“Chị sao thế?” Hạ Kỳ
Phong thấy Cố Diệp Ninh toàn thân cứng đờ, dù chỉ nhìn nghiêng khuôn mặt nhưng vẫn thấy rõ được biểu tình kinh ngạc của cô liền quan tâm mở
miệng hỏi.
“Không có gì. Chỉ là…” Cô không nói tiếp bởi vì
trong lòng lúc này rất hỗn loạn, chẳng biết nên mở miệng thế nào. Không
ngờ lại gặp Minh Tu ở đây?! Không ngờ rằng… khi mạt thế xảy ra thì Minh
Tu lại ở thành phố D?!
“Diệp tỷ tỷ, chị có biết với thằng
nhóc này sao?” Nhớ tới Cố Diệp Ninh vừa nhìn thấy mặt đứa nhỏ kia thì
liền mở miệng gọi ra một cái tên lại cộng thêm phản ứng tiếp theo của
cô… Hạ Kỳ Phong đầu óc thông minh nhanh nhạy liền dễ dàng hiểu được.
Chắc chắn là Diệp tỷ tỷ cùng với đứa nhỏ có quen biết gì đó.
“Cũng coi như là có đi.” Thở dài một tiếng, Cố Diệp Ninh khẽ gật đầu trả lời
một cách hờ hững qua loa rồi ôm đứa nhỏ đứng lên đi về hướng Hạ Kỳ Phong đang ngồi. Đúng là cô biết đứa nhỏ này, thế nhưng đó là ở kiếp trước.
Còn kiếp này đây vẫn là lần đầu tiên gặp nó.
Nếu nói Cố Diệp Ninh áy náy và cảm thấy có lỗi với những ai nhất thì ngoại trừ ba người anh em ruột của mình cùng cậu ruột và ông ngoại ra thì chỉ có cậu bé
tên Minh Tu này. Kiếp trước vào thời điểm thân thể cô đã bị phá hủy gần
như hoàn toàn, tiểu Nha lại vì cô mà chết, trong lòng cô vô cùng khổ sở
tuyệt vọng. Ngay khi ấy thì cô gặp Minh Tu cùng đội ngũ đi cùng nó.
Đội ngũ đi cùng Minh Tu chính là đội ngũ thu nhận cô và đưa cô tới thủ đô
an toàn. Minh Tu là thành viên chiến đấu chủ chốt ở trong đội ngũ. Tính
tình của Minh Tu rất quái dị thậm chí có phần vặn vẹo và u ám, cách
chiến đấu lại vô cùng tàn nhẫn huyết tinh nhưng năng lực quả thực vô
cùng mạnh cho nên ở trong đội ngũ tới đội trưởng cũng phải nể nó vài
phần.
Mặc dù lúc đó cô có không gian dự trữ thế nhưng vì
ngại cô sức khỏe quá yếu sẽ trở thành vướng bận cho mọi người trong đội
ngũ khi chiến đấu cho nên ban đầu đội trưởng cũng lưỡng lự mãi không
quyết có nên đồng ý để cô trở thành thành viên tạm thời hay không. Phải
tới lúc có Minh Tu mở miệng tác động yêu cầu thì đội trưởng của đội ngũ
kia mới gật đầu đồng ý thu nhận cô.
Minh Tu đối với người
khác thì lạnh lùng nhưng đối với Cố Diệp Ninh rất tốt. Khi ấy khuôn mặt
và cơ thể cô đã bị thiêu cháy phỏng tới nhìn không ra hình dạng. Người
bình thường nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm muốn tránh xa. Tuy nhiên chỉ có duy nhất Minh Tu là không như thế. Không chỉ chiếu cố cô trên đường
đi mà tới khi đến thủ đô vẫn giúp cô không ít.
Về việc vì
sao chỉ có cô được Minh Tu đối đãi khác biệt như vậy thì ngay cả cô cũng không rõ tại sao. Cô cũng từng hỏi Minh Tu rất nhiều lần nhưng lần nào
nó cũng chỉ tủm tỉm cười rồi nói: “Bí mật ~”. Hỏi nhiều nhưng không có câu trả lời, vì vậy Cố Diệp Ninh cũng buông
tha không hỏi tiếp. Thế nhưng cô cảm nhận được nó đối với mình là tốt
thực lòng chứ không phải có mưu đồ gì nên cũng phá lệ lần nữa mở lòng
tin tưởng coi Minh Tu như bạn bè mà đối xử.
