Bắt đầu ra tới đường
lớn, trên đường cũng không còn một mảnh hoang vắng không người như phía
quanh khu phố gần chung cư mà Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh ở. Hiện tại, có thể thấy trong những quán xá ven đường, không ít người đang điên
cuồng giành giật đồ ăn và vật phẩm với nhau. Cũng có nhiều người thức
thời hơn nhanh chóng cùng gia đình hoặc cùng những người thân của mình
quen tụ hợp lại với nhau, chuẩn bị đồ đạc leo lên xe rời khỏi thành phố D này.
Chỉ cần nhìn lướt qua đều có thể nhận ra tất cả mọi
người lúc này không một ai có thể che giấu được sự sợ hãi hoảng loạn và
mệt mỏi. Cơ thể của bọn họ tựa như gầy xộp đi mất cả chục cân, sắc mặt
cũng nặng nề khổ sở. Cố Diệp Ninh cũng không có hứng thú chú ý đám người ấy, vẫn chỉ chú tâm băng băng lái xe phóng về phía trước, con đường mà
cô đã định sẵn trong lòng.
“Hạ Kỳ Phong…”
“Chị gọi em là Kỳ Phong hay tiểu Phong đi, gọi cả họ cả tên như vậy kì kì sao
ấy.” Hạ Kỳ Phong ngại ngại, ấm ách nói. Cậu cũng đã gọi Cố Diệp Ninh là
Diệp tỷ tỷ rồi, vậy mà cô thì vẫn gọi cả họ cả tên của cậu, bảo cậu làm
sao có thể kéo được thân mật được cơ chứ.
“Được rồi, tiểu Phong.”
Cố Diệp Ninh có chút bất đắc dĩ mở miệng gọi tên thân mật của Hạ Kỳ Phong. Thằng nhóc này đúng là một thằng nhóc con lắm chuyện. Bị vặn xoáy một
hồi, cuối cùng cô vẫn quay trở về ưu tiên nói cho cậu mục tiêu kế hoạch
tiếp theo.
“Tiểu Phong, chút nữa đi ngang qua đường quốc lộ,
chúng ta sẽ ghé qua một siêu thị nhỏ. Tiểu Nha sẽ ở trên xe để trông
chừng, còn cậu thì theo tôi đi vào trong siêu thị. Mỗi người chúng ta sẽ cầm một balo không, chút tôi sẽ đưa cho cậu. Khi đi vào nhớ cố gắng
nhồi được bao nhiêu đồ thì ráng nhồi bấy nhiêu. Đặc biệt là gia vị, đồ
ăn và đồ uống…”
“A… nhưng mà…” Cậu nghe cô nói xong một
tràng, có chút ngơ ngác quay về phía balo to bự mà tiểu Nha đang ghé
người lên ở phía hàng ghế sau.
“Cậu sẽ không nghĩ chỉ với
chút đồ ăn thức uống đó thì chúng ta sẽ đủ dùng cho tới lúc tới được thủ đô đấy chứ?” Nhướng nhướng mi, nhìn bộ dạng ngẩn người của cậu, khóe
miệng của cô hơi cong cong lên mang theo chút chế giễu.
“A…”
Đúng rồi, balo kia nhìn có vẻ rất lớn nhưng rõ ràng cũng chỉ đủ để cho hai
người một thú bọn họ ăn trong vòng hơn 1 tuần là giỏi. Từ đây muốn tới
thủ đô, chưa nói tới gặp phải nguy hiểm hay cản trở trên đường đi, chỉ
một đường chạy xe ô tô không thôi cũng mất ít nhất là một tháng rưỡi. Hạ Kỳ Phong xụ xụ mặt, mình như thế nào mà lại quên mất điều này. Cứ ngẫm
là từng đó đồ ăn nhiều như vậy là đủ.
Nhìn vẻ mặt ngộ ra của
Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh cảm thấy tên nhóc này đúng là rất thông minh
nhưng đồng thời cũng cảm thấy cậu vẫn còn ngây ngô, đôi khi chọc người
ta không khỏi buồn cười.
Thực ra với đồ trong không gian dự
trữ của cô thì bọn họ không cần nhất thiết phải cố gắng đi ‘cướp siêu
thị’ làm cái gì. Thế nhưng hiện tại cô không có ý định cho Hạ Kỳ Phong
biết về không gian dự trữ của mình. Hơn nữa cô cũng muốn tranh thủ trong khả năng của mình thu được thêm càng nhiều đồ ăn, vật phẩm tích trữ
càng tốt. Nói cô tham lam cũng được nhưng mà chẳng ai sẽ lại đi chê việc mình có thêm nhiều tài sản hơn cơ chứ. Đặc biệt là hiện tại còn đang
trong thời kỳ mạt thế, thời kỳ mà mỗi ngày những thứ có thể ăn được,
dùng được, uống được ngày một trở nên khan hiếm.
Hơn nữa cho
Hạ Kỳ Phong một balo riêng sau đó dẫn cậu đi ‘cướp siêu thị’, để cậu tự
thu đồ ăn cho mình không thể không nói là một phương pháp tốt nhất hiện
tại. Cố Diệp Ninh cũng không phải luyến tiếc phân chia đồ ăn gì với Hạ
Kỳ Phong. Đơn giản là bởi vì bọn họ thức ăn độc lập với nhau không chỉ
che giấu được không gian dự trữ của cô sẽ không bị lộ ra mà còn là tạo
cho Hạ Kỳ Phong phòng một đường sống, phòng trường hợp cậu ta và cô bị
tách ra.
