Cố Diệp Ninh loanh quanh bước từng bước trong khu mậu dịch một vòng, bởi vì không có người dẫn đường cho nên cô đi rất tùy tiện, không có mục đích cụ thể. Nhớ tới ban nãy hình như bạn của anh hai có nói Cố gia vẫn như cũ là gia tộc nắm quyền, hơn nữa mọi người trong nhà hầu hết đều là dị năng giả, Cố Diệp Ninh không khỏi thở phào. Đây là kết quả mà cô hi vọng và mong muốn nhất sau khi sống lại. Cô không muốn nhìn Cố gia một lần nữa bị hủy đi, cũng không muốn nghe thấy hay chứng kiến người thân một lần nữa lại gặp họa sát thân.
“Ừm… ban nãy quên mất không khỏi trong nhà có những ai là dị năng giả rồi. Hình như anh hai là dị năng giả?! Không biết hiện tại anh ấy đã tới cấp mấy?! Dị năng là gì?! Phi với Hạ có phải cũng có dị năng hay không?!” Cô vừa đi vừa không ngừng lầm bầm tự hỏi.
Thực có quá nhiều thắc mắc…
Cố Diệp Ninh đi tới trong khu vực trao đổi và buôn bán lớn nhất của khu vực mậu dịch, so với ở thành phố C thì đông đúc nhộn nhịp hơn nhiều. Tuy sắc mặt của những người bán hàng hơi vàng tái thiếu sức sống, thế nhưng ít nhất cũng chẳng đói kém tới chỉ còn da bọc xương, xem ra vẫn không quá tệ.
Người mua kẻ bán rất nhộn nhịp, với đủ các loại hàng hóa. Cửa hàng nhỏ đơn giản thô sơ cũng có mà cửa hàng lớn trang hoàng cũng có. Tùy theo loại hàng hóa bán mà số lượng khách mua cũng tăng giảm theo. Đặc biệt nhất chính là vài gian hàng bán lương thực, thực phẩm, đồ dùng do chính phủ mở ra. Những gian hàng này so với những gian hàng tư nhân tự mở thì đông đúc hơn gấp mấy lần, lúc nào cũng nườm nượp người ra người vào. Tuy giá có hơi đắt đỏ, thế nhưng đồ bán trong đó đều là những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt, không mua không được.
“Grừ ~” Tiểu Nha bỗng nhiên cắt đứt suy nghĩ vẩn cơ trong đầu cô. Nó cắn cắn ống quần của cô, trong mắt thấp thoáng hiện lên vẻ cao hứng tò mò, kéo kéo cô chạy về hướng một gian hàng đơn giản được bày bán ven đường.
“Mày thích gì sao, tiểu Nha?” Cố Diệp Ninh không có ý định mua gì cả vì cái gì cô cũng có đủ trong không gian dự trữ rồi. Thế nhưng nếu tiểu Nha thích, cô sẽ mua cho nó. Nở nụ cười nhàn nhạt, cô thuận thế theo sự lôi kéo của tiểu Nha mà bước đi.
Tới trước gian hàng, tiểu Nha cực kỳ linh tính vươn móng vuốt lên nghịch nghịch đặt lên một quả cầu. Quả cầu kia trong suốt, bên trong có chứa nước cùng những miếng kim tuyến óng ánh màu xanh lam cực kỳ xinh đẹp. Mỗi lần lắc nó lên, những miếng kim tuyến cũng theo đó mà dao động. Tiểu Nha thích thú dùng đôi mắt màu vàng theo dõi sự dao động của những kim tuyến, hơi lè lè lưỡi ra, bộ dáng cực kỳ yêu thích.
“Mày đó…” Có chút bất đắc dĩ nhìn nó, Cố Diệp Ninh hơi lắc đầu cười. Bề ngoài oai phong bệ vệ, huyết dịch trong cơ thể là của lang vương thuần khiết cao quý, nhưng chung quy vẫn có đôi lúc thực giống đứa nhỏ chưa lớn.
“Sói… sói…”
Chủ gian hàng là một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn thấy tiểu Nha liền sợ tới tái mặt, run rẩy lui về sau mấy bước. Mà không chỉ ông ta, những người khác đứng xung quanh cũng vội vội vàng vàng thụt lùi ra sau vài bước. Có người còn mặt mày tràn ngập đề phòng, đã theo bản năng, len lén rút ra vũ khí sát thương của bản thân. Dường như chỉ cần tiểu Nha có bất cứ động tĩnh gì thì bọn họ lập tức sẽ liền tấn công nó.
“Ông chủ, cái này bán thể nào?”
Cô thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên cùng người khác đứng xung quanh bị dọa tới nói không nên lời, một chút để bụng cũng không có. Cúi người cầm lên quả cầu, một mặt ra hiệu tiểu Nha, để nó lui lại về sau mình, tránh dọa đối phương sợ tới ngất xủi. Lắm lúc Cố Diệp Ninh cảm thấy thực khó hiểu. Rõ ràng tang thi so với tiểu Nha còn đáng sợ hơn, vì sao mọi người tới hiện tại đã có thể thản nhiên giết tang thi nhưng vẫn hoảng hốt sợ sệt tránh xa mỗi khi nhìn thấy tiểu Nha vậy?! Tiểu Nha rất ngoan mà, có gì đáng sợ chứ?!
Cố Diệp Ninh lòng nghĩ vậy, rõ ràng là không thể lý giải tâm lý của người thường. Cô từ nhỏ nuôi dưỡng tiểu Nha, đương nhiên không sợ nó. Thế nhưng với những người khác, tiểu Nha không phải vật nuôi yêu quý, mà nó là một con dã thú không hơn không kém.
Tang thi dù đáng sợ thật nhưng chung quy tang thi vẫn có lớp bên ngoài là hình dạng con người, hơn nữa nó đã không còn lý trí, chỉ hành động theo bản năng. Còn dã thú như tiểu Nha không chỉ có xảo quyệt và có trí thông minh mà còn có dã tính bẩm sinh hung tàn. Nhân loại khi đối mặt với tang thi không phải không sợ hãi, nhưng chung quy đỡ vẫn bình tĩnh hơn là đối mặt với một con dã thú thị huyết khắc sâu trong xương tủy.
“Cô…” Ông chủ vốn đang sợ hãi khôn cùng ngẩng đầu thấy Cố Diệp Ninh liền ngơ ngác bất động. Sự run rẩy khi nhìn thấy sói đã bay biến, chỉ ngây ngẩn nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, há hốc miệng không ngậm lại được.
