Đoàn người mới bước
vào khiến cho không ai có thể bỏ qua. Đặc biệt là người thanh niên trẻ
tuổi dẫn đầu đoàn. Chỉ cần nhìn lướt qua một lần thì tuyệt đối không thể nào quên được anh ta. Khuôn mặt tuấn tú từng đường nét như tượng tạc,
sống mũi cao thẳng tắp, tóc mái đen huyền rũ xuống bả vai làm nổi bật
làn da trắng. Cơ thể của anh ta cao ráo thon dài, mặc trên người một
chiếc áo sơ mi cùng quần tây khá rộng nhưng vẫn không thể che được những đường cơ bắp hữu lực đẩy sức bật.
Bàn tay với những khớp
xương rõ ràng vươn ra. Từ lúc bước vào tiền sảnh của siêu thị tới giờ,
đôi mắt màu café mang theo sắc lạnh nhàn nhạt hờ hững vẫn không thèm
nâng lên. Anh ta chỉ chăm chú cúi đầu nhìn những tia chớp mảnh mai như
những sợi dây đang không ngừng chuyển động tạo thành đủ loại hình thù
trên những đầu ngón tay của mình. Tựa hồ đối với trò chơi này rất thích
thú, bờ môi mỏng vốn luôn mím chặt lại khiến anh ta trở nên nghiêm nghị
khó gần hơi hơi nhếch lên một chút.
Không chỉ ngoại hình vượt bậc xuất sắc, toàn thân người thanh niên trẻ này tỏa ra một khí tức
cường áp tới mức người khác phải nghẹn thở. Người này nhìn qua đã biết
không phải dạng dễ chọc vào.
Cho dù không tỏ vẻ hay biểu
hiện gì, thái độ lại cực kì lạnh nhạt nhưng rõ ràng không có bất cứ ai
dám coi thường anh. Một đòn tia chớp vừa rồi hướng về đám người Vương
Nghiêm vẫn còn rất rõ ràng trong đầu của tất cả mọi người.
“Chủ nhân của tia chớp ban nãy? Dị năng giả hệ lôi…” Khi nhìn thấy anh ta,
Cố Diệp Ninh không khỏi có chút giật mình. Ngoại hình này… cũng quá mức
chói mắt đi?!
Rốt cục… anh ta là ai?
Dù muốn hay không thì cô vẫn phải công nhận vẻ ngoài của người thanh niên
trẻ đi đầu kia hoàn toàn có thể sánh ngang với mấy anh em ruột của mình. Ban đầu có chút hơi thất thần nhưng rất nhanh sau đó cô liền lấy lại
tinh thần. Dù sao trai đẹp cũng phải chưa thấy. Sống chung bao năm với
đám người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạo thì ở một mặt nào đó
Cố Diệp Ninh cô đã miễn dịch với mỹ nam rồi.
Cái mà cô e ngại nhất chính là khí thế của người thanh niên trẻ kia. Cùng với cả… dị
năng của anh ta. Không thể ngờ được mới mạt thế vài tiếng cô lại có thể
thấy được một người có dị năng hệ lôi, một trong những dị năng mạnh nhất và cũng hiếm nhất.
Trực giác nói cho cô biết người thanh
niên kia có năng lực vô cùng nguy hiểm. Người này, chính là một cường
giả. Lấy kinh nghiệm của mình cô biết rõ ràng tinh thần lực của anh ta
là loại cực kì mạnh. Ít nhất là so với cô chỉ có hơn không hề kém. Hơn
nữa anh còn là một thiên tài. Nhanh như vậy mà đã có thể tự mình tìm ra
cách để phát triển dị năng của mình.
Phải biết, dị năng hệ
lôi có sức tàn phá cực mạnh, cùng có sức chiến đấu diện rộng nhất. Nhưng để điều khiển được nó một cách tốt nhất, thuần thục nhất lại không hề
dễ dàng.
Mà trong đoàn người đi theo anh ta cũng có hai
người rất đáng để lưu tâm. Hai người đó chính là hai người đang đứng
song song ở phía sau. Nhìn thái độ cùng biểu hiện của hai người họ thì
hẳn đây chính là trợ thủ thân thiết của anh ta. Bọn họ cũng đều có ngoại hình cùng khí tức vô cùng đặc biệt nổi bật thu hút ánh nhìn của người
khác.
Bên phải là một người đàn ông mặc quần áo rằn ri của
quân đội. Hắn tuổi cũng tầm khoảng 27 hoặc 28, khuôn mặt cực kỳ anh
tuấn góc cạnh, lúc mở miệng thì thanh âm hùng hậu sang sảng. Cơ thể to
lớn như gấu, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc khỏe mạnh vô cùng. Đôi mắt của
hắn sáng ngời, thuần hậu, là một người hào phóng phóng khoáng. Cố Diệp
Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra người này là một quân nhân.
Bên trái là một người con trai cũng rất trẻ tuổi, có lẽ cũng chỉ tầm ngoài
20 một chút. Y đeo một chiếc kính, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng mang
theo một nụ cười nhàn nhạt. Dáng người y khá mảnh khảnh, cũng không có
mấy cơ bắp. Hiện tại mặc trên người là một bộ quần áo thể thao thoải
mái. Người con trai này nhìn thế nào cũng thấy giống một nhân viên văn
phòng trí thức.
Thế nhưng… ai tin chứ Cố Diệp Ninh tuyệt đối không tin y là kẻ đơn giản…
Không phải cô quá đa nghi nên nhìn ai cũng thấy người đó nguy hiểm đâu. Dựa
vào kinh nghiệm của cô, khẳng định tên đeo kính kia chắc chắn là một con cáo già gian xảo thông minh vô cùng khó đối phó.
Còn vì lý
do sao? Rất đơn giản, đó là tại vì từ tên người của y, Cố Diệp Ninh mơ
hồ nhìn thấy được bóng dáng của ông anh ba nhà mình. Nhất là mỗi lần
thấy y nhướng cái đôi mắt xếch kia lên, có cảm giác giống như mình sắp
bị tính kế vậy. Đúng, càng nhìn càng thấy giống Cố Diệp Phi không thể
chịu được.
“Các… các người là ai?”
Vương Nghiêm
vừa nhìn thấy những tia chớp không ngừng nhảy nhót trên đầu ngón tay của người thanh niên trẻ đi đầu đoàn người mới xuất hiện liền biết được
thằng nhóc đẹp trai tới chói mắt kia chính là người ban nãy đã tấn công
mình. Ngay lập tức đứng bật dậy, hai mắt Vương Nghiêm như muốn phun hỏa, lớn tiếng quát.
