Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 111: Chương 111: Cáo biệt trong thư phòng




“Gần đây Lam Ngân đang làm cái gì?” Dù đang bận tay thu xếp đồ đạc nhưng Lam U Niệm vẫn lên tiếng hỏi Trương Lâm đang đứng bên ngoài.

“Gần đây Nhị thiếu gia tòng quân vào quân doanh của Đại thiếu gia, lúc nào cũng hữu ý vô ý tung tin đồn về Đại thiếu gia, còn bóng gió gây rất nhiều phiền phức cho ngài ấy, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ uy nghiêm của Đại thiếu gia sẽ bị tổn hại!” Trương Lâm cực kì không thích vị Nhị thiếu gia này, hết ăn lại nằm thì thôi đi bây giờ còn không chịu an phận, quả nhiên là hài tử do An di nương sinh, đều cùng một loại đức hạnh làm cho người ta vô cùng chán ghét.

“Ừ, ngươi đi thông báo với tất cả mọi người nhanh chóng thu dọn, buổi tối chúng ta xuất phát!” Lam U Niệm nói.

“Tiểu thư, nếu chúng ta đều đi, U Niệm các phải làm sao đây?” Trương Lâm lo lắng, mười lăm thị vệ bọn họ đều đi, tiểu thư lại không có ở đây, nếu U Niệm các xảy ra chuyện gì sẽ không có người ngăn cản.

“Không sao, chỉ là nơi ở mà thôi!” Lam U Niệm không thèm để ý, nếu An di nương có gan dám động đến U Niệm các, dù nàng không ra tay chỉ e là người vô cùng bao che khuyết điểm như Phong Dực Hiên sẽ không bỏ qua.

“Lam Nhận.” Lam U Niệm nhìn Lam Nhận ngồi bên kia ăn bồ đào, khóe miệng quyến rũ ra nụ cười tà: “Lam Ngân có thích đánh bạc không?”

Lam Nhận vội vàng bỏ bồ đào trong tay xuống, thật sự đồ Phong Dực Hiên đưa tới quá ngon: “Hắn hiện tại không thích, về sau sẽ thích!”

“Ta nhớ trong kinh có một sòng bạc tiếng tăm lừng lẫy, ngươi dẫn Lam Ngân đến đó đi, chuyện kế tiếp ta nghĩ ngươi đã hiểu!” Ở phòng trong, Lam U Niệm bỏ nam trang của mình vào trong túi, đám người Lam Nhận đứng bên ngoài nhìn bồ đào trên bàn chép miệng.

“Dạ!” Lam Nhận nói xong liền rời khỏi.

Lam Khúc đi vào phòng giúp tiểu thư thu xếp những thứ khác, chần chờ thăm dò: “Tiểu thư, lần này trở về ta có thể đi theo không?”

Lam Vũ đang ngồi ở gian ngoài ăn bồ đào nghe vậy cũng vội vàng chạy vào, đáng thương nhìn Lam U Niệm: “Đúng đó tiểu thư, ta và Lam Khúc sẽ đi chung với người, đám nam nhân lớn đầu này có thể chăm sóc tốt cho tiểu thư sao?”

Lam U Niệm không nói gì tiếp tục thu dọn, nhưng khi nhìn đến chiếc giường cạnh cửa sổ, đột nhiên nàng nhớ mấy ngày hôm nay nam nhân đó dường như đêm nào cũng đến, sau đó ngủ trên chiếc giường đó dù nhỏ vẫn không hề chê trách, nếu lúc đến nàng không có ở đây hắn cũng sẽ đợi đến rất khuya mới về, những ngày độc phát nàng đuổi hắn đi, hắn cũng không có bất kỳ câu oán hận nào quay về phủ Minh Vương, tối hôm sau vẫn tới một cách đều đặn.

Lam U Niệm nghĩ, có nên nói với hắn việc mình phải rời khỏi đây một thời gian không, nàng biết nếu như mình không nói e là nam nhân kia sẽ tới đây hàng đêm sau đó thất vọng rời đi, hiện tại nàng đã mơ hồ hiểu được tâm ý của mình, trải qua thời gian lắng động nàng đã quyết định thuận theo tự nhiên, không bắt buộc cũng không kháng cự, coi như cho chính mình một cơ hội cũng như cho người khác một cơ hội, xem thử cuối cùng kết quả mình thực yêu nam nhân này, hay là trái tim vẫn vắng lạnh như cũ.

“Ta đi huấn luyện đám người Trương Lâm, không phải đi du sơn ngoạn thủy, không cần người ta chăm sóc!” Lam U Niệm thấy hai người còn thu xếp nhiều hơn cả mình liền đến ngồi ở bàn bên cạnh: “Nếu các ngươi thấy nhàm chán thì đến chỗ Tam ca, hoặc có thể đến chỗ Đại ca chơi cũng được!”

Lam Vũ và Lam Khúc thu đọn đồ xong thì đến đứng trước mặt Lam U Niệm, trong mắt vô cùng kiên định: “Tiểu thư, chúng ta cũng muốn tham gia huấn luyện!”

