau đầu. Nhưng vô tình, cũng bởi vì hành động kích động này của cô đã cứu Lý Vân Cường thoát được một mạng dưới tay của Cố Diệp Phi.
“Ninh nhi ~” Cố Diệp Phi hơi nghiêng người, dùng tốc độ nhanh tới khó tin thay đổi sắc mặt. Vốn vẻ mặt đang âm trầm đột nhiên nở nụ cười cưng chiều rạng rỡ, tựa như ánh sáng bừng lên sau cơn mưa, vươn tay đỡ lấy được Cố Diệp Ninh.
“Chị ~” Cố Phong Hạ trên khuôn mặt robot vô cảm như xuất hiện một vết nứt, trong mắt hiếm hoi lộ ra một tia kích động cũng không kém.
“Sao hai người lại ở đây?” Cố Diệp Ninh hơi ngẩng đầu nhìn anh trai, trong mắt đã có chút hơi nước, vành mắt đỏ lên. Cô còn tưởng phải về tới nhà chính của Cố gia thì mới được gặp Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ, không ngờ lại nhanh như vậy đã có thể gặp được cả hai.
“Bạn anh hai báo tin, bọn anh chờ không được nên muốn chạy tới khu mậu dịch tìm em.”
Kì thực thì sau khi ba người Vũ Thanh tới Cố gia thông báo tin tức, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ đã chờ không kịp, muốn lao ngay ra ngoài gặp Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên rồi. Ông ngoại và cậu của bọn họ cũng muốn theo cùng, thế nhưng dù sao vật tư của Cố gia bọn họ đều để hết ở dưới tầng hầm, không có ai ở nhà quản lý và trông coi là không được, vì vậy cho nên Cố Vân và Cố Tiệp Huy đành phải nhẫn nhịn chờ ở nhà.
Biết Cố Tĩnh Huyên đang ở cùng Cố Liệt Hạo, hai anh em không vội vàng đi tìm Cố Tĩnh Huyên, mà đi tìm Cố Diệp Ninh trước. Mang theo lòng kích động chạy đi tìm em gái / chị gái, khổ nỗi vừa mới thấy được bóng dáng em gái / chị gái cưng thì phải chứng kiến cảnh côi bị một đám nam nhân có ý đồ xấu chọc ghẹo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ không tức giận mới là lạ!
Mà Lý Vân Cường cũng đủ xui xẻo. Gã không chỉ bị Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ túm được tại trận mà còn trùng hợp bị cả nhóm người Cố Liệt Hạo sau khi đã xử lý xong vấn đề chứng minh đặc biệt, đang chuẩn bị tìm Cố Diệp Ninh để cùng nhau vào trong khu vực cao cấp bắt gặp.
Tóm lại, gã lãnh đủ! Bị cả bốn người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Tĩnh Huyên và Cố Phong Hạ xử tại trận. Xa xa còn có Nam Cung Lãnh Dạ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.
“Thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không? Ninh nhi, mắt của em…” Xoa xoa nắn nắn xem cô có bị thương không, Cố Diệp Phi phát hiện ra màu mắt của Cố Diệp Ninh biến hóa, không khỏi sửng sốt “Đã có chuyện gì xảy ra?” Giọng nói vì lo lắng mà không khỏi cao lên một chút.
“Không có gì, mọi chuyện để sau rồi nói đi.” Cô tựa đầu vào vai của Cố Diệp Phi, lắc khẽ.
“Ừ…” Vẫn còn không an lòng, y tựa trán mình vào trán của cô, cảm giác được sự biến hóa màu mắt kia thật sự đúng là không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cô, Cố Diệp Phi mới thả lỏng một chút. Không thể không nói, nhiều lúc cảm ứng song sinh cũng rất tiện lợi.
“Chị…”
Cố Phong Hạ thấy anh chị mình thân thiết, không khỏi mím mím môi, vòng tay ôm lấy cánh tay của Cố Diệp Ninh, cọ cọ má, thấp giọng gọi một tiếng. Nét mặt cậu vẫn vô cảm như trước không thay đổi, thế nhưng thanh âm lại mềm mại mang theo chút nũng nịu, khiến trái tim của cô bị ngâm cho mềm nhũn. Cố Diệp Ninh nghiêng người xoa xoa đầu của Cố Phong Hạ, tủm tỉm cười.
“Ừ, chị cũng nhớ em, tiểu Hạ.”
“Em cũng nhớ chị.” Nghe thấy cô nói nhớ mình, hai mắt của Cố Phong Hạ vụt lên một tia sáng, sau đó lại tiếp tục trưng vẻ mặt vô cảm liên tục cọ đầu vào lòng bàn tay cô. Dáng vẻ này của cậu khiến cô khẽ bật cười. Đứa nhỏ này… vẫn như cũ, cử chỉ làm nũng giống hệt chuột hamster.