Bị tách ra ở đây không chỉ nói tới việc có một ngày nào đó bọn họ xảy ra tranh chấp và không thể tiếp tục đi chung đường
nữa mà còn là nhiều khi gặp nguy hiểm buộc bị thất lạc nhau. Đường từ
thành phố D tới thủ đô rất xa, sẽ không ai biết sẽ có điều gì bất trắc ở phía trước. Chuyện đội ngũ bị thất lạc thành viên là không phải không
thể xảy ra.
Đương nhiên Cố Diệp Ninh cũng không hi vọng
chuyện xui xẻo kia sẽ phát sinh nhưng phòng trước còn hơn là để tới lúc
xảy ra rồi vãn hồi không kịp. Dù sao từ lúc để Hạ Kỳ Phong đi theo, cô
cũng được lợi không ít. Làm người, ít nhất cô vẫn còn biết được được lợi thì phải báo đáp. Có thể giúp Hạ Kỳ Phong được trong khả năng của mình, cô vẫn sẽ giúp.
“Cậu… tốt nhất đừng làm tôi thất vọng…” Nghĩ tới những kẻ đã phản bội mình ở kiếp trước, Cố Diệp Ninh nhìn Hạ Kỳ
Phong thông qua chiếc gương chiếu treo ở đầu xe, khe khẽ nhấp nhấp môi.
.
.
.
Siêu thị nhỏ mà Cố Diệp Ninh nhắm tới là một siêu thị tư nhân khá có danh
tiếng ở thành phố D. Tuy không thể so được với siêu thị tại trung tâm
thương mại tuy nhiên ở đây vật phẩm gia dụng, đồ ăn thức uống,… để mua
rất đầy đủ và phong phú.
Hơn nữa tuy nó nằm ở khu vực dân cư sinh sống nhưng vì có sân bãi ở phía mặt tiền khá rộng rãi thông thoáng cho nên bình thường không hề xảy ra những chuyện người chen kẻ lấn,
đông đúc tới không thở được như những cửa hàng tạp hóa lớn ở trong trung tâm thành phố. Cho tới lúc này, người nào thông minh đều biết được phải tránh xa những chỗ mà bình thường đông người qua lại. Bởi vì chắc chắn
những nơi đó hiện tại đã trở thành hang ổ cho tang thi mất rồi.
Hiện tại đã là mạt thế, cướp giật đã hoàn toàn không còn là vấn đề phải lo
sợ suy nghĩ mới dám làm ra nữa rồi. Qua một thời gian nữa, đừng nói là
cướp giật, thậm chí giết người cũng trở thành một điều vô cùng hiển
nhiên nữa là đằng khác. Pháp luật đã không còn giá trị gì ở một thế giới tràn ngập tang thi và con người phải giành giật mạng sống từng giây
từng phút nữa rồi.
Cố Diệp Ninh hiểu rõ một chiếc xe tốt như
chiếc xe việt dã như chiếc xe bọn họ đang đi tuyệt đối sẽ trở thành thứ
được không ít người chú ý. Nếu để ở nơi quá lộ liễu nhất định sẽ bị cướp mất cho nên sau khi xác định ở gần siêu thị có một góc khuất khá kín
mắt Cố Diệp Ninh liền đánh xe tới đỗ ở chỗ đó. Ở vị trí này, nếu không
cực kì tinh mắt thì sẽ không thể phát hiện ra được chiếc xe của bọn họ.
“Tiểu Nha, nhớ cẩn thận. Tao sẽ rất nhanh trở lại.” Căn dặn tiểu Nha một
chút, sau đó cô khóa cửa xe thật cẩn thận cùng Hạ Kỳ Phong đi về hướng
siêu thị.
Khi tới trước khu tiền sảnh đi vào cửa chính, cô
phát hiện ra… không chỉ một mình mình nhắm tới chỗ này. Lúc này có không ít người đã đứng chầu trực xung quanh trước cửa ra vào của siêu thị.
Nhìn qua có thể thấy được có người là cá nhân đi riêng, cũng có người đi tụ thành một nhóm với không ít người khác.
“Diệp tỷ tỷ, chị nhìn kìa.” Hạ Kỳ Phong đi ngay sau cô lúc này đột nhiên lên tiếng. Cố
Diệp Ninh theo hướng ngón tay cậu chỉ nhìn, đuôi lông mày hơi nhướng lên một chút.
“Ồ ~”
Hướng Hạ Kỳ Phong chỉ chính là
cửa chính đi vào của siêu thị. Cánh cửa vốn được làm từ loại kính siêu
cứng, lúc này đã bị đóng lại, phần tay nắm kéo cửa dùng dây xích loại
lớn khóa chặt.
Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được không
ít tang thi ở trong đang dán sát khuôn mặt đang thối rữa vô cùng kinh dị của mình, tay không ngừng đập mạnh lên kính. Có con mặc đồng phục của
nhân viên bán hàng siêu thị, có con thì mặc quần áo thể thao, có con
hình như là bà nội trợ,… Chúng phát ra những thanh âm rít gào, dường như vô cùng bất mãn với việc có cả đống thức ăn tươi ngon ở trước mắt mình
nhưng lại bị cánh cửa kính kia chặn lại.
Những người tìm tới siêu thị này cũng không dám đứng lại gần cửa chính quá. Hiện tại dù là
bất cứ ai, nhìn thấy mấy cái xác người thối rữa không ngừng hướng mình
há ra cái mồm máu me cũng cảm thấy ghê tởm và sợ hãi.
Hóa ra đây là lý do mà những người khác vẫn không dám xông luôn vào siêu thị ngay mà chỉ dám lởn vởn ở bên ngoài cửa sao?!