“Ông có bán không? Tôi muốn mua.” Cái nhìn chằm chằm của ông chủ khiến cô có chút khó chịu, hơi nhíu mày, nâng lên quả cầu thủy tinh, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Cái… cái đó… a, quả cầu đó…” Ông chủ gian hàng lúc này mới lấy lại tinh thần, tâm trạng lập tức chuyển tới vụ mua bán. Có thể kiếm tiền, ông ta hoàn toàn ném sự sợ hãi và e dè với tiểu Nha ra sau đầu, trong mắt lóe lên vui mừng.
Quả cầu này thực sự là một thứ đồ vô dụng, ông ta bày ra bán cũng chẳng hi vọng gì sẽ có người mua. Bình thường người sống sót trong mạt thế chú trọng nhất là đồ ăn nước uống cũng một ít đồ dùng sinh hoạt, ai lại muốn tốn tiền đi mua thứ vô dụng không có công dụng gì như quả cầu này. Vậy mà hiện tại lại có người hỏi mua, ông ta sao có thể không vui mừng.
Ông ta là người sống tại khu vực cấp 1, cuộc sống không tốt lắm, lại không có dị năng. Mỗi ngày có thể kiếm thêm được chút điểm sổ hoặc tinh hạch để mua thức ăn nuôi gia đình, là ước nguyện lớn nhất của ông ta.
“Quả cầu này tôi bán 5 điểm số…” Nói xong quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô bình tĩnh không thay đổi, lại sợ rằng cô cảm thấy quá đắt không mua nữa. Ông ta ngập ngừng phút chốc rồi dè dặt giảm giá “Nếu… nếu cô thấy đắt, hay là tôi bán cho cô 3 điểm số…”
“Được rồi, cầm lấy đi, quả cầu này tôi lấy.” Không để ý ông ta đang kì kèo, cô lấy trong túi ra một viên tinh hạch cấp 1, ném cho đối phương. Nếu cô nhớ không lầm, một viên tinh hạch cấp 1 có giá bằng 5 điểm số.
“A…” Ông chủ lúng túng pha lẫn vui mừng đỡ lấy viên tinh hạch xinh đẹp chỉ lớn bằng đầu ngón tay, há hốc mồm nhìn Cố Diệp Ninh.
Tuy một viên tinh hạch cấp 1 hiện tại cũng không phải thứ quá hiếm có gì, thế nhưng tùy tiện ném ra một viên để mua một món đồ vô dụng như quả cầu thủy tinh trang trí… cô gái xinh đẹp này đầu óc không sao chứ hả? Lại nhìn tiểu Nha oai phong lẫm liệt đứng cạnh, ông chủ nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, đã có khẳng định trong lòng. Thời buổi này người còn khó sống, cô gái này còn nuôi sói, chắc chắn gia thế không tồi rồi!
“Cho mày…” Cố Diệp Ninh thanh toán xong, quay sang đưa quả cầu thủy tinh cho tiểu Nha. Hành động này đã khiến ông chủ lẫn những người xung quanh líu lưỡi. Mua quả cầu thủy tinh giá một viên tinh hạch cấp 1 về để cho con sói này chơi sao? Rốt cuộc cô gái này thừa tiền tới mức nào vậy?
“Grừ ~” Há miệng ngậm lấy quả cầu thủy tinh, tiểu Nha vui vẻ cọ cọ đầu vào chân Cố Diệp Ninh làm nũng. Sự dịu ngoan của nó đối với cô khiến những người xung quanh không khỏi há hốc mồm không nói nên lời.
Đúng lúc này, bỗng từ trong túi truyền ra một tiếng tíc tíc khe khẽ, Cố Diệp Ninh theo bản năng lấy ra thứ đồ đang kêu. Lúc lấy ra rồi cô mới nhớ ra hiện tại di động đã không còn sử dụng được, hơn nữa di động của cô đã bị cô ném lại ở trong căn nhà tại thành phố D. Mắt nhìn đồ vật vẫn đang phát ra tiếng kêu, Cố Diệp Ninh có chút ngạc nhiên… thực không ngờ lại là tấm thẻ chứng minh đặc biệt ban nãy mà Cố Liệt Hạo đưa cho cô.
Tấm thẻ chứng minh đặc biệt này so với thẻ chứng minh ban nãy cô nhận được khá giống nhau, chỉ khác về phần màu sắc. Nghe nói, thẻ chứng minh của người sống tại khu vực cấp 1 có màu cam, thẻ chứng minh của người sống tại khu vực cấp 2 có màu bạc. Ban nãy thẻ chứng minh cô nhận được chính là chiếc thẻ màu bạc. Còn hiện tại, thẻ chứng minh đặc biệt có màu đen bóng loáng, bên góc trái còn có một hình bông lan trắng cách điệu cầu kỳ. Cô nhận ra hình bông lan trắng cách điệu này, đây không phải gia huy của Cố gia gia tộc hay sao?!
Thẻ chứng minh này có độ dày 3 centimet, ở mặt trên có một khối nút ấn hơi lồi lên. Nếu chỉ nhìn lướt qua thì trông không khác gì một miếng kim loại bình thường, thể nhưng chỉ cần ấn vào chỗ nút ấn, thẻ chứng minh sẽ tách đôi ra, lộ ra bên trong là một màn hình cùng bàn phím. Trong phạm vi căn cứ thủ đô, dựa vào một loại sóng đặc biệt, có thể sử dụng thể chứng minh này như một cái điện thoại cổ để nhắn tin và liên lạc với những người khác. Đồng thời thẻ chứng minh cũng có thể dụng để kiểm tra xem tài khoản của mình có bao nhiêu điểm số.
Cố Diệp Ninh mang theo tò mò nghịch nghịch tìm hiểu thẻ chứng minh một chút, phát hiện ra số lượng điểm số có bên trong thẻ đã lên tới con số… hàng triệu… . Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tất cả số điểm số này đều là do các anh em trai, cậu và ông ngoại chuyển vào sẵn cho mình. Được rồi, cô hiện tại không chỉ là người giàu có nhờ vào tinh hạch mà còn sở hữu rất rất rất nhiều điểm số.
Nhưng mà, anh hai, Phi Phi, tiểu Hạ, cậu, ông ngoại… mọi người không cảm thấy chuyển một lúc mấy triệu điểm số như thế này, quả thực rất có phong phạm ‘nhà giàu mới nổi’ sao?!
“Thẻ… đen…” Ông chủ gian hàng liếc mắt thấy tấm thẻ chứng minh trên tay Cố Diệp Ninh thì nghẹn họng. Đó không phải thẻ chứng minh đặc biệt để đi vào khu vực cao cấp sao?! Tới đây, ông đã có thể hiểu vì sao Cố Diệp Ninh tiêu tiền không thèm chớp mắt rồi.