Thậm chí cho dù
vào phút cuối cùng cô bị cha mình phái người hãm hại giết chết diệt khẩu thì cũng là Minh Tu hay tin chạy tới cứu giúp. Đáng tiếc là đám người
của cha cô sai ra quá đông, người nào cũng là dị năng giả cấp 3 trở lên
cho nên cô tránh không được cái chết. Chỉ là… không biết sau khi cô chết rồi thì Minh Tu có chạy thoát không?!
Kiếp trước nợ vậy thì kiếp này trả đi! Kiếp này tới lượt cô chăm sóc và bảo vệ Minh Tu… Nhìn đứa nhỏ gầy yếu đang sốt được mình ôm, trong mắt Cố Diệp Ninh, những cảm xúc từ hỗn loạn liền dần dần trở thành kiên định.
“Tiểu Phong, giúp tôi một chút.”
Bảo Hạ Kỳ Phong lấy từ trong balo của cậu ra một cái chăn mỏng ban nãy lấy
được ở khu quần áo trải ra nền đất. Xong xuôi, cô liền khom người đặt
Minh Tu nằm lên trên đó. Để đầu nó tựa trên vai của cậu, Cố Diệp Ninh
giả bộ đưa tay vào trong balo lấy từ không gian dự trữ ra một hộp thuốc
hạ sốt và một chai nước. Cẩn thận cho Minh Tu uống thuốc xong, cô tùy
tiện nhét thuốc cùng chai nước vào trong tay của Hạ Kỳ Phong.
“Đứa nhỏ này tên là Minh Tu. Từ giờ nó sẽ đi cùng chúng ta…” Ánh mắt chuyển qua nhìn Hạ Kỳ Phong “Cậu có ý kiến gì không?”
“Không, em không có ý kiến gì cả.” Hạ Kỳ Phong lắc đầu. Đã nói là đi theo cô
rồi cho dù cô có muốn thu bất cứ ai, bất cứ thứ gì cậu đều sẽ không phản đối. Huống hồ… đứa nhỏ tên Minh Tu này rất đáng thương. Hạ Kỳ Phong
nghiêng nghiêng đầu nhìn Minh Tu đang tựa đầu trên vai mình, vẫn đang
vật lộn chống lại cơn sốt, trong mắt thoáng hiện lên một tia lo lắng.
“Cậu thật là…” Cô có chút bất đắc dĩ với cậu “Nếu cậu không thích thì có thể nêu ra ý kiến. Tôi cũng sẽ không độc đoán tới mức độ cái gì cũng bắt ép cậu phải làm theo ý của mình.”
Trong chiến đấu và đối mặt
với tang thi, Hạ Kỳ Phong còn non nớt thiếu kinh nghiệm, vì thế nên Cố
Diệp Ninh phải ra quyết định hoàn toàn. Tuy nhiên trong những chuyện
khác thì cô vẫn sẽ để cho cậu có quyền được suy nghĩ, có quyền được lên
tiếng. Cô hiểu rằng đã là đồng bạn của nhau thì cần phải có một sự cân
bằng ngang hàng nhất định nếu không thì quan hệ sẽ không thể bền lâu.
Thật không ngờ là Hạ Kỳ Phong năm lần bảy lượt thái độ nhu thuận ngoan
ngoãn nghe theo tới mức độ này. Khiến cho cô không khỏi tự nhiên cảm
thấy bản thân có chút áp lực.
“Không phải là em không dám nói ra ý kiến của mình. Em chỉ là tin tưởng vào chị mà thôi.” Ngẩng đầu lên nhìn cô, hai mắt cậu trong suốt không tạp chất.
|Haiz… được
rồi…” Nhìn Hạ Kỳ Phong đơn thuần đáp lời mình như vậy, Cố Diệp Ninh vô
lực thở dài vươn tay xoa xoa mái tóc của cậu. Bỏ cái balo bị mình nhồi
cho chật ních đang đeo xuống, cô cầm lấy chiếc balo vẫn còn trống khoảng 1/3 của Hạ Kỳ Phong lên.