Bảo làm sao mà cả một khu siêu thị với biết bao đồ dùng và đồ ăn mà bọn họ
lại chỉ làm luẩn quẩn phía bên ngoài mà thôi. Ra là còn chưa tìm cách để tiêu diệt được bọn tang thi ở trong. Cũng không dám tùy tiện mở xích
sắt kia ra, ắt hẳn là sợ lũ tang thi ùa ra thì không chống lại nổi.
“Diệp tỷ tỷ…” Hạ Kỳ Phong có chút bối rối, sắc mặt nhợt nhạt nhìn đám tang
thi đang vẫn tiếp tục đập mạnh vào cửa kính khiến vang lên những tiếng
rầm rầm chói tai.
“Cửa kính kia rất chắc chắn, trừ phi là
chủ động mở xích ra, bằng không bọn tang thi cũng không thoát được ra
đâu.” Cố Diệp Ninh nhìn Hạ Kỳ Phong toàn thân run run nhưng vẫn cầm chặt gậy sắt ban nãy cô đưa cho, hai mắt tràn ngập phòng bị không khỏi mở
miệng chấn an.
“Vậy… chúng ta xông vào?” Cậu biết Diệp tỷ tỷ
rất mạnh tuy nhiên đông tang thi như vậy, xông vào cứng đối cứng không
phải là kế hoạch tốt.
“Không cần thiết phải làm anh hùng.” Cô vươn tay kéo cậu đi tới một góc, chọn vị trí tốt có thể quan sát toàn
bộ xung quanh rồi ngồi xuống “Những người kia, không còn kiên nhẫn nữa
đâu. Chờ thêm một lúc nữa, chắc chắn sẽ có kẻ phải đứng ra liều mạng
xông vào. Lúc đó chúng ta len lén tranh thủ chớp thời cơ bọn tang thi bị thu hút rồi đi vào là được…”
Hất cằm nhìn về phía không ít
những người đi một mình. Hầu hết bọn họ đều là những kẻ trong tay không
có chút đồ ăn nào, trên khuôn mặt lộ ra sự đói khát, chắc chắn sẽ nhịn
không được bao lâu nữa. Tang thi ở trong siêu thi kia ít thì không ít
nhưng với khả năng và sức mạnh của Cố Diệp Ninh, cô vẫn có thể tiêu diệt được. Chỉ là… nheo lại đôi con mắt, khóe miệng cô hơi cong lên mang
theo chút tính toán giảo hoạt. Cô không có ý định dẫn đầu phá cửa rồi
diệt tang thi hộ đám người xung quanh đâu. Ngu gì mà tự nhiên để cho bọn họ làm ‘ngư ông đắc lợi’, còn mình thì phải phí công phí sức chiến đấu.
“Tí nữa nhất định phải đi theo sát tôi. Nhớ kĩ những lời tôi nói, cố gắng
thu được bao nhiêu đồ thì thu bấy nhiêu. Chọn những cái có thực dụng có
thể ăn được, uống được, dùng được.”
“À… vâng, em hiểu mà.”
Thấy cô hơi cúi đầu nhìn mình cẩn thận dặn dò, Hạ Kỳ Phong híp híp hai
mắt cười rộ lên, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp vì được quan tâm.
Mới lúc ban đầu gặp, cậu còn cảm thấy Cố Diệp Ninh rất xinh đẹp lại vô cùng có sức hút. Nhưng tính cách của cô cũng cực kì lạnh lùng và hờ hững.
Dường như đối với ai cũng xa cách một tầng, khiến cho người ta không
biết phải làm sao để tiếp cận cô. Cậu còn sợ bản thân sẽ không được cô
để ý tới, tuy nhiên tiếp xúc một chút liền có thể thấy được nếu như cô
đã chấp nhận cho mình đi theo, miễn mình không gây phiền phức và chạm
vào điểm mấu chốt của cô thì Cố Diệp Ninh sẽ chiếu cố cậu tốt nhất có
thể.
“A, Cố Diệp Ninh… Không ngờ cậu cũng ở đây…”
Đúng lúc này một thanh âm vang lên phía bên trái khiến cho Cố Diệp Phong
cùng Hạ Kỳ Phong theo bản năng quay lại. Một đám người có khoảng 5, 6
người đang đi về phía hai người bọn họ. Tuy rằng nhìn ai cũng rất chật
vật, tóc tai rối tung, mặt mũi bẩn thỉu nhưng vẫn có thể thấy được đám
người này đều là những thanh niên thiếu nữ còn rất trẻ tuổi. Trên người
bọn họ mặc đồng phục thể dục của trường đại học thành phố D, chỉ là quần áo cũng đã bị rách không ít.
“Diệp tỷ tỷ, người quen của chị à?”
Hạ Kỳ Phong nhìn lướt qua đám người kia, ghé ghé vào bên cạnh cô, thấp
giọng hỏi. Cơ thể vốn buông lỏng lần nữa lại căng lên, mang theo cảnh
giác và đề phòng. Là một đứa nhỏ tinh tế và thông minh, Hạ Kỳ Phong có
thể nhìn ra được sự giả dối bên trong ánh mắt của một số người đang nhìn Cố Diệp Ninh. Xem ra cũng chẳng phải quá thân thiết với cô.
“À, là bạn cùng trường đại học.” Nhìn hiện tại Hạ Kỳ Phong giống như một
con thú nhỏ, ngoại trừ mình ra thì không tin tưởng bất cứ ai, Cố Diệp
Ninh có chút cảm thấy buồn cười.
Cô chuyển ánh mắt nhìn đám
người trước mắt lần nữa, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình xem bọn họ tên gì. Thực sự là cô không nhớ mấy người này là ai. Chỉ có thể dựa vào
đồng phục trên người họ mà phỏng đoán là học cùng trường mà thôi. Ừ,
cũng có vài người quen quen mắt.