“Khụ… chúng ta có thể hay không xử lý người này trước đã?”
Nhìn ba đứa em đang tình thân tình mến, Cố Liệt Hạo có chút bất đắc dĩ. Hai nhóc Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ cái gì cũng tốt, khổ nỗi cứ dính tới Ninh nhi thì đầu óc liền như keo đặc chẳng thèm màng tới ai nữa, cũng không quan tâm hoàn cảnh chung quanh có phù hợp hay không. Anh tuy không nỡ cắt ngang khung cảnh anh chị em trùng phùng của ba đứa nhóc kia, thế nhưng hiện tại không phải là lúc đâu nha! Xử lý xong cái tên Lý Vân Cường này rồi, lên xe trở về nhà rồi, mấy đứa muốn ôm muốn ấp thế nào cũng được kia mà!
Vì vậy, thân anh lớn trách nhiệm nặng nề, Cố Liệt Hạo đành phải mở miệng nhắc nhở mấy đứa em. Vươn tay chỉ chỉ về phía Lý Vân Cường vẫn nằm bẹt một bên, ngữ điệu của anh dịu dàng hơn so với bình thường rất rất nhiều so với lúc nói cùng người khác.
Mà Cố Tĩnh Huyên đứng cạnh bên Cố Liệt Hạo thấy xung động giữa bốn anh em, không khỏi cảm thấy có chút vui mừng lại buồn cười. Cố Tĩnh Huyên hoàn toàn không hề cảm thấy bản thân bị Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ ‘tạm thời’ lãng quên thì có gì đáng khó chịu. Nếu như có Ninh nhi bảo bối ở đây mà hai người đó còn nhớ được sự hiện diện của mình… mới là lạ. Gần mười năm xa cách, nhưng mọi người, kì thực cũng không hề thay đổi gì mấy so với khi còn nhỏ.
“Hừ!” Xoẹt xoẹt xoẹt… hai đạo ánh mắt sắc như dao mang theo bất mãn liếc qua Cố Liệt Hạo. (눈_눈)
“Khụ…” Cố Liệt Hạo bị ánh mắt bất mãn của hai đứa em trai làm cho có chút gượng gạo không biết phải xử lý sao, đành phải giơ tay lên gãi gãi cánh mũi, tầm nhìn đảo quanh chuyển đi nơi khác. (# ̄_ ̄#) “Đúng rồi, hai đứa con chưa chào Huyên nữa đây này…” Thậm chí vì không chịu được áp lực, còn dời chủ đề sang Cố Tĩnh Huyên.
Nói tới Cố Tĩnh Huyên, cũng đủ để khiến hai người Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ thu lại khí thế. Lúc này cả hai mới có thể quan sát thật kĩ người thanh niên đứng cạnh Cố Liệt Hạo. Đó là một người rất anh tuấn sáng sủa, trên mặt luôn lộ ra nụ cười ôn nhu nho nhã, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác quý mến.
Đây là anh họ Cố Tĩnh Huyên của họ…
Cố Diệp Phi buông Cố Diệp Ninh ra, tiến tới ôm Cố Tĩnh Huyên một cái, vành mắt có chút đỏ lên. Vì bằng tuổi nhau, cho nên Cố Tĩnh Huyên từ nhỏ đã vô cùng thân thiết với y cùng Cố Diệp Ninh. Dù rằng đã xa nhau vài năm, thế nhưng đường nét của Cố Tĩnh Huyên về cơ bản là không khác biệt lắm so với khi còn nhỏ, Cố Diệp Phi vẫn dễ dàng nhận ra.
Sự kiện năm đó là một cái dằm trong tim của Cố Diệp Phi.
Thời điểm đó, vốn bọn bắt cóc muốn bắt cả bốn người y, Cố Diệp Ninh, Cố Tĩnh Huyên và Cố Phong Hạ. Thế nhưng, Cố Diệp Ninh vì bảo vệ Cố Phong Hạ, mà Cố Tĩnh Huyên vì bảo vệ y, nên bọn bắt cóc mới chỉ bắt được có hai người. Cố Diệp Ninh trở về được, mang theo chấn thương tâm lý. Mà Cố Tĩnh Huyên, y đã nghĩ rằng đời này sẽ không gặp lại được vị anh trai họ ôn nhuận hiền lành tốt bụng này nữa.