“Dám tấn công ta, có tin ta cho các người chết không toàn thây không hả?”
“Sở Minh, cậu xem, tên kia có phải bị ngốc hay không? Rõ ràng thực lực
không bằng được Nam Cung đại thiếu nhưng lại to miệng đe dọa cậu ấy.”
Người đàn ông mặc đồ rằn ri đối với Vương Nghiêm đang nhe răng trợn mắt
không chút khách khí cười ha hả chế nhạo.
“Trên đời không
thiếu kẻ ngu ngốc.” Người thanh niên đeo kính cho Cố Diệp Ninh ấn tượng
gian xảo thấy mình được nhắc tên liền nhún nhún vai, thản nhiên đáp
“Nhưng mà Hoằng à, tôi có nên nhắc nhở anh một chút không. Ở trước mặt
người ta, anh không nên vạch trần điểm yếu của họ ra như thế. Không
những không hợp lễ nghi mà còn làm cho người ta xấu hổ và mất mặt đấy.”
“Xì, mấy vị công tử thiếu gia các cậu thực là thích làm bộ. Anh đây là ăn
ngay nói thật. Rõ ràng chính cậu cũng cảm thấy những lời của tên kia rất buồn cười mà.” Bĩu bĩu môi, người đàn ông mặc đồ rằn ri thấp giọng lầm
bầm lên án.
“Đây là phép tắc lịch sự cơ bản. Làm bộ cái gì mà làm bộ!” Trừng mắt một cái cảnh cáo tên vai u thịt bắp đầu óc đơn giản
nào đó xong, người thanh niên đeo kính nghiêng đầu nhìn về vị thủ lĩnh
nãy giờ vẫn đang mải mê chơi trò… nghịch tia chớp, bất đắc dĩ mở miệng
hỏi “Dạ, giờ tính sao đây?”
“A…” Cố Diệp Ninh ngay tại lúc
này trên khuôn mặt không giấu được kinh ngạc và bình tĩnh nữa. Cô không
khỏi kêu khẽ một tiếng. Không khỏi tự hỏi lại bản thân xem mình vừa nghe người thanh niên đeo kính kia gọi cái gì. Chắc chắn là cô nghe nhầm có
phải không?!
Lãnh Dạ??? Nam Cung đại thiếu??? Đừng nói với cô là người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đi đầu kia chính là Nam Cung Lãnh Dạ đấy chứ?!
Sở Minh??? Người đeo kính nhìn thế nào cũng thấy gian xảo kia là Mặc Sở Minh?!
Hoằng??? Vậy thì người đàn ông toàn thân toát ra khí thế quân nhân kia chính là Mục Hoằng?!
Dù thử phủ nhận trong đầu nhưng rõ ràng cô vẫn hiểu được rằng… sự thực
chính là sự thực, không thể thay đổi được. Ba người kia chính là bộ ba
Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng. Cố Diệp Ninh bị choáng
váng có chút ngây người. Ngay bây giờ, cô cảm giác muốn ngất cũng có rồi đấy. Tại sao ba người này lại xuất hiện ở thành phố D ở thời điểm hiện
tại?! Đáng nhẽ mấy người bọn họ phải ở thủ đô mới đúng chứ?!
“Diệp tỷ tỷ, chị sao vậy?” Hạ Kỳ Phong thấy thân thể cô hơi chao đảo, sắc mặt tràn ngập vẻ không tin được thì lo lắng ngẩng đầu khẽ mở miệng hỏi
“Đoàn người kia… có vấn đề gì sao?” Cậu thấy ánh mắt của Cố Diệp Ninh
vẫn dừng trên đoàn người mới xuất hiện, nhịn không được bắt đầu suy
đoán.
“Không có gì. Không cần suy đoán lung tung…” Lắc lắc
đầu không muốn nói với Hạ Kỳ Phong, bởi vì cho dù có nói ra thì cậu cũng không thể hiểu được đâu. Đưa tay day day thái dương, tâm trạng của cô
vô cùng phức tạp.
Nam Cung Lãnh Dạ, cái tên này cô từ nhỏ
tới lớn đã phải nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Nói bao quát về người này thì chỉ có thể bao gọn trong hai từ: thiên tài.
Nam
Cung Lãnh Dạ là đại thiếu gia của Nam Cung gia. Nam Cung gia nhà anh ta
là gia tộc cực kì có uy vọng ở thủ đô, hoàn toàn có thể sánh ngang với
Cố gia. Chỉ là Cố gia tham gia cả vào ba giới thương mại, chính trị và
quân đội còn Nam Cung gia lại chỉ tập trung duy nhất nắm giữ trong quân
đội mà thôi. Nam Cung gia tộc có lịch sử lâu năm, cống hiến không biết
bao nhiêu mồ hôi xương máu cho tổ quốc. Trong quân đội gia tộc này có
thể được xưng là đế vương, là cây cổ thụ không ai sánh bằng.
Ông nội của Nam Cung Lãnh Dạ chính là Đại tướng quân kiêm Tổng tham mưu
trưởng binh bộ danh tiếng trong lịch sử - Nam Cung Tĩnh Hải. Cha và mẹ
của Nam Cung Lãnh Dạ là hai trong bảy vị thượng tướng của quân đội hiện
tại. Một người là Thượng tướng bộ binh binh chủng đặc nhiệm - Nam Cung
Dịch Khương. Một người là nữ thượng tướng duy nhất, Thượng tướng không
quân quân đội - Âu Dương Trúc. Bác của anh ta cũng là Trung tướng của
bên hải quân, chú của anh ta là Trung tướng của binh bộ tăng thiết giáp, cô ruột thì là Thượng tá của bộ hậu cần. Cho nên, có thể nói, một nửa
binh quân trong quân đội là nằm dưới quyền quản lý của gia tộc này cũng
không sai.
Vị đại thiếu gia này cũng không làm phụ lòng
người lớn trong nhà, càng không làm mất mặt đại gia tộc danh giá bậc
nhất của mình. Anh ta ngay từ lúc sinh ra tới giờ vẫn luôn luôn nổi
tiếng là một người tài giỏi, không gì không biết, không gì không thông,
năng lực học tập và thể thao luôn cực kì xuất sắc. Ở trong giới quý tộc
nhà giàu, Nam Cũng Lãnh Dạ có thể nói chính là một thần tượng được không biết bao người ngưỡng mộ và ghen tị.
