Cố Diệp Ninh cũng
không tiếp tục nắm tay Nam Cung Lãnh Dạ quá lâu liền nhanh chóng rút tay trở về. Trên khuôn mặt cô nhàn nhạt không một ý cười, hàng lông mi cong vút hơi hạ xuống che đi suy nghĩ trong đáy mắt. Rõ ràng là một bộ dáng
không có ý định thân thiết gì thêm với anh. Nam Cung Lãnh Dạ cũng không
vì thái độ xa cách của cô mà tỏ ra khó chịu gì cả. Là người tinh tế, anh dễ dàng nhìn ra được cô gái trước mặt mình là người rất lạnh nhạt. Nếu
như một người có tính cách như vậy mà lại cố gắng xởi lởi tiếp cận thì
anh mới cảm thấy kỳ lạ đấy.
Chỉ là… vốn từ nhỏ tới lớn là một mỹ nam được vạn người mê, người người ngưỡng mộ. Tuy rằng anh không
thích thú gì đối với việc mỗi ngày đều bị một đám nữ nhân nhìn chằm chằm chảy dãi như sói đói nhìn thấy miếng thịt mỡ. Nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái có ngoại hình lẫn tài năng cực kỳ xuất sắc lại hờ hững không thèm chú ý gì mình, bản thân không khỏi có chút sinh ra cảm giác lạ
lẫm.
“Cố Diệp Ninh, cô đi một mình sao?” Đúng lúc này từ phía sau Nam Cung Lãnh Dạ, một giọng nói vang lên mang theo chút tò mò.
“…” Cô nâng mắt lên nhìn, liền phát hiện ra người hỏi mình là Mặc Sở Minh.
“À, tôi là Mặc Sở Minh, là bạn của Nam Cung Lãnh Dạ.” Mặc Sở Minh thấy cô
chuyển mắt về hướng mình không nói gì, chợt nhớ ra cô không biết mình là ai liền mở miệng giới thiệu. Đôi mắt y hơi đảo đảo, khóe miệng cong
cong lên khiến cho Cố Diệp Ninh không khỏi thầm bĩu môi trong lòng. Tên
này lại định tính kế gì cô đây hả?!
“Em gái, nếu chỉ đi một
mình, vậy hay là đi chung với bọn tôi đi?” Mục Hoằng vui vẻ bước lên một bước, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười tươi rói “Hiện tại là mạt thế, khắp nơi đều có tang thi vô cùng đáng sợ và nguy hiểm. Cho dù em có năng lực chiến đấu mạnh nhưng chỉ có một người cũng quá nguy hiểm.”
Không giống Mặc Sở Minh thích tính kế người, những lời Mục Hoằng nói đều xuất phát từ chính suy nghĩ của hắn. Hắn là thực lòng muốn Cố Diệp Ninh gia
nhập đội ngũ của bọn họ. Tất nhiên là mời cô trở thành thành viên chính
thức đi cùng họ tới thủ đô chứ không phải giống đám người thành viên tạm thời mà ba người họ dẫn vào trong siêu thị.
Mục Hoằng cũng
không lo lắng Nam Cung Lãnh Dạ sẽ phản đối bởi vì hắn nhìn ra được dường như anh cũng rất có hứng thú với vị ‘ân nhân’ của mình. Mặc Sở Minh thì càng không cần phải nói. Nếu như không dự định lôi kéo Cố Diệp Ninh thì y đã không chủ động mở miệng thăm dò xem cô có phải đi một mình hay
không.
Mời được Cố Diệp Ninh gia nhập chỉ có lợi chứ tuyệt
đối không có hại. Thứ nhất, hắn đối với cô rất có thiện cảm bởi vì từ cô toát lên khí chất vô cùng bí ẩn và cuốn hút, mang lại sự tin cậy cho
người khác. Thứ hai, hắn đối với cô rất cảm kích bởi vì cô đã cứu giúp
Nam Cung Lãnh Dạ. Thứ ba, hắn đối với cô khâm phục bởi vì Cố Diệp Ninh
chỉ là một cô gái trẻ tuổi nhưng năng lực chiến đấu của cô tuyệt đối có
thể so sánh với ba người bọn họ đã được huấn luyện kĩ càng mọi kĩ năng ở trong quân đội.