“Huyên, anh không chết…” Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu “Em rất vui, Huyên…” Cánh tay đang ôm Cố Tĩnh Huyên xiết chặt lại, biểu lộ tâm trạng của y.
“Ừ, anh đã về.” Cố Tĩnh Huyên cảm nhận cái ôm ấm áp của Cố Diệp Phi, trong lòng không khỏi ấm áp. Vươn tay ôm ngược lại Cố Diệp Phi, Cố Tĩnh Huyên tựa đầu lên vai của y, khàn khàn giọng đáp. Nhẫn nại gần mười năm, bỏ trốn, phản lại tổ chức, khổ cực bao nhiêu, hiện tại tất cả đều đã được hóa giải bởi tình thân.
“Huyên ca…” Cố Phong Hạ chờ tới khi Cố Tĩnh Huyên và Cố Diệp Phi buông nhau ra, mới chầm chậm đi tới, đôi môi mỏng mấp máy gọi.
“Là tiểu Hạ đúng không? Đã lớn quá rồi.”
Khi Cố Tĩnh Huyên bị bắt cóc, lúc đó Cố Phong Hạ còn rất nhỏ. Nói thực ra thì tình cảm giữa Cố Tĩnh Huyên với cậu cũng không sâu đậm như với ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Diệp Ninh. Thế nhưng Cố Tĩnh Huyên vẫn cưng chiều vươn tay xoa xoa đầu thằng nhóc con này. Cố Diệp Ninh đã nói cho anh ta biết, Cố Phong Hạ là đứa nhóc mặt liệt, tuy chỉ số IQ rất cao nhưng EQ rất thấp, không biết biểu đạt cảm xúc lại không thích tiếp xúc với người ta. Có thể mở miệng gọi anh ta một tiếng ‘Huyên ca’, đã nói lên cậu thực sự vui mừng khi anh trở về rồi.
“Mừng anh trở về.” Gật nhẹ đầu, Cố Phong Hạ thấp giọng nói.
“Ừ, anh đã trở về.” Nụ cười trên môi tràn ngập ôn nhu, trong mắt lóe lên những tia sáng ôn hòa ấm áp, anh gật đầu, thanh âm mang theo một tia cam đoan “Sau này, một nhà chúng ta sẽ được ở bên nhau.” Sẽ không tách ra nữa!
“Ừm…” Khóe miệng của Cố Phong Hạ cong lên một độ cung nhỏ tới khó thấy, khe khẽ gật gật nhẹ cái đầu.
“Được rồi, xử lý chính vụ trước cái đã nhỉ?” Cố Tĩnh Huyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Liệt Hạo đứng cạnh mình, bật cười một tiếng. Vẫn là nên nể mặt ông anh cả này một chút thì hơn… rồi chỉ vào Lý Vân Cường “Ninh nhi, em tính xử lý thằng nhóc kia thế nào?”
Cố Diệp Phi cảm thấy hỏi câu này thực vô nghĩa, dám đụng tới Ninh nhi đương nhiên phải trị thật nặng. Nhẹ thì đánh cho tàn phế, còn nặng thì đập chết tươi luôn cũng chẳng sao. Tuy rằng trong lòng tràn ngập bất mãn như thế, nhưng mà có Cố Diệp Ninh ở đây, y cũng không dám bộc lộ quá mức bản tính hung tàn của mình, đành nhẫn nhịn đưa mắt sang cùng những người khác thăm dò chủ ý của Cố Diệp Ninh.
Cố Phong Hạ thì không có ý kiến gì, cậu cảm thấy hỏi ý kiến của Cố Diệp Ninh cũng là việc nên làm và hợp lý. Nếu chị gái của cậu không muốn xử lý người tên Lý Vân Cường này, tới lúc đó cậu cũng không thiếu cách để khiến cho tên này sống không được mà chết cũng không xong.
Trong ấn tượng lúc này của hai người, Cố Diệp Ninh vẫn là vị tiểu thư được bọn họ che trở suốt bao năm kia. Cô vẫn trong sáng, tốt bụng và e sợ máu me như trước, hỏi cô như vậy chẳng khác nào bảo rằng tha thứ cho hành động lưu manh của tên Lý Vân Cường kia. Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ lại không biết rằng Cố Diệp Ninh đã thay đổi, cô có đủ thực lực và khả năng để trừng trị Lý Vân Cường mà không cần ai phải nhúng tay vào giúp đỡ.
Và Cố Tĩnh Huyên là người hiểu rõ giá trị thực lực của Cố Diệp Ninh nhất trong số mấy anh em nhà họ Cố. Một lần làm người tốt, một Cố Minh Tuyền đã quá đủ để Cố Diệp Ninh hiểu rõ đối với người có ý xấu với mình thì tuyệt đối không được nương tay. Cho nên, Cố Tĩnh Huyên tin tưởng Cố Diệp Ninh có thể ‘xét xử’ được Lý Vân Cường bằng một hình phạt hợp lý nhất.