Nam Cung Lãnh Dạ tuy
chỉ hơn cô một tuổi, còn rất trẻ nhưng vì luôn được tôi luyện ở trong
quân đội từ khi nhỏ cho nên thân thủ anh ta rất lợi hại. Nghe nói từ khi anh ta tròn 18 tuổi thì số lượng người có thể đánh tay đôi ngang bằng
đã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh ta còn nổi trội đặc biệt ở khả năng lãnh đạo. Có lần cách đây khoảng 3 năm, cô đã từng nghe Cố Liệt Hạo lơ đãng nói qua, Nam Cung đại thiếu gia không có ý định
theo nghiệp của gia tộc là tham gia quân đội mà lại muốn nhúng tay vào
thị trường thương mại kinh doanh. Bằng tài lãnh đạo của mình, anh ta
không chỉ thành lập được một công ty IT rất có danh tiếng mà tiền thu về cũng vài tỷ mỗi năm. Thành tích này đủ để cho bất cứ ai từng ngầm chế
nhạo anh ta cũng phải muối mặt ngậm miệng.
Kiếp trước, khi
mạt thế tới, vì nắm giữ hơn một nửa binh lính trong quân đội cho nên địa vị của Nam Cung gia ở thủ đô có thể nói là được đẩy tới đỉnh cao, không ai dám chọc vào. Mặc dù danh vọng của Nam Cung gia cũng đủ để bảo vệ
toàn bộ thành viên trong nhà rồi nhưng Nam Cung Lãnh Dạ cũng không hề
chịu thua kém nấp dưới vây cánh của gia tộc mình.
Cho dù là
lúc, sau mạt thế hay trước mạt thế thì Nam Cung Lãnh Dạ vẫn luôn là một
nhân vật khiến cho người ta không khỏi ngưỡng mộ, danh tiếng như sấm bên tai, gây nên không biết bao nhiêu phong vân. Anh ta thức tỉnh dị năng,
hơn nữa còn là song hệ dị năng giả lôi hỏa cực kì mạnh. Thiên phú cực
cao đã giúp cho anh ta trong thời gian ngắn nhất đã có thể điều khiến
nhuần nhuyễn dị năng của mình, trở thành dị năng giả mạnh nhất với cái
tên Lôi đế.
Ở kiếp này, có lẽ anh ta với năng lực như vậy, vẫn sẽ trở thành Lôi đế một lần nữa mà thôi… Nhìn Nam Cung Lãnh Dạ biểu tình vẫn bình đạm lạnh nhạt như một nhưng
lại toàn thân lại toát ra một thần thái cao ngạo, tự tin, cao quý, xuất
sắc tới chói mắt, khiến cho đột nhiên Cố Diệp Ninh bỗng bật ra suy nghĩ
như vậy.
Kỳ thực, Nam Cung gia cùng Cố gia cũng không phải
quá xa lạ. Cậu và ông ngoại của cô cũng làm trong quân đội cho nên cũng
quen biết với ông nội cùng cha của Nam Cung Lãnh Dạ, quan hệ không tồi.
Thế nhưng sống tới hai đời rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp mặt Nam
Cung Lãnh Dạ. Phải công nhận là những gì tán thưởng về anh ta cũng không hề phóng đại lên một chút nào.
Ngoại hình đã quá mức hoàn
hảo không chê vào đâu được, gia thế đủ để đè bẹp bất cứ ai lại còn cộng
thêm có cả năng lực lãnh đạo khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi. Cô không khỏi cảm khái cuộc đời cũng quá mức bất công… Bao nhiêu điều
tốt đẹp tài giỏi trên thế gian anh ta đều có đủ cả. Nam Cung Lãnh Dạ
sinh ra chắc là để đả kích toàn bộ nam nhân trên thế giới này.
Còn về Mục Hoằng và Mặc Sở Minh thì Cố Diệp Ninh coi như cũng phỏng đoán
đúng được 8, 9 phần trước khi biết thân phận thực sự của hai người họ.
Hai người này là đồng bạn và cũng là trợ thủ đắc lực đáng tin cậy nhất
của Nam Cung Lãnh Dạ.
Trong kiếp trước, Mục Hoằng và Mặc Sở
Minh có năng lực cá nhân rất mạnh đồng thời lại đi theo vị cường giả
đứng trên đỉnh - Lôi đế ai ai cũng ngưỡng mộ cho nên cũng vô cùng nổi
danh. Với khả năng của hai người này, hoàn toàn có thể làm vương tung
hoành một cõi thế nhưng bọn họ lại tự nguyện đi theo Nam Cung Lãnh Dạ,
chưa từng có một chút suy nghĩ phản bội nào.
Mặc Sở Minh là
bạn thân và cũng là người hiểu rất rõ về tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ. Cha y là một sĩ quan cấp cao trực thuộc dưới quyền cha của Nam Cung
Lãnh Dạ. Trong một trận chiến, cha y đã hi sinh tính mạng vì chiến thắng cuối cùng. Nam Cung Dịch Khương do áy náy và đau lòng cho người sĩ quan tài giỏi lại dũng cảm kia nên đã nhận nuôi Mặc Sở Minh. Từ ấy Mặc Sở
Minh sống và trưởng thành ở Nam Cung gia, cũng có thể coi như con cháu
trong gia tộc.
Mặc Sở Minh mặc dù bên ngoài thì luôn nở nụ
cười thân thiện nhưng ở trong một bụng đen tối, lúc nào cũng tính kế
người ta. Đúng như Cố Diệp Ninh nghi ngờ, tên này là một kẻ giảo hoạt
gian trá vô cùng. Nhưng lòng trung thành của y dành cho Nam Cung gia và Nam Cung Lãnh Dạ quả thực là khiến cho người ta không khỏi cảm thán và
khen ngợi.
Mục Hoằng là người anh trai Nam Cung Lãnh Dạ và
Mặc Sở Minh quen trong thời gian ròng rã huấn luyện thân thể ở trong
quân đội. Hắn là một người lính đặc chủng rất xuất sắc, yếu tố thần kinh cũng vững vàng. Dù còn trẻ nhưng đã trở thành đội trưởng của một đại
đội hơn 200 người.
Vì bị chấn thương ở vai trong một trận
chiến cho nên Mục Hoằng bắt buộc phải xuất ngũ. Nam Cung Lãnh Dạ cảm
thấy hứng thú với năng lực của hắn, cho nên thuyết phục hắn đi theo
mình. Mục Hoằng cũng thưởng thức tính cách và năng lực của Nam Cung Lãnh Dạ cho nên cũng không chần chừ do dự mà đồng ý. Từ đó, liền cùng Nam
Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh dính thành một khối.