Không ai thể phủ nhận rõ ràng cô gái tên Cố Diệp Ninh này là một thiên tài. Mục Hoằng khẳng định nếu như cô có thể
tồn tại được trong mạt thế thì chắc chắn sau này sẽ là một cường giả rất đáng gườm. Viên ngọc quý như vậy nếu đã có duyên gặp trước khi tỏa sáng hoàn toàn sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua.
Lý do cuối
cùng, đương nhiên là vì… ngoại hình của Cố Diệp Ninh thực sự rất cuốn
hút. Tuy là Mục Hoằng không có ý định cưa cẩm một cô bé thua mình cả
chục tuổi nhưng mà… mỹ nhân ở bên ngắm cũng no mắt mà ~
“Tôi
không đi một mình.” Quay sang Mục Hoằng, cô lắc đầu trả lời. Mặc dù
không biết được Mặc Sở Minh có ý gì với mình thế nhưng Cố Diệp Ninh cũng không quan tâm. Dù sao cô biết chắc chắn rằng y sẽ không làm hại mình
bởi vì cô là ‘ân nhân’ của Nam Cung Lãnh Dạ.
“Vậy sao?” Thấy cô nói vậy, Mục Hoằng ngại ngùng gãi gãi cánh mũi. Đúng vậy nha… cô gái này giỏi như vậy nhất định đã tìm được đội ngũ cho mình rồi, đâu cần
chờ tới lượt bọn họ.
“…” Mặc Sở Minh không nói gì nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia thất vọng.
“Cô đi cùng ai sao? Có đội ngũ rồi?” Thật không ngờ ngay vào lúc không khí
giữa hai bên có chút lúng túng thì Nam Cung Lãnh Dạ lại mở miệng vàng
của mình ra, đối với Cố Diệp Ninh hỏi.
Ngữ khí của anh nhàn
nhạt vang lên. Cho dù có đối với cô sinh ra hứng thú thì Nam Cung Lãnh
Dạ không để lộ ra quá rõ ràng. Người khác nhìn vào thì thấy dường như
chỉ đơn thuần là một câu hỏi tùy ý không mang theo mục đích nhưng Mặc Sở Minh lại ngửi được ra mùi âm mưu nồng đậm. Híp híp mắt quay sang nhìn
anh, trong mắt y hiện ra vài tia đánh giá.
Dạ định tính làm cái gì đây?
Ngay cả Mặc Sở Minh có thể coi là rất hiểu anh nhưng lúc này cũng không thể
đoán được tên bạn thân của mình đánh chủ ý gì. Nói về phúc hắc và âm
hiểm thì Nam Cung Lãnh Dạ cao tay hơn y nhiều lắm. Chẳng qua là bình
thường tính cách quá mức lạnh nhạt, không có mấy ai có đủ khả năng để có thể lọt vào mắt anh, khiến anh cảm thấy đáng giá để chính mình ra mặt
mà thôi.
Nhún nhún vai, Mặc Sở Mình thở dài một cái. Bỏ đi! Y cũng không cần phải quá mức suy nghĩ lo lắng làm gì. Người nào khác thì không biết chứ trong từ điển của Nam Cung Lãnh Dạ thì khi sinh ra tới
giờ chưa từng xuất hiện hai chữ chịu thiệt. Cô gái Cố Diệp Ninh này là
một nhân tài, nếu anh có thể lôi kéo được thì rất tốt.
“Anh
rất mạnh!” Không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại cô lại giữ im lặng,
dường như đang đắn đo việc gì đó. Sau một khoảng thời gian, dường như
quyết định điều gì đó, cô lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Một câu kia là khẳng định, không phải là để hỏi.