“Tiểu Ninh!!!”
Từ phía sau cùng của mấy người kia, một cô gái cùng một chàng trai bước
ra, reo lên một tiếng gọi tên thân mật của cô. Cô gái nhỏ nhắn, thanh
tú, đáng yêu còn chàng trai thì anh tuấn, cao lớn. Nhìn thấy hai người
này, đôi mắt màu bạc của Cố Diệp Ninh lập tức lóe lên một tia lạnh nhạt
khó chịu. Kia không phải là Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam đó sao?!
Cái đôi cẩu nam nữ này thực sự là không khác nào oan hồn bám đuôi cô mà. Thế nào mà lại gặp bọn họ ở đây cơ chứ?!
“Tiểu Ninh, sao mấy hôm nay sao cậu không đi học?” Khúc Miêu Miêu tiến tới gần cô, muốn lôi kéo tay cô thì lại bị Cố Diệp Ninh nghiêng người lạnh nhạt tránh né
“Tiểu Ninh, cậu… cậu sao lại tránh né tớ? Có phải hay không còn giận
tớ?” Nói rồi hai mắt đẫm lệ, điềm điềm ủy khuất hơi nghiêng đầu nhìn
Triệu Thiên Nam đứng ngay cạnh mình.
“… tiểu Ninh…” Triệu
Thiên Nam lúc này làm gì còn có tâm tư để ý mấy trò làm nũng của Khúc
Miêu Miêu. Hắn nhìn Cố Diệp Ninh, trong lòng chua chát không nói nên
lời.
Thực sự Cố Diệp Ninh vô cùng xinh đẹp, là mỹ nữ được
toàn trường công nhận. Vốn bình thường đã có ngoại hình nổi bật hơn
người, hiện tại so với bọn họ ai ai cũng chật vật bẩn thỉu, cô từ đầu
tới chân lại sạch sẽ phóng khoáng càng làm cho đôi bên vô cùng đối lập.
Khi nãy Cố Diệp Ninh bước chân vào tiền sảnh một cái đã có không ít
người ngoái nhìn, đám sinh viên mấy người bọn họ cũng vì vậy mà nhận ra
được cô. Dù bây giờ chỉ mặc quần áo một màu thuần đen cực kì đơn giản
nhưng lại càng khiến cho người ta bị cuốn hút tới không cách nào rời
được mắt.
Triệu Thiên Nam không khỏi bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp cô…
Lúc đó cô đứng dưới ánh nắng nở nụ cười rạng rỡ trong trẻo, cùng mấy người
bạn cùng trong Hội sinh viên lập kế hoạch hội thao của trường. Từng
đường nét tinh xảo giống như được họa ra, lại thêm tính cách hòa đồng
vui vẻ, học tập hay thể thao đều cực tốt, tràn ngập tự tin lại có phong
thái lãnh đạo, hoàn hảo tới mức người khác cảm thấy không thực. Triệu
Thiên Nam cảm thấy tim mình đập thực nhanh, trong đầu thầm nghĩ cuối
cùng đã tìm được rồi, người con gái của mình, một nửa thuộc về mình.
Cho nên mặc dù cô như đóa hoa lan thanh khiết xa tầm với nhưng hắn vẫn cố
gắng để theo đuổi cô. Hắn còn nhớ như in ngày cô nhận lời bày tỏ của
hắn, hắn đã vui sướng như thế nào. Tuy nhiên, sau khi quen một thời
gian, càng ngày hắn càng không thể chịu được sự hoàn hảo quá mức của Cố
Diệp Ninh.
Bản thân từ nhỏ tới lớn dù ngoại hình, sức học
hay tính cách hắn đều đi đầu, được người người chú ý. Nhưng chỉ cần có
Cố Diệp Ninh bên cạnh, hắn không cách nào nổi bật được lên. Mọi hào
quang của hắn đều bị cô che lấp. Triệu Thiên Nam không cam tâm, cảm thấy mất mặt, ức chế.
Một mặt biết là Cố Diệp Ninh không có lỗi
gì cả, vẫn yêu thương cô vô cùng nhưng mặt khác lại không kìm được bản
thân sinh ra hờn chán và ganh tị đối với chính người yêu của mình. Sự
mâu thuẫn ấy không ngừng dày vò Triệu Thiên Nam, khiến cho hắn càng ngày càng thêm uể oải, chán chường. Ngay khi ấy thì Khúc Miêu Miêu xuất
hiện, cùng mọi biện pháp để thu hút sự chú ý của hắn và lấy lòng hắn.
Khúc Miêu Miêu dù không phải quá xinh đẹp nhưng cô ta ôn nhu, biết nũng nịu, lại chiều chuộng hắn. Trái ngược hẳn với một Cố Diệp Ninh hoàn hảo và
độc lập. Mặc dù hắn không biết vì sao Khúc Miêu Miêu lại làm ra trò giật bạn trai của bạn thân mình nhưng quả thực cô ta đã quyến rũ được hắn.
Cô ta làm cho hắn sinh ra cảm giác ưu việt và thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông. Vì vậy, hắn ở sau lưng của Cố Diệp Ninh, cùng Khúc Miêu Miêu
phát sinh quan hệ, thậm chí là đã lên giường.
Không ít lần
Khúc Miêu Miêu đã cố gắng đả động tinh thần của hắn, muốn hắn chia tay
Cố Diệp Ninh để hai người bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên
nhau, không cần phải lén la lén lút nữa. Thế nhưng, thực sự hắn không
cách nào buông được Cố Diệp Ninh.