“Ninh nhi, tên này giao cho em.” Cố Liệt Hạo so với hai người em trai cuồng em gái / chị gái của mình thì sáng suốt hơn nhiều. Anh cũng gật đầu biểu thị đồng ý để cho cô tự mình xử lý. Chỉ cần là hình phạt mà cô muốn, anh em bọn họ nhất định sẽ dùng mọi cách để ‘hành hình’.
“Tên của anh là Lý Vân Cường? Con trai của bang chủ bang Hỏa Cuồng?” Cố Diệp Ninh cũng gật nhẹ đầu biểu thị mình đã hiểu. Thản nhiên bình tĩnh đi tới trước mặt của Lý Vân Cường, cô nghiêng đầu hỏi.
“Vâng… vâng…” Lý Vân Cường lúc này nào còn dáng vẻ khinh người như trước, nhìn thấy Cố Diệp Ninh, trong mắt của gã lóe lên tia cầu xin, chỉ hi vọng vị tiểu thư này làm ơn làm phước buông tha cho gã mà thôi. Trong suy nghĩ của Lý Vân Cường, rõ ràng Cố Diệp Ninh ‘dễ thương’ hơn mấy vị thiếu gia nhà họ Cố kia nhiều.
“Đứng im! Đưa tay của anh ra cho tôi.”
“Dạ… vâng…” Lý Vân Cường nào dám chống lại, ngoan ngoãn vươn bàn tay ra trước mặt cô. Tuy những người xung quanh cùng với anh em nhà họ Cố không hiểu cho lắm, thế nhưng cũng không ai hỏi thêm gì.
Giống như ban nãy sử dụng với Phùng Nhiên Nhiên, Cố Diệp Ninh hạ thấp người, từ trong gót giày rút ra một con dao nhỏ. Con dao này là một con dao chuyên dụng của lính đánh thuê, vô cùng sắc bén, cô chỉ cứa nhẹ lên trên đầu ngón tay của Lý Vân Cường thì máu liền trào ra. Lý Vân Cường bị hành động của cô dọa cho sợ hãi, theo bản năng hét lên một tiếng, muốn rụt tay về. Thế nhưng, gã còn chưa kịp hành động thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Diệp Ninh làm cho đông cứng cả người, không dám nhúc nhích.
Cố Diệp Ninh lại từ trong balo sau lưng lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ đã rửa sạch, dùng nó hứng một phần máu từ chỗ vết cắt trên ngón tay của Lý Vân Cường, sau đó cẩn thận đóng nắp lại. Cô bình thản đứng thẳng lên, sau đó mở miệng tiếp tục nói.
“Số liên lạc của anh là gì?”
“Hả?” Lý Vân Cường bị câu hỏi này của cô làm cho phát ngốc. Gã… hình như vừa nghe nhầm phải không?! Vị tiểu thư này như thế nào lại xin số liên lạc của gã?!
“Ninh nhi?” Hành động này của cô khiến cho Cố Diệp Phi kêu lên, vô cùng không hài lòng. Ngay cả Cố Tĩnh Huyên và Cố Liệt Hạo cũng nhíu mày, không thể hiểu được Cố Diệp Ninh muốn làm gì.
Cố Tĩnh Huyên len lén quay lại nhìn Nam Cung Lãnh Dạ đứng cách đó một khoảng… chẳng lẽ Ninh nhi nhà bọn họ mắt thẩm mỹ kém như vậy? Đối với mỹ nam tử mười phân vẹn mười như Nam Cung Lãnh Dạ thì chẳng có cảm tình gì đặc biệt, lại vừa mắt cái tên tầm thường không có chỗ nào tốt như Lý Vân Cường? Nếu quả thực là như vậy, Cố Tĩnh Huyên có chút cảm thấy đau đầu. Nếu bắt anh ta chọn một người em rể, anh ta thà rằng là Nam Cung Lãnh Dạ, còn hơn là cái tên như Lý Vân Cường này.
“Dạ, cậu… không sao chứ?” Tuy đứng cách một khoảng nhưng mọi người ở đây đều là cao thủ dị năng giả, tất nhiên vẫn nghe được động tĩnh bên phía Cố Diệp Ninh. Mặc Sở Minh lo lắng quay sang nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, chỉ sợ anh nổi bão.