“…” Anh không trả lời nhưng toàn bộ thần sắc toát lên vẻ tự tin cùng thấu hiểu “Cô muốn nói gì với tôi phải không?”
“Đúng vậy!” Quả nhiên nói chuyện với người thông minh thì tiết kiệm được rất
nhiều thời gian. Cố Diệp Ninh gật mạnh đầu, cũng không che giấu mục đích của mình “Tuy rằng tôi chỉ là tình cờ tiện tay giúp anh, nhưng dù sao
cũng là cứu anh một mạng. Hiện tại tôi có thể hay không yêu cầu anh một
việc hay không?”
Cô nhớ rõ trong kiếp trước có rất nhiều tin đồn thổi về vị Lôi đế có năng lực cực mạnh. Mặc dù có rất nhiều chuyện
chỉ là bịa đặt nhưng cũng có không ít là sự thật. Một trong số có nói về tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ.
Có người nói Nam Cung Lãnh
Dạ rất lạnh lùng nhưng không kém phần phúc hắc. Nói về thủ đoạn thì anh
tuyệt đối không thua kém Mặc Sở Minh, thậm chí còn cao tay hơn. Chỉ là
bình thường anh không thích tự ra mặt. Đầu óc rất thông minh cũng rất lý trí. Mặc dù không phải chính nhân quân tử nhưng tư cách sống thì cũng
chưa từng bị phỉ nhổ. Không trêu chọc vào thì tuyệt đối anh sẽ không chủ động động thủ. Làm người có oán tất báo, có ơn tất trả. Hôm nay gặp mặt cô cũng cảm nhận được người này tính cách so với tin đồn kia không sai
lệch là mấy. Cho nên cô tin tưởng Nam Cung Lãnh Dạ sẽ mà không từ chối
yêu cầu của mình.
“Được, tôi đáp ứng. Cô có yêu cầu gì?”
“Không sợ tôi có ý xấu gì đối với anh và đồng bạn sao?” Dù biết là anh sẽ đáp
ứng nhưng cô thực không ngờ Nam Cung Lãnh Dạ lại có thể sảng khoái như
vậy. Một giây ngưng lại cũng không thèm suy nghĩ. Điều này làm Cố Diệp
Ninh không khỏi khẽ cau mày dò hỏi.
“Cô không phải người như
thế.” Nam Cung Lãnh Dạ hơi nhếch môi. Mặc dù độ cong rất nhỏ nhưng vẫn
nhìn ra được ý cười trên mặt anh.
Cố Diệp Ninh nhìn thấy anh cười có chút ngây ra nhưng cũng rất nhanh lại hồi tỉnh. Không nghĩ tới
người này cũng không lạnh lùng quá mức như trong lời đồn mà cô biết. Ít
nhất không phải là còn biết nhếch môi cười một cái sao?! Nhưng mà, nụ
cười cũng quá mức yêu nghiệt. May mà không phải loại người hay cười
nhiều, bằng không cũng hại nước hại dân quá đi… ~
Cô không
hiểu rõ hết được tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ cho nên cũng không có
phản ứng gì quá mức thế nhưng Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng thì lại không
thể cách nào thản nhiên cho được. Lúc này cả hai người họ đã trợn tròn
cả mắt, hình tượng cũng không thèm giữ, bình tĩnh cũng quăng sang một
bên rồi. Hai người đã bị nụ cười kia của Nam Cung Lãnh Dạ dọa cho sợ tới choáng váng, chút nữa thì ngất xỉu mất rồi.
“Sở Minh, Sở
Minh… cậu thấy không? Cậu có thấy rõ không?” Bám vào vai của Mặc Sở
Minh, Mục Hoằng đôi mắt sáng ngời mang theo kinh ngạc không thể tin
được.