Lam U Niệm cũng không phải là chủ tử quản tất cả mọi chuyện, rất nhiều chuyện nàng sẽ để bọn họ tự mình lựa chọn rồi tự mình gánh chịu, hiện tại cũng vậy, mặc dù nàng rất lo lắng cho bọn họ nhưng vẫn không có cự tuyệt, nàng chỉ nói: “Các ngươi có thể đi huấn luyện, dù các ngươi là bằng hữu của ta ta cũng sẽ không đồng tình, chuyện sinh tử của các ngươi ta sẽ không nhúng tay!”

Lời Lam U Niệm nói là thực, nàng sẽ làm như vậy, cho dù nói như vậy có chút vô tình.

“Chúng ta biết!” Hai người kiên định gật đầu, sao các nàng lại không biết, đã có rất nhiều thuộc hạ của Vô Tình các mất mạng trong lúc huấn luyện, tiểu thư không có chút thương cảm, chỉ có điều từ trước tới giờ các nàng không hề thấy hành vi này của tiểu thư là độc ác, trong cuộc sống này đạo lý nằm trong tay kẻ mạnh, tiểu thư đã sớm nói rõ với các nàng.

Nàng biết trước sau gì mình cũng sẽ đồng ý, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nàng không hy vọng các nàng đi.

Lam Khúc cùng Lam Vũ đều biết tiểu thư đang lo lắng cho các nàng, Lam Khúc đi đến trước mặt Lam U Niệm quỳ xuống: “Ta biết năm mười tuổi tiểu thư đã một mình xông qua huấn luyện, mặc dù ta và Lam Vũ không thể so sánh với người, nhưng chúng ta là tỳ nữ của người cho nên sẽ không làm người mất mặt!”

“Đi thu dọn đồ đạc đi!” Hai mắt Lam U Niệm cong cong đầy vui vẻ.

Hai người lập tức cười hì hì chạy ra ngoài, rất sợ Lam U Niệm sẽ bỏ mình lại. Dù chỉ là tỳ nữ, nhưng trong lòng các nàng rất rõ nếu mình quá mức nhu nhược sau này nhất định sẽ liên lụy tiểu thư, mặc dù nếu như sau này gặp chuyện các nàng có thể chết đi, nhưng tiểu thư đã từng nói chết là cách làm nhát gan nhất, cho nên biện pháp duy nhất là bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ.

Lam U Niệm lại nhìn chiếc giường cạnh cửa sổ, khẽ thở dài rồi đi khỏi U Niệm các.

Phủ Minh Vương đề phòng nghiêm ngặt, tựa như tường đồng vách sắt, bên trong còn ẩn không ít ám vệ võ công cao cường, dù là ai thì khi muốn xông vào phủ Minh Vương cũng sẽ gặp được đãi ngộ giết không tha, không biết đã có bao nhiêu người mất mạng trên đầu tường vương phủ.

Khi nàng xuất hiện trên vách tường vương phủ, vô số sát khí trực tiếp đánh tới, hai mắt nàng bộc phát chiến ý chuẩn bị đánh một trận thì phát hiện khi bọn họ nhìn thấy mình lập tức thu liễm sát ý, nguyên một đám mặt than cố nặn ra nụ cười ôn hòa, có điều nụ cười kia vô cùng thê thảm, phần lớn hắc y nhân đều xuất hiện trước mặt nàng, cố gắng tạo ấn tượng tốt tranh thủ tình cảm sau này sẽ được đi theo chủ mẫu.

Lúc Ám Nhất xuất hiện liền nhìn thấy Lam U Niệm cười như không cười đứng chung với một đám ám vệ, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn không chỉ không có bị áp chế còn mơ hồ lộ ra khí thế chủ tử, chỉ là khi hắn nhìn thấy đám thủ hạ của mình đều trưng ra vẻ mặt nịnh bợ, trong lòng giận đến phát run, tại sao đám tiểu tử thúi này lại không còn chút chí khí nào hết vậy? Đúng thật là làm mất hết mặt mũi ám vệ bọn họ, hơn nữa bọn họ còn là sát thủ Quỷ Vực, xin hỏi có sát thủ như vậy sao?

“Cả đám đều rất rãnh rỗi sao?” Ám Nhất lạnh lẽo nói, sau đó chỉ trong nháy mắt tất cả ám vệ đều biến mất quay lại cương vị của mình, Lam U Niệm có thể cảm giác được hô hấp của bọn họ, nhưng ám vệ như vậy đã là rất tốt.

“Lam cô nương đến tìm chủ tử sao?” Ám Nhất chân chó nói: “Chủ tử đang ở thư phòng xử lý công vụ, thuộc hạ sẽ đưa Lam cô nương đến đó!”

Tất cả ám vệ đều cùng liếc xéo, hết sức khinh thường vị thủ lĩnh lật mặt nhanh hơn gió của mình, nhưng mà trong lòng lại vô cùng ghen tị, hiện tại trong ám vệ đều lưu hành một chủ nghĩa, chỉ cần nịnh nọt chủ mẫu, vậy thì không cần sợ chủ tử nữa rồi.