“Diệp tỷ tỷ, chị tính làm gì vậy?”
Thấy cô đặt balo để cạnh sát mình sau đó đứng dậy muốn đi ra khỏi nhà
kho, Hạ Kỳ Phong có chút bất an mở miệng hỏi.
“Cậu ở trong
này với Minh Tu, tôi ra ngoài gom thêm một chút đồ rồi sẽ trở lại.” Hơi
quay đầu lại nhìn Hạ Kỳ Phong và Minh Tu, giọng điệu cũng trở dịu dàng
hơn ”Nhớ đừng có cử động cổ chân nhiều. Nếu Minh Tu còn chưa đỡ sốt thì
lấy ở trong balo của tôi ra một cái khăn mặt, đổ nước lên rồi đắp lên
trán nó.”
“A… vâng…” Hạ Kỳ Phong nghe cô dặn dò liền ngây
ngốc gật gật đầu “Vậy, Diệp tỷ tỷ, chị đi cẩn thận…” Mặc dù biết cô mạnh nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng cô gặp nguy hiểm.
“Biết
rồi. An tâm ngồi ở trong đây chờ tôi trở lại...” Giơ tay lên phẩy phẩy
tỏ ý mình sẽ cẩn thận, khóe miệng của Cố Diệp Ninh ở một góc độ Hạ Kỳ
Phong không thấy được liền hơi nhếch lên mang theo ý cười vui vẻ.
Cảm giác được người khác lo lắng và quan tâm quả nhiên… rất tốt, rất ấm áp…
.
.
.
“Dạ, bên này đã thu xong rồi. Chờ Hoằng nữa thì có thể thu quân.” Mặc Sở
Minh từ góc bên trái bước ra, đi nhanh tới bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ. Y
đưa ngón tay lên đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng nhếch lên thành một nụ
cười nhàn nhạt.
“Thể nào rồi?” Nam Cung Lãnh Dạ điềm nhiên
tựa vào một kệ đựng hàng, cúi đầu tiếp tục nghịch nghịch những tia chớp
tím đang chuyển động trên đầu ngón tay mình, bộ dáng tùy ý có chút lười
biếng nhưng lại không để lộ bất cứ sơ hở nào. Anh im lặng nghe Mặc Sở
Minh nói xong xuôi rồi mới từ từ nâng mắt lên.
“Vì e ngại
tang thi, trước chúng ta không ai dám xông vào nên số lượng đồ ăn thức
uống và vật dụng vật phẩm trong siêu thị không ít.” Nụ cười trên môi y
càng tăng thêm vài phần.
“Ừm. Nhưng cũng đừng lấy toàn bộ. Để lại một ít cho những người khác.”
Nam Cung Lãnh Dạ tính cách lạnh lùng nhưng anh cũng giống Cố Diệp Ninh,
tuyệt đối không phải người tham lam tới mức vì thỏa mãn mình mà đẩy
người khác vào chỗ chết. Anh sống có quy tắc của mình. Trừ phi người
khác chủ động trêu chọc anh hoặc là khiến anh chướng mắt thì Nam Cung
Lãnh Dạ mới ra tay. Mặc Sở Minh chơi từ nhỏ với anh đương nhiên hiểu
tính khí của tên bạn mình, thấy anh nói vậy lập tức gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Tớ đã tính kĩ toàn bộ ngay từ đầu rồi.” Khoanh tay lại cũng
tựa lưng vào kệ hàng đối diện Nam Cung Lãnh Dạ đang đứng, y trả lời “Trừ số lượng phải chia cho những người khác, còn lại cũng đủ để chúng ta
dùng trong gần 2 tuần.” Chỉ cần từng đó thời gian cũng đủ để bọn họ trở
về tới thủ đô rồi.
“Thế thì tốt.” Giao việc cho Mặc Sở Minh làm, anh rất yên tâm nên cũng không hỏi thêm gì cả.