Mục Hoằng chỉ muốn ngửa cổ lên gào thật to: “Thần thánh, chúa trời ơi!!!” mà thôi. Là mắt hắn bị hoa đúng không? Là ảo giác đúng không? Nam Cung
đại thiếu vừa cười kìa!!! Cái khuôn mặt vạn năm đóng băng đó thế nhưng
lại biết cười?! Hắn trong phút chốc vô cùng tôn sùng Cố Diệp Ninh. Cô
gái này xuất hiện chưa được tới chục phút nhưng lại có thể khiến cho vẻ
băng sơn bất biến của Nam Cung Lãnh Dạ liên tục thay đổi. Thực làm cho
Mục Hoằng hắn đây bội phục, quá mức bội phục!!!
“Thấy!” Y hít vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh trái tim bị kích thích của mình. Tới y
còn không tin được mình vừa nhìn thấy cái tên mặt liệt bẩm sinh Nam Cung Lãnh Dạ kia vừa mỉm cười… với một cô gái quen còn chưa tới nửa tiếng
đồng hồ “Hoa mắt rồi, chắc chắn là hoa mắt rồi…”
Bên này Cố
Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ vẫn tiếp tục bình tĩnh đối thoại, đánh giá trao đổi với nhau. Cả hai hoàn toàn không có ý muốn quan tâm hay có tâm tư chú ý tới hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đứng gần vẫn còn đang
trong tình trạng tự trấn tĩnh và thôi miên để bình ổn lại trái tim bị
kích thích quá liều của mình.
“Được anh tin tưởng thế quả thực làm tôi sủng thụ nhược kinh.”
“Tôi chỉ nói ra sự thực mà thôi. Mắt nhìn người của tôi trước giờ chưa bao
giờ sai.” Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, anh cũng không để ý, nhún vai
thoải mái hỏi “Vậy yêu cầu của cô là gì?” Nhận ra mình bất giác lại nở
nụ cười, anh hơi hơi nhíu mày một chút rồi lập tức thu lại cảm xúc.
Trong phút chốc khuôn mặt kia lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu, lần nữa
lặp lại câu hỏi.
“Anh cũng biết sẽ rất nhanh tang thi sẽ bao vây kín ngoài siêu thị?”
Nam Cung Lãnh Dạ nghe cô hỏi như vậy có chút ngạc nhiên thế nhưng rất nhanh suy nghĩ kĩ một chút thì cũng không cảm thấy chuyện tang thi nhạy cảm
với âm thanh và mùi máu là bí mật có gì đặc biệt. Chỉ cần tinh ý và có
năng lực một chút liền hoàn toàn có thể phát hiện ra. Mà rõ ràng trong
ấn tượng của anh thì Cố Diệp Ninh hoàn toàn là đủ khả năng quan sát để
nhận ra chi tiết nhỏ này.
“Chấn quyền của Mục Hoằng sẽ kéo tang thi ở khu vực xung quanh tìm tới.” Anh đáp “Sức tàn phá của nó gây động tĩnh quá lớn.”
“Tôi có đủ khả năng chạy thoát khỏi siêu thị này. Thế nhưng đi chung với tôi còn có hai người em trai của tôi nữa.” Nghĩ tới tình huống của Hạ Kỳ
Phong cùng Minh Tu, trong lòng cô không khỏi dâng lên chút lo lắng, hàng lông mày bất giác nhíu vào “Một đứa bị trật chân, một đứa thì đang bị
sốt. Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi đưa hai đứa nhỏ xông ra ngoài.”
“Cô có kế hoạch như thế nào?”
Anh mang theo một đội ngũ rất nhiều người còn không nắm chắc được có thể
đưa tất cả bọn họ ra khỏi đây an toàn hay không huống hồ hiện tại Cố
Diệp Ninh còn muốn yêu cầu anh trợ giúp đem thêm hai người em trai mang
thương tích và không tiện hành động của mình. Cho dù thế nào thì rõ ràng đây là một yêu cầu rất vô lý, người bình thường nhất định sẽ không đáp
ứng. Thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ lại không phải là người bình thường. Hai hàng lông mày cũng không nhíu vào, anh vẫn dùng giọng điệu thản nhiên
hỏi ngược lại cô.