Cố Diệp Ninh mãi mãi là
tia sáng trong lòng của hắn, Khúc Miêu Miêu không thể sánh bằng. Hắn
biết mình sai thế nhưng lại không thể ngừng lại được sự sai trái của bản thân. Cho nên vẫn tiếp tục dây dưa Khúc Miêu Miêu lại không chia tay
với Cố Diệp Ninh.
Hôm đó gặp Cố Diệp Ninh ở trên đường, hắn
đã biết lần này chắc chắn là không thể giấu được nữa rồi. Thế nhưng khác với hắn tưởng tượng, cô không giận dữ hay chất vấn, chỉ dùng ánh mắt
khinh thường và lạnh nhạt tới cực điểm đối với hắn và Khúc Miêu Miêu, cứ như vậy dứt khoát chấm dứt quan hệ của cả ba người. Khi ấy, nhìn cô
quay lưng bỏ đi, hắn đau và thực sự hối hận.
Hai ngày nay vẫn luôn cố gắng tránh mặt Khúc Miêu Miêu, muốn tìm Cố Diệp Ninh để xin cô
tha thứ, nói với cô rằng hắn không muốn chia tay thế nhưng dường như tới ông trời cũng không muốn Triệu Thiên Nam cùng Cố Diệp Ninh có thể hàn
gắn cho nên hắn hoàn toàn không gặp được cô dù chỉ một lần.
Muốn tìm cô ở trên trường thì cô nghỉ học không đi. Muốn gọi điện thoại thì
dường như cô đã kéo tên hắn vào sổ đen. Muốn tìm tới trước cửa nhà của
cô thì lại gặp phải bão và mưa đá bị kẹt ở trường, còn chưa kịp làm gì
cả thì tang thi lại xuất hiện. Hắn khổ sở mãi mới cùng một nhóm bạn
thoát ra được khỏi ngôi trường đại học hiện tại khắp nơi toàn là tang
thi kia, tìm được đường sống trong chỗ chết chật vật bỏ trốn.
Bởi vì cả nhóm sinh viên bọn họ không chuẩn bị gì cả cho nên đánh liều tìm
tới siêu thị nhỏ trên đường ra ngoại ô thánh phố D muốn tranh thủ gom
góp ít đồ ăn. Không thể ngờ được lại có thể gặp Cố Diệp Ninh mà hắn mong nhớ suốt hai hôm nay ở đây. Trong nhất thời, nhìn khuôn mặt xinh đẹp
nhưng lạnh lùng của cô, Triệu Thiên Nam không sao rời mắt được, ngực như nghẹn lại, bao lời muốn nói lại chẳng biết nên mở mồm làm sao.
“Nam, anh…” Khúc Miêu Miêu nhìn vẻ mặt si mê của Triệu Thiên Nam, không khỏi
tức giận tới trắng bệch mặt. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là dùng bao
nhiêu thủ đoạn, vì sao vẫn không thể làm cho Triệu Thiên Nam toàn tâm
toàn ý với mình? Vì sao hắn vẫn chỉ khăng khăng một mực với Cố Diệp
Ninh?
Trong nhất thời, không khí trở nên vô cùng ngạt thở.
Mấy sinh viên đi cùng Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu cũng biết quan
hệ của Cố Diệp Ninh và hai người kia, bởi vậy không khỏi ngượng ngùng
không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng im coi như bản thân là người vô
hình. Ngược lại với Triệu Thiên Nam đang chua xót hối hận, với Khúc Miêu Miêu giận dữ ấm ức, Cố Diệp Ninh vô tâm vô tính chẳng cảm thấy gì ngoại trừ cảm giác… phiền toái.
“Các người ở trường trốn ra?”
Không thèm nhìn hai người kia, Cố Diệp Ninh nhìn về phía một nam sinh
viên to béo, khuôn mặt phúc hậu, hai mắt cong cong khiến cho người ta vô cùng có thiện cảm mở miệng hỏi. Người này chính là người đầu tiên gọi
cô khi nãy.
“Đúng, đúng vậy…” Nam sinh viên béo kia giống như không ngờ cô lại nói chuyện với mình, có chút giật mình rồi gật gật đầu trả lời “May mắn hôm qua cậu không đi học. Bọn mình bị kẹt lại trường
qua đêm, sáng nay vốn muốn trở về nhà, không ngờ…” Nói tới đây, nam sinh viên béo kia cúp mắt xuống, trên mặt ảm đạm mang theo khổ sở.
“Bây giờ cả trường chúng ta toàn là tang thi. Có rất nhiều bạn học, đàn anh, đàn chị cùng giảng viên bị giết hại. Chỉ có bọn mình cùng vài nhóm nữa
là thoát được ra.” Bên cạnh nam sinh béo viên kia là một nữ sinh viên có mái tóc dài nhuộm màu đỏ tím sẫm, hai mắt rưng rưng run run nói.
“…” Cố Diệp Ninh cũng chẳng biết nên nói vì với bọn họ. Cô cũng đoán được
hiện trạng khủng khiếp ở trường học rồi. Những câu an ủi sáo rỗng nói ra cũng chẳng giúp tâm trạng họ khá hơn được.
“Khụ khụ, đừng
nói tới những việc kia nữa…” Cảm thấy bạn bè xung quanh trong mắt tràn
ngập bi quan, một nam sinh viên khác cố gắng gượng gượng nở nụ cười
“Đúng rồi, Cố mỹ nhân, tại sao màu mắt của em lại thay đổi vậy? Em đeo
kính áp tròng à?” Chủ đề lại chuyển qua cô.