“Này lực đòn tấn công của cậu ban nãy lại mạnh hơn một chút so với lúc mới
kích phát rồi.” Nhìn Nam Cung Lãnh Dạ mải mê nghịch những tia chớp, Mặc
Sở Minh có chút bất đắc dĩ cùng ghen tị mở miệng than thở. Trước mặt
anh, y cũng sẽ không treo lên vẻ mặt giả dối bình thường.
“Cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua là biết cách rèn luyện mà thôi.” Nam
Cung Lãnh Dạ không thèm để ý tới giọng nói chua loét của bạn thân, nhàn
nhạt đáp.
“…” Mặc Sở Minh trong phút chốc câm nín không nói nên lời.
Từ lúc kích hoạt được năng lực kia mới chỉ có vài tiếng đồng hồ thôi có
được hay không?! Y vất vả lắm mới ngưng tụ được ra một quả cầu nước cỡ
cái chậu, Mục Hoằng nhờ có lợi ý thể lực cũng khai thác được không ít
tạo ra được Chấn quyền. Nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ ban đầu chỉ có thể tạo ra một tia chớp mảnh như sợi chỉ, chạm vào chỉ bị giật tê tê cho tới
bây giờ thì mỗi tia chớp to ngang cổ tay, đủ uy lực để thiêu trụi bất cứ thứ gì thành tro.Từ nhỏ tới lớn vẫn biết anh là thiên tài nhưng mà tốc
độ phát triển năng lực thế này cũng quá biến thái rồi!!!
“Quả nhiên không thể xem cậu là con người được mà…” Day day thái dương, y nhắm mắt thở hắt ra, không khỏi cảm thán một câu.
“… “ Trên khuôn mặt Nam Cung Lãnh Dạ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh băng không cảm xúc. Dường như anh đã quá quen thuộc với việc bị tên bạn thân họ Mặc
nào đó kia bảo không phải là con người. Dù sao bản thân tài giỏi và
thông minh cũng không phải là cái tội.
“Nam Cung đại thiếu,
Sở Minh…” Đúng lúc này Mục Hoằng cũng đã trở về. Trên tay hắn còn xách
không ít túi, ở trên lưng cũng đeo balo du lịch, mỗi thứ đều được nhét
chật ních đồ.
“Về rồi à.” Anh quay đầu nhìn Mục Hoằng, gật gật.
“Hoằng, không phải đã nói với anh là không cần phải xách vác gì rồi sao. Cứ để
những người kia làm.” Nhíu nhíu mày nhìn Mục Hoằng tay xách nách mang,
Mặc Sở Minh sắc mặt trầm xuống có chút không bực mình cùng bất mãn “Có
phải có người giở trò lừa anh không?”
Kì thực đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ chỉ có Mặc Sở Minh và Mục Hoằng được anh công nhận chính
thức là đồng bạn. Còn toàn bộ những người khác chỉ là trên đường tiện
thì gặp được mà thôi. Đám người kia có nhu cầu muốn tiến vào siêu thị
này nhưng lại không có năng lực để chiến đấu tiêu diệt tang thi cho nên
bắt buộc phải nhờ tới ba người Nam Cung Lãnh Dạ. Để công bằng hai bên đã ra điều kiện với nhau. Ba người Nam Cung Lãnh Dạ sẽ tiên phong chiến
đấu với tang thi còn toàn bộ mọi người khác sẽ tranh thủ chạy đi gom đồ
ăn thức uống. Sau khi rời khỏi siêu thị tất cả những gì đám người kia
lấy được sẽ chia mỗi bên một nửa.
Tính tình Mục Hoằng dễ
thông cảm, thường xuyên tốt bụng giúp đỡ người khác. Đặc biệt hắn lại
hay yếu lòng trước phụ nữ nên rất thường xuyên bị lợi dụng. Y chợt nhớ
tới trong đội ngũ có vài người là con gái. Tuy rằng cũng khá hiểu chuyện nhưng vẫn không che giấu được thói tiểu thư được nuông chiều. Thực
không biết có phải hay không mấy cô nàng đó lại chớm vài giọt nước mắt
rồi ‘nhờ vả’ Mục Hoằng cầm hộ đồ.