“Tin nhắn của anh hai?”
Trong danh bạ, Cố Liệt Hạo đã lưu sẵn cho cô tất cả dãy số liên lạc với người trong nhà. Tiếng báo hiệu ban nãy là do Cố Liệt Hạo gửi tin nhắn tới. Mở ra tin nhắn mới gửi tới, cô chỉ anh trai gửi cho mình một câu súc tích nhưng rất dúng với phong cách của anh.
[Việc làm thẻ chứng minh cho mọi người có chút rắc rối, cho nên hơi tốn thời gian, khoảng 1 tiếng nữa em trực tiếp tới trước cổng ra vào của khu vực cao cấp luôn, không cần phải trở lại nơi tập trung ban nãy nữa.]
Nhắn lại một dòng [Vâng, em biết rồi.], sau đó cô cất đi thẻ chứng minh của mình.
“Này! Cô kia! Đừng lại!” Đúng lúc Cố Diệp Ninh muốn dẫn tiểu Nha rời đi thì đột nhiên sau lưng có một thanh âm quát lớn, ngữ điệu vô cùng kiêu ngạo lại ngang ngược.
Cố Diệp Ninh dừng bước, hơi nghiêng người lại nhìn chủ nhân của thanh âm. Tầm mắt lia tới liền thấy một cô gái đang đứng chống nạnh tại đó. Cô gái khá trẻ tuổi, xem chừng cũng không hơn kém Cố Diệp Ninh nhiều lắm, khoảng 17 - 18 tuổi gì đó. Khuôn mặt cô gái bầu bĩnh, non mềm, trong rất đáng yêu. Mái tóc màu nhuộm màu nâu đỏ thắt bím hai bên, có phần ngây thơ của thiếu nữ mới lớn.
Đáng tiếc, vẻ bướng bỉnh kiêu ngạo quá mức trên mặt cô gái đã khiến cho người khác nhìn tới có chút hơi phản cảm. Xung quanh cô ta còn có 5 -6 người thanh niên cường tráng, dáng vẻ hung dữ thô bạo đi cùng, có vẻ là vệ sĩ được thuê để bảo vệ.
Xem chừng là kẻ có chút thân phận, trong lòng Cố Diệp Ninh thầm nghĩ. Nhìn ngón tay của cô gái kia chỉ thẳng vào mình, cô hơi nhíu mày. Chỉ tay vào mặt người khác là một việc cực kỳ thất lễ. Thế nhưng cô không muốn ngày đầu tiên mới trở về đã gây xung đột với người khác. Vì thế với suy nghĩ tránh được rắc rối thì cứ tránh, Cố Diệp Ninh nén xuống cơn khó chịu bực bội hơi nhen nhóm trong lòng, xoay bước muốn rời đi.
Cố Diệp Ninh không muốn tiếp xúc với cô gái kia, tránh để bản thân gặp phải phiền phức, tuy nhiên đối phương lại cố tình muốn không buông tha muốn gây rắc rối cho cô.
Cô gái nhìn thấy Cố Diệp Ninh một thân sạch sẽ phiêu dật, khí chất cao quý, khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt, bên cạnh còn có tiểu Nha trắng muốt oai hùng trợ uy, trong lòng đã sinh ra chán ghét vô cùng.
Cô ta vốn bẩm sinh đã không thích những người xinh đẹp hơn mình, mà Cố Diệp Ninh lại xinh đẹp hơn cô ta tới vài lần, không khó chịu và ghen tị mới là lạ! Hiện tại lại thấy Cố Diệp Ninh không thèm để những lời cảnh cáo của mình vào tai, muốn quay người bỏ đi, cô ta càng thêm tức giận tới đỏ bừng mặt mũi, bướng bỉnh dậm mạnh chân xuống đất. Dám coi thường cô ta sao? Dám không nghe lời của cô ta sao? Chán sống rồi à?
Vì thế, cô ta một lần nữa chua ngoa quát lớn: “Tôi bảo cô đứng lại, không nghe thấy à?”
“Có chuyện gì?” Dừng lại bước chân một lần nữa, Cố Diệp Ninh hỏi. Vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt của Cố Diệp Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng đã sinh ra phiền chán với đối phương.
“Tôi muốn con sói trắng đó!” Cô gái thấy Cố Diệp Ninh nghe lời mình, nhịn không được vênh váo đắc ý, ngón tay chuyển về hướng tiểu Nha đang đi bên cạnh cô, nói ra ý định của mình “Bao nhiêu tiền?”
Cô ta ngang ngược hỏi, không thèm quan tâm xem Cố Diệp Ninh có ý định đồng ý bán hay không. Phương thức ép mua ép bán này, cô ta làm vô cùng thuần thục, xem ra cũng chẳng phải lần đầu làm chuyện ‘chặn đường’ kiểu này. Mà Cố Diệp Ninh trong lòng phản cảm càng tăng lên cấp lũy thừa, cau mày, đôi mắt lạnh lùng như băng hướng về phía cô gái kia, phun ra hai chữ.
“Không - bán!” Tiểu Nha là bạn của cô, là thú cưng cô yêu thương từ nhỏ, không phải là vật tùy tiện mang ra để trao đổi mua bán.
“Cô!!!” Cô gái kia thấy cô trả lời dứt khoát kiên quyết như vậy, nổi sùng lên, không chú ý tới trong mắt của Cố Diệp Ninh đã hiện lên sát ý “Cô dám cự tuyệt tôi? Cô có biết tôi là ai không hả? Dám đắc tội với tôi, cô sống không an ổn được ở thủ đô này đâu?”
“Cô là ai?” Cố Diệp Ninh nhíu mày.
“Cô thực sự không biết tôi là ai? Cô đùa tôi đấy à?” Giống như không thể tin được hét lên, cô gái không thể ngờ được có người không biết mình. Nhìn vẻ khó hiểu của Cố Diệp Ninh, cô ta chống nạnh, cười lạnh, tự hào giới thiệu “Tôi là tiểu thư của Phùng gia, Phùng Nhiên Nhiên.”
Cố Diệp Ninh: “……… Rồi sao?”
“Cô, cô không có phản ứng gì hả?” Nhìn phản ứng của Cố Diệp Ninh vẫn lạnh nhạt như trước, Phùng Nhiên Nhiên trong lòng bùng lên một ngọn lửa nóng giận “Cô không biết tới Phùng gia?”