Nam sinh viên vừa hỏi cô là đàn anh học năm thứ ba, cũng thuộc Hội sinh viên cho nên khá
thân quen với cô. Nếu cô nhớ không lầm thì anh ta tên là An Nguyên thì
phải. Tính cách cũng sáng sủa, vui vẻ, hay bày trò đùa nên thường được
giao trọng trách làm MC trong các buổi giao lưu Hội sinh viên cùng hội
thao và lễ hội trường. Đối với việc anh ta gọi cô là ‘Cố mỹ nhân’, Cố
Diệp Ninh tỏ ý đã quá quen thuộc, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.
Câu hỏi của anh ta cũng nhận được không ít người quan tâm. Từ nãy họ đã
phát hiện ra màu mắt của Cố Diệp Ninh thay đổi. Lúc trước là một màu đen xinh đẹp tinh thuần không pha tạp, giống như hắc thạch trân quý nhất.
Hiện tại biến thành màu bạc nhàn nhạt như màu của ánh trăng, càng tinh
khiết thanh lãnh khó tả. Nhìn vào đôi mắt kia, khó ai có thể nhận ra
được cô đang suy nghĩ cái gì. Giống như một vách tường ngăn cách tất
thảy, càng làm cho cô trở nên thu hút bí ẩn hơn.
“Không, tôi không đeo kính áp tròng.” Cố Diệp Ninh chỉ trả lời vậy, không giải thích gì thêm.
“Ha ha… như vậy, nếu đã gặp ở đây hay là em đi chung với bọn anh luôn đi có được không?” An Nguyên thấy cô không muốn trả lời, giọng điệu cũng lạnh nhạt xa cách không khỏi hơi hơi ngẩn người, có chút xấu hổ. Nhưng mà
may mắn tính cách anh ta cũng không hay để bụng, lại lập tức chuyển đề
tài.
“Không cần đâu. Tôi đi với cậu ta.” Quen thân thì quen
thân nhưng cô cũng sẽ không đồng ý đi cùng họ. Cô đã quyết định là phải
đá hai kẻ Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu ra khỏi hành trình của mình, hiện tại sao có thể tự mình đâm đầu vào lưới được cơ chứ.
“Tiểu Ninh, em đừng như vậy. Đi cùng đi, đi một mình nguy hiểm lắm. Ba của
anh nói rằng chỉ cần ra khỏi thành phố D sẽ đưa mọi người tới thành phố
lớn gần nhất.” Triệu Thiên Nam thấy cô không định đi chung lập tức có
chút sốt ruột, nhịn không được lên tiếng.
“A, đúng đúng, cậu
nên suy nghĩ lại, đi một mình trong hiện tại rất nguy hiểm. Nếu cậu
muốn, có thể để em trai này đi cùng chúng ta…” Mọi người thấy cô từ chối không chút suy nghĩ thế không khỏi có chút giật mình. Có người có quan
hệ tốt với cô cho nên thực lòng vì cô mà lo lắng. Cũng có người vì muốn
lấy lòng Triệu Thiên Nam nên mở miệng khuyên bảo, hi vọng cô có thể thay đổi quyết định.
Cô hơi cúi đầu, che giấu đi sự ngạc nhiên
lóe lên trong mắt. Xem ra vì cô sống lại cho nên có rất nhiều chuyện
thay đổi. Ví dụ như kiếp trước khi cô cùng Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên chạy thoát khỏi trường đại học thì không mang theo bất cứ ai, cũng
không ghé vào siêu thị nhỏ này. Mà hiện tại, người đi theo Triệu Thiên
Nam và Khúc Miêu Miêu cũng không ít.
Cố Diệp Ninh không nhận
ra hết được những người bạn cùng trường trước mắt ngoại trừ anh chàng
sinh viên béo, cô nàng sinh viên nhuộm tóc màu đỏ tím sẫm, Triệu Thiên
Nam cùng Khúc Miêu Miêu. Cả bốn người này đều không phải là người của
thành phố D. Bởi vì vậy hiện tại bọn họ cũng không giống nhiều người
khác, phải tốn tâm tư lo lắng đi cứu cả người thân của mình vẫn đang mắc kẹt trong thành phố.
Trong đó cô nhớ nhà của anh chàng sinh
viên béo không ở thành phố D mà ở nơi khác cách đây rất xa. Còn cô gái
sinh viên có tóc nhuộm màu đỏ tím sẫm kia là một cô nhi. Khúc Miêu Miêu
nhà ở ngay thành phố H liền kề thành phố D.
Triệu Thiên Nam
là công tử của một gia đình giàu có. Triệu gia rất có tiếng và quyền lực ở thành phố D này. Hắn có cha là một lãnh đạo cấp cao, mẹ cũng là một
doanh nhân thành đạt. Xem ra ở kiếp này, cha hắn đã ngửi thấy mùi nguy
hiểm từ trước cho nên ngay khi tang thi xuất hiện liền lập tức dẫn cả
nhà họ Triệu rời khỏi nơi này rồi. Triệu Thiên Nam bị kẹt ở trường một
đêm không thể nào đi theo được cho nên cha hắn mới để lại lời nhắn, nói
hắn phải rời thành phố D, ở tại ngoại ô thành phố hội họp với gia đình.
Nhớ tới kiếp trước nhà họ Triệu tại tời điểm tang thi xuất hiện đã bị giết
chết hết, cho nên Triệu Thiên Nam cùng cô và Khúc Miêu Miêu không có ai
nâng đỡ, bảo vệ phải tự trốn thoát. Không như hiện tại, không chỉ còn
sống mà Triệu gia còn chạy thoát khỏi thành phố D rất sớm.
Dù sao Triệu Thiên Nam cũng là con trai trưởng của Triệu gia, nếu cha hắn
đã sống sót thì nhất định sẽ không bỏ được hắn. Cho nên ai ai cũng nghĩ
rằng đi theo hắn nhất định có thể sống sót.