Mặc Sở Minh là một tên cực kì xem thường những người thích hưởng nhưng không muốn làm, đầu óc vô
cùng lý trí, hơn nữa còn bị chứng bao che rất nặng. Cho dù là con gái đi chăng nữa, nếu như dám lợi dụng anh em tốt Mục Hoằng của y thì y cũng
không ngại cho dội cho mấy cô nàng vài quả cầu nước để tỉnh táo lại
đâu.
“Không có đâu, không có đâu.” Thấy Mặc Sở Minh lại bắt đầu giở tính bao che, Mục Hoằng cười ha ha xua xua tay “Đây là đồ anh
gom riêng thêm cho chúng ta. Hiện tại có thêm được bao nhiêu đồ ăn thức
uống thì tốt bấy nhiêu mà.”
“Anh cần gì phải thế chứ? Đám
người kia gom được bao nhiêu cũng sẽ phải đưa chúng ta một nửa mà.” Y hừ nhẹ một tiếng, khoanh hai tay trước ngực nói.
“Sức lực của anh lớn, mang vác thêm một chút cũng không hề gì.”
“Được rồi. Tôi mặc kệ anh đấy…”
Cầm chút đồ này với người khác thì là khá nặng nhưng đối với hắn thì lại
chẳng đáng mấy cân, điều này ai mà chẳng biết. Mặc Sở Minh không Mục
Hoằng cầm đồ chẳng qua là vì y lo lắng trong lúc chiến đấu hắn sẽ bị mấy thứ đồ lằng nhằng kia làm cho phân tâm bị thương mà thôi. Nhưng nhìn bộ dạng vô tâm vô phế chẳng lo lắng gì của hắn, y cũng chỉ có thể bất lực
mặc kệ. Bỏ đi, cùng lắm thì y và Nam Cung Lãnh Dạ chú ý một chút bảo vệ
Mục Hoằng là được.
“Gọi mọi người tập trung lại ở trước khu
đồ bán quần áo.” Nam Cung Lãnh Dạ vẫn im lặng đứng một bên chả không can dự lúc này chợt mở miệng nói. Đứng thẳng dậy, anh từ chiếc bao bên hông lấy ra một khẩu súng lục cải tiến, động tác thuần thục nhanh nhẹn lắp
ống giảm thanh rồi lên nòng.
“Được.” Mục Hoằng và Mặc Sở Minh quay qua nhìn nhau một cái. Cả hai đều hiểu đây là anh muốn rời khỏi
siêu thị nên sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Hiện tại có lẽ đã có không ít tang thi bao lây ngoài siêu thị. Hai người cẩn thận
hạn chế tiết kiệm sức lực một chút. Nếu không phải rơi vào tình huống
bắt buộc thì không nên sử dụng cái năng lượng kì lạ kia.”
Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và Mặc Sở Minh tới thành phố D này là vì công
việc. Vốn là đã giải quyết xong, định sẽ lên rời khỏi thành phố D trở về thủ đô từ hôm trước nhưng không ngờ lại gặp mưa đá và bão khiến cho họ
bị kẹt lại. Kế tiếp không cần nói nhiều, tang thi xuất hiện, mạt thế
tới. May mà cả ba đều đã được rèn luyện ở trong quân đội từ lâu, lại còn đều là tinh anh có tinh thần thép nên cũng không quá hoảng sợ hay lúng
túng khi bị tang thi bao vây.
Khi ba người mở đường máu giết
tang thi rời khỏi khách sạn mà mình thuê phòng thì Mục Hoằng tình cờ
phát hiện ra sức lực của mình ngày một lớn. Thậm chí chỉ cần vung tay
đấm một cái liền có thể khiến cho trên bức tường bị lún thành cái lỗ sâu chục phân. Ngay sau Mục Hoằng thì Mặc Sở Minh cũng phát hiện mình thế
nhưng có thể tạo ra thủy cầu để tấn công. Nam Cung Lãnh Dạ là người cuối cùng kích phát năng lượng.
Đối với năng lượng kỳ lạ như phép thuật này ba người đều chưa có thời gian để nghiên cứu sâu hơn chỉ biết rằng dùng nó để đối phó với tang thi thì rất hữu nghiệm, hữu nghiệm
nhiều hơn nhiều so với việc sử dụng súng ống và gậy gộc. Tuy nhiên sau
đó bọn họ lại phát hiện ra rằng sử dụng nhiều năng lượng kỳ lạ kia sẽ
khiến cho cơ thể tiêu hao sức lực rất lớn và rất nhanh vì vậy anh lập
tức ra lệnh hạn chế sử dụng.