“Tôi biết Phùng gia.” Cô gật đầu “Phùng gia, một trong 10 gia tộc lớn, có liên kết với Lưu gia.” Những thông tin này là vừa rồi cô nghe được từ nhóm người Bách Di Quyền, đương nhiên không thể nhanh như vậy đã quên mất.
“Cô biết tôi là người của Phùng gia mà còn dám chống lại tôi sao?” Phùng Nhiên Nhiên hung tợn trừng mắt “Bổn tiểu thư muốn con sói trắng kia, giờ cô có bán không?”
“Không - bán!” Nhắc tới chuyện ép mua ép bán này, sắc mặt của Cố Diệp Ninh lại sầm xuống.
Tuy ban đầu là có chút hơi ngạc nhiên, không ngờ tới cô nàng điêu ngoa trước mặt này là Phùng gia tiểu thư, thế nhưng chuyện đó đối với Cố Diệp Ninh mà nói… cũng chẳng có ảnh hưởng gì hết.
“Cô dám không bán?” Phùng Nhiên Nhiên tức tới phồng mồm trợn má.
Cô ta vốn chỉ là đi tới khu vực mậu dịch để dạo chơi, không ngờ liếc mắt một cái liền yêu thích con sói trắng này. Thân thể cao lớn cường tráng, toàn thân tỏa ra khí thế bá đạo mạnh mẽ, bộ lông trắng muốt mềm mại, đôi mắt vàng kim như bảo thạch. Chỉ cần để con sói kia đi cạnh, đã có thể tăng thêm vài phần oai phong cho chính mình. Nhưng Phùng Nhiên Nhiên không ngờ rằng, bản thân hiếm hoi có được lúc tốt bụng, không giở trò cướp đoạt ngay lập tức, mà mở miệng trao đổi mua bán, vậy mà đối phương lại vẫn dám cự tuyệt.
“Không - bán!” Cố Diệp Ninh lành lạnh lặp lại câu này lần thứ ba.
“Hừ! Tốt, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Cô nghĩ không bán thì vẫn giữ lại được con sói kia chắc? Nằm mơ đi!” Sau đó, Phùng Nhiên Nhiên quay sang đám vệ sĩ, ra lệnh “Cướp lấy con sói kia cho tôi! Đánh cho cô ta một trận, để cô ta biết dám không nghe lời bổn tiểu thư thì sẽ gặp kết cục gì!”
“…!!!” Cô thật không ngờ người này lại ngang ngược tới thế, nói cướp là cướp, nói tranh là tranh, Cố Diệp Ninh trong lòng nảy sinh bực bội vô cùng.
Cô vốn không muốn gây rắc rối, nhưng nếu cô nàng Phùng Nhiên Nhiên này dám có ý đồ với tiểu Nha, vậy thì Cố Diệp Ninh cô cũng nhất quyết không để yên.
Phùng gia chứ gì? Phùng Nhiên Nhiên chứ gì? Tốt, Phùng Nhiên Nhiên bá đạo điêu ngoa tuy nhiên Cố Diệp Ninh cô cũng chẳng phải hiền lành; Phùng gia rất có thể lực trong căn cứ tuy nhiên Cố gia nhà cô cũng không phải là dễ chọc vào. Cố Diệp Ninh cô muốn xem xem Phùng gia với Cố gia đấu với nhau, bên nào sẽ chịu cúi đầu trước đấy!
“Tiểu thư…”
Mấy người vệ sĩ nhìn Cố Diệp Ninh một thân mềm mại, có chút không nỡ ra tay. Tính cách ngang ngược của tiểu thư, cứ tiếp tục ra ngoài đắc tội với người khác như vậy, cũng sẽ gây ảnh hưởng tới uy tín của Phùng gia. Hơn nữa, tuy họ thân thủ tốt, có dị năng, nhưng vẫn có chút e dè khi đối mặt với một con dã thú như con sói trắng kia.
“Câm miệng! Các người dám cãi lệnh của tôi!” Phùng Nhiên Nhiên không thèm nghe vệ sĩ can ngăn, mắt trợn trừng lên, quát gào.
“Tiểu thư, thật sự không nên…”
“Các người chẳng qua thương tiếc cô ta xinh đẹp thôi chứ gì? Hừ, loại con gái xinh đẹp như vậy, ăn mặc sạch sẽ như vậy, cũng chỉ là kĩ nữ được đám đàn ông công tử danh gia vọng tộc nhà giàu thu nuôi bao dưỡng mà thôi, có gì hay ho chứ!” Nhìn vẻ do dự của đám vệ sĩ, Phùng Nhiên Nhiên bốc hỏa, nói năng không thèm suy nghĩ.
“Tiểu thư!!!” Vệ sĩ bên cạnh quả thực hết cách với vị tiểu thư Phùng Nhiên Nhiên này.
Bọn họ lăn lộn lâu trong xã hội, lại làm cái nghề vệ sĩ này, ánh mắt nhìn người so với bất cứ ai càng thêm chuẩn hơn. Đúng như Phùng Nhiên Nhiên nói, đại đa số người có nhan sắc ở mạt thế đều bán thân trở thành tình nhân của mấy vị có quyền có thực lực. Thế nhưng đó chỉ là ‘đại đa số’ mà thôi, vẫn có số ít là cường giả đấy!!! Cô gái chủ nhân của con sói kia nhìn thế nào cũng không giống với người bị người ta bao nuôi đâu!!!
Đám vệ sĩ thấy Phùng Nhiên Nhiên buông lời sỉ nhục với Cố Diệp Ninh, bọn họ liền lo lắng nhìn về hướng cô đang đứng, quả nhiên thấy cô sầm mặt xuống. Vấn đề đáng nói nhất chính là xung quanh cô toát ra luồng sát khí không che giấu, sát khí đậm tới mức ngay cả những người đã từng liếm máu trên đao như bọn họ cũng không khỏi e dè.
Xem chứng hôm nay đụng phải cao thủ rồi!!! Mấy người vệ sĩ âm thầm than vãn xui xẻo, một mặt oán hận vị tiểu thư không có đầu óc chỉ thích đi đắc tội người khác nhà mình!!!
“Còn đứng đó làm gì! Lên cướp con sói cho tôi!!!” Cô nàng Phùng Nhiên Nhiên vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường, gầm rít bắt ép những người vệ sĩ phải ra tay, mặt cô ta vì tức giận mà đỏ tới như muốn phát nổ.
Thứ mà Phùng Nhiên Nhiên cô muốn… nhất định phải dành cho bằng được!