“Không có gì đặc biệt. Không phải là toàn
bộ đội ngũ của anh chỉ có ba người là trực tiếp chiến đấu với tang thi
thôi sao.” Ba người ở đây đương nhiên là Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và
Mặc Sở Minh “Còn những người còn lại chỉ phải núp ở sau được các anh bảo vệ.”
“Dạ, rất nguy hiểm…” Mặc Sở Minh có chút lo lắng không
yên. Thời gian đã không còn nhiều nếu còn phải mang thêm hai cậu em trai không thể cử động của cô nữa thì sẽ rất nguy hiểm. Mặc dù rất biết ơn
Cố Diệp Ninh nhưng nếu vì vậy mà lại làm ra hành động ngu ngốc đánh đối
mạng sống của ba người bọn họ thì y sẽ không đồng ý.
“Cho
nên?” Nam Cung Lãnh Dạ vươn tay ngăn Mặc Sở Minh, vẫn chăm chú nhìn cô
không rời, không buông tha bất cứ một tia cảm xúc nào trong đôi mắt màu
bạc kia.
“Để hai người khỏe mạnh trong số bọn họ cõng hai em
trai của tôi. Tôi sẽ gia nhập chiến đấu cùng các anh.” Đôi mắt bạc của
Cố Diệp Ninh lóe lên một tia kiên quyết, chỉ về phía những người còn lại trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ nãy giờ vẫn đứng ở một bên.
“Chuyện này…” Mục Hoằng nhíu nhíu mày có chút khó xử.
“Có được hay không?” Cũng không chuyển ánh mắt sang phía Mục Hoằng mà vẫn
tiếp tục nhìn thẳng vào Nam Cung Lãnh Dạ, cô biết rõ một điều người có
quyền ra lệnh ở đây là anh.
“Được.” Nhướng mi, anh quyết đoán gật đầu.
“Dạ!!!”
“Nam Cung đại thiếu!!!” Cả Mặc Sở Minh và Mục Hoằng không khói nhíu mày nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, không thể tin là anh biết rõ nguy hiểm vậy rồi mà lại vẫn đồng ý.
“Không cần lo lắng. Việc này đối với cả chúng ta và cô ấy đều có lợi.” Đối với hai người lắc đầu, anh giải thích “Để cho mấy người kia cõng thêm hai em trai của cô ấy cũng không ảnh hưởng gì
tới tốc độ và khả năng chiến đấu của chúng ta. Mà có cô ấy gia nhập cùng thì khả năng thoát khỏi siêu thị càng tăng thêm.”
“Cái
này…” Hắn và y cùng lúc quay qua nhau, thầm trao đổi thông qua ánh mắt. Ý của Nam Cung Lãnh Dạ bọn họ không phải không hiểu. Suy đi tính lại một
chút, cuối cùng cả hai tuy vẫn còn nghi hoặc và bất an nhưng cũng không
còn phản đối nữa.
“Cảm ơn.” Cố Diệp Ninh nhìn vẻ mặt đã ngầm
đồng ý thỏa hiệp của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, lúc này mới có thể thực sự nhẹ nhàng buông lỏng. Khẽ thở phào một tiếng, đối với Nam Cung Lãnh
Dạ nói “Hai em trai tôi đang ở kho hàng. Chúng ta tới đón chúng đi. Cần
tranh thủ thời gian càng nhanh càng tốt.”
Nam Cung Lãnh Dạ
đương nhiên cũng hiểu hành động càng nhanh thì càng tốt cho nên lập tức
ra hiệu cho Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng. Tuy rằng sự việc phát sinh đột
ngột này làm thay đổi kế hoạch ban đầu khiến cho không ít người trong
đội ngũ có ý kiến nhưng cũng chẳng có ai dám thẳng mặt chống đối lại.