Trong chiến đấu có thể tiêu
diệt được nhiều tang thi cùng lúc là điều rất tốt. Thế nhưng ngay sau đó bản thân sẽ mất đi sức lực, thậm chí có thể ngất hoặc rơi vào hôn mê
giữa bầy tang thi thì rõ ràng đây không phải là một sự trao đổi thông
minh. Nam Cung Lãnh Dạ thà rằng thủ công giết tang thi bằng tay của mình còn hơn.
Để giải quyết được nhược điểm duy nhất của năng
lượng kỳ lạ kia thì chỉ có một cách đó là phải nâng cao được khả năng
khống chế cùng uy lực phát ra. Vì vậy anh cùng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng
liền tranh thủ thời thời khắc khắc, có được lúc rảnh rỗi thì liền ngay
lúc đó sẽ bằng phương pháp của riêng mình luyện tập hết khả năng có thể. Được cái thiên phú của cả ba rất cao cho nên mạt thế mới có vài tiếng
nhưng bọn họ đã đủ mạnh hơn rất nhiều người khác.
“Đã rõ.”
Hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng ra hiệu cho Nam Cung Lãnh Dạ an tâm
rồi sau đó chia ra mỗi người một hướng chạy đi tập hợp mọi người. Cả hai cũng không lo lắng cho anh lắm bởi vì năng lực hệ lôi của Nam Cung Lãnh Dạ quả thực rất rất rất… biến thái. Khả năng chiến đấu của anh cũng hơn hẳn bọn họ. Tang thi hiện tại anh có thể một mình chiến đầu với 7, 8
con vẫn còn đủ sức dư dả.
Nam Cung Lãnh Dạ thấy hai người
đồng bạn khuất bóng liền hướng về phía khu quần áo đi trước. Bước đi của anh vững vàng không chút vội vã. Trên khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ lạnh
nhạt vô cùng nhưng hai mắt lại trở nên sắc bén vô cùng. Cẩn thận quan
sát bốn phía, súng trong tay luôn ở trạng thái sẵn sàng.
Một đường đi cũng không xảy ra chuyện gì chỉ cho tới khi Nam Cung Lãnh Dạ
chỉ còn cách quầy quần áo không tới chục bước thì đột nhiên anh ngừng
lại. Con ngươi màu café hiện lên một tia huyết tinh, anh nhanh như chớp
xoay người nghiêng về bên trái, tay cầm súng chĩa ra, lập tức bắn ra một phát đạn. Một con tang thi mặc đồ nhân viên siêu thị đang muốn tấn công ngay tức khắc bị giết chết bởi viên đạn xuyên thủng qua mi tâm giữa
trán.
Pằng!!! Pằng!!! Pằng!!!
Liên tiếp cúi đầu xoay người tránh khỏi sự tấn công của hai con tang thi
khác nữa, anh liên tiếp bắn ra từng phát đạn. Lông mày của anh càng lúc
càng nhíu vào. Rõ ràng trước đó không hề gặp qua bất cứ con tang thi nào vậy mà hiện tại anh đã giết ba con tang thi rồi mà tang thi vẫn tiếp
tục từ các phía xuất hiện tiếp. Giống như toàn bộ tang thi đều đổ dồn về đây vậy. Chẳng lẽ ở khu vực này có thứ gì có thể hấp dẫn tang thi sao?!
“Lôi giáng!!!” Liên tiếp bị vài con nhảy vào công kích, Nam Cung Lãnh Dạ
không còn cách nào khác buộc phải sử dụng dị năng. Chớp lập tức xuất
hiện, đánh tới đâu liền thiêu chết tang thi tới đó. Chỉ là số lượng tang thi hiện tại vây xung quanh anh cũng phải hơn chục con. Lôi giáng không thể nào một lần liền quét sạch.
“Grào!!!” Ở sau lưng của
anh, con tang thi trẻ con thân hình nhỏ nhắn nhưng vô cùng nhanh gào lên một tiếng sau đó nhún chân lao tới muốn cắn vào tay cầm súng của anh.