Đám vệ sĩ không thể trái lệnh, đành phải lao lên tấn công một cách không tình nguyện. Không cần chờ tới Cố Diệp Ninh ra tay, tiểu Nha đã thu lại vẻ nhu thuận ban nãy. Đôi mắt vàng của nó dần nhiễm một tầng màu tím sắc lạnh, bốn chân bùng lên ngọn lửa màu tím xinh đẹp nhưng nguy hiểm, cơ thể gồng lên vào tư thế tấn công. Tiếng gầm gừ trong cổ họng truyền tới tràn ngập đe dọa uy hiếp, khiến những người vệ sĩ không khỏi e sợ.
“Tiểu Nha, nhẹ tay một chút.” Cố Diệp Ninh thấy tiểu Nha muốn tấn công, cũng không cắt ngang giữa chừng. Cô biết những vệ sĩ này không phải thực lòng muốn ra tay, cho nên vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở tiểu Nha một chút.
“Grào ~” Tiểu Nha gầm một tiếng như đáp lại.
Thời điểm thấy tiểu Nha sử dụng dị năng, đám vệ sĩ đã tái xanh cả mặt rồi. Tiểu Nha nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, nhảy lên bắt đầu tấn công. Nó một mình đấu với năm, sáu vệ sĩ thế nhưng lại chiếm thế thượng phong. Không nói tới cấp bậc dị năng cao hơn, chỉ bằng tốc độ cùng móng vuốt sắc bén cũng đủ giúp nó vần cho đám vệ sĩ kia quay cuồng không thôi.
Tiếng kêu rên vang khắp nơi. Những vệ sĩ kia bị lửa màu tím thiêu, trên quần áo cùng da thịt không ít chỗ bị ăn mòn. Được cái tiểu Nha rất nghe lời chủ nhân Cố Diệp Ninh, khống chế ngọn lửa vừa phải, không khiến đám vệ sĩ kia bị thương quá nặng, chỉ đủ để cho bọn họ không thể tiếp tục cử động tấn công nữa. (?!)
Những người bên đường nhìn thấy Cố Diệp Ninh bị Phùng Nhiên Nhiên nhắm trúng, không khỏi thương cảm cô gái xinh đẹp bị ác nữ gây phiền toái, nào có ngờ cục diện lại biến thành như vậy. Nhìn tiểu Nha chốc chốc lại phun lửa, khiến đối thủ da thịt quần áo bị ăn mòn, mọi người nhất nhất không ai hẹn ai, cùng lùi về sau.
Thật đáng sợ mà ~
Tuy Cố Diệp Ninh và tiểu Nha có đủ thực lực chống lại Phùng Nhiên Nhiên và đám vệ sĩ, thế nhưng vẫn có không ít người lo lắng thay cho tương lai của cô. Dù sao, Phùng gia vẫn là đại gia tộc. Đắc tội Phùng gia, sau này sống trong căn cứ tuyệt đối sẽ không được dễ dàng. Chỉ duy nhất ông chủ gian hàng bán quả cầu thủy tinh ban nãy cho Cố Diệp Ninh là biết… Phùng Nhiên Nhiên lần này chọc nhầm người rồi. Ông ta nhớ rõ thẻ chứng minh màu đen trên tay của Cố Diệp Ninh, rõ ràng chứng tỏ Cố Diệp Ninh này cũng là người danh gia thế tộc chứ không phải hạng tép riu không có chỗ chống lưng.
Mà Cố Diệp Ninh lại không biết những suy nghĩ này của mọi người. Trong lúc tiểu Nha giao chiến, cô đứng bên một, ánh mắt nhàn nhạt chiếu về hướng Phùng Nhiên Nhiên ngang ngược ở phía kia. Bàn tay buông thõng xuống bên người hơi nhúc nhích một chút, một đạo phong nhận lực kì nhỏ và sắc bén liền phóng về hướng Phùng Nhiên Nhiên. Cố Diệp Ninh ra tay rất bí mật, tuy có sử dụng tới tinh thần lực, nhưng ở đây không có một ai có cấp bậc ngang bằng hoặc hơn cô, vì vậy cũng chẳng có người nào phát hiện hành động của cô.
“A!” Phùng Nhiên Nhiên cảm thấy cổ đau nhói một cái, giật mình hoảng hốt theo bản năng đưa tay lên che, phát hiện da mình đã bị thứ gì đó cắt cho chảy máu “MÁU!!!” Nhìn vết máu đỏ bừng trên tay mình, cô ta hốt hoảng hét lên “Tại sao lại thế?” Cô ta hoang mang, hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên mình lại bị thương.
“Tiểu thư!” Đám vệ sĩ vốn đang nghênh chiến với tiểu Nha, phát hiện Phùng Nhiên Nhiên bị thương, sốt sáng muốn trở lại xem vết thương cho cô ta. Đáng tiếc, tiểu Nha giữ chặt không buông tha, một người cũng không thoát được khỏi trận chiến.
“Huyết rủa!”
Lúc này, mọi người bị tiếng kêu la của Phùng Nhiên Nhiên cùng với cuộc chiến giữa tiểu Nha và đám vệ sĩ thu hú, hoàn toàn không biết, một giọt máu đỏ tươi nhỏ có kích cỡ bằng nửa móng tay út của Phùng Nhiên Nhiên đã bị Cố Diệp Ninh thu lại. Giọt máu xoay tròn giữa không trung, trên lòng bàn tay của Cố Diệp Ninh.
Kế tiếp, trong lòng bàn tay của Cố Diệp Ninh hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh dương nhàn nhạt, giọt máu cũng như phát ra hồng quang. Sau đó giọt máu bị tầng ánh sáng màu xanh dương kia bao bọc lấy, nuốt chửng, biến mất không tung tích.
“Hừ…” Nhếch môi cười lạnh, cô thu tay về, trong mắt hiện lên một tia trào phúng đối với Phùng Nhiên Nhiên vẫn đang kêu gào thảm thiết.
“Là cô gái ấy…”
Vệ sĩ của Phùng Nhiên Nhiên nhìn thấy nụ cười của Cố Diệp Ninh, lập tức đoán ra được người tay là ai. Thế nhưng bọn họ cũng đuối lý, ai bảo Phùng tiểu thư nhà bọn họ gây sự trước cơ chứ. Cô gái xinh đẹp kia vừa ra tay, vậy mà không ai phát hiện gì, chỉ tới khi Phùng Nhiên Nhiên bị thương kêu lên mới biết được có người đả thương cô ta. Nói như vậy, thực lực của cô gái xinh đẹp kia là không lường được, cao hơn đám vệ sĩ bọn họ rất nhiều.