Phải biết là Nam Cung Lãnh Dạ so với Mặc Sở Minh còn khó thương lượng
hơn rất nhiều. Anh nói một thì tuyệt đối sẽ không có hai. Nếu như có ai
không chấp nhận được sự lãnh đạo của anh thì anh cũng không ngại bỏ lại
người đó đâu.
.
.
.
Cả đám người
theo sau cô chạy về hướng của nhà kho. Trên đường đi cũng gặp tang thi
thế nhưng ngay cả Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng không phải ra tay bởi
vì khả năng chiến đấu của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh quá kinh
khủng. Tang thi trên đường hoàn toàn bị hai người bọn họ diệt gọn. Năng
lực dị năng hệ lôi của Lôi đế tương lai đương nhiên không có gì để bàn
cãi, tuy nhiên Cố Diệp Ninh chỉ bằng một thanh kiếm nhưng giết tang thi
còn nhanh và nhiều hơn cả anh. Điều này làm cho sự hứng thú của mọi
người giành cho cô mỗi lúc một nhiều hơn.
“Hoằng, anh nghĩ
xem cô gái kia rốt cuộc có thân phận gì?” Mặc Sở Minh chạy ở sau nhìn Cố Diệp Ninh xoay một vòng trên không, lưỡi kiếm chém đứt đầu một con tang thi đang muốn lén tấn công Nam Cung Lãnh Dạ, không khỏi thấp giọng thì
thầm với Mục Hoằng đi bên cạnh.
“Không rõ nhưng quả thực năng lực rất mạnh. Không thua gì mấy tên ngày trước trong đội đặc chủng mà
anh quen.” Mục Hoằng cũng đoán không ra nổi. Nếu không phải mạt thế tới
khiến cho cô gái kia bắt buộc phải bộc lộ tài năng thì còn lâu bọn họ
mới biết được có người có năng lực như vậy ẩn tàng ở thành phố D.
“Haiz ~ không biết có phải ảo giác không nhưng tôi cứ có cảm giác dường như đã gặp cô gái này ở đâu rồi…”
“Vậy sao? Hay là cậu nghĩ quá nhiều?” Với ngoại hình nổi bần bật kia của Cố
Diệp Ninh thì người bình thường nhìn thấy một lần liền ấn tượng khắc sâu huống hồ Mặc Sở Minh đầu óc thông minh trí nhớ cực tốt kia. Cho nên Mục Hoằng cảm thấy nếu từng gặp qua rồi chắc chắn không thể nào có chuyện y quên mất được.
“Không biết nữa. Chỉ là cảm thấy rất quen…” Y cũng cảm thấy vấn đề này thật hết sức kì lạ. Trước giờ chưa từng nghi
ngờ trí nhớ của mình vậy mà hiện tại đã gặp qua cô hay chưa y cũng không xác định được.
“Ở đây.” Giọng nói của Cố Diệp Ninh cắt ngang nghi hoặc của cả hai người. Mọi người nhận ra, hóa ra là đã tới trước
cửa nhà kho rồi.
Nam Cung Lãnh Dạ luôn đi song song với Cố
Diệp Ninh nhanh chóng bước tới giúp cô đẩy ra cánh cửa nặng trịch, trong lòng lại không thể không ngầm khen cô rất thông minh. Để hai người em
trai trốn trong này quả thực rất an toàn, không sợ bị tang thi tập kích
hay tấn công bởi vì chẳng có con tang thi nào đủ khả năng xông vào bên
trong hết.
Cố Diệp Ninh cũng không cự tuyệt sự giúp đỡ của
anh. Vì cửa khá nặng lại không muốn tiêu hao nhiều sức cho nên hai người chỉ mở ra một khoảng rộng đủ cho ba người cùng đi vào mà thôi. Cô nhanh chóng vọt vào trong trước tiên. Mục Hoằng nháy mắt một cái ra hiệu với
Mặc Sở Minh rồi cũng cùng Nam Cung Lãnh Dạ theo sát đi vào. Mặc Sở Minh
hiểu ý cho nên chỉ đứng ở ngoài chờ cùng những người khác.
“Tiểu Phong!”