“Chết tiệt!”
Nam Cung Lãnh Dạ lúc này phải đối phó với móng vuốt sắc nhọn hai con tang
thi khác cũng nhanh nhẹn không kém cho nên không thể quay lưng trở mình
để chống lại con tang thi trẻ con kia được. Cũng không thèm quản hình
tượng lạnh lùng của mình, Nam Cung Lãnh Dạ gắt một tiếng bực bội. Lần
này quả nhiên là hơi sơ suất rồi. Anh không nghĩ tới thế nhưng toàn bộ
tang thi trong siêu thị lại tập trung về một chỗ.
Chẳng lẽ, phải sử dụng tới chiêu đó…
“Nam Cung đại thiếu!!!”
“Dạ!!!” Hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng dẫn người của đội ngũ chạy tới địa
điểm tụ hợp thì ngay lập tức nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, sợ hãi vô cùng.
“A!!!” Đám người đi theo hai người bọn họ cũng bị
cảnh tượng này dọa cho sợ xanh mặt. Có người đã sợ hãi tới mức nhịn
không được hét lên. Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nào có tâm tư để quan tâm đám người kia, cả hai lập tức muốn xông tới cứu Nam Cung Lãnh Dạ, khổ
nỗi là khoảng cách quá xa.
Xoẹt!!! Xoẹt!!! Xoẹt!!!
Từ ở phía khu quần áo, đột nhiên một bóng người dùng tốc độ cực nhanh
phóng ra. Ngay thời khắc mấu chốt nguy hiểm nhất, kiếm trong tay lóe lên một tia sáng bén nhọn mang theo thanh âm ma sát với không khí chém
xuống. Đầu con tang thi trẻ con kia chỉ còn cách cánh tay của Nam Cung
Lãnh Dạ một chút lập tức rơi xuống, lăn lốc bên sàn.
Nam
Cung Lãnh Dạ phát hiện ra có người trợ giúp thì tay cũng không dừng lại
động tác mà tiếp tục chiến đấu tiếp với đám tang thi còn lại. Người mới
tới cũng không nhanh chóng xoay lưng tựa lưng với anh, thanh kiếm không
ngừng một lần lại một lần vung lên. Kiếm vung lần nào đầu tang thi lần
đó rơi xuống. Thân ảnh cùng chiêu thức nhanh và mạnh tới quỷ dị, hoàn
toàn không có một chút động tác nào dư thừa.
Mặc Sở Minh,
Mục Hoằng và đám người ở sau bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người
rồi. Mãi tới khi Nam Cung Lãnh Dạ cùng người kia giết con tang thi cuối
cùng xong thì tất cả mọi người mới lấy lại được tinh thần.
“Dạ!!! Cậu có sao không?” Mặc Sở Minh lập tức là người đầu tiên chạy tới. Hai
hàng lông mày của y cau chặt lại, trong mắt nhịn không được hiện lên một tia hoảng sợ.
“Nam Cung đại thiếu, thực xin lỗi, không giúp
được gì cả.” Mục Hoằng cũng thu hồi lại vẻ thoải mái trên mặt, tràn ngập tự trách bước lại gần anh “Cậu không có việc gì chứ? Không sao đấy
chứ?” Vươn tay kéo kéo vai anh, hắn cùng Mặc Sở Minh xem xét xem Nam
Cung Lãnh Dạ có bị thương chỗ nào hay không.
“Không sao.”
Nam Cung Lãnh Dạ bị hai người kia quay tới quay lui, nhìn lên nhìn xuống
cảm thấy có chút không được tự nhiên liền vươn tay đẩy bọn họ ra. Tuy
rằng khi nãy phải chiến đấu với rất nhiều tang thi, thậm chí còn chút
nữa gặp nguy hiểm sát thân thế nhưng quần áo của anh cũng không bị dính
máu bẩn gì hết. Ngoại trừ hơi thở trở nên nặng nề, sức lực tiêu hao một
chút thì vẫn một thân vân đạm phong khinh như trước.