Nếu người ta là người bình thường, đám vệ sĩ còn dám hung hăng. Nhưng đằng này, người ta không chỉ là cao thủ, còn một thân quý khí, ngay cả thú nuôi bên người cũng là dị thú có sức chiến đấu cực mạnh và sở hữu dị năng giả, cho đám vệ sĩ 10 lá gan cũng không dám lấy trứng chọi với đá.
“Vị tiểu thư kia, thực xin lỗi… chúng tôi nhận thua, xin cô bảo con sói này ngừng lại đi…” Một vệ sĩ bị tiểu Nha cào cắn tới chật vật không nổi, đầu tóc bù xù, mặt mũi đen nhẻm lăn lộn trên mặt đất kêu lên thực lớn. Mà những vệ sĩ khác cũng sẽ chẳng trụ được thêm bao lâu nữa.
“Tiểu Nha, đủ rồi.” Cố Diệp Ninh chỉ muốn dạy cho họ một bài học chứ không phải muốn sát hại người. Hơn nữa đám vệ sĩ này rõ ràng vốn không hề có ý xấu tấn công với mình, chẳng qua là bị bên trên bức ép làm theo mệnh lệnh. Cho nên suy nghĩ một chút, thấy bọn họ sắp chịu không nổi nữa, cô liền mở miệng bảo tiểu Nha dừng lại.
“Grừ ~” Tiểu Nha đang cắn xé quần của một vệ sĩ, nghe thấy Cố Diệp Ninh lên tiếng, lập tức thu lại khí thế hung tàn, như một con chó nhỏ chạy về hướng của cô đang đứng,
“Ư…” Đám vệ sĩ thấy đối phương chịu bỏ qua, thở phào một tiếng, rên rỉ ôm vết thương lảo đảo đứng dậy, xem chừng bị thương cũng kha khá.
Bọn họ sau khi ổn định thì vội vã quay lại chỗ Phùng Nhiên Nhiên, muốn xem vết thương của cô ta thế nào. Vết cắt ở cổ tuy không quá sâu cũng không nguy hiểm, nhưng chẳng hiểu vì sao máu vẫn không ngừng lại được. Phùng Nhiên Nhiên lại vẫn nhất quyết không hiểu chuyện, một mặt dùng tay ôm vết thương, đau nhức vô cùng; một mặt khác thấy đám vệ sĩ hạ nước chịu thua, gận tới mặt mũi vặn vẹo.
“Ai cho phép các anh tự ý chịu thua! Các anh dám không nghe lời tôi hả? Các anh quên mất các anh đang ăn nhờ ở đậu làm việc cho Phùng gia sao?” Thanh âm của cô ta cao vút, chói tay, khiến người khác nghe được không khỏi sinh ra khó chịu.
“Tiểu thư, cô nghỉ ngơi một chút đi.” Mấy vệ sĩ vô cùng bất đắc dĩ đưa tay đánh ngất Phùng Nhiên Nhiên, thực sự không thể tiếp tục để cho cô nàng tác yêu tác quái nữa.
Đợi tới khi Phùng Nhiên Nhiên ngất đi rồi, một người số mấy vệ sĩ đi tới trước cô, chân thành biểu thị xin lỗi: “Vị tiểu thư này, thực xin lỗi đã gây phiền phức cho cô. Hi vọng cô không để bụng tha thứ cho chúng tôi.”
Tại thủ đô này, cúi đầu là danh gia vọng tộc, ngẩng đầu là nhà giàu quyền lực, ra ngoài đường tùy tiện túm một người cũng có thể vớ được tiểu thư thiếu gia nhà nào đó. Hạng người không có gì ngoài chút thực lực, phải bán mạng làm thuê cho người ta như bọn họ không dám chọc bừa với bất cứ ai. Cố Diệp Ninh còn tỏa ra một khí chất cao quý, khiến bọn họ càng không dám đắc tội với cô, chỉ hi vọng chuyện hôm nay có thể xí xóa biến mất.
“Các anh chẳng làm gì cả, tôi sẽ không ghi thù.” Cố Diệp Ninh thờ ơ nói, xoay người cùng tieur Nha rời đi.
Thấy cô hào phóng bỏ qua như vậy đám vệ sĩ không khỏi vui mừng thở phào. Bọn họ lại không biết, Cố Diệp Ninh ‘bỏ qua’ cũng chỉ trong phạm vi vài người vệ sĩ bọn họ mà thôi. Còn Phùng Nhiên Nhiên đã bị cô cho vào danh sách đen rồi. Phùng Nhiên Nhiên lúc này còn chưa biết mình trúng chiêu của Cố Diệp Ninh, đợi sau này phát hiện, cô ta cũng đã bị trừng phạt thảm.
.
.
.
Sau sự việc không vui vì Phùng Nhiên Nhiên, Cố Diệp Ninh cũng mất luôn hứng dạo phố, đi tới quảng trường ngồi hóng mát ngẩn người. Lấy từ trong balo ra gói bánh nướng để ăn vặt, tiểu Nha phe phẩy đuổi dựa vào cô nghịch ngợm quả cầu thủy tinh. Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, gió nhẹ vờn trên má cô, mọi người qua qua lại lại cũng chẳng gây ảnh hưởng gì tới cô. Cảnh tượng yên bình như vậy, khiến Cố Diệp Ninh cảm thấy thực không chân thực.
Ngồi một lúc lâu, thấy thời gian hẹn với Cố Liệt Hạo cũng không còn bao nhiêu nữa thì cô đứng dậy muốn cùng tiểu Nha rời đi. Tiểu Nha không tiện vừa đi lại vừa lúc nào trong mồm cũng ngậm quả cầu thủy tinh, vì vậy Cố Diệp Ninh giúp nó cất tạm quả cầu thủy tinh vào trong balo. Tiểu Nha xem chừng rất thích món đồ này. Nó tuy có chút không muốn, nhưng vẫn rất nghe lời, để cô đem quả cầu cất đi.
Đường ở thủ đô, Cố Diệp Ninh không quá rõ ràng. Tuy sống từ nhỏ tới lớn tại đây, thế nhưng ngày ngàythường đều ở nhà, ra cửa có xe đưa đón, cô chưa từng bao giờ đi dạo phố bằng chân cả. Không cách xác định được vị trí khu vực cao cấp ở đâu, cuối cùng cô có chút bất đắc dĩ, đành phải ghé dựa vào bản đồ ban nãy mà Mặc Sở Minh đưa cho mình.
Cố Diệp Ninh dò mất gần 20 phút mới biết được đường đi. Đường từ khu vực mậu dịch tới gần cửa khu vực cao cấp chỉ có duy nhất một con đường, bên đường được trồng những cây xanh cao lớn xun xuê, mặt đường được lát bằng, nếu không phải bản thân sở hữu dị năng, Cố Diệp Ninh thật sự không thể tin được hiện giờ là trong mạt thế loạn lạc.
