Trùng Sinh Chi Võng Du Báo Thù.

Chương 29: Chương 29: Ranh Giới.




Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.  Khinh Doanh ngồi yên trên ghế sofa, ngẫm lại cuộc đời trước kia của mình. Từ lúc nào cô bị tên tra nam kia mê hoặc, không phải hắn thì nhất quyết không theo. Từ lúc nào tên tra nam kia thông đồng với ả Khinh Y kia qua mặt cô.  Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy mình bị lừa lúc nào, cô đúng là ngu xuẩn.

“Tiểu thư, Đoan Mộc thiếu gia đã chờ hơn 1 khắc, có nên mờ thiếu gia về không ạ?”

  Khinh Doanh nhếch môi:“Không, không nên, ta xuống gặp hắn ngay bây giờ đây.”

  Khinh Doanh thong thả bước xuống từ cầu thang, nhìn xuống. Đôi mắt cô tối đi. Nhìn đôi nam nữ đang oanh oanh yến yến. Không kìm nổi cười ác liệt:

“Yo, Đoan Mộc thiếu gia đang muốn tìm ta ư? Không nghe rõ e còn tưởng thiếu gia tìm gặp Khinh Y nữa đó!”

“Bách Lý muội muội cứ đùa, ta là muốn đến gặp nàng.”

  Khinh Doanh ngồi xuống ghế, lấy tách trà, nhấp môi, ánh mắt sắc bén.

“Nếu ta nhớ không sai, gia tộc phụ thuộc nên gọi ta một tiếng Đại tiểu thư, thật là hay ta nhớ nhầm rồi? Bác Ung?”

  Lão Ung cúi đầu, thưa:

“Tiểu thư nói không sai đâu ạ. Đoan Mộc thiếu gia, cẩn trọng ngôn từ!”

“Ha ha, là ta thất lễ rồi. Đại tiểu thư thứ lỗi, ngày hôm nay ta tới là muốn đại tiểu thư giúp ta một việc.”

  Khinh Doanh hơi nhướng mi, việc gì mà để tên tra nam mặt dày miệng dẻo tới nhờ vả cô?

“Đoan Mộc thiếu gia cứ nói!”

“Chuyện là thế này. Đoan Mộc gia cũng lập một phòng trò chơi. Tất nhiên không thể sánh bằng công ty trò chơi của Bách Lý gia. Nó chỉ thống lĩnh một thành nhỏ ở Đại địa chi lĩnh- Hác Sa thành. Nhưng không may có tranh chấp với một đoàn đội nhỏ. Hôm trước có nghe hai vị tiểu thư có quen Ma Vũ Bỉ Ngạn Vong Ưu, mong có thể mời nàng ta tới trợ chiến một phen. Thù lao, tất nhiên sẽ không để nàng ta chịu thiệt. Nếu còn không được, không biết có thể mượn vài cao thủ của....”

  Khinh Doanh cau mày. Cô nhớ ngày hôm trước cô có cùng Khinh Y, muội muội tốt nói chuyện về Bỉ Ngạn Vong Ưu nhưng kẻ ngu cũng biết đó chỉ là lời nói chơi. Đoan Mộc Lam Phong tới tận đại trạch chào hỏi, nhờ vả là có ý gì?

  Đột nhiên nghĩ đến Hác Sa thành? Không lẽ vật đó xuất hiện vào thời gian này? Game vận hành chưa tới 3 tháng? Đoàn đội nhỏ, chắc không đơn giản như vậy chứ. Vật ấy đem ra, cũng phải vài công hội lớn tranh nhau sứt đầu mẻ chán. Đoan Mộc gia này muốn có nó đến điên rồi mới tới nơi này, cầu xin một việc với mối quan hệ chỉ nói bằng miệng này.

“Là vật kia? Đoan Mộc thiếu gia, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao? Bách Lý gia không chen một chân cho là may lắm rồi, ngươi còn muốn mượn người của ta?”

“Kia.... sao Đại tiểu thư biết có vật kia?”

  Khinh Doanh cau mày, “Ngươi nghĩ ta vào game chỉ để chơi thôi sao?”

“Ta thực sự có thể giúp ngươi mời Bỉ Ngạn Vong Ưu, cũng có thể cho ngươi mượn người. Nhưng với điều kiện 7-3. Ta 7 các ngươi 3.”

“Đại tiểu thư, đây rõ ràng là... Làm khó ta...”

  Khinh Doanh không hề để tâm, cười đến là ác liệt.

“Đây là ta nể mặt gia tộc phụ thuộc các ngươi. Nếu không, Lam Thiếu Tà mà biết được, các ngươi có nghĩ mình sẽ được húp một chén canh đó.”