Chờ đến khi đứng trước thư phòng của Phong Dực Hiên, Lam U Niệm mới nói với Ám Nhất: “Làm phiền vào thông báo một tiếng!”

Ám Nhất nói thầm, còn cần thông truyền ư, Lam cô nương muốn vào phủ Minh Vương ở bao lâu mà không được? Nếu như bọn họ dám ngăn cản, khẳng định kết cục sẽ không mấy tốt đẹp.

Không đợi Ám Nhất nói không cần, Phong Dực Hiên đã vội vàng đi khỏi thư phòng, rất sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó.

Lam U Niệm thấy bước chân của Phong Dực Hiên rất bồn chồn nên cho rằng hắn gặp phải chuyện gì muốn đi xử lý, cho nên không có mở miệng, chỉ có điều lại thấy hắn đi đến trước mặt mình, vui vẻ hỏi: “Niệm Niệm, sao nàng lại tới?”

Vừa rồi hắn ở thư phòng xử lý văn kiện, dựa vào võ công của hắn hẳn là nghe được âm thanh bên ngoài, ban đầu hắn nghĩ là mình quá nhớ nhung nàng cho nên nghe nhầm, nhưng mà âm thanh kia chân thật như vậy cho nên hắn lo lắng chạy ra, sợ mình bỏ lỡ nhân duyên tốt.

Khi đi khỏi thư phòng liền nhìn thấy Niệm Niệm đứng ở đó, hắn phát hiện mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp, tóc nàng như thác nước, da trắng nõn nà. Mặt phù dung, dáng người bồ liễu, khiến người ta vừa thấy đã khó quên, dù gặp Niệm Niệm bao nhiêu lần, dù dáng vẻ nàng thế nào, hắn đều vô cùng tham luyến.

“Không có việc gì thì không thể tới phủ Minh Vương sao?” Lam U Niệm cười nói, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, như cầu vòng thất sắc xuất hiện cạnh hồ nước, đẹp không sao tả xiết.

Lam U Niệm vừa dứt lời, Phong Dực Hiên đã lo lắng giải thích rất sợ nàng sẽ tức giận: “Không phải! Niệm Niệm muốn đến lúc nào cũng được!” Chẳng qua hắn cảm thấy nếu nàng ở luôn nơi này thì tốt biết mấy, chỉ là hắn không dám nói ra vì sợ nàng sẽ cảm thấy hắn quá mức đường đột.

Phong Dực Hiên trực tiếp dắt tay Lam U Niệm đi vào thư phòng, tay hắn rất lớn rất dầy cũng rất thoải mái, quan trọng hơn là khiến nàng thấy vô cùng an tâm. Nàng có thể cảm nhận được kén mỏng trên tay hắn, đo thường xuyên sử dụng kiếm tạo thành, thêm chút mồ hôi mỏng tan chắc có lẽ vì quá căng thẳng, nàng nhịn không được chút vui vẻ nên khóe miệng khẽ cong lên.

Cũng trong lúc này Phong Dực Hiên đang lén cười thầm, bởi vì hắn được nắm tay Niệm Niệm, nàng không có từ chối, có phải chuyện của hắn đã tiến thêm một bước? Mặc dù bình thường lúc nào hắn cũng bá đạo ôm nàng, có đôi khi cũng sẽ động tay động chân, nhưng lần nào hắn cũng sẽ căng thẳng, hơn nữa còn không bỏ được.

Ám Nhất đứng phía sau lập tức đi tìm quản gia căn dặn phòng bếp làm một chút điểm tâm Lam cô nương thích ăn, lần nào Lam U Niệm đến vương phủ, phòng bếp cũng bận rộn.

Bước vào thư phòng Lam U Niệm liền ngửi được một cỗ mặc hương xen lẫn hương vị của Phong Dực Hiên, rất dễ chịu.

Bốn góc thư phòng là bốn cây cột cẩm thạch, tất cả vách tường đều là gạch đá điêu màu trắng xây thành, địa lan hoa trong chậu bạch thạch nở rộ đẹp mắt, trong phòng đặt rất nhiều giá sách bên trên đều là thư tịch, trên bàn đặt hương mộc điều khắc gồm nghiên mực và bút lông, con có một xấp văn kiện cần phải xử lý, Lam U Niệm đứng trong một kiến trúc cao gần mười mét, tựa như nếu không phải đặc biệt trấn định, nàng thật sự rất muốn than rằng quá “Xa hoa”.

“Ngày mai ta phải rời kinh một thời gian!” Lam U Niệm ngồi trên giường êm trong thư phòng, trực tiếp mở miệng, đây cũng là mục đích chính hôm nay nàng tới.

Sau khi nghe xong trong lòng hắn vừa có chút cao hứng vừa có chút khổ sở, cao hứng là vì nàng nghĩ đến mình, khổ sở vì nàng tự đến nói ắc hẳn không muốn mình đi theo, cho nên khoảng thời gian tới hắn không được nhìn thấy nàng.

“Bao lâu?” Phong Dực Hiên tự ổn định tâm tình.

“Hơn mười ngày...” Lam U Niệm hồi đáp, sau đó cũng cảm giác được hơi thở trong phòng càng lạnh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.