Ở kiếp này, bản thân có thực lực tốt, biết trước được không ít nguy hiểm, bên cạnh lại có đồng đội năng lực cao. Đường từ thành phố D về tới thủ đô tuy rằng bị trì hoãn thời gian cũng gặp khá nhiều nguy hiểm, thế nhưng so sánh với kiếp trước chật vật khổ sở khốn cùng thì đã thoải mái hơn không ít. Chưa kể tới, trong kiếp này, cô còn có thể biết được tin tức Cố Tĩnh Huyên vẫn còn sống, đây là điều đáng mừng nhất.
Vừa tới thủ đô cũng ngay lập tức đã gặp được Cố Liệt Hạo, có thể tận hưởng sự cưng chiều của người thân. Trái ngược với kiếp trước long đong lận đận, cố gắng chèo chống tới thủ đô thì nhận được tin dữ toàn gia bị diệt. Cô độc muốn nương nhờ cha, lại còn bị cha ruột cùng em gái hãm hại tới chết không nhắm mắt.
Nói chung, kiếp này, Cố Diệp Ninh cảm thấy bản thân cho tới hiện tại, đã hạnh phúc hơn kiếp trước thực nhiều.
Đang vừa đi vừa suy nghĩ cảm thán về hai kiếp sống của mình, đột nhiên Cố Diệp Ninh dừng bước, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh: “Ai ở đó? Đi ra!” Cô nghiêng đầu, nheo mắt lại quát về một hướng.
“Grào!!!” Mà tiểu Nha cũng phát hiện ra có người theo dõi cô chủ cùng nó, lập tức triển lộ ra tư thế đề phòng chiến đấu, gầm lên.
“Khụ… khụ… khụ… tiểu mỹ nhân này xem ra cũng không phải không có chút thực lực nha ~”
Từ phía sau một gốc cây khá lớn, một nhóm đàn ông cao lớn đi ra. Kẻ dẫn đầu là một thanh niên tóc nhuộm đủ loai màu sắc, nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi thân hình của Cố Diệp Ninh dù chỉ một giây, thanh âm mang theo chút trêu chọc vang lên.
Những người đằng sau ăn mặc rất giống tên lưu manh thu phí bảo kê mà trước kia cô từng thấy trên tivi. Bọn họ lá gan rất lớn, không hề sợ sự đe dọa của tiểu Nha, bỡn cợt cười đùa.
“Các người là ai? Muốn làm gì?” Nhìn dáng vẻ không tốt lành gì của đám người này, Cố Diệp Ninh cau mày hỏi. Tâm trạng tốt đẹp vì được trở về nhà đã hoàn toàn bị Phùng Nhiên Nhiên và đám đàn ông này mài mòn bằng sạch.
“Cái đó, tiểu mỹ nhân, thiếu gia nhà chúng tôi vừa gặp đã thương em, cho nên muốn tìm cơ hội tiếp cận làm quen với em một chút.” Một người đi cùng cái tên lưu manh đầu bảy sắc cầu vồng kia mở miệng cười ha ha.
“Không rảnh.” Cố Diệp Ninh dứt khoát trả lời.
“Vì sao?” Cái tên đầu cầu vồng kia hỏi.
“Không quen anh, cũng chẳng có cảm tình gì hết.”
Cô không phải người khó tính, thế nhưng cô không nghĩ bản thân sẽ phát sinh tình cảm với một kẻ lưu manh mới lần đầu gặp. Chưa kể tới, tính cách của cái tên kia quả thực vô cùng có vấn đề. Rõ ràng là dạng người chẳng đáng tin cậy một chút nào hết cả!
Đột nhiên, trong đầu lướt qua hình ảnh của một người nào đó. Anh đứng đó, bóng dáng thẳng tắp cao ráo, nét mặt lúc thì nghiêm túc chỉ huy mọi người chiến đấu, khi thì dịu dàng chăm sóc hỏi han cô. Trên khuôn mặt xinh đẹp bừng lên một ráng đỏ, Cố Diệp Ninh mím môi lúng túng hạ mi mắt xuống, bàn tay theo bản năng sờ sờ lên mặt dây chuyền hình tia chớp mình đeo trên cổ.
Trời đất ạ!!! Sao tự nhiên lại nghĩ tới Lãnh Dạ!!!
“Tiểu mỹ nhân, sao em nỡ lòng phũ phàng với tôi như vậy? Chúng ta cứ thử quen nhau đi. Nam nữ lớn rồi, đừng ngại ngùng gò bó như thế chứ?” Tên lưu manh tóc bảy sắc cầu vồng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong lòng nhộn nhạo không yên. Gã không biết Cố Diệp Ninh đang nghĩ tới người khác, còn tưởng cô là vì lời bày tỏ của mình nên xấu hổ, mạnh miệng từ chối.
“Anh không nghe thấy tôi nói là K-H-Ô-N-G rồi sao?” Cố Diệp Ninh bị thanh âm thô bỉ cợt nhả của tên lưu manh tóc bảy sắc cầu vồng kia làm bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man, khó chịu sầm mặt nói. Người này… không hiểu tiếng người hả?
“Tiểu mỹ nhân, em có biết tôi là ai không hả? Tôi chính là Lý Vân Cường!” Thấy dụ dỗ như vậy mà tiểu mỹ nhân trước mặt vẫn không đồng ý, Lý Vân Cường cũng biết cô không phải đang ngại ngùng mà là thực sự không muốn tiếp nhận mình, gã cũng bực bội đe dọa.
“…”
Một khoảng lặng.
Phùng Nhiên Nhiên cô còn biết. Nhưng Lý Vân Cường là ai? 10 gia tộc lớn hình như chẳng có Lý gia thì phải? Vậy chắc hẳn là một nhân vật có tiếng trong căn cứ chăng? Tóm lại, Cố Diệp Ninh vẫn chẳng biết được vị thiếu gia tên Lý Vân Cường đang trêu chọc mình này là ai.
“Lý Vân Cường, thiếu gia của bang nhóm hắc đạo Hỏa Cuồng.” Một người đứng bên cạnh Lý Vân Cường tự hào nói. Ở căn cứ thủ đô, hắc đạo tuy không thể sánh bằng 10 gia tộc lớn nhưng cũng chiếm được chỗ đứng riêng không hề nhỏ. Hỏa Cuồng là bang nhóm đứng vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng, ra ngoài rất có uy danh, hiếm ai dám chống đối.