Nói ra cũng
thực buồn cười. Mục Hoằng này tính cách hào sảng lại phóng khoáng, trừ
lúc chiến đấu ra thì hắn luôn luôn là người dễ gần cũng rất tốt tính,
thậm chí tâm tư còn có chút đơn thuần. Thật chẳng hiểu sao một người như vậy lại có thể chơi được với một thiên tài đầu lạnh như Nam Cung Lãnh
Dạ và một con hồ ly thích ám toán kẻ khác như Mặc Sở Minh.
“Tiến vào cướp. Ai ngăn thì đánh, không phải do dự!” Thấy Mặc Sở Minh hỏi
mình, Nam Cung Lãnh Dạ mới miễn cưỡng nâng mắt lên, tay vẫn không ngừng
biến hóa những tia chớp thành các hình thù khác nhau. Đây là một cách
luyện tập để điều khiển và khống chế dị năng của anh.
Thanh
âm của Nam Cung Lãnh Dạ quả thực vô cùng dễ nghe, trầm thấp mê người tựa như tiếng đàn violoncelle. Chỉ là giọng điệu trong lời nói quá mức
lạnh, quá mức ngắn gọn, quá mức sắc bén khiến cho người nghe cảm thấy
mỗi lời anh nói ra đều là mệnh lệnh bắt buộc không thể trái.
Anh tuy rằng cao ngạo nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc khinh địch. Biết rõ ràng rằng người đàn ông tên Vương Nghiêm có dị năng hệ hỏa kia cùng
đội ngũ của hắn ta hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của mình cho nên mới
không cần phải chú ý và bận tâm. Vương Nghiêm có chút tài cán nhưng lại
quá kiêu ngạo, chắc chắn sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì. Đừng nói là
anh phải đích thân ra tay, chỉ cần một Mặc Sở Minh hoặc một Mục Hoằng
thôi cũng đủ để khiến Vương Nghiêm ngóc không nổi đầu dậy.
“Haiz ~ cái tính cách lúc nào cũng thích gì làm nấy của cậu thật là…” Mặc Sở
Minh thấy Nam Cung Lãnh Dạ gãy gọn đáp lời, không khỏi thở ra một hơi.
Đưa ngón trỏ đẩy đẩy gọng kinh một cái. Tuy rằng lời nói là than vãn bất đắc dĩ nhưng ngữ điệu thì lại chẳng hề nghe ra chút trách móc nào đối
với anh.
“Quyết đoán là một điểm tốt của Nam Cung đại thiếu
mà.” Mục Hoằng cười ha hả. Hắn hoàn toàn không hề có bất cứ dị nghị nào
đối với lời của vị thủ lĩnh trẻ tuổi hơn mình. Chính tính cách này của
Nam Cung Lãnh Dạ đã làm cho hắn cảm phục và nguyện đi theo.
“Các người… các người đừng có coi khinh người khác!!!”
Vương Nghiêm thấy ba người bọn họ từ đầu tới cuối chả thèm để mình vào trong
mắt thì cực kì tức giận. Từ lúc phát hiện mình có thể biến ra hỏa cậu,
Vương Nghiêm vẫn luôn tự cho mình là kẻ ưu việt và lợi hại nhất. Trong
đội ngũ có ai mà không phục, không sợ, không nịnh nọt Vương Nghiêm càng
khiến cho Vương Nghiêm sinh ra tự mãn cực điểm. Hiện giờ lại bị Nam Cung Lãnh Dạ bọn họ ném ra khỏi mắt, trong lòng phẫn hận vô cùng. Đặc biệt
chướng mắt nhất chính là thằng ranh thủ lĩnh họ Nam Cung kia, dám ‘đánh
lén’ làm Vương Nghiêm hắn mất mặt.
“Hỏa cầu!!!” Vương Nghiêm
thét một tiếng, từ trong lòng bàn tay bắn ra một hỏa cầu ném thẳng về
phía Nam Cung Lãnh Dạ. Hỏa cầu này là Vương Nghiêm đã ngưng tụ bằng hết
khả năng của mình cho nên nó to và nóng hơn hỏa cầu ban nãy hắn mang ra
để dọa người phụ nữ có con nhỏ kia nhiều.
“A… cẩn thận!!!”
Mọi người đứng ở xung quanh mặc dù đã chứng kiến qua năng lực dị năng hệ lôi của anh, thế nhưng nhìn hỏa cầu đỏ rực lao về hướng Nam Cung Lãnh
Dạ thì vẫn nhịn không được kinh hô.
Xoạt!!!
Nam Cung Lãnh Dạ ngược lại thản nhiên không có phản ứng gì, đôi mắt lạnh
nhạt nhìn hỏa cầu đang lao nhanh về mình, ngay cả chớp cũng không chớp
mắt. Ngay lúc hỏa cầu kia gần chạm được tới vạt áo của anh thì chợt một
thủy cầu từ bên trái anh nhanh chóng phóng tới. Rõ ràng là thủy cầu kia
có sức mạnh lớn hơn cho nên lập tức trong nháy mắt dập tan đi hỏa cầu.
“Không… không thể nào…” Vương Nghiêm vốn còn mang vẻ cười nhạo ác độc hi vọng
thấy anh bị thương lúc này lập tức khuôn mặt lại trở nên trắng bệch. Hỏa cầu của Vương Nghiêm hắn… thế nhưng lại bị dập tắt dễ dàng như vậy
sao?!
Người ra tay không ai khác chính là Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh không phải người bình thường, y cũng là một dị năng giả. Dị năng
của y là dị năng hệ thủy. Hơn nữa Mặc Sở Minh cũng sở hữu một tinh thần
lực rất mạnh, cho nên sức sát thương thủy cầu của y phóng ra chắc chắn
có thể áp đảo được đại đa số những dị năng của các dị năng giả khác.
“Năng lực yếu như vậy mà còn dám ra tay tấn công Dạ. Ngươi quả nhiên là chán
sống rồi có phải hay không?” Y sau khi cản lại hỏa cầu xong liền không
nói không rằng bước lên trước một bước, dùng thân thể cao gầy của mình
đứng chắn trước mặt Nam Cung Lãnh Dạ.