“Diệp tỷ tỷ…” Hạ Kỳ Phong thấy cửa bị mở ra thì giật mình hoảng hốt. Vốn cậu
còn đang luống cuống muốn nâng Minh Tu dậy để trốn vào sau những thùng
hàng nhưng vừa nhìn thấy người tới là Cố Diệp Ninh thì vội vàng vui vẻ
gọi một tiếng.
“Ừ. Minh Tu sao rồi?” Gật gật đầu đối với cậu để trấn an, cô nhìn Minh Tu được Hạ Kỳ Phong đỡ trong lòng khẽ hỏi.
“Thuốc chị cho nhóc này uống rất hiệu nghiệm, đã đỡ sốt hơn không ít rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nhớ tới lúc đầu mình chạm vào người của Minh Tu, nhiệt độ
nóng kinh người khiến cho cô không khỏi hoảng sợ. May mắn là thuốc kia
đã có hiệu quả rồi “Tiểu Phong, chúng ta cần phải nhanh rời khỏi siêu
thị.”
“A… thế balo đâu rồi chị? Không phải chị bảo chị đi thu gom thêm đồ sao?” Nhìn sau lưng của Cố Diệp Ninh trống trơn chẳng có
cái balo nào hết, Hạ Kỳ Phông không khỏi ngơ ngác. Cậu nhớ rõ lúc trước
cô cầm balo của mình chạy ra ngoài bảo là đi thu thêm đồ mà. Sao giờ trở về thì lại một thân trống trơn?!
“Việc này không cần quan tâm. Tóm lại cậu cứ biết là đồ đã được thu đủ là tốt rồi.”
Ban nãy vì kịp thời cứu Nam Cung Lãnh Dạ cho nên cô đã thu balo vào trong
không gian để tránh vướng víu lúc chiến đấu. Tất nhiên, chuyện không
gian dự trữ cô cũng không thể nói ra cho nên chỉ còn cách lấp liếm qua
loa. Rất may là Hạ Kỳ Phong đối với Cố Diệp Ninh là trăm thuận nghe theo nên cũng không tò mò hỏi thêm.
“Diệp tỷ tỷ, có người!!!”
Lúc cậu nhìn thấy hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Mục Hoằng từ phía sau
lưng cô bước vào thì hai mắt lóe lên một tia cảnh giác pha lẫn kinh
ngạc. Bất chấp chân đang bị thương muốn đứng dậy, rút ra gậy sắt bên
người rồi hô to cảnh báo với cô.
“Không cần lo lắng. Đây là
người tới giúp chúng ta.” Một tay đè lại vai của Hạ Kỳ Phong không cho
cậu cử động, Cố Diệp Ninh nhắc nhở “Không cần cử động mạnh, cẩn thận vết thương.”
“A, vâng…” Thấy cô nói vậy Hạ Kỳ Phong lập tức thả lỏng cơ thể.
Mục Hoằng đưa mắt đánh giá hai đứa trẻ một chút, cũng không có ý kiến hay
phản cảm gì đối với việc Hạ Kỳ Phong cảnh giác đề phòng hai người bọn
họ. Chứng kiến cảnh tượng cậu nhóc Hạ Kỳ Phong vốn như con mèo xù lông
muốn xông lên cắn người lại nhanh chóng được Cố Diệp Ninh trấn an thì
không khỏi cảm thán… cậu em trai này cũng thực ngoan ngoãn và biết nghe
lời chị gái.
Nam Cung Lãnh Dạ vẫn một vẻ lạnh băng thấy Cố
Diệp Ninh đang khom người sửa soạn lại chiếc balo du lịch được đặt một
bên thì anh liền đoán ra đây chính là đồ cô gom được trong siêu thị. Anh cũng không làm phiền cô bận rộn mà quay đầu nhìn Mục Hoằng đang đứng ở
sau mình. Vươn ngón tay chỉ về Minh Tu và Hạ Kỳ Phong, anh đối với hắn
ra lệnh.