Tuy nhiên chỉ Cố Diệp Ninh biết rõ ràng tang thi không phải chỉ xuất hiện ở thành phố D. Cho dù là ngoại ô ở gần thủ đô - căn cứ về sau được cho là lớn nhất
toàn quốc cũng vẫn có tang thi lảng vảng. Đừng có nghĩ là ra khỏi thành
phố D là đã an toàn.
Hơn nữa, không biết cha của Triệu Thiên Nam có khả năng ra sao, huy động được bao nhiêu nhân lực đi theo bảo vệ chứ nhìn một đám sinh viên chân yếu tay mềm không có khả năng chiến đấu trước mắt, Cố Diệp Ninh đã cảm thấy phiền. Hạ Kỳ Phong dù còn nhỏ nhưng vẫn còn biết cầm gậy, cầm dao để giết tang thi chứ không ỷ lại hoàn
toàn vào kẻ khác như bọn họ. Đi theo bọn họ, không biết cô sẽ gặp phải
bao nhiêu rắc rối. Đấy là còn chưa nói tới cô rất muốn tránh Khúc Miêu
Miêu và Triệu Thiên Nam càng xa càng tốt. Cho nên suy tính thế nào, cô
cũng nhất quyết cự tuyệt lời mời đi cùng kia.
“Không cần đâu. Tôi có thể tự lo được. Tiểu Phong không thích ở cùng người lạ.” Cố Diệp Ninh không khách khí đem Hạ Kỳ Phong ra làm lý do.
Diệp tỷ tỷ, có cần trắng trợn lợi dụng em như vậy không?! Hạ Kỳ Phong đứng một bên bị oan uổng không khỏi chun chun cái mũi, cúi đầu len lén bĩu môi thầm oán.
“Tiểu Ninh…” Triệu Thiên Nam vẫn cố chấp muốn cô chấp nhận đi theo mình,
không ngờ lại bị một trận xôn xao từ phía sau cắt ngang lời nói.
“Các người mau mau tránh ra, bọn tôi muốn xông vào!!!” Có vài người tức giận gào lên.
“Điên rồi à? Tang thi mà thoát ra, ai sẽ chịu trách nhiệm tiêu diệt bọn nó!!! Các người muốn chết nhưng bọn tôi thì chưa đâu!!!” Lại có một bộ phận
những người khác dùng thái độ nửa khó chịu, nửa khinh miệt đối với những người tức giận gào lên ban nãy.
Vì tiếng cãi nhau của bọn họ càng lúc càng lớn, đã có xu hướng muốn đánh nhau tới nơi cho nên ngay
lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người đang đứng ở trong tiền
sảnh trước cửa siêu thị. Cố Diệp Ninh nhìn qua, quả nhiên là giống như
cô dự đoán, những người đi một mình hiện tại đã không còn kiên nhẫn, hợp lại thành một nhóm nhỏ muốn mở xích sắt ở cửa chính siêu thị. Tuy nhiên bọn họ lại bị những nhóm người khác còn lại ngăn cản.
“Các
người đi nhiều người với nhau còn có đồ ăn để qua vài ngày. Nhưng bọn
tôi tứ cô vô thân, hiện tại đã sắp đói tới chết rồi!!! Tang thi bọn tôi
sẽ giết, không cần các người lo!!!” Người đàn ông trung niên gầy nhom
thay mặt nhóm người đi một mình hướng những người ngăn cản nói.
“Tang thi dễ tiêu diệt thế sao? Chỉ bằng các người có thể tiêu diệt hết? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Nhìn một đám người còm nhom gầy yếu kia, ai
mà tin tưởng được.
“Các người… các người đừng có khinh người
quá đáng!!!” Một người phụ nữ nằm trong những người muốn xông vào siêu
thị đang ôm lấy đứa con nhỏ 10 tuổi đói tới sắp ngất của mình, giận dữ
quát “Các người không cho cũng phải cho!!!” Con của bà ta đã không còn
chịu được nữa rồi.
“Hừ! Thực mạnh miệng. Ta cũng muốn thử xem xem cô bắt Vương Nghiêm ta phải cho như thế nào!” Tiếng nói hùng hậu
mang theo ngạo mạn vang lên, đập vào tai khiến cho tất cả những người ở
đây đều nghe rõ ràng.
Thanh âm được phát ra từ hướng một đoàn người rất đông quần áo cũng được cho là chỉnh tề đứng ở gần cánh cửa
siêu thị nhất. Cố Diệp Ninh nheo mắt lại, từ khi nãy bước vào cô đã đặc
biệt chú ý tới đoàn người này. Có những người đi một mình, có những
người đi theo nhóm nhưng nhân số cũng cũng chỉ tới 7, 8 người là nhiều
nhất. Thế nhưng đoàn người này rất đông, toàn đoàn cũng phải tầm phải
hai chục người. Thay vì gọi là đoàn người, cô càng cảm thấy bọn họ giống một đội ngũ thì đúng hơn.
Người đứng hai bên của đội ngũ
kia tách ra, để lộ một người đàn ông tuổi hơn ba mươi, khuôn mặt cương
nghị cứng rắn, hai mắt toát ra một vẻ kiêu ngạo không ai bì được. Người
đàn ông này chắc chắn là chủ nhân tiếng nói vừa ban nãy, tên của hắn ta
là Vương Nghiêm. Nhìn thái độ của Vương Nghiêm cùng sự phục tùng vô điều kiện của những thành viên khác, xem ra hắn ta cũng là thủ lĩnh trong
đội ngũ.