“Không sao.” Nam Cung Lãnh Dạ chỉ thoáng nhíu mày một chút, còn lại rất bình tĩnh khoanh tay trước ngực, hoàn toàn không hề khó chịu hay bực bội như Mặc Sở Minh tưởng tượng.
Tuy anh không rõ là Cố Diệp Ninh có mục đích gì, thế nhưng anh biết hành động lấy máu Lý Vân Cường của cô là có ý gì. Nói tóm lại, anh chắc chắn mèo con của mình không có tâm tư mờ ám gì với cái tên Lý Vân Cường xấu xí nào đó kia.
Hừ, làm sao tên kia có thể so sánh với mình được kia chứ? Xứng đôi với cô chỉ có Nam Cung thiếu gia mình mà thôi! Nam Cung đại thiếu gia vô cùng tự kỉ âm thầm nói với bản thân trong lòng.
“Số liên lạc của tôi là H-1203XXXX…” Tuy chẳng hiểu gì cả, nhưng áp lực lạnh lẽo từ đôi mắt của Cố Diệp Ninh đã khiến cho Lý Vân Cường không thể không mở miệng trả lời.
“Tốt. Giờ anh có thể rời đi…” Cố Diệp Ninh gật đầu, chợt như nhớ ra điều gì đó, cô ghé gần tới Lý Vân Cường, cười nhàn nhạt “Nhớ kĩ, lần này không phải tôi tha không cho anh, tất cả đều có cái giá của nó.” Sau đó mới đứng thẳng dậy, xoay người đi về phía các anh em trai của mình, giọng điệu thản nhiên “Xử lý xong rồi.”
“Ninh nhi, sao em…” Cố Diệp Phi không đồng ý, hàng lông mày cau chặt lại, trừng mắt nhìn về Lý Vân Cường vẫn đang sợ tới ngồi bất động trên mặt đất “… sao em lại dễ dàng bỏ qua cho tên đó như vậy? Nếu không phải bọn anh tới kịp, tên đó đã định dùng vũ lực với em rồi!”
“Em đâu có bỏ qua. Em sẽ trị anh ta, nhưng mà không phải hiện tại.” Vỗ vỗ bả vai của y, cô mỉm cười nhẹ nhàng “Anh ba, Phi Phi, đi, chúng ta về nhà thôi, em muốn gặp ông ngoại và cậu.” Thấy Cố Diệp Phi nhất quyết không có ý định bỏ qua, cô lại phải giở giọng làm nũng, ôm lấy cánh tay của y, lắc lắc.
“Nhưng mà, Ninh nhi…” Cố Liệt Hạo vẫn có chút không hài lòng.
“Hạo ca, tin tưởng em ấy đi.” Cố Tĩnh Huyên cười cười kéo Cố Liệt Hạo, thấp giọng khuyên nhủ “Em ấy rất lợi hại, có chủ kiến của riêng mình.”
Cố Diệp Ninh lấy máu của Lý Vân Cường làm gì? Đây là thắc mắc duy nhất trong lòng Cố Tĩnh Huyên lúc này. Giống như Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Tĩnh Huyên cũng hiểu rõ cô tạm thời buông tha như vậy là có mục đích riêng của mình. Dù sao, cũng chẳng ai tự dưng vô duyên vô cớ lấy máu của người khác để làm gì. Aiz, hiện tại cô không muốn nói có hỏi cũng chẳng được, cứ chờ một thời gian, không sớm thì muộn sẽ biết mà thôi.
“Thôi được rồi.” Cố Liệt Hạo nhìn Cố Tĩnh Huyên lại nhìn Cố Diệp Ninh, cuối cùng thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Cố Diệp Phi vẫn muốn mở miệng phản đối, nhưng bắt gặp một dấu lén ra hiệu của anh, cuối cùng mới chịu im lặng.
“…” Cố Diệp Phi quay đầu nhìn Lý Vân Cường, ánh mắt thâm hiểm như rắn độc nhìn mồi. Hừ, tạm thời không thể giải quyết trước mặt Ninh nhi, vậy thì giải quyết sau lưng Ninh nhi đi!
Mấy anh em nhà họ Cố nào có biết, hiện tại Lý Vân Cường đã bị dọa tới ướt sũng mồ hôi lạnh sau lưng rồi. Ánh mắt lạnh như băng của Cố Diệp Ninh, quả thực đã làm cho gã bị ám ảnh không ít. Vị tiểu thư nhà họ Cố này tuyệt đối không hề tầm thường, tuyệt đối không phải dạng ‘bạch liên hoa’ yếu ớt như trong tưởng tượng của mọi người. Bắt đầu từ giây phút này, điều đó đã in hằn sâu trong tâm trí của Lý Vân Cường.