“Hoằng, anh tới bế đứa nhỏ bị sốt. Tôi sẽ nâng cậu bé bị thương ở chân.”
“OK!” Mục Hoằng ngay lập tức nghe lệnh bước tới bế xốc Minh Tu đang nằm trong lòng Hạ Kỳ Phong “Đứa nhỏ này không chỉ sốt mà còn từng bị thương rất
nặng nữa.” Bàn tay chỉ chạm vào một cái, hắn liền cảm nhận được dưới lớp áo sờn cũ của Minh Tu có rất nhiều vết thương và vết sẹo lồi. Hắn không khỏi quay qua nhìn Cố Diệp Ninh, hai mắt lóe lên một tia tức giận.
Rốt cục thì đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì mà thân thể lại bị thương nhiều như vậy?!
“Đừng có nhìn chị ấy như vậy. Vết thương trên người của nhóc đó cũng không
phải do chị ấy gây ra.” Hạ Kỳ Phong được Nam Cung Lãnh Dạ đỡ đứng dậy
thấy ánh mắt mang theo tức giận và trách cứ của Mục Hoằng thì không khỏi hừ một tiếng.
“…”
“Lúc chúng tôi gặp thì phát
hiện nhóc đó sốt rất cao. Nếu không phải Diệp tỷ tỷ có thuốc hạ sốt thì
không biết có qua khỏi được không nữa ấy.” Đối với việc Mục Hoằng trách
oan Diệp tỷ tỷ, Hạ Kỳ Phong rất bức xúc và bực mình.
“Không phải các cậu là em trai của Cố Diệp Ninh sao?” Mục Hoằng ngạc nhiên.
“Không có. Là chị ấy cứu giúp và thu nhận bọn tôi.” Cắn cắn môi, trên khuôn
mặt của cậu hiện lên một tia sùng bái “Diệp tỷ tỷ rất giỏi…” Đúng thế,
rất giỏi, khiến cho cậu vô cùng vô cùng ngưỡng mộ “Nhất định sau này tôi sẽ phải cố gắng để có thể mạnh được như chị ấy.” Nắm chặt tay, cậu hất
cằm tràn ngập quyết tâm.
Cố Diệp Ninh nghe thấy cậu và hắn
bàn luận rồi khen ngợi về mình cảm liền thấy rất bất đắc dĩ. Vỗ vỗ cái
balo đã được cột chặt, cô đeo lên vai, quay đầu lại tính trừng mắt với
Hạ Kỳ Phong nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạ
đang nhìn mình. Trong một thoáng, Cố Diệp Ninh bắt được một tia hứng thú mang theo ý cười trêu chọc vừa lướt qua trong đôi mắt màu café sâu thẳm ấy.
Cô không khỏi sững sờ, cố tự nhủ với mình rằng chắc
chắn mắt mình bị hoa rồi nhưng lý trí lại không chút nào lưu tình phủ
nhận. Bên tai hơi đỏ lên, không rõ vì sao đột nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ và lúng túng. Mặc dù bình thường có thể thoải mái đối mặt với
anh nhưng cũng có đôi lúc Nam Cung Lãnh Dạ vẫn khiến cho cô có cảm giác
như bị nhìn thấu vậy, rất áp lực và không được tự nhiên.
“Được rồi, Hạ Kỳ Phong cậu đừng có nói nhảm nữa!!! Nói nữa tôi cốc đầu cậu
bây giờ!!!” Ngại quá hóa giận lại không thể trút giận vào kẻ gây ra, vì
vậy rốt cuộc Hạ Kỳ Phong xui xẻo lại là người phải gánh chịu cơn gắt
gỏng của cô một cách oan uổng.
“…” Cậu vốn chẳng hiểu sao tự nhiên lại bị mắng nhưng thấy sắc mặt u ám của cô thì vô cùng thông minh ngậm miệng lại không dám nói gì thêm. Diệp tỷ tỷ giận lên… thực đáng sợ và vô lý…