Cũng
mặc kệ hai người kia đang sốt ruột lo lắng, Nam Cung Lãnh Dạ quay đầu
lại muốn nhìn xem người mới nãy ra tay giúp mình là ai. Tuy rằng luôn
luôn trong tình trạng đang chiến đấu nhưng anh vẫn biết được ‘ân nhân’
của mình thân thủ mạnh ra sao. Khi nãy anh thế nhưng lại có hoàn toàn
thoải mái tin tưởng giao sau lưng lại cho người kia. Đây quả thực là một phát hiện khiến anh vô cùng bất ngờ.
“Là cô…” Tới khi nhìn
thấy dung mạo người kia, Nam Cung Lãnh Dạ trên mặt lập tức lộ ra sự kinh ngạc. Phản ứng của anh cũng nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Mục
Hoằng và Mặc Sở Minh. Hai người cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng anh
đang nhìn.
“Đẹp quá!!! Xinh quá!!!” Mục Hoằng nhịn không được thốt lên một tiếng khen ngợi.
“A…” Ngay cả Mặc Sở Minh vô cùng lãnh tĩnh lý trí lúc này cũng phải hít vào
một hơi, trong mắt thoáng xuất hiện một tia kinh diễm.
Người trước mặt này… cũng quá xinh đẹp đi…
Người vừa cứu Nam Cung Lãnh Dạ là một cô gái. Hơn nữa còn là một cô gái rất
trẻ, nhìn qua liền biết là còn ít tuổi hơn ba người bọn họ. Khuôn mặt
xinh xảo xinh đẹp khiến bất cứ ai nhìn một lần đều không thể quên đi
được, hai mắt màu bạc không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, mái tóc đen mềm mại dài hơn vai một chút được buộc một nửa túm gọn đơn giản phía sau.
Toàn thân mặc một thân màu đen trùm kín. Trên tay cầm một thanh kiếm dài sắc bén vẫn còn dính máu và dịch của tang thi.
Cô gái kia
tỏa ra một khí thế trong trẻo nhưng cũng vô cùng cường đại, khiến người
ta không khỏi bị áp lực. Phong thái cùng hành động tự tin không che giấu được sự cao quý ẩn giấu bên trong. Một thân thanh thoát, sạch sẽ, thoải mái chẳng thua gì Nam Cung Lãnh Dạ.
“Cảm ơn ban nãy đã ra
tay giúp đỡ.” Nhanh chóng thu lại biểu tình ngạc nhiên trên mặt, Nam
Cung Lãnh Dạ hai mắt không một lúc nào rời khỏi người con gái.
“Tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Thanh âm lạnh lùng nhưng vô cùng cuốn hút vang lên, vung tay vẩy vẩy dịch và
máu dính trên thanh kiếm xuống đất. Có thể thản nhiên đối mặt với anh
như vậy cũng không được mấy người. Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng không khỏi đối với cô gái trẻ này càng thêm tán thưởng. Phải biết chẳng có mấy
người là con gái mà có thể cưỡng lại được bộ mặt đẹp trai tới chói mắt
kia của Nam Cung Lãnh Dạ đâu. Ngoại trừ mẹ và em gái của Nam Cung Lãnh
Dạ ra thì chắc cô gái trẻ này là người đầu tiên.
“Nam Cung Lãnh Dạ.” Anh vươn tay ra trước mặt cô.
“A…” Hành động này của anh không khỏi khiến cho Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng
hoảng sợ. Cái kia… Nam Cung Lãnh Dạ mà lại chủ động tự giới thiệu bản
thân với người khác sao?! Đặc biệt là người kia còn là con gái…?!
“Hân hạnh gặp mặt.” Cô gái không để ý phản ứng của hai người kia, vươn tay
nắm lại tay của Nam Cung Lãnh Dạ. Cũng không né tránh ánh mắt của anh,
con ngươi màu bạc xinh đẹp nhìn trực tiếp thẳng vào đôi mắt màu café
kia, thần sắc tự nhiên không hệ e ngại.
Đây là lần thứ hai bọn họ tầm mắt chạm nhau…
“Tôi là Cố Diệp Ninh.”
“Ồ...” Hàng lông mày của anh hơi nhướng mang theo sự hứng thú hiếm hoi và hài lòng “Hân hạnh gặp mặt, Cố Diệp Ninh.”