Người này xem ra cũng là loại người có chút năng lực… Cố Diệp Ninh ngay khi nhìn rõ diện mạo của Vương Nghiêm, trong đầu liền có suy nghĩ như vậy. Chỉ là, cô có chút không vừa mắt cái thái độ kiêu
căng, ngạo mạn của Vương Nghiêm cho lắm.
“Ngươi không cho, ta sẽ liều mạng!” Bị khí thế của đội ngũ kia cùng Vương Nghiêm làm cho hơi sợ hãi nhưng nghĩ tới đứa con trong lòng mình, người phụ nữ ban nãy hít một hơi cố gắng cứng rắn trừng mắt đối đầu với hắn ta.
“Ồ,
liều mạng? Như vậy ngươi cứ thử xem. Dám chống lại ta sao, ả đàn bà
không biết phải trái.” Vương Nghiêm khinh thường cười lạnh, bàn tay của
hắn mở ra, lập tức một ngọn lửa đỏ rực từ trong không trung bùng cháy.
Một màn này khiến cho tất thảy những người xung quanh kinh hô ngoại trừ
thành viên trong đội ngũ của Vương Nghiêm và Cố Diệp Ninh.
“Đó… đó là cái gì vậy?” Đám người Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam cũng bị dọa không nhẹ.
“Diệp tỷ tỷ, cái người kia… cái người kia… tay hắn biến ra lửa kìa. Là ảo
thuật sao???” Hạ Kỳ Phong cũng không che giấu được sửng sốt, đứng bật
dậy, một tay túm lấy vạt áo choàng của cô lay lay.
“Hừm ~”
Cố Diệp Ninh không trả lời của Hạ Kỳ Phong, cô nhìn chằm chằm Vương
Nghiêm, trong mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm. Đúng là một kẻ cũng khá
có năng lực. Mạt thế mới tới vài tiếng đồng hồ thôi mà đã có thể kích
hoạt được dị năng rồi sao?!
Tuy rằng nhìn vào màu sắc cùng
với độ lớn của hỏa cầu trong tay của Vương Nghiêm, cô có thể phỏng đoán
được tư chất tinh thần lực của hắn cũng chỉ thuộc loại trung bình khá.
Nhưng nếu nắm bắt được thời gian cùng với tìm ra được phương pháp luyện
tập thích hợp thì cũng vẫn có thể trở thành một dị năng giả có năng lực
khá mạnh. Chỉ đáng tiếc, nhìn thần sắc kiêu ngạo tưởng rằng mình là nhất kia, xem ra Vương Nghiêm cũng chẳng thể tiến được xa đâu.
“Ha ha ha, thế nào? Sợ rồi sao? Còn dám chống lại ta sao?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ cùng kinh ngạc hoảng hốt của những người xung
quanh, Vương Nghiêm trong lòng sinh ra một cảm giác ưu việt vô cùng thỏa mãn. Hắn ta ngửa cổ, cười vang ba tiếng.
“Ha ha, Vương lão
đại là mạnh nhất, mạnh nhất…” Đám thành viên trong đội ngũ của hắn ta
cũng cười theo, kẻ nào cũng mang thần sắc tự hào, cho rằng mình là vô
địch.
Xoẹt, xoẹt!!! Đùng!!!
Ngay lúc bọn họ còn đang huênh hoang ngửa mặt cười lớn, từ giữa không trung, một tia chớp màu tím lóe lên, đánh thẳng xuống nền đất ngay sát mũi
chân của Vương Nghiêm tạo nên một cú nổ lớn. Tia chớp kia nhìn qua mảnh
mảnh không lớn, nhưng lại mang theo uy lực kinh hồn. Ngay cả là Cố Diệp
Ninh, cũng bị sức mạnh tia chớp này làm cho sửng sốt.
“Tia chớp kia…” … là từ đâu xuất hiện? Làm sao lại có thể có uy lực… mạnh như vậy? Cố Diệp Ninh nhíu chặt mày, trong lòng lần đầu tiên từ khi sống lại tời
giờ nảy sinh ra một cảm giác bất an như vậy. Vươn tay, cô kéo Hạ Kỳ
Phong đứng sát hơn vào người mình. Chủ nhân của tia chớp kia tuyệt đối
không phải là người dễ đối phó đâu.
Vương Nghiêm cùng những
thành viên đứng gần hắn bị uy lực của tia chớp làm cho chấn động. Bọn họ ngã lăn qua một bên, quần áo cũng bị sức nóng của tia chớp làm cho cháy xém một mảnh, nhìn vô cùng chật vật. Trong tiền sảnh nhất thời một mảnh im lặng, ai ai cũng sợ tới vã mồ hôi. Đầu tiên là một hỏa cầu, giờ tới
một tia chớp, trong đầu tất cả hỗn loạn không hiểu gì nhưng vẫn dâng lên một tia kính sợ đối với chủ nhân của tia chớp.
Cộp… cộp… cộp… tiếng bước giày vang lên nhanh chóng lọt vào tai mọi người. Theo bản năng
quay đầu lại phía ngoài tiền sảnh, lúc này mọi người phát hiện ra, lại
có một đoàn người nữa nhân số khá đông tiến vào.
“A…”
Ngay khi nhìn lướt về đoàn ngưới mới xuất hiện, đồng tử của Cố Diệp Ninh co
rút lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên không giữ được bình tĩnh
hiện lên sự kinh ngạc cùng cảnh giác đề phòng. Cảm giác áp bách khẩn
trương này còn mạnh mẽ hơn khi cô đang đối đầu với tang thi. Bàn tay
không tự chủ được, chạm lên chuôi kiếm mình vẫn đeo bên hông, lúc nào
cũng trong tình trạng có thể rút kiếm ra để chiến đấu.
Người thanh niên đi đầu đoàn người kia… anh ta là ai?