“… rồi sao?” Cố Diệp Ninh vẫn mặt đơ hỏi ngược lại.
Bang nhóm hắc đạo Hỏa Cuồng… là cái gì?
“Hừ! Bỏ đi! Nói nhiều làm gì! Tiểu mỹ nhân, anh đây nhắm trúng em rồi, mặc kệ em có thích hay không đều phải theo anh.” Lý Vân Cường ngang ngược nói, sau đó hất tay với đám người đi cùng, bộ dáng cực kỳ giống với sơn tặc ngày xưa “Các người, đem tiểu mỹ nữ bắt về cho tôi!”
“Được được, thiếu gia…” Đám người đi cùng đều là dị năng giả, thực lực đều ở cấp 2 đỉnh giai hoặc cấp 3 sơ giai, cho nên bọn họ rất tự tin rằng bản thân có đủ khả năng để đánh hạ được tiểu Nha đang đứng ở trước bảo vệ, sau đó bắt được Cố Diệp Ninh tiểu mỹ nhân đứng đằng sau kia.
Trên tay mỗi người bùng lên đủ loại dị năng màu sắc, Cố Diệp Ninh quan sát không khỏi hơi nhíu mày. Đối phương có 6, 7 người mà đều có thực lực khá tốt, không giống đám vệ sĩ ban nãy của Phùng Nhiên Nhiên, chỉ có thực lực cấp 1. Tuy rằng tiểu Nha đã có thực lực là cấp 3 trung giai thế nhưng đấu quần ẩu với họ thì e là sẽ bị thiệt thòi.
Mà cô là dị năng giả cấp 4, cho dù có 10 dị năng giả cấp 3 trung giai thì cô vẫn xử lý được. Vì vậy, cô ra hiệu cho tiểu Nha lui lại sau, bàn tay hơi lần xuống dưới hông, quyết định sẽ tự rút kiếm chiến đấu.
Lý Vân Cường nhìn Cố Diệp Ninh quật cường muốn phản kháng, trong mắt càng dâng lên hứng thú nồng đậm. Xinh đẹp như vậy, kiên cường như vậy, quả thực đúng khẩu vị của gã! Cho nên, gã càng quyết tâm bắt cho bằng được tiểu mỹ nhân này.
Chỉ là, đúng lúc này, thời điểm đám người bên Lý Vân Cường phát động dị năng tấn công tới, Cố Diệp Ninh còn chưa kịp làm gì thì có bốn bóng người nhanh như chớp nhảy ra trước mặt cô cùng tiểu Nha. Bốn bóng dáng cao ngất đột ngột xuất hiện làm cho Cố Diệp Ninh không kịp phản ứng, thất thần trong giây lát.
Phùng… bốn luồng khí tức mãnh liệt mạnh mẽ được phóng xuất, hướng thẳng tới Lý Vân Cường cùng đám người bang Hỏa Cuồng kia. Bốn luồng khí thế ầm ầm đánh úp, đè ép tới mức khiến cho bọn họ không cách nào cử động được, nằm úp sấp trên mặt đất. Bọn họ chỉ cảm thấy tứ chi co cứng, tim phổi bị đè ép tới đau đớn khôn cùng, nhịn không được hộc ra một ngụm máu đỏ.
Lý Vân Cương chưa từng cảm giác sợ hãi tới như vậy, cố gắng gắng gượng nhìn xem người tới là ai, chỉ thấy bốn thân thể cao ngất, mỗi người một vẻ, anh tuấn tới lóa mắt.
“Bang Hỏa Cuồng?” Một người trong số bốn người kia nhìn thấy dấu hiện săm của bang Hỏa Cuồng trên vai của Lý Vân Cường, trên khuôn mặt tà mị yêu nghiệt của y nở ra một nụ cười nguy hiểm. Một đợt thanh âm truyền vào tai khiến cho da gà da vịt của Lý Vân Cường nổi hết cả lên “Đúng là chán sống rồi, Ninh nhi của chúng ta mà cũng dám đụng vào ư?”
“Đũa mốc mà chòi mâm son.” Một người khác khuôn mặt ôn nhuận, tuy khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên thành một nụ cười ôn nhu, thế nhưng lại hàm chứa huyết tinh tới tàn khốc.
“…”
Hai người còn lại đều im lặng không nói gì, tuy nhiên từ ánh mắt của họ đang chiếu tới, Lý Vân Cường cảm thấy máu như bị đông lại vậy. Một người anh tuấn bức người, nét mặt nghiêm nghị; một người vẫn còn đang tuổi thiếu niên, khuôn mặt hơi not nớt thế nhưng nét mặt không có sự tươi sáng cùng độ tuổi, ngược lại từng nét đều cứng đờ vô cảm xúc, tựa như một con robot vậy.
Lý Vân Cường nhận ra 3 trong sống 4 người kia, gã hoảng hốt sợ hãi muốn hét lên, thế nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị áp lực từ bốn luồng khí tức kia đè ép xuống thêm một lần nữa.
“Anh hai, Huyên ca, Phi Phi, Hạ…” Cố Diệp Ninh lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt không thể tin được, hốc mắt đỏ lên, vui sướng kêu tên từng người một.
.
.
.
Mà ở cách đó không xa, Nam Cung Lãnh Dạ cùng mọi người trong đội ngũ bị chậm một bước, không thể làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đang đứng quan sát mấy anh em nhà họ Cố. Đặc biệt quan sát kĩ nhất chính là hai người vừa mới xuất hiện là Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ, trong lòng mỗi người đều phức tạp vô cùng.
“Đây… đây là…” Mặc Sở Minh kinh dị quay qua Nam Cung Lãnh Dạ và những người khác, đồng thời phát hiện ra không chỉ một mình mình bị dọa.
Ngay cả Nam Cung Lãnh Dạ cũng hiếm khi lộ ra được vẻ mặt giật mình. Anh mở to mắt nhìn chằm chằm bốn người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Tĩnh Huyên và Cố Phong Hạ đang đứng ở đó, tóc và vạt áo không gió cũng tung bay, sắc mặt âm trầm, bảo hộ chặt chẽ cho Cố Diệp Ninh, có chút không biết phải nói sao.
“Thật không tưởng tượng nổi…”
Cổ họng Chu Tề Sa nghẹn cứng, mãi sau mới lấy lại được thanh âm của chính mình. Khí tức cường liệt ngang bằng với Cố Tĩnh Huyên, hơn nữa bản thân cô ta là dị năng giả cấp 3 cao giai lại nhìn không ra thực lực của ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ. Cái này… rõ ràng là…
“Ba người kia, bọn họ đều là dị năng giả cấp 4.”