Trên khuôn mặt y đã
thu lại nét cười thường trực, lộ ra vẻ băng sương lãnh khốc. Trong đôi
mắt xếch kia lóe lên một tia sắc bén ác liệt vô cùng đáng sợ. Mặc Sở
Minh nhìn chằm chằm vào Vương Nghiêm không chớp mắt. Ánh mắt kia tựa như ánh mắt của con độc xà đang quan sát con mồi của mình, khiến cho Vương
Nghiêm không khỏi lạnh xương sống, trên trán toát ra một lớp mồ hôi
lạnh.
Bây giờ Vương Nghiêm mới nhận ra cho dù là Nam Cung
Lãnh Dạ hay là Mặc Sở Minh thì đều làđối tượng vô cùng nguy hiểm không
thể chọc vào. Cho dù bọn họ còn trẻ thế nhưng sát khí cùng lãnh khốc của họ đủ để họ ra tay vặn gãy cổ Vương Nghiêm hắn trong nháy mắt. Loại
người này không phải là loại bản thân mình có thể so sánh và chọc vào
được.
“Hừ, dám tấn công Nam Cung đại thiếu của chúng ta.
Thực là muốn chết mà!!!” So với Mặc Sở Minh thâm trầm âm hiểm thì Mục
Hoằng dễ bị kích động hơn nhiều. Hắn giận dữ gầm một tiếng, chân như có
gắn lò xo bật một cái nhanh như chớp đã lao tới trước mặt Vương Nghiêm.
Một tay túm cổ Vương Nghiêm, một tay kia nắm chặt lại phát ra một tiếng
rôm rốp vung lên muốn đánh xuống.
“Hoằng, dừng lại!” Nắm đấm
như xé gió hạ xuống, ngay khi chỉ còn cách mũi của Vương Nghiêm vài
centimet thì đột nhiên Nam Cung Lãnh Dạ đứng ở sau lên tiếng ngăn cản.
“Nam Cung đại thiếu?” Mục Hoằng nghe thấy tiếng ra lệnh của anh, theo bản
năng nắm tay khựng lại giữa không chung. Hắn hơi hơi nhíu mày tỏ vẻ
không đồng ý lắm với việc anh định buông tha cho Vương Nghiêm. Tuy là
anh em thân thiết nhưng Mục Hoằng cũng coi Nam Cung Lãnh Dạ như là thủ
lĩnh của mình. Có người dám đánh lén thủ lĩnh, đây rõ ràng là hành động
chọc giận một quân nhân như hắn.
“… a… a…” Vương Nghiêm thấy Nam Cung Lãnh Dạ đã ngăn cản được Mục Hoằng, lập tức hai chân như nhũn
thành bã ngồi sụp xuống nền đất, không giữ nổi mặt mũi mà òa khóc.
“Hắn không đáng để anh ra tay.” Anh biết khả năng của Mục Hoằng, cho nên mới không muốn Mục Hoằng phải tốn sức lực vì những kẻ không đáng. Loại
người như Vương Nghiêm nếu không chịu trấn chỉnh lại bản thân thì không
cần bọn họ dạy dỗ, hắn cũng sẽ bị người khác xử lý.
“Cả cậu
nữa. Không cần thiết!” Nói với Mục Hoằng xong liền quay qua Mặc Sở Minh
mặt mũi đen xì vô cùng tức giận, Nam Cung Lãnh Dạ cũng không giải thích
nhiều.
“Hừ!!!” Mặc Sở Minh thấy anh đã lên tiếng chẳng còn
biện pháp nào khác đành nhịn tức hừ một tiếng rồi thu lại ánh mắt như
muốn bằm nát Vương Nghiêm ra. Nam Cung Lãnh Dạ là người nói một sẽ không có hai, cho dù là bạn thân từ nhỏ đi chăng nữa, y cũng không thể thay
đổi được quyết định của anh.
Không thèm chú ý tới bất mãn của Mục Hoằng cùng hậm hực của Mặc Sở Minh nữa, Nam Cung Lãnh Dạ nhìn chằm
chằm vào đàn tang thi đang không ngừng đập phá cánh cửa thủy tinh. Mỗi
lần va đập đều của bọn tang thi sẽ khiến cho cánh cửa cùng sợi xích vang lên những tiếng ruỳnh ruỳnh lách cách không ngừng vô cùng đáng sợ.
Khung cảnh bọn tang thi được ngoác mồm ra, nhìn bọn họ như những món mỹ
thực khiến cho Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi cảm thấy… chán ghét.
Nam Cung Lãnh Dạ là một người có ánh mắt quan sát cực kì sắc bén, đầu óc
lại tinh nhạy thông minh. Chỉ cần quan sát một chút từ lúc tang thi đầu
tiên xuất hiện tới giờ rất nhanh chóng anh liền có thể đoán ra được
dường như thời gian càng kéo dài thì sức lực của đám tang thi càng ngày
càng mạnh hơn. Hiện tại tuy còn có thể cầm cự được thêm một chút nữa tuy nhiên rồi nó cũng không thể kéo dài được thêm quá lâu đâu. Ít nhất theo anh phán đoán thì cánh cửa và sợi xích này chỉ có thể chịu đến sáng mai thôi.
“Không còn nhiều thời gian đâu. Phải tranh thủ đột phá vào siêu thị trước khi hoàng hôn tới.”
“Được, bọn tớ biết rồi.” Cũng không kéo dài thêm thời gian nữa Mặc Sở Minh thu hồi lại tâm tình bực tức của mình trở về chế độ làm việc. Nam Cung Lãnh Dạ phán đoán chưa bao giờ sai lầm, cho nên y hoàn toàn không chút nghi
ngờ đối với những quyết định của anh.
“Sở Minh.” Mục Hoằng gọi Mặc Sở Minh một tiếng.
“Hoằng, anh tới đi.” Y lập tức ứng thanh đáp, quay người phân phó vài câu với
những người còn lại trong đội ngũ nãy giờ vẫn đi sau bọn họ một chút rồi thản nhiên liếc mắt về hướng Mục Hoằng, gật gật đầu.
Mục
Hoằng hướng hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh nhoẻn miệng cười
một cách tự tin. Không cần phải bàn luận gì nhiều, chỉ cần một cái liếc
mắt bọn họ cũng có thể biết được đồng bạn muốn làm gì. Đây là sự ăn ý
cùng thấu hiểu sinh ra sau nhiều lần cùng nhau chiến đấu và hợp tác. Hắn xoay người vững vàng đi tới phía trước cửa chính của siêu thị.