  Đoan Mộc Lam Phong ngoài mặt cười nhưng trong đã tức muốn chửi cha. Thật là, nếu không phải hai công hội tranh cướp thứ kia quá mạnh, công hội nhỏ của hắn không theo kịp thì sẽ ở đây mặt dày nói chuyện. Hừ, nếu như để hắn ta biết nhân vật bèo bọt Vũ nữ của cô ta là gì. Hắn thề, sẽ để người truy sát cô ta không chết không thôi.

“Đại tiểu thư cứ đùa. Vậy, cứ quyết định thế đi. Thời gian là 2 hôm sau. Mong tiểu thư không thất hẹn.”

  Khinh Doanh liếc qua Khinh Y đang muốn nói gì đó, đứng dậy, ưu nhã bước lên phòng. Cô mở quang não, nhanh chóng liên lạc với Lam Thiếu Tà.

“Đại tiểu thư?..”

  Nhìn thấy trong ánh mắt là sự kinh ngạc của Lam Thiếu Tà, Khinh Doanh không khỏi cau mày, lạnh giọng:

“Ta có chuyện muốn nhờ.”

“Thái độ muốn nhờ vả chính là như vậy sao?”

  Lam Thiếu Tà nhếch miệng cười cợt. Khinh Doanh nhìn vậy, liền nói:

“Chuyện ở Hác Sa thành, ta đã nói chuyện với Đoan Mộc Lam Phong và Bỉ Ngạn Vong Ưu xong, nàng ta 4, còn lại hai bên 3-3. Ta chỉ muốn mời hai cao thủ bên ngươi.”

  Lam Thiếu Tà nghe xong, không khỏi ngạc nhiên:

“Tiểu thư, cô quen Bỉ Ngạn Vong Ưu?”

“Đừng vọng tưởng mời nàng  ta vào Quang Minh đế quốc, nàng ta đã có Vương quốc của mình rồi.”

“Vương quốc??? Cô nói cái gì?”

“Được rồi, đưa người tới phòng huấn luyện số 2084.”

  Khinh Doanh nhanh chóng đổi ngoại hình của mình, khoác thêm một chiếc áo choàng đen che nửa gương mặt rồi bước vào phòng huấn luyện.

  Trong phòng đã có 3 người đứng đó. Một là Lam Thiếu Tà, hai người còn lại, một nam một nữ. Nữ là một tinh linh yêu mị, trên tay cầm chiếc roi dài đỏ như máu. Nam nhân còn lại hơi âm u, cả người toả ra một luồng tử khí nhàn nhạt.

“Là Bỉ Ngạn Vong Ưu sao? Ngưỡng mộ đã lâu. Giới thiệu đi, ta là Lam Thiếu Tà- Thiên Khung Đại Giới, hội trưởng công hội Quang Minh. Hai người này là tả hữu hộ pháp- Linh Lung Hồ và Sát.”

“Bỉ Ngạn Vong Ưu.”

“Thật kiêu căng!”

  Khinh Doanh uốn người tránh đi đường roi thâm độc. Mỹ nữ yêu mị kia cười cười bình luận

“Thân thủ không tồi, tiếp chiêu!”

  Khinh Doanh nhún người, nhảy lên tránh đường roi quất tới. Muốn thử cô sao? Mong là nàng ta không hối hận.

  Khinh Doanh hất tung áo choàng, cầm chắc dải huyết nguyệt. Cô không dùng chiêu thức hoa lệ mà trực tiếp dùng dải lụa cuốn lấy roi của nàng ta. Một tay giữ vững dải lụa, tay kia hất tung thanh chuỷ thủ, bay tới rút ngắn khoảng cách. Thân ảnh quỷ mị bước qua. Linh Lung Hồ gục xuống. Tất cả cảnh chiến đấu chưa tới 10s.

  Linh Lung Hồ lần nữa đăng nhập vào phòg, Khinh Doanh nhìn qua nàng ta, ánh mắt dưới mặt nạ hơi loé lên:

“Kĩ năng chiến đấu kém.”

  Khinh Doanh bước tới khoác lại áo choàng, cau mày nói:

“Nếu cả hai người mà ngươi đem đến đều chỉ vậy thì ta không chắc là sẽ thắng đâu.”

  Linh Lung Hồ nghe vậy không khỏi cả giận, dù gì nàng cũng là 1 trop 10 đại cao thủ. Không phải nàng kĩ thuật kém mà là yêu nghiệt này quá mạnh. Gì chứ, nhìn còn lùn hơn nàng một cái đầu mà. Nhưng không lo, dù gì nàng cũng chỉ được Tinh các xếp thứ 7 trong top 10. Còn Sát lại là cao thủ đệ tam, nói chắc Sát cũng không thua quá thảm đâu nhỉ?

  Lúc này, Sát từ trong bóng tối âm trầm bước ra. Giọng nói khàn khàn vang lên:

“Đấu với ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.