Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Khinh Doanh cau mày, nhìn công chúa biển cả Dileas, hỏi;
“Này, cô có biết linh hải thức không?”
Dileas hơi mỉm cười, nói;
“Có chứ, chức nghiệp của ta là trị rũ sư mà.”
Khinh Doanh rốt cục mới mỉm cười, nhìn liếc qua nàng công chúa xinh đẹp có mái tóc màu xanh biển này. Không ngờ nàng công chúa này mà lại là chức nghiệp ẩn tàng, vốn hỏi qua linh hải thức chỉ là muốn xem thử nàng công chúa người cá này có lấy được phép thuật bản mệnh của hải tộc hay không thôi, nhưng không ngờ nàng ta lại là chức nghiệp hiếm có như vậy, đáng mừng a!.
Như vậy ít nhất nàng ta sẽ không làm vướng chân nàng nữa, quả thực không gù tuyệt hơn. Nếu nàng ta mà còn chưa mở ra linh thức chắc chắn nàng sẽ phải bỏ nhiệm vụ này mà nhận một nhiệm vụ dễ hơn. Tất nhiên, nàng còn không có muốn tự sát mà.
Khinh Doanh cắn răng, cúi người xuống, nói:
“Nào, lên lưng tôi.”
Dileas không nhanh không chậm ngả người lên lưng Khinh Doanh làm cô không khỏi nhíu mày. Thật đáng ghét, những lẻ yếu đuối như thế này đáng lẽ nên đi chết hết đi. Không có quyền được tồn tại, kẻ yếu không có chỗ đứng trong thế giới này!
Khinh Doanh không phủ nhận rằng một số suy nghĩ của mình thật cực đoan. Một số người chơi trong Luân Hồi cũng đi theo chức nghiệp sinh hoạt. Nhưng đối với cô, sinh hoạt? Tốt nhưng đó chỉ là điều kiện tiên quyết khi ngươi là một chức nghiệp sinh hoạt giỏi, còn nếu không, ngươi chỉ trông mong vào kẻ khác bảo hộ mà lại không phải tông sư. Ai có nguyện ý bảo hộ ngươi suất đời. Những kẻ suy nghĩ chỉ làm chức nghiệp sinh hoạt hay dựa dẫm vào kẻ khác, đó đơn thuần là đi tìm chết. Không xứng được cảm thông.
Cõng công chúa Dileas, chạy sang phía dãy núi ngoại vi hòn đảo. Nơi đó là nơi đầu tiên cô xuất hiện qua. Quái đã bị triệt tiêu gần hết mà theo như cô quan sát thấy nơi đó có một hang động mà cô nghĩ là khá an toàn.
Chết tiệt! Nơi này có kết giới! Mẹ kiếp sao mày không thăng thiên luân đi? Trốn không trốn được, đánh không thể nào thắng, lẽ nào muốn cô chịu chết? Đang đau đầu bỗng ngoài cửa động dao động ánh sáng vàng của kết giới rung lên.
Ngay trước mắt cô hiển thị một thân ảnh nhỏ. Là một con thỏ màu bạc, ánh mắt hồng quỷ dị và không có sức sống. Chỉ thấy nó vô hồn lặp đi lặp lại:
“Kiểm tra huyết thống. Tích! Hải tộc vương. Tích! Tuyết tộc. Hợp lệ. Mời vào.”
Khinh Doanh nhìn thoáng qua công chúa Dileas, có lẽ là nhờ vương huyết hải tộc cô mới có thể theo vào trong hang động này.
Nghĩ lại, cứu nàng công chúa này đúng là không tồi. Con thỏ kia tuy chưa có trí lực nhưng cũng biết đó là linh của một di tích nào đó! Thật hưng phấn. Trong Luân Hồi, có rất nhiều di tích do các nền văn minh đã bị huỷ lưu lại.
Có nhiều loại di tích khác nhau, có thể là di tích của Thời Minh Ti, tràn đầy các loại pháp bảo. Cũng có thể là di tích của Bộ Thừa Đại, trứ danh vũ khí nóng dành cho các chức nghiệp đặc thù. Di tích cũng có 5, 7 loại,nhằm vào vũ trí, trang bị, pháp bảo, sủng vật,.... Nhưng không ngoại lệ, chỉ có di tích trung cao cấp mới có thể có phần kiểm chứng điều kiện.
Tất cả các di tích như vậy đều có kì ngộ khá đặc thù. Mà chỉ có người chơi từ cấp 50- cấp đánh dấu cho sự mạnh mẽ mới có thể bước chân vào. Cô đây cũng chỉ 27 cấp, cũng đã được bước chân vào di tích trung cấp. Đúng là chó ngáp phải ruồi. Nghe điều kiện thì chắc đây là di tích về Huyết thống. Cũng là một loại di tích khá được.
Thỏ con trí lực không cao nhưng không thể coi thường thực lực của nó. Khinh Doanh cũng không ngu ngốc tới mức chạy ra thi đấu cùng nó.
Thỏ con máy móc ra lệnh:
“Huyết thống vương giả vẩn đục, cần được tinh lọc. Tích!”
Ngay sau đó, cả người Dileas bay lên, ngã xuống bục cao và bất tỉnh. Quanh người nàng ta là kết giới tím nhạt.
Thỏ con cũng quay đầu nhìn Khinh Doanh, ánh mắt vô thần tiếp tục nói:
“Hộ vệ công chúa, huyết mạch thấp kém. Cần cải tạo. Tích!”
Khinh Doanh thấy cả người choáng váng. Xung quanh thân thể cũng là một kết giới màu vàng chanh. Mở màn hình hệ thống thì thấy dòng chữ đỏ chói hiện lên:
“Huyết mạch nâng cấp. Xin chờ đợi 24h!”
Khinh Doanh mỉm cười thoát game.
“Tiểu thư, Đoan Mộc thiếu gia cầu kiến ạ!”
Khinh doanh nhướng mày. Đoan Mộc Lam Phong, hôn phu thấp hèn mà đời trước cô yêu say đắm? Thật nực cười. Đã từng, chỉ vì yêu thích nên cô hạ tâm thế đính hôn với gia tộc phụ thuộc vậy mà hắn ta lại dám thông đồng với ả Khinh Y kia cướp đi tất cả. Mang danh tình yêu, vì hai người yêu nhau nên chuyển hết vốn lưu động của tập đoàn đi rồi chạy trốn?
Vì yêu nhau nên hai người bỏ lại ta với món nợ khổng lồ vì không có vốn lưu động? Xoá bỏ một tập đoàn cũng chỉ vì yêu? Làm cha ta bất đắc kì tử, ta liệt hai chân cũng vì yêu? Nực cười. Khinh Doanh nở một nụ cười ác liệt:
“Bác Ung, cháu đang hơi mệt, để hắn ta đợi một lát đi ạ.”
“Dạ, tiểu thư nghỉ ngơi.”