Từ đầu khu vực ở gần với cửa chính của siêu thị nhất là do người trong đội ngũ của Vương Nghiêm chiếm đóng. Thế nhưng bây giờ nhìn Mục Hoằng từng
bước lấn vào khu vực của bọn họ, không có một ai trong đội ngũ của Vương nghiêm dám dị nghị lấy một lời. Vốn đám người đó còn vì thủ lĩnh Vương
Nghiêm có chút năng lực mà kiêu ngạo. Tuy nhiên hiện tại đã được chứng
kiến sức mạnh của Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng Nam Cung Lãnh Dạ rồi thì
làm gì còn ai dám chạy ra đi khiêu khích hay tranh giành với ba người đó cơ chứ.
Vương Nghiêm cũng chẳng thèm để ý tới sĩ diện hay là thể diện gì nữa. Lúc này nhìn thấy Mục Hoằng liền như chuột thấy mèo,
sợ tới co quắp cả người, vội vàng cùng người trong đội ngũ của mình trốn qua một bên khác. Tự bản thân đã được trải nghiệm được giáo huấn, giờ
Vương Nghiêm chỉ hận không thể cách ba người Nam Cung Lãnh Dạ thực xa mà thôi.
Mục Hoằng cũng không thèm quan tâm đám người Vương
Nghiêm đang có suy nghĩ hay cảm xúc gì. Hắn chăm chú nhìn đám tang thi
gào thét ở sau cửa kính, có chút nhịn không được nhíu mày. Từ nhỏ đã
nhập ngũ, làm một quân nhân vất vả luyện tập, sinh sống và lớn lên trong quân đội, hắn không biết đã từng trải qua bao nhiêu trận chiến, đã từng chứng kiến bao nhiêu cái chết thế. Còn tưởng rằng mình đã chai sạn với
tử vong rồi, không ngờ… bây giờ phải đối mặt với đám tang thi mặt mày
thối rữa kia Mục Hoằng vẫn nhịn không được sinh ra một cảm giác chua
xót, thương cảm.
Những tang thi kia, vài giờ trước thôi, họ
vẫn là những người sống… Họ biết nói chuyện, biết suy nghĩ, còn có thể
vui vẻ cười đùa, đi làm đi chơi sinh hoạt với gia đình và bạn bè của họ. Thế nhưng, hiện tại, cứ như vậy biến thành những cái xác sống tham muốn thịt sống và máu tươi, theo bản năng khát cầu săn bắt và ăn thịt chính
đồng loại của mình.
“Cho dù có thương cảm thế nhưng tôi vẫn
không thể không ra tay. Hiện tại, chết hoàn toàn chính là sự giải thoát
cho mọi người. Chắc hẳn mọi người cũng không muốn bị biến thành quái
vật, có phải không?” Hắn khẽ lầm bầm, thở dài một tiếng.
Cố
Diệp Ninh ngay từ lúc nhìn thấy Mục Hoằng tiến tới gần phía cửa chính
đang bị khóa chặt lại của siêu thị thì đã lập tức đã đoán hắn muốn làm
gì rồi. Những người khác không biết nhưng cô lại biết rõ năng lực của ba người Nam Cung Lãnh Dạ. Cả ba người bọn họ đều là dị năng giả. Nam Cung Lãnh Dạ là song hệ dị năng giả lôi hỏa, Mặc Sở Minh là dị năng giả hệ
thủy, còn Mục Hoằng là dị năng cường hóa cơ thể.
Cô nhớ rõ
Nam Cung Lãnh Dạ được mọi người gọi là Lôi đế vì khả năng khống chế sấm
chớp của hắn không ai có thể so được. Còn Mục Hoằng, hắn cũng có một
biệt danh vang danh khắp nơi - Mục Hoằng Phá giả. Phá giả, kẻ mang sức
mạnh của sự hủy diệt và tàn phá.
Khác với đại đa số những
người có dị năng giả thể chất khác thường sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ trinh
sát thám thính. Mục Hoằng trong đội ngũ những người đi theo Nam Cung
Lãnh Dạ lại là một chiến sĩ tiên phong. Hắn làm chiến sĩ tiên phong
nhưng không phải là chỉ có tiếng mà không có thực lực. Ngược lại, hắn vô cùng mạnh. Thậm chí kể cả những dị năng giả tự nhiên, có thể đối kháng
trực tiếp với Mục Hoằng cũng có rất ít người.
Lý do khiến
hắn chỉ là một dị năng giả thể chất nhưng lại có thể trở thành một chiến sĩ tiên phong thì đó là do Mục Hoằng có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, đã từng được rèn luyện trong quân đội của bộ đội đặc chủng từ nhỏ, khả năng phán đoán của hắn trên chiến trường cũng hơn hẳn người bình
thường. Nhưng, trên tất cả, nguyên nhân đặc biệt nhất đó là năng lực dị
năng của Mục Hoằng quá bá đạo.
Những dị năng giả thể chất
khác chỉ có thể biến dị một hoặc hai bộ phận mà thôi. Đằng này Mục Hoằng lại có thể cường hóa được toàn thân. Cường hóa toàn thân tức là sao?
Nói một cách dễ hiểu nhất thì chính là tên này giống như là một siêu
nhân vậy. Không chỉ mắt tinh, tai thính, mũi thính mà kể cả sức lực, sức bật, tốc độ, độ dẻo dai của cơ thể cũng được tăng mạnh gấp trăm lần.
“Tiểu Phong, nhớ phải đứng vững!” Cố Diệp Ninh nhìn Mục Hoằng đang làm vài
động tác nóng người, không khỏi thầm nghĩ… quả nhiên là định dùng chiêu
đó đi ~ Nghiêng người đối với Hạ Kỳ Phong đứng cạnh mình khẽ nhắc nhở
đồng thời cũng vận lực cố định thân thể của mình.
“Làm sao vậy Diệp tỷ tỷ?” Hạ Kỳ Phong ngơ ngác hỏi.
“Nghe lời.”
Đã quen với việc cô chẳng bao giờ chịu giải thích, Hạ Kỳ Phong thấy giọng
điệu cô nghiêm túc nhắc nhở như vậy cũng nhanh chóng gật gật đầu tuân
theo. Cậu nắm ngược lại tay cô, cả cơ thể gồng lên, hai chân ghìm chặt
xuống, cố định thăng thân thể của mình. Cô hài lòng nhìn Hạ Kỳ Phong
chuẩn bị xong mới rời tầm mắt đi.
Dù sao Cố Diệp Ninh sẽ không hại cậu...
Haiz ~ mặc dù là con trai nhưng lại đối với một cô gái mình mới quen vài
tiếng nghe lời như vậy, ỷ lại như vậy, Hạ Kỳ Phong một chút cũng không
cảm thấy xấu hổ. Ai bảo Cố Diệp Ninh so với rất nhiều đàn ông trên thế
giới này còn mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, giỏi hơn rất nhiều.
Lại nhìn mọi người xung quanh vẫn đang hoảng hốt lo ngại nhìn chăm chăm Mục Hoằng, chợt ánh mắt cô lướt qua phía hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc
Sở Minh thì ngưng lại. Cô phát hiện ra hai người bọn họ cũng như mình và Hạ Kỳ Phong, dùng thế đứng thăng bằng nhất để ổn định cơ thể. Xem ra
bọn họ cũng hiểu được là Mục Hoằng muốn làm gì.
Chỉ là… nhìn Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh thần sắc tràn ngập tin tưởng đồng thời
dù không lộ rõ ra nhưng vẫn âm thầm luôn cảnh giác bảo vệ sau lưng cho
Mục Hoằng cô không khỏi lại nhớ tới một kiếp trước không ngừng bị phản
bội của mình. Trong mắt của Cố Diệp Ninh lóe lên một tia uất ức, hâm mộ, ganh tị đan xen.
Tin tưởng và bảo vệ vô điều kiện như thế... hóa ra đây mới gọi là đội ngũ, đồng bạn thực sự sao?
Đúng cô tâm tình khó chịu phiền muộn muốn rời tầm mắt đi thì đột nhiên Nam
Cung Lãnh Dạ vốn vẫn luôn rũ mi hờ hững lại quay đầu ngẩng lên nhìn về
phía cô đang đứng. Rõ ràng bản thân đã đứng lẫn ở phía sau không ít
người nhưng Cố Diệp Ninh vẫn có cảm giác được tầm nhìn của Nam Cung Lãnh Dạ xuyên qua tất cả hướng thẳng vào mình. Trong thoáng chốc ánh mắt
chạm nhau, khiến cô có chút giật mình, tay đặt ở chuôi kiếm treo bên
hông không tự giác được nắm chặt lại.
“...” Có chút hơi mất
tự nhiên nhíu mày lập tức quay đi, cô giả bộ như không phát hiện vừa rồi Nam Cung Lãnh Dạ nhìn mình. Nam Cung đại thiếu gia kia… quả thực anh ta khiến cho cô có chút áp lực.
Ngay từ lúc tầm mắt chạm nhau
với Cố Diệp Ninh, đôi con ngươi màu café luôn một mảnh lạnh nhạt của Nam Cung Lãnh Dạ đã xuất hiện vết rạn nứt. Trong mắt hiện thoáng hiện lên
tia ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Thế nhưng thấy cô giả vờ lơ đãng quay đi, anh nheo lại đôi con mắt, thanh âm mang theo sự âm trầm khẽ vang lên.
“Sao vậy, Dạ?” Mặc Sở Minh đứng sát cạnh cho nên rất dễ dàng phát hiện ra
tâm tình Nam Cung Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi. Chẳng biết vì sao ban nãy
vẫn còn bình thường mà hiện tại lại phát ra khí áp thấp như sắp nổi bão
tới nơi. Y không khỏi ngạc nhiên mở miệng hỏi.
“Không có gì.” Chớp mắt một cái thu lại cảm xúc cùng toan tính của mình, Nam Cung Lãnh Dạ lại trở về với vẻ mặt vô cảm xúc bình thường.
“Thực sự?”
Có thể coi là một người hiểu khá rõ tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ cho
nên Mặc Sở Minh có thể dễ dàng nhìn thấu được vẻ mặt giả bộ lãnh tĩnh
của người bạn thân. Đẩy đẩy mắt kính, y không tin híp híp đôi mắt xếch
tinh quái của mình quan sát từ từng chi tiết biểu cảm nhỏ trên mặt của
anh.
“Tin hay không tùy cậu.” Hừ một tiếng, Nam Cung Lãnh Dạ
quay đầu sang hướng khác không muốn tiếp tục nói chuyện với Mặc Sở Minh
nữa.
“Thôi được rồi, được rồi. Coi như tớ chưa hỏi gì đi!”
Thấy anh đã bắt đầu lộ ra sự mất kiên nhẫn thì y lập tức giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng. Mặc Sở Minh biết là nếu anh đã không muốn nói thì có
dùng kiềm cạy ra cũng không moi được gì cho nên quyết định cam chịu
buông tha. Chọc giận Nam Cung Lãnh Dạ là một quyết định cực kì không hề
sáng suất.
Thấy Mặc Sở Minh không để ý ngó sang phía khác
rồi, Nam Cung Lãnh Dạ mới lại quay đầu lần nữa nhìn lướt về phía Cố Diệp Ninh đang đứng. Nghi hoặc trong mắt của anh càng thêm nồng đậm. Cô gái đó… hình như đã thấy qua ở đâu…
Sự tình ngầm diễn ra giữa hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Hạ không
ai chú ý tới, cũng không ai biết được. Chỉ là, đối với hai vị đương sự
thì sau lần này đã có ấn tượng đặc biệt riêng đối với nhau...
.
.
.
“Cảm phiền mọi người đứng cách xa ra thêm một chút để tránh gặp nguy hiểm.”
Mục Hoằng làm vài động tác cho nóng người xong, cười cười bước tới cầm
lên chiếc xích đang cuốn chặt ở tay nắm đánh giá một chút rồi quay lại
nhìn tất cả mọi người đứng sau mình, vô cùng tốt bụng nhắc nhở.
“Mau, mau lui ra!!!” Không một ai dám để ngoài tai lời cảnh báo của Mục Hoằng, lập tức làm theo.
Mọi người cũng hiểu hắn đây là muốn phá cửa siêu thị để xông vào. Mặc dù có không ít người sợ hãi muốn phản đối thế nhưng vì e ngại sức mạnh của
mấy người Nam Cung Lãnh Dạ, cho nên chỉ có thể cam chịu mặc cho Mục
Hoằng muốn làm gì thì làm. Tất cả cố gắng đứng cách xa ra, càng xa càng
tốt. Ai cũng biết rõ ràng rằng nếu đứng gần quá không khéo sẽ bị tang
thi nhao vồ lấy mất. Còn có không ít người thậm chí bởi vì không có năng lực và sự can đảm để đối đầu với tang thi đã chuẩn bị sẵn để chạy trốn.
Nhanh chóng ở khu vực gần cửa chính của siêu thụ chỉ còn độc một mình Mục
Hoằng. Không gian rộng rãi như vậy càng khiến hắn hài lòng hơn. Hắn
nhếch môi cười nhìn bốn phía xung quanh tất cả đã đứng trong phạm vi khá an toàn mới bóp bóp nắm tay của mình.
Giơ tay làm dấu OK với hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh đứng sau lưng, sau đó cơ
thể Mục Hoằng đứng thẳng lên. Toàn thân hắn trong chớp mắt bắn ra một
luồng sát khí khiến mọi người xung quanh không khỏi hít một vào ngụm khí lạnh sợ hãi. Từng cơ bắp tên hai cánh tay của hắn nổi lên cuồn cuộn,
còn nhìn rõ được cả gân xanh và mạch máu căng phồng. Nắm tay của hắn nắm chặt lại, vang lên những tiếng răng rắc.
“A A A!!!” Mục
Hoằng hét lên một tiếng, sau đó nhún chân bật lên, một quyền nện lên
trên phía sợi xích cùng cửa chính của siêu thị.
RẦM!!! LOẢNG XOẢNG!!!
Cánh cửa siêu thị vốn được làm từ kính chịu lực rất tốt, xích sắt cũng vô
cùng cứng và bền, thế nhưng nhận một quyền này của Mục Hoằng liền bị phá vỡ nát vụn. Cửa kính kéo dài 4, 5 mét hai bên cũng bị lực đạo làm cho
vỡ tan tành. Tang thi thấy thứ ngăn chặn mình biến mất liền như thiêu
thân lao ra. Nào ngờ bởi vì kính ở cửa bị vỡ tan thành những mảnh vỡ
thủy tinh sắc bén, bắn văng ra bốn phía, cho nên khiến không ít tang thi bị đâm chết.
Cảnh tượng thật sự quá mức kinh hoàng. Tất cả
mọi người nhịn không được kinh hô một tiếng. May mà họ tránh ra xa rồi,
bằng không nếu đứng gần như khi nãy chắc chắn tang thi chưa bị các mảnh
vụn của kính đâm chết thì họ đã chết trước rồi.
“CHẤN
QUYỀN!!!” Lại hét một tiếng nữa, cơ thể vừa chạm đất một cái, Mục Hoằng
lần nữa dùng tay còn lại đấm mạnh lên trên mặt đất. Sàn được lát bằng
gạch hoa cương của siêu thị lập tức lại bị đấm vỡ, trình độ nát vụn
không thua gì cánh cửa kính kia.
Không, một quyền này của hắn còn khủng khiếp hơn quyền trước. Lực phá chấn động không chỉ phá vụn đá lát mà còn làm cho đất ở bên dưới lún xuống, tạo thành một cái hố cực
lớn. Toàn bộ mặt đất rung lên tựa như động đất, những tiếng ầm ầm không
dứt, ngoại trừ bốn người là Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh, Cố Diệp Ninh
cùng Hạ Kỳ Phong đã chuẩn bị vững vàng từ trước thì toàn bộ mọi người
đều bị mất thăng bằng ngã lăn ra nền đất.
Tang thi không có trí não, không biết trốn tránh ra sao lập tức rơi thẳng xuống dưới.
Thấy đại đa số tang thi đã bị lọt hồ, Mặc Sở Minh lập tức phóng tới đứng bên cạnh Mục Hoằng, từ trong tay y xuất hiện một thủy cầu rất lớn. Ném
thủy cầu xuống bên dưới hố, lập tức toàn bộ tang thi đang vùng vẫy muốn
thoát lên bị dính nước ướt nhẹp.
“Lôi giáng.”
Không để cho tang thi có cơ hội nghỉ ngơi, thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ nhẹ
nhàng vang lên mang theo ma lực mê người. Lời vừa dứt, lập tức ở trên
không trung, hàng loạt những tia chớp màu tím mang theo uy lực kinh
người phóng xuống. Nước mà gặp điện, lập tức phát huy công lực chất dẫn
của mình, đạt tới hiệu quả tiêu diệt cao nhất.
Trong lúc tất cả còn bị một màn hợp tác của ba người kia dọa cho ngây người sững sờ
thì Cố Diệp Ninh bình tĩnh hơn nhiều. Quả nhiên Mục Hoằng chọn dùng Chấn quyền. Chấn quyền là chiêu thức trong chiến đấu của Mục Hoằng, cũng là
tuyệt chiêu khiến cho hắn có được danh hiệu Phá giả. Sử dụng năng lực
cường hóa cơ bắp ở tay, biến năng lượng của tinh thần lực thành sức
mạnh, một quyền đánh xuống mang theo uy lực tàn phá và hủy diệt khiến
cho tất thảy trở thành vụn vỡ.
Cô không thể tin được là với
năng lực mới kích phát dị năng chưa bao lâu vậy mà chiêu Chấn quyền kia
của Mục Hoằng lại có uy lực lớn tới thế. Hơn nữa, cả Mặc Sở Minh cũng
không hề tầm thường, y thế nhưng tạo ra được một thủy cầu có bán kính to hơn một cái chậu rửa mặt.
“Không hổ danh… đội ngũ vương giả
mạnh nhất.” Nhìn bầy tang thi đã bị hóa thành tro trong cái hố kia, cô
không khỏi lần nữa mở miệng cảm thán.
Đáng nhắc tới nhất vẫn là Nam Cung Lãnh Dạ. Lôi giáng mà anh dùng không phải là chiêu thức gì
đặc biệt, ngược lại chỉ đơn thuần là chiêu cơ bản nhất của dị năng giả
hệ lôi. Giống như hỏa dị năng thì có hỏa cầu, thủy dị năng thì có thủy
cầu, phong dị năng thì có phong nhận,… vân vân. Thế nhưng, điều khiến Cố Diệp Ninh kinh ngạc chính là uy lực kia. Mặc dù đã có nước dẫn điện
tăng uy lực thế nhưng một chiêu lôi giáng có tể đốt tang thi thành tro…
Cố Diệp Ninh cô quả thực muốn gào một tiếng chửi bậy.
“Năng lực của anh ta cũng quá biến thái đi...”
Người này mới đầu mạt thế đã mạnh vậy, không hiểu rốt cục về sau anh ta định 'tiến hóa' tới mức nào nữa